• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt của Lục Duật Kiêu vào những lúc nghiêm túc sẽ trở nên cực kỳ thâm thúy, sâu xa như biển.

Lâm Yên Nhiên cũng nghiêm túc, ngồi thẳng người, gật đầu một cái, "Được, anh nói đi." Mặc dù ngoài mặt là mong mỏi anh nói, nhưng mọi ý niệm trong đầu đều bị nội dung trong báo chí chiếm cứ, trong lòng của cô không khỏi lo sợ.

"Yên Nhiên, em còn nhớ rõ anh đã nói với em, năm năm trước, sau khi anh thất tình, gặp phải một cô gái ở trong công viên sao?"

Lâm Yên Nhiên gật đầu một cái, hít một hơi, con mắt đen như mực nhìn về phía anh, mang theo nghi vấn, "Cô ấy làm sao?"

"Anh. . . . . . Lại gặp cô ấy." Lục Duật Kiêu nói rât chậm, từ đầu đến cuối vẫn nhìn chăm chú nét mặt của Lâm Yên Nhiên.

Mà Lâm Yên Nhiên nghe xong, mới đầu trên mặt cũng không lộ ra vẻ gì khác, rồi sau đó mới ngửa đầu mừng rỡ đối với anh, tìm tòi nghiên cứu hỏi, "Hiện tại cô ấy tốt sao? Cô ấy đang làm gì vậy?"
"Cũng không tệ lắm, trước mắt cô ấy đang làm Điều Hương Sư trong một công ty mỹ phẩm."

Cô nghe, thầm hô một hơi, cái cô Ninh Uyển kia là minh tinh, người trong miệng Lục Duật Kiêu này lại là điều hương sư, đối với cô mà nói, vẫn là không hề có sức uy hiếp, nụ cười trên mặt cô càng rạng rỡ, gật đầu một cái, yêu thích và ngưỡng mộ nói, "Điều Hương Sư, một nghề nghiệp rất tuyệt đâu."

"Ừ, Yên Nhiên, câu nói kế tiếp là quan trọng nhất, anh muốn nói cho em biết, anh và cô ấy. . . . . ."

Lục Duật Kiêu còn chưa có nói xong, bỗng máy móc thiết bị đang theo dõi Lâm Yên Nhiên âm kêu lớn lên, Lục Duật Kiêu cũng thấy mặt của Lâm Yên Nhiên từ từ mất đi huyết sắc.

Hình như Lâm Yên Nhiên có chút không thở nổi, cười khổ nhìn anh, "Lại như vậy, thật ghét cứ lặp đi lặp lại như này, nhưng lại luôn trốn không thoát. . . . . ."

Cô vừa dứt lời, thì có một đoàn bác sĩ y tá đẩy cửa vào, Lục Duật Kiêu cau mày thối lui đến phía sau, đi ra phòng bệnh, không quấy rầy bác sĩ và y tá khám chữa bệnh, ánh mắt mơ hồ mang theo lo lắng.

Mười mấy phút sau, ngoài phòng bệnh, một vị bác sĩ đến đáp lời anh, "Lục thiếu, gần đây bệnh tình của Lâm tiểu thư bệnh có chút chuyển biến xấu, hệ thống miễn dịch của cơ thể cũng kém hơn trước kia rất nhiều, cho nên gần đây tạm thời vẫn không thể xuất viện, cần ở bệnh viện quan sát thêm mấy ngày nữa, phối hợp điều trị và uống thuốc."

Lục Duật Kiêu gật đầu một cái, tiếp theo lại cau mày, "Thận, đã có đầu mối rồi sao?"

"Trước mắt vẫn đang cố gắng hết sức tìm kiếm." Bác sĩ nghiêm cẩn nói.

"Được, tôi biết rồi." Thận của Lâm Yên Nhiên, căn nguyên của bệnh tình, là đối tượng chính của việc chữa trị, mà giằng co nhiều năm như vậy, cũng không có một chút tiến triển, đây không phải chuyện mà nỗ lực con người có thể làm được, cưỡng cầu cũng không có biện pháp.

