“Đi nhổ mấy rổ rau dại trở về, cho gà cho heo ăn.” Chu thị nói.
Mấy con dâu Liên gia luân phiên làm nội trợ, không chỉ nấu cho người trong nhà ăn mà còn phải cho cả heo cùng gà ăn, đồng thời làm tất cả các việc lặt vặt trong nhà. Đến phiên phòng nào trực, thì do bọn nhỏ trong phòng đó đi nhổ rau dại. Hôm nay là đến phòng của Cổ thị, nên do Hoa Nhi cùng Liên Đóa Nhi đi nhổ rau dại.
Chu thị mới vừa rồi còn muốn bắt niết Cổ thị, nhưng hiện tại lại không đề cập tới chuyện để cho Liên Hoa Nhi cùng Liên Đóa Nhi làm việc, ngược lại sai mấy người các nàng, là duyên cớ gì.
“Nhị tỷ, ” tiểu Thất lôi kéo tay Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi cúi đầu, nhìn thấy tiểu Thất tựa hồ có chuyện muốn nói với mình, liền khẽ cúi người.
“Đệ nhìn thấy đại nương lại cho lão cô (con gái của nội) một đôi vòng tay bằng bạc, ” tiểu Thất ghé vào tai Liên Mạn Nhi, nhỏ giọng nói, “Lão cô liền nói cùng với nội, không cho Hoa Nhi tỷ cùng Đóa Nhi tỷ làm việc.”
Thì ra là thế.
Chu thị đã lên tiếng, nếu là bình thường, Liên Chi Nhi khẳng định cái gì cũng không nói, đi lên nhận rổ. Nhưng hôm nay, những lời nói giữa Trương thị cùng Liên Mạn Nhi, bọn họ ở bên cạnh cũng đều nghe thấy được. Trong lòng mấy hài tử, tự nhiên cũng có cách nghĩ riêng.
Chu thị thấy không có ai nói năng gì, trên mặt bắt đầu lúng túng. Buổi sáng hôm nay bà còn đặc biệt nói về quy củ, hiện tại làm như vậy có thể nói là tự tát vào mặt mình.
Chu thị nhìn thoáng qua cửa sương phòng nơi làm việc của Trương thị, phá lệ giải thích.
“Thê tử Lão Tứ, Hoa Nhi lập tức phải lấy chồng, còn phải thêu đồ cưới. Nàng cùng Đóa Nhi đều là chân nhỏ*, sao có thể xuống đất? Sau này đến phiên các nàng nhổ rau dại, thì để cho mấy đứa hài tử trong nhà giúp đỡ a.”
“Được a, nương.” Trương thị thoải khoái mà đáp ứng, nàng vẫn là ý nghĩ kia, làm việc mệt mỏi không chết người, nàng không muốn so đo.
Sắc mặt Chu thị liền dễ nhìn hơn rất nhiều. Trong lòng bà rất rõ ràng, nói đến làm việc chịu khó và không lười biếng, phải nhắc tới Trương thị. Ngay cả mấy hài tử trong Tứ Phòng, cũng đều là chịu khó cả, sai sử đều rất thuận tiện.
“Chi, Ngũ Lang, Mạn Nhi, mấy đứa mỗi đứa nhổ một rổ trở về, Nha Nhi ngươi cũng đi.” Chu thị liếc nhìn thấy Hà thị dẫn Liên Nha Nhi đi ra ngoài, vội vàng gọi các nàng lại.
“Nương, ” Hà thị dừng chân lại, “Nha Nhi hai ngày này cũng phải bó chân nhỏ rồi, nàng không thể xuống đất.”
“Nha nhi mới lớn có bao nhiêu, có thể bó rồi sao?” Chu thị nghe thấy Hà thị nói như vậy, liền trừng mắt lên, “Trước kia ngươi cũng có nói bó chân lại sợ đau, mỗi lần đều bó không thành. Ngươi chính là không muốn làm việc thôi!”
“Nương, lần này con đã nói cùng Nha Nhi rồi, nhất định phải bó. Hoa Nhi tỷ của Nha Nhi phải gả vào Tống gia, đại bá nàng cũng sẽ làm quan, Nha Nhi về sau cũng có thể gả vào gia đình phú quý, đương nhiên phải bó chân rồi.” Hà thị nói.
“Hai ngày này tranh thủ thời gian bắt đầu bó chân…, lần này ta tới bó cho nàng.” Chu thị nghĩ nghĩ, liền nói ra. Hiển nhiên là đã đồng ý lời nói của Hà thị.
Hai ngày này Liên Mạn Nhi đã chú ý tới, nữ nhân nhà Liên gia, Chu thị, Cổ thị, Liên Hoa Nhi cùng Liên Đóa Nhi đều là chân nhỏ, Trương thị, Hà thị, Triệu thị, Liên Chi Nhi, Liên Diệp Nhi, Liên Nha Nhi cùng nàng đều không có bó chân. Nghe ý tứ của Hà thị, là nữ nhân nhà giàu đều phải bó chân.
Bó chân thì cùng sang trọng như nhà giàu, không bó chân thì là nhà nông dân bình thường, Liên Mạn Nhi không chút do dự lựa chọn cái thứ hai.
Nàng trước kia không có bó chân, nhưng bây giờ lão đại của Liên gia sắp làm quan, Chu thị nhất định cảm thấy dòng dõi của Liên gia cao sang, chắc không phải muốn nàng cũng phải bó chân chứ? Ngay cả Trương thị, cũng nhất định cho rằng nữ nhi bó chân, về sau có thể gả cho người trong sạch là chuyện tốt a. Nàng không cần a, ai tới cứu nàng đi. Liên Mạn Nhi trong lòng sợ hãi, hận không thể đem hai cái chân giấu đi.
