Không chỉ có dung mạo giống nhau, hoàn cảnh trưởng thành giống nhau mà tính cách, cử chỉ, thần thái đều bị người kia ảnh hưởng một cách vô tri vô giác. Trong cuộc sống hạnh phúc này, họ đều vui vẻ như nhau, lan truyền cho nhau, khiến họ càng thêm giống nhau.
Có câu nói: không phải người một nhà không vào một cửa. Xét trên nhiều khía cạnh cũng có đạo lý.
Đêm ba mươi tết, sau khi vui vẻ ăn xong bữa cơm đoàn viên, mọi loại tiệc tùng, việc vặt đều bỏ qua, chỉ có cả nhà ở bên nhau trải qua khoảng thời gian nhàn nhã.
Bàn trên giường bày nhiều loại trái cây, trong đó có cả đặc sản của phủ Liêu Đông là lê ướp lạnh và hồng ướp lạnh. Bữa cơm đoàn viên nhiều dầu mỡ, vừa vặn có thể ăn trái cây ướp lạnh giải ngấy. Trừ những thứ đó ra, trên giường còn kê một chiếc bàn khác, Trương thị, Liên Mạn Nhi và Tần Nhược Quyền ngồi quanh bàn, Trương thị đề nghị mọi người chơi bài.
Bài lá là loại trò chơi tương đối thông dụng ở thời đại này. Ở nông thôn phủ Liêu Đông, người già còn gọi loại bài lá này là tiểu bài. Chơi loại bài này không hạn chế số lượng người chơi, hai người, ba người hoặc nhiều hơn đều có thể chơi.
Người Liên gia, từ Liên lão gia tử đến Chu thị, ai cũng không chơi trò này. Người của Trương gia lại thích chơi đùa, nhất là Lý thị, bà rất thích chơi bài lá. Lý thị tính tình tốt, thích nhiều thứ chơi trong lúc hưu nhàn như xem hát hí khúc, chơi bài lá. Trên căn bản mà nói thì Lý thị là một bà lão yêu cuộc sống tha thiết, cũng sống một cuộc sống vô cùng thú vị.
Trương thị khó tránh khỏi bị Lý thị ảnh hưởng, Trương thị cũng chơi bài lá, cũng thích nghe hát hí khúc. Nhưng bà cũng không hoàn toàn thích chơi bài lá, sau khi gả vào Liên gia, mọi người đều không chơi, bà nhập gia tùy tục, tất nhiên cũng không đụng vào bài lá nữa.
Năm nay, tân nương tử vào cửa, Trương thị đề nghị như thế, một phần là do cao hứng. Mà nguyên nhân chủ yếu hơn là do sợ Tần Nhược Quyên cảm thấy nhàm chán, muốn cả nhà náo nhiệt hơn.
Trương thị đề nghị như vậy, tất nhiên Liên Mạn Nhi sẽ cổ vũ, Tần Nhược Quyên cũng nhiệt liệt hưởng ứng.
“Mẹ, sắp sang năm mới rồi. Chúng ta chơi không cũng không có ý nghĩa lắm, nếu không, đặt cược một chút tiền thì sao?” Liên Mạn Nhi sai người mang bài lá tới, cười đề nghị.
Bình thường ở nhà chơi bài lá đều là giết thời gian, cũng không cược tiền. Nhưng năm mới lại khác. Mọi người tụ tập, những điều cấm bình thường cũng thả lỏng một chút. Dù sao đây cũng là những ngày vui vẻ, quanh năm suốt tháng cũng chỉ có thể tha hồ chơi đùa vào những ngày này mà thôi.
“Vậy được.” Trương thị gật đầu. Cả nhà chơi vài ván bài, kiếm chút tiền mang vận may cũng chỉ là tăng thêm hứng thú chứ không liên quan tới đánh bạc.
Trương thị bảo Đại nha đầu Đa Phúc tới tủ quần áo lấy tiền riêng của bà ra. Liên Mạn Nhi và Tần Nhược Quyên cũng sai nha đầu của mình về phòng lấy tiền.
Tiền may mắn này khác với tiền bình thường. Ba mẹ con đều có chút “nghiêm túc”. Bọn nha đầu hầu hạ bên cạnh cũng sôi nổi theo.
“Mẹ các con đã chơi bài kiếm chút tiền rồi, nếu không ba cha con ta cũng kiếm chút tiền may mắn xem nào.” Liên Thủ Tín đề nghị.
Bàn trên giường gạch có ba người Trương thị, Liên Mạn Nhi và Tần Nhược Quyên. Dưới đất cũng có một bàn của Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và tiểu Thất. Ba cha con này nhàn rỗi không có việc gì, bày bàn cờ trên bàn, chơi cờ nhảy.