"Đúng rồi, Lục thiếu, tình hình gần đây của Lâm tiểu thư tương đối tế nhị, cho nên mấy ngày này chúng tôi sẽ nghiêm khắc hạn chế thời gian thăm viếng của cô ấy, hơn nữa cô ấy không thể bị bất kỳ kích thích. Lúc ngài ở cùng với Lâm tiểu thư, tốt nhất cố gắng chăm sóc cho tâm trạng của cô ấy được tốt hơn."

Lục Duật Kiêu gật nhẹ đầu xuống, từ đầu đến cuối chân mày vẫn khẽ nhíu lại, những gì cần giao phó bác sĩ đã nói hết rồi, liền lên tiếng cáo từ rời đi.

Hôm sau, Lục Duật Kiêu đến thăm Lâm Yên Nhiên một lần nữa.

Lâm Yên Nhiên gặp được anh, liền hỏi hôm trước anh muốn nói gì với cô.

Lời đến khóe miệng, Lục Duật Kiêu lại không nói ra được, trước mắt thân thể của cô suy yếu, còn chút tinh lực cũng muốn dùng để đối mặt với quá trình chữa trị phức tạp, gia tăng phiền não cho cô ấy chỉ có thể làm gia tăng gánh nặng cho cô ấy thôi, có lẽ trước mắt, cũng không phải là thời cơ tốt để thẳng thắn rồi.

Hơn nữa bác sĩ cũng nói, cô ấy chịu không nổi một chút kích thích, lo nghĩ cho bệnh tình của cô, anh chỉ có thể trước gác đề tài này qua một bên mà thôi.

Vì vậy anh cười lắc đầu, "Không có chuyện gì lớn, em cứ tập trung phối hợp trị liệu, khôi phục sức khỏe, anh lại dẫn em trở về nước chơi một chuyến."

Đến lúc đó, cũng đưa cô ấy đi gặp Cố Tử Mạt một lần, tin chắc bọn họ sẽ rất hợp nhau.

Nghe anh nói như vậy, Lâm Yên Nhiên vui vẻ đồng ý.

Bênh tật quấn thân trong một thời gian dài, dẫn đến trạng thái tinh thần của Lâm Yên Nhiên rất kém cỏi, biểu hiện rõ rệt nhất chính là tinh lực không đủ, nói chuyện một lát, sẽ phải nghỉ ngơi một lúc, hơn nữa giấc nghỉ trưa của cô phải đảm bảo chất lượng. Hai người chỉ tán gẫu một lát, trạng thái tinh thần của Lâm Yên Nhiên rõ ràng kém đi, anh dặn dò cô nghỉ ngơi, một mực ngồi trước giường bệnh đến khi cô tiến vào mộng đẹp, mới cầm điện thoại di động ra khỏi phòng bệnh.

Chuyện đầu tiên anh làm sau khi đi ra, chính là gọi điện thoại cho Cố Tử Mạt, đầu ngón tay mới vừa chạm lên cái tên đó trong danh bạ, trong tầm mắt liền xuất hiện một đôi giày cao gót màu hạnh, cùng vơi nó, là một giọng nói dễ nghe, "Lục thiếu, thật trùng hợp."

Tuy Lục Duật Kiêu đang cúi đầu, nhưng đã nghe được tiếng người từ sớm, chân mày không khỏi nhíu lên, cũng không có ngẩng đầu ngay, mà thản nhiên châm chọc nói: " Cố nhị tiểu thư, sao lại ở đây vậy?"

Đương nhiên Cố Trinh Trinh nghe ra được ý trào phúng trong lời nói của anh, tời gian gần đây, thái độ của Lục Duật kiêu đối với cô, vẫn đều lạnh nhạt như vậy, không có một chút đổi mới nào, cho dù cô nỗ lực thể hiện bản thân như thế nào, đều không thể nhìn thấy được bản thân trong mắt anh.

Mà bây giờ, ngay cả một ánh mắt anh ta cũng keo kiệt cho cô!