Động tác nhỏ của Liên Mạn Nhi, ngược lại dẫn tới ánh mắt của Chu thị chuyển hướng sang hai cái chân của nàng.
“Chân của Mạn Nhi…” Ánh mắt Chu thị thoáng dừng trên chân Liên Mạn Nhi một chút, công bằng mà nói trong những tôn nữ của Liên gia, dung mạo Liên Mạn Nhi là tốt nhất, đây cũng là nguyên nhân tại sao Cổ thị lại chọn nàng đi làm con dâu nuôi từ bé. Hiện tại Liên Mạn Nhi mười tuổi, bó chân đã chậm chút ít, bất quá cũng may chân của nàng không lớn, hiện tại bắt đầu bó cũng có thể bó ra một đôi chân nhỏ, về sau không thiếu cơ hội gả vào nhà giàu.
Chu thị đang muốn nói để cho chân của Liên Mạn Nhi cũng cùng bó, nhưng nghĩ lại, không được, đợi Liên lão đại làm quan, còn không biết phải đợi bao lâu, trong nhà phần lớn công việc là dựa vào một nhà lão Tứ làm, nếu Liên Mạn Nhi cũng đem chân bó lại, trong nhà sẽ ít đi một người làm. Lúc trước cho con trai trưởng cưới nữ nhân chân nhỏ, mấy đứa con dâu về sau, nàng đều cố ý chọn nữ nhân chân to, cũng là vì cân nhắc đến chuyện chia sẻ công việc trong nhà.
“Mạn Nhi tuổi quá lớn, hiện tại bó cũng bó không được chân nhỏ, coi như xong đi.” Chu thị lên tiếng nói.
Liên Mạn Nhi như được đại xá, cơ hồ là vui đến muốn phát khóc lên. Nàng đương nhiên không biết tính toán của Chu thị, nên ánh mắt nhìn Chu thị hiện lên vài phần cảm kích.
“Cháu nghe theo nội.” Liên Mạn Nhi nói giòn giả.
Chu thị nhìn ánh mắt trong suốt của Liên Mạn Nhi, có chút không được tự nhiên quay đầu đi.
Trương thị ở một bên ảm đạm mà cúi đầu.
Chu thị phân công nhiệm vụ nhổ mấy rỗ rau dại, nên mấy hài tử sắp đi ra ngoài, trước hết bị Trương thị gọi vào phòng.
“Đều mang mũ rơm, hiện tại mặt trời chiếu nắng.” Trương thị lấy ra mũ rơm cho mấy hài tử, lại nhìn Liên Mạn Nhi, “Đầu của Mạn Nhi tổn thương còn chưa khỏe, hay là đừng đi.”
“Nương, con, ca cùng tỷ đi, thay phần Nhị tỷ.” Tiểu Thất chủ động nói ra yêu cầu .
“Con cùng Ngũ Lang mỗi người nhổ nhiều thêm chút ít là đủ rồi, tiểu Thất ở nhà cùng chơi với Mạn Nhi đi.” Liên Chi Nhi nói.
Liên Ngũ Lang cũng gật đầu.
Mấy hài tử đều hiểu chuyện, rất chịu khó, hơn nữa cũng thương yêu hòa hợp lẫn nhau, Trương thị cảm thấy rất là vui mừng.
“Vậy cũng được.” Trương thị gật đầu.
“Nương, con muốn đi.” Liên Mạn Nhi lại không đồng ý, nàng không muốn phải ở trong phòng bị tù túng. Nàng muốn đi nhìn ngắm bên ngoài, hơn nữa nàng cũng không muốn để cho mấy hài tử thay nàng làm việc.
Sợ Trương thị không đáp ứng, Liên Mạn Nhi lại nói: “Nương, đầu con không đau. Ở trong phòng buồn bực, con đi ra ngoài một chút, có lẽ sẽ khỏe nhanh hơn.”
Trương thị nghĩ lại, hái rau dại cũng không phải là việc gì cực nhọc, huống hồ còn có Liên Chi Nhi cùng Ngũ Lang trông nom Liên Mạn Nhi, nên liền gật đầu.
“Mạn Nhi, con ngồi trên giường gạch, nương bó chân cho con.” Trương thị kêu Liên Mạn Nhi.
Cái gì? Liên Mạn Nhi bị hù dọa đến mặt mũi trắng bệch, nghiêng mình trốn sau lưng Liên Chi Nhi.
“Nương, con không bó chân.” Liên Mạn Nhi nói. Nàng cho rằng Trương thị không muốn nàng thua người khác nên chính mình muốn bó chân cho nàng.
Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng tiểu Thất đều cười ha ha.
“Nhị tỷ, tỷ vẫn là sợ bó chân như vậy, ha ha…” Tiểu Thất cười đến mắt to đều híp lại.
Bó chân là sẽ gây tàn phế đấy, các ngươi còn cười! Liên Mạn Nhi ở trong lòng lên án.
Liên Chi Nhi cười đem Liên Mạn Nhi kéo qua một bên.
“Mạn Nhi đừng sợ, không phải cái loại bó chân này, không đau đâu.”
Bó chân còn phân loại này loại nọ nữa ư, còn có không đau sao? Liên Mạn Nhi không tin, đây chẳng khác gì nói cho tiểu hài tử thuốc không đắng, vì muốn lừa gạt tiểu hài tử uống thuốc.
“Con không cần bó chân a.” Liên Mạn Nhi nhìn Trương thị cầm một đống băng gạc hướng nàng đi tới, nàng muốn khóc.