Bỗng có một gã sai vặt đến trước mặt Trầm Lục thấp giọng bẩm báo vài câu.
Trầm Lục gật gật đầu, đứng người lên, theo gã sai vặt đi đến của hàng Liên ký. Chúng quan viên đi theo tự nhiên cũng đều theo đuôi Trầm Lục.
Tại hành lang của cửa hàng Liên ký đã sắp xếp xong xuôi bàn ghế. Đợi Trầm Lục dẫn mọi người đi đến, Liên Mạn Nhi liền đi qua, mời Trầm Lục đến một cái bàn.
Trầm Lục đứng bên cạnh bàn, chỉ liếc một cái liền phát giác Liên Mạn Nhi an bài bàn cho hắn, đúng là cái bàn mà mấy lần trước hắn đã ngồi. Cái bàn này cùng những bàn ở cửa hàng nhìn qua cũng không có gì khác nhau, nhưng chỉ cần hơi cẩn thận một chút thôi là sẽ phát hiện ra, cái bàn này mới hơn một chút, sạch sẽ hơn, được bảo dưỡng rất tốt. Trên mặt ghế cùng chỗ tựa lưng còn kê lót vải gấm.
Là vì lần đầu tiên hắn đến đã ngồi qua, sau đó đem cất không lấy ra dùng, chỉ chuẩn bị cho hắn đến thì dùng.
Đãi ngộ này đối với Trầm Lục mà nói cũng không ít gặp. Thế nhưng mà không biết chuyện gì xảy ra, lúc này ở đây, hành động của Liên Mạn Nhi để cho cả thể xác và tinh thần hắn đặc biệt thư thái.
Coi trọng, săn sóc đúng mức, mà không mang theo bất cứ nịnh nọt cùng nịnh bợ gì.
Tuy là nghĩ như vậy nhưng trên mặt Trầm Lục vẫn như cũ không có biểu tình gì, nói một tiếng với Lý đại nhân, rồi ngồi lên ghế.
Cháo ngô, bánh bột ngô, bánh xốp, màn thầu cùng bánh bao làm từ bột ngô đều được bưng lên. Liên Mạn Nhi giới thiệu đơn giản mỗi món ăn cùng đặc điểm, mời Trầm Lục chính mình thưởng thức.
“Lục ca, cái này ăn ngon, ca nếm thử đi.” Trầm tiểu béo chạy đến trước mặt Trầm Lục, chỉ vào đồ ăn trên bàn đề cử cho Trầm Lục, hiển nhiên biểu lộ mình đã ăn rồi.
Trầm Lục không kén ăn, mà đều nếm tất cả các món ăn trên bàn. Chúng quan viên đi theo cũng học theo. Liên Mạn Nhi ở một bên lén nhìn Trầm Lục, muốn nhìn một chút hắn thích nhất món nào, nhưng mà kết quả để cho nàng thất vọng rồi.
Mỗi món Trầm Lục đều chỉ ăn hai lần, không nhiều không ít, trình tự cũng từ gần đến xa, từ nét mặt của hắn cũng nhìn không ra rốt cuộc hắn thích ăn loại nào hơn.
Một lát sau, Trương Thiên Hộ dẫn theo đám người Liên Thủ Tín tiến đến hồi báo, nói là ngô đều đã tách xong.
“Cây ngô loại thượng đẳng có được một trăm sáu mươi bốn túi. Cân nặng là một vạn sáu ngàn ba trăm tám mươi cân, không có ngô loại trung đẳng, ngô loại hạ đẳng là mười lăm túi, cân nặng một ngàn bốn trăm năm mươi sáu cân.”
Trương Thiên Hộ vừa dứt lời, trong phòng vốn hoàn toàn yên tĩnh, ngay sau đó liền náo nhiệt lên. Chúng quan viên trên mặt đều có sắc thái vui mừng. Kìm lòng không được mà đứng lên, hướng Trầm Lục chúc mừng, những người còn lại thì chụm đầu thì thầm với nhau.