Cờ nhảy tất nhiên là do Liên Mạn Nhi “phát minh” ra. Quy tắc trò chơi rất đơn giản, có thể chơi nhiều người, cũng được coi là trò chơi giàu nghèo cùng thưởng thức, già trẻ đều hợp. Ngày trước, mấy tỷ muội tụ tập lại, cũng chơi trò này không ít. Bây giờ ba cha con Liên Thủ Tín, các loại cờ khác đều không thích hợp, liền chọn trò cờ nhảy này.
Bàn cờ nhảy này đượcđặt làm từ thợ khéo, quân cờ dùng mã não màu đỏ, đen, trắng, xanh lục, hồng nhạt điêu khắc thành, vô cùng tinh xảo đáng yêu.
Liên Thủ Tín chơi cờ nhảy với các con, chơi mười lần thì đến chín lần thua. Còn có một lần là do Ngũ Lang và tiểu Thất thấy ông luôn thua nên cố ý nhường. Không nói đến Ngũ Lang, tiểu Thất cũng thắng không ít tiền của cha hắn. Bây giờ Liên Thủ Tín mở miệng đề nghị muốn thêm chút tiền may mắn, đây rõ ràng là muốn tặng thêm tiền mừng tuổi cho hai con trai.
Liên Mạn Nhi ngồi trên giường gạch nghe thấy, liền nhếch miệng cười trộm.
“Mọi ngườibuông thả, chơi kiếm chút tiền, ta cũng không ngăn cản. Nhưng ta nói trước nhé, nếu thua chàng dùng tiền của chàng, đừng đến mượn ta đấy.” Trương thị cũng nghe thấy, cố ý nghiêm mặt nói với Liên Thủ Tín.
“Không sao, không cần mượn.” Liên Thủ Tín liền nói: “Ta có tiền riêng.”
Ngũ Lang và tiểu Thất cũng cười, đều nói đồng ý chơi cá tiền. Hai người còn cùng tâng bốc Liên Thủ Tín, nói hôm nay hắn rất may mắn, nhìn là biết có thể thắng tiền.
Liên Mạn Nhi không nhịn được phì cười ra tiếng. Ngũ Lang và tiểu Thất làm như vậy, tất nhiên là đã quyết tâm sẽ thắng sạch tiền riêng của Liên Thủ Tín.
“Kiềm chế chút, đừng thua hết.” Trương thị cũng hiểu đây là mánh khóe học được từ nhỏ của Ngũ Lang và tiểu Thất, nên bà nhắc Liên Thủ Tín lần nữa: “Nếu không, đợi đến ngày mai, đến tiền mừng tuổi cho bọn nhỏ chàng cũng không có đâu.”
Bị Trương thị xem thường như vậy, Liên Thủ Tín rất bất đắc dĩ. Ông không biết làm sao, mọi người trong phòng cũng không nhịn được cùng nhau bật cười.
Cả nhà chơi cả chiều. Bàn chơi cờ nhảy kia, Liên Thủ Tín thua thảm. Ngũ Lang tàm tạm. Tiểu Thất thắng nhiều nhất. Ba người đều cao hứng, nhất là Liên Thủ Tín. Mà bàn của Liên Mạn Nhi cũng không có chênh lệch thắng thua rõ rệt. Truy cứu nguyên nhân, là ba mẹ con nhường nhau.
Sắc trời đã tối, nha đầu hầu hạ tới hỏi có muốn ăn tối hay không.
Trong tập tục mừng năm mới, bữa trưa là bữa cơm đoàn viên. Bữa cơm này, mọi người đều ăn no, hơn nữa sau đó còn ăn điểm tâm, trái cây, uống trà, đến lúc này sẽ không quá đói. Cho nên bữa cơm tối là bữa đơn giản nhất ngày ba mươi.
Tuy đơn giản nhưng vẫn phải ăn.
Trương thị hạ bài trên tay xuống, gọi Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và tiểu Thất nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị ăn cơm.
“Mẹ, tối nay ăn gì ạ?” Tần Nhược Quyên vội đứng lên, cung kính hỏi.
“… Cháo trắng đi, tùy tiện chọn vài món thức ăn ngon miệng. Các con chắc cũng không đói lắm, lát nữa còn phải ăn sủi cảo.” Trương thị nghĩ một chút liền nói, còn hỏi mấy người Liên Thủ Tín: “… Có muốn ăn gì không?”
Tất cả mọi người đều nói ăn cháo.
Tần Nhược Quyên ghi nhớ, liền vội dẫn theo nha đầu rời đi, đến phòng bếp sắp xếp.
Ăn xong bữa tối, các viện đều treo đèn. Ngoài sân, trên các cây cũng treo đèn lồng, xung quanh cổng chào ngự ban lại càng rực rỡ ánh đèn, hương khói lượn lờ. Xa xa gần gần, thỉnh thoảng lại có tiếng pháo vang lên.