Cố tình cô lại không chịu thua, gần như cắn nát một hớp răng ngà, cô tự phát lời thề trong lòng, sớm muộn cũng có một ngày, cô sẽ làm cho anh ta phải có vài phần kính trọng với mình!

"Lục thiếu, sao anh lại ở đây vậy?" Giọng của cô mỉa mai thăm dò liếc mắt nhìn vào trong phòng bệnh, hỏi lại anh.

Cuối cùng Lục Duật Kiêu cũng ngẩng đầu, nghiêng mặt, liếc nhìn về phía Lâm Yên Nhiên bên trong phòng bênh, mơ hồ nhận ra được cái gì, trực tiếp liền hỏi Cố Trinh Trinh, "Cô cũng đừng nói cho tôi biết, cô biết Yên Nhiên."

"Chính là trùng hợp như vậy đấy, Lục thiếu, chúng ta thật có duyên phận." Cố Trinh Trinh tự nhiên cười nói lại , trên mặt đều là vể xinh đẹp của cô gái trẻ, nũng nịu nhưng không mất phong cách.

Lục Duật Kiêu cảnh giác nhìn cô ta, con mắt sắc bén nhìn thẳng vào mắt cô ta, lời nói lạnh lẽo, "Cô tiếp xúc với Yên Nhiên có mục đích gì, đã hỏi người nhà họ Lục rồi sao? Tôi phải nhắc nhở cô, Yên Nhiên là nửa người nhà họ Lục!" Ánh sẽ không tin tưởng loại trùng hợp như này, vô duyên vô cớ, Cố Trinh Trinh bay đến bờ bên kia Đại Dương, làm quen Lâm Yên Nhiên? !

Không phải là một chuyện cười lớn, chính là một âm mưu trắng trợn!

Trên mặt Cố Trinh Trinh, nụ cười vẫn chưa thay đổi, nghiêm túc nghe lời nói của Lục Duật Kiêu xong, cô cố ý hạ thấp tư thái, khiêm tốn nói, "Tôi biết rõ, Yên Nhiên không có chuyện gì không nói với tôi, không có chuyện gì không nói, hai chúng tôi rất hợp, Lục thiếu anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chiếu cố Yên Nhiên thật tốt."

Đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của Lục Duật Kiêu cô không hề tránh né, mà lẳng lặng tập trung vào ánh mắt của anh.

Lục Duật Kiêu nhếch miệng lên, "Vậy thì chăm sóc cô ấy cho tốt, chăm sóc không được, không ai có thể giúp cô đâu." Đã có người cướp làm nha hoàn, duy trì công việc bảo mẫu, anh còn có thể ngăn cản hay sao? !

"Tốt." Ngoài miệng Cố Trinh Trinh đồng ý, nhưng trong lòng lại đánh cái ' rầm '.

Tình trạng cơ thể của Lâm Yên Nhiên, cô đã quá rõ ràng rồi, nhưng nếu Lâm Yên Nhiên có mệnh hệ gì, cô sẽ phải gánh vác trách nhiệm, cũng không thể coi thường được!

Lục Duật Kiêu bội phục dáng vẻ lâm trận không loạn của Cố Trinh Trinh, dĩ nhiên, cái anh thống hận nhất, là cái loại đến chết cũng không kéo bộ mặt dối trá xuống của Cố Trinh Trinh!

Không nhìn cô ta một cái nào nữa, anh liền từ bên cạnh bước đi.

Mà bên này, Cố Tử Mạt đưa ra ý kiến sáng tạo, bởi vì rất sát với sản phẩm của công ty, mặc cho Triệu Hồng Vân thấy cô không vừa mắt thế nào, vẫn bị bộ phận R&D lựa chọn.

Ở đồng nghiệp, sáng kiến của cô được sự nhất trí khen ngợi của mọi người.

Mùi thơm của hoa sen nhẹ nhàng mà lại đặc biệt, vậy chỉ dùng hoa hồng cùng cam quýt để điều hòa hương thơm của nó, một loại mùi thơm là quyến rũ, một loại mùi thơm khác là mát mẻ, vừa đúng làm lộ rõ mùi thơm ngát của hoa sen.