Trầm Lục gật đầu nhẹ, rốt cục trên mặt cũng lộ ra một chút vui mừng ra, bất quá đảo mắt, lại khôi phục như thường. Hắn khoát tay áo, chúng quan viên trong phòng lập tức an tĩnh.
“Lý lão thấy thế nào?” Trầm Lục hỏi Lý đại nhân bên cạnh.
“Đây là tất cả sản lượng của hai mươi mẫu đất?” Lý đại nhân nhìn Liên Thủ Tín, hỏi.
“Hồi bẩm đại nhân, ” Liên Thủ Tín bước lên phía trước một bước. Cung kính trả lời. Cũng thấy mấy lần quan viên, trải qua chỉ điểm của gã sai vặt của Trầm Lục, lại mưa dầm thấm đất, Liên Thủ Tín cũng học xong cách đối đáp quy củ.”Không đến hai mươi mẫu, hẳn là mười chín mẫu lẻ bảy phần.”
Thời điểm cày bừa vụ xuân, nhà Liên Mạn Nhi tổng cộng trồng hai mươi mẫu lẻ hai phần cây ngô. Thời điểm đầu thu tháng 7, một phần cây ngô trong ruộng được coi là ngô non đem đi bán rồi. Hiện tại ngày mùa thu hoạch ngô, cũng chỉ có mười chín mẫu lẻ bảy phần.
Vì để tính toán sản lượng ngô trên một mẫu, con số này gần đây mới được đo lại để cho chính xác.
“Như vậy tính toán được, một mẫu cây ngô sẽ thu được …”
“Là chín trăm linh năm cân.” Tiểu Thất cùng Ngũ Lang đứng sau lưng Liên Thủ Tín, nhịn không được lên tiếng nói. Tiểu Thất nói xong rồi, nhìn hai bên một chút, thấy tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn, cũng có chút ngượng ngùng, không tự chủ được cọ xát trước mặt Ngũ Lang.
“Hồi bẩm đại nhân, tiểu nhân tính toán qua, ước chừng là chín trăm linh năm cân.” Liền có một tiểu quan cầm bàn tính nói ra.
Được tính bằng bàn tính tự nhiên là đúng như vậy rồi.
“Một mẫu có sản lượng chín trăm cân a, cái này thật sự là trời giúp Đại Minh ta, trời giúp Đại Minh a.” Chòm râu Lý đại nhân run rẩy, thế nhưng lại rơi lệ.
Niên đại này, ở phương bắc một năm trồng một vụ hoa màu, phía nam một năm hai mùa, bất quá sản lượng đều không cao, tại phương bắc, như là tại Tam Thập Lý doanh tử, đất đai cũng được coi là phì nhiêu, hoa màu cũng được chăm sóc tốt, một năm mỗi một mẫu thu hoạch tối đa cũng chỉ được 300 cân. Mà ở phía nam, địa phương gieo trồng lúa nước, lúa mì, một năm trồng hai vụ mùa, một mẫu sản lượng tăng gấp đôi, tối đa cũng chỉ là con số như thế này.
Cây ngô một mẫu có sản lượng chín trăm cân, với dân chúng khắp nước, ý nghĩa này quả thực là không có cách nào đánh giá được.
Trầm Lục ngồi ở trên ghế, nhìn xem quan viên kích động, đem thân thể ở phía sau nhích lại gần, trên mặt rốt cục lộ ra vẻ mỉm cười.
Cây ngô được một mẫu chín trăm cân, so với con số mà Liên Mạn Nhi ước chừng lúc trước vẫn còn ít hơn một chút. Bất quá hắn vẫn thích nàng. Khó có được một tiểu cô nương làm việc có thể ổn thỏa như thế, khắp nơi lưu lại đường sống. Không chỉ không cần người quan tâm, còn khắp nơi khiến cho người ta yên tâm .
Ngẫm lại tấu chương trình lên trước kia, nghĩ kế tiếp trình sổ con này, cái vị ngồi ghế rồng kia sau khi nhìn thấy có lẽ cũng sẽ mừng rỡ a.
Dân chúng trong thiên hạ càng no bụng, kho quốc gia càng thêm phong phú, đây là cống hiến của Trầm gia hắn đối với quốc gia.