Cả nhà ngồi nói chuyện một lúc, Trương thị liền chuẩn bị làm sủi cảo. Sủi cảo cả nhà ăn vào đêm ba mươi, từ trước đến giờ Trương thị luôn không để cho đầu bếp làm mà do tự tay bà làm. Hôm nay Tần Nhược Quyên vào cửa, Trương thị vẫn theo quy củ cũ này.
“Mẹ biết, ở những nhà trong phủ thành, những chuyện như thế này đều để hạ nhân làm. Nhà chúng ta cũng không phải không có kẻ hầu người hạ. Nhưng mẹ quen như vậy rồi. Cảm thấy chỉ có làm như vậy mới có ý vị của lễ mừng năm mới. Chút việc này cũng không rắc rối, không vấy bẩn. Cả nhà cùng làm, cảm giác ngon miệng hơn, cũng vui vẻ hơn.” Trương thị cố ý giải thích với Tần Nhược Quyên.
Tần Nhược Quyên vào cửa mấy ngày đã cảm thấy Liên gia không giống nhà khác. Ví dụ như Trương thị khoan dung dễ gần, không lập quy củ với con dâu. Ví dụ như nhà này nồng đậm tình thân. Vì vậy Trương thị nói muốn tự mình làm bánh, nàng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào.
“Mẹ, mẹ không cần phải giải thích với con điều này. Con cũng thích làm sủi cảo… ở nhà, vào lễ mừng năm mới, mẹ con cũng dẫn theo chúng con làm sủi cảo, cả nhà cùng ăn. Vào lễ Thượng Nguyên, mẹ con còn hướng dẫn chúng con làm bánh trôi.” Tần Nhược Quyên cười nói.
Nghe Tần Nhược Quyên nói vậy, Trương thị cũng rất cao hứng. Nói thật, lúc trước qua lại với Tần phu nhân, cũng nói một chút về chuyện quản gia, lúc đó Trương thị đã cảm thấy hợp với Tần phu nhân này rồi, nói cách khác, ở việc quản gia, hai người có rất nhiều suy nghĩ giống nhau. Đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng mà Trương thị vui lòng đồng ý hôn sự này.
Quả nhiên, Tần Nhược Quyên vào cửa, mọi mặt đều vô cùng hòa hợp với mọi người.
Nói vậy, cả nhà liền tự làm sủi cảo. Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và tiểu Thất bị gạt sang một bên. Ba cha con cũng không đánh cờ nữa mà dẫn người ra ngoài đốt pháo, nhân tiện đi tuần tra.
Trương thị làm mẹ chồng nên trở thành tổng chỉ huy của nhóm người làm sủi cảo. Liên Mạn Nhi chịu trách nhiệm làm nhân bách. Tần Nhược Quyên cũng xoắn ống tay áo lên, nhào bột mì. Con gái của mình làm việc như thế nào, Trương thị đã sớm quen, nàng chủ yếu theo dõi Tần Nhược Quyên, thỉnh thoảng lại chỉ bảo một hai câu. Nhìn động tác thành thạo của Tần Nhược Quyên, Trương thị ngày càng cao hứng.
“… Ngũ Lang thích ăn bột mì nghiền kĩ, vỏ bánh phải nhào cẩn thận, càng dùng nhiều sức càng tốt…” Trương thị cười nói với Tần Nhược Quyên: “Nó còn thích ăn tương thịt chiên, chỉ ăn tương nhà làm, những chỗ khác không quen ăn. Chờ sang năm, mẹ dẫn theo con, con cũng học một ít, người nên hiếu học.”
“Vâng.” Tần Nhược Quyên thoải mái đồng ý.
Phòng bếp có mời đầu bếp, có món ngon nào không làm được. Nhưng món ăn do tự tay người thân trong gia đình làm lại có ý nghĩa khác. Không cần phải bữa nào cũng xuống bếp, chỉ cần thỉnh thoảng tự tay làm cho người nhà một bữa cơm ngon miệng, thậm chí chỉ là một bát mì đơn giản thì cũng có thể khiến gia đình thêm hòa thuận, gia tăng tình cảm.
Trong mắt của Trương thị, con dâu có thể tự tay làm đồ ăn cho con trai chính là thể hiện nàng thương con trai mình, mọi thứ sơn hào hải vị đều không sánh bằng.
Liên Mạn Nhi ngồi bên, nghe hết câu chuyện cũng không khỏi mỉm cười. Tần Nhược Quyên không nhiều lời cãi bướng, không có tính cách tiểu thư, đây chính là con dâu mà Liên gia cần có. Cũng là một trong những nguyên nhân mà ban đầu bọn họ quyết định cưới trưởng nữ cho Ngũ Lang.
Lúc Liên Mạn Nhi nêm nếm nhân bánh xong, Tần Nhược Quyên cũng hoàn thành việc nhào bột, kê thêm chiếc bàn khác trên giường gạch, để tấm bảng cán bột, ba người đều có vị trí riêng, làm sủi cảo.
Một lát sau, màn cửa lao xao vang lên, Ngũ Lang đi vào.