Mùi thơm mới mẻ thoát tục, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu tâm lý của đông đảo phái nữ, vừa đưa ra thị trường, cũng đã thắng hơn phân nửa.

Ngay cả Diệp Nhất Đóa sau khi nghe sáng kiến của cô, cũng không nhịn được vỗ bàn khen hay vì cô, còn nói, tuyên truyền quảng cáo của một năm này, đã quyết định lấy ' điều hương ' làm điểm chính làm chủ đạo.

Mặc dù Cố Tử Mạt không nắm rõ về chương trình tuyên truyền sản phẩm của công ty, nhưng cô cũng biết, hiện tại phương thức phổ biến nhất trong ngành là -- tìm siêu sao làm người phát ngôn, chạy tuyên truyền.

Cũng giống như lần này, công ty đã chọn ảnh hậu; Ninh Uyển vậy!

Cô nghiêng nghiêng đầu, cẩn thận nhắc nhở Diệp Nhất Đóa, "Lấy hoạt động điều hương, tới làm cơ sở cho tuyên truyền, có phải hơi mạo hiểm hay không." Lần này đổi với phương pháp tuyên truyền, thật sự có chút Kiếm Tẩu Thiên Phong.

Diệp Nhất Đóa không có suy nghĩ nhiều, lập tức phản ứng lại, "Sao có thể chứ!"

Cố Tử Mạt đỡ chán, rất là rầu rỉ nói, "Làm sao không thể." Cô là Điều Hương Sưn chính của sản phẩm lần này, tác phẩm cô điều chế ra, giống như là một đứa trẻ mà cô yêu quý nhất, nếu đứa bé này bởi vì một vài nguyên nhân không thể phát triển khỏe mạnh, thì cô sẽ cảm thấy mình là một người mẹ thất bại.

Diệp Nhất Đóa thấy cô thực sự rối loạn, vỗ vỗ bả vai của cô, rất xa hoa nói: " Yên tâm Yên tâm, chị yên tâm đi, để chị cùng Ninh Uyển kết hợp trấn thủ, sách lược tuyên truyền năm nay của công ty chúng ta, nhất định sẽ thành công xưa nay chưa từng có."

"Chị và Ninh Uyên? Sao lại là chị cùng Ninh Uyển?" Cố Tử Mạt vừa nghe thấy thế, liền hơi toát mồ hôi rồi.

"Do Ninh Uyển hộ tống chị, để cho chị tỏa sáng kỳ dị trong tiết mục truyền thông, chờ đến lúc có hiệu quả, công ty liền đá Ninh Uyển xuống đài, ai bảo Ninh Uyển đắt như vậy chứ." Diệp Nhất Đóa nhắc tới Ninh Uyển, hình như cũng tức giận, cuối cùng còn bỏ thêm một câu như vậy.

Cố Tử Mạt cũng đã biết Ninh Uyển khó chơi, thích tỏ vẻ nghệ sĩ lớn, còn đặc biệt đắt giá, xem ra công ty cũng chịu không ít bực bội từ Ninh Uyên, mới sử dụng sách lược này.

Chẳng qua, phương án mà Diệp Nhất Đóa nói đến, hoàn toàn chưa từng thương lượng với cô!

Cô cau mày, ghi hận nhìn lướt qua phía phòng làm việc của Triệu Hồng Vân, nhỏ giọng hỏi Diệp Nhất Đóa, "Là ai đẩy chị vào tiết mục vậy, sẽ không phải là Triệu Hồng Vân động tay chân chứ." Lại không them quan tâm cô có bằng lòng tham gia chương trình này hay không, ngay cả chỉ nói đến tính chất của chương tình này thôi, rõ ràng cũng là củ khoai lang phỏng tay rồi.

Diệp Nhất Đóa kiêng kỵ nhìn chung quanh một chút, còn kéo Cố Tử Mạt đến gần, mắt liếc về phía Triệu Hồng