Muốn gieo trồng ngô được phát triển rộng rãi, tự nhiên là muốn bắt đầu từ phủ Liêu Đông. Dân chúng Liêu Đông có thể ăn no bụng trước những địa phương khác, kho lúa phủ Liêu Đông càng thêm phong phú, nhóm binh sĩ thủ hạ của hắn càng được ăn no bụng. Đây là quê của Trầm gia, của Trầm Lục hắn, vì quê hương của mình, vì chính binh sĩ mình dẫn dắt phải khiến chuyện tốt này thành hiện thực.
Phát hiện giống ngô sản lượng cao, bắt đầu là Trầm hoàng hậu ban thưởng cho nhà mẹ đẻ nên cây ngô được truyền ra ngoài. Về sau chuyện phát sinh, giống như là trong tối có cái gì dẫn dắt để cho hắn, để cho Trầm gia lập được một công lao lớn như vậy.
Hiện tại thiên hạ thái bình, nhưng mà nhiều người ăn không đủ no, lại càng không nói đến các loại thiên tai hàng năm chắc chắn có, vô số dân đói, phải dựa vào kho lúa quốc gia cứu tế.
Chuyện này, công lao cho xã tắc, thậm chí có thể so sánh với công huân của tổ tiên Trầm gia đi theo Thái tổ khai quốc chinh chiến.
Mặc dù Trầm hoàng hậu qua đời, đã có công lao này, Trầm gia trên triều đình, vị trí vẫn vững vàng. Đương nhiên, trong tấu chương trình lên, cũng không thể bày tỏ rõ ràng đây là công lao của Trầm gia, nhưng có thể làm nổi bật ảnh hưởng của Trầm hoàng hậu khi còn sống và ngay cả sau khi đã chết .
Đương nhiên, còn có Liên gia.
Trầm Lục đem ánh mắt lướt qua mọi người, dừng lại trên người Liên Mạn Nhi.
Nếu như không phải Trầm hoàng hậu đột nhiên qua đời, hắn sẽ không che dấu tung tích đi vào Tam Thập Lý doanh tử. Như vậy cũng không gặp được Liên Mạn Nhi. Nếu như không có gặp được Liên Mạn Nhi, cũng sẽ không phát sinh đủ loại sự tình về sau, cây ngô kia vẫn như trước chỉ là một cây dùng để “ngắm cảnh” ở hậu viện Trầm gia.
Chuyện này tấu lên, Liên gia có công không nhỏ, phải khen thưởng như thế nào đây?
Trầm Lục đang nghĩ có chút xuất thần, đột nhiên phát giác ống tay áo bị ai giật giật. Hơi cúi đầu xuống đã nhìn thấy Trầm Khiêm.
“Lục ca, đệ đi ra ngoài chơi một lúc a.” Trầm Khiêm ngẩng đầu lên hé ra một khuôn mặt béo núc, cười hì hì thương lượng cùng Trầm Lục.
Thiếu chút nữa đã quên rồi, trong chuyện này, còn có công lao của Cửu đệ của mình. Hắn vừa ra đời đã được nhận định là nhóc béo phúc tinh của Trầm gia.
“Đi đi, mang theo người đi, đừng đi xa.” Trầm Lục đưa tay sờ lên đầu Trầm Khiêm, hòa ái nói.
“A.” Mẫn cảm phát hiện thái độ của Lục ca tốt hơn so với bình thường, Trầm tiểu béo vui đến điên lên được, a một tiếng xong rồi chạy ra ngoài. Hắn không có trực tiếp chạy ra bên ngoài luôn, mà là chạy đến chỗ đám người ở phía sau, một phát bắt được tay Liên Mạn Nhi.
“Mạn Nhi, chúng ta cùng đi chơi đi, Lục ca ta đã đáp ứng rồi.” Trầm Khiêm cao hứng, hai chân đều nhảy cẫng lên rồi.
Liên Mạn Nhi nghĩ một chút rồi đáp ứng. Tràng diện kế tiếp, nghĩ cũng biết, nhất định là những quan viên này nói toàn những lời khẩu xán liên hoa(lời hay ý đẹp), các loại ca công tụng đức. Nếu có chính sự, Liên Thủ Tín, Ngũ Lang đều có ở đây, cũng đủ để ứng phó rồi.
Trước khi đi ra ngoài, Liên Mạn Nhi vô ý thức nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn Trầm Lục.
Trùng hợp Trầm Lục cũng đang nhìn nàng.
Ánh mắt hai người đụng nhau, lập tức tách ra.
Liên Mạn Nhi dẫn Trầm Khiêm từ bên trong cửa hàng đi ra, đi về phía hậu viện, để cho gã sai vặt đi theo chuyển ghế, cầm kéo.
“Chúng ta định chơi cái gì hả, Mạn Nhi?” Trầm Khiêm lôi kéo tay Liên Mạn Nhi, quơ quơ, hỏi.
“Chúng ta đi tuốt hạt hướng dương. Lần trước ngươi cùng chúng ta trồng chính là cây hoa hướng dương, hiện tại đã chín nên ta cắt vài bông, cho ngươi mang về ăn.” Liên Mạn Nhi nói xong, liền mang theo Trầm Khiêm đi về phía sân nhỏ.
“Ah, là hướng dương chúng ta cùng nhau trồng.” Trầm Khiêm lặp lại lời Liên Mạn Nhi nói…, khi nói hai chữ chúng ta còn tăng thêm ngữ khí.
Đang nắm tay nhau, Liên Mạn Nhi không tự chủ được mà nhéo nhéo tay Trầm Khiêm, mập mạp, mặc dù không dễ bóp như mặt, nhưng cảm giác cũng rất tốt rồi.
Mặt tiểu béo hơi đỏ hồng, bước chân chậm lại.
Nhưng Liên Mạn Nhi không cảm thấy, vẫn đi về phía trước như bình thường.
Tiểu béo cúi đầu xuống, cười hắc hắc hai tiếng, ngẩng đầu lên lần nữa là vẻ mặt xán lạn. Hắn tăng thêm bước chân, đuổi kịp bước của Liên Mạn Nhi .
Hai người lôi kéo tay nhau, trong chốc lát đều không buông ra.
Đi đến chỗ khóm hoa hướng dương, Liên Mạn Nhi chọn bông hoa lớn nhất, sai gã sai vặt của Trầm Khiêm trèo lên trên ghế để cắt. Sau khi cắt xong, Liên Mạn Nhi liền nhổ hết cánh hoa ra, để cho Trầm Khiêm xem hạt hướng dương bên trong
Trước đây Trầm Khiêm ăn hạt hướng dương đều là những hạt đã chín rồi, người hầu bên cạnh bóc nhân ra hết rồi, cho nên nhìn động tác của Liên Mạn Nhi, Trầm Khiêm cảm thấy vô cùng mới lạ.
“Cái này rang chín lên rồi ăn rất ngon, hiện tại cứ ăn như vậy, không có dầu, cũng không tệ.” Liên Mạn Nhi nói cho Trầm Khiêm, rồi lại chỉ huy gã sai vặt đi theo Trầm Khiêm cắt thêm vài bông, để cho Trầm Khiêm mang về, ăn cũng được mà chơi cũng được.
“Tỷ, tiểu Cửu ca.” Đúng lúc này tiểu Thất từ trong sân chạy đến.
Hắn dù sao cũng là tiểu hài tử, trong phòng náo nhiệt chỉ nhìn một lúc đã thấy chán rồi, trông thấy Liên Mạn Nhi cùng Trầm Khiêm đi ra ngoài chơi, hắn cũng vụng trộm chạy đến.
Chạy đến bên người Liên Mạn Nhi, tiểu Thất cười hì hì lấy từ trong tay áo ra một khối bánh bột ngô.
Phía sau của bọn hắn, có hai cái gã sai vặt dắt hai con ngựa chậm rãi đi tới, trong đó một con ngựa đen mập, lẹp xẹp lẹp xẹp đi đến trước mặt, cái mũi béo múp míp ngửi ngửi, há miệng rộng, lộ ra hai hàm răng trắng sáng như tuyết.
“A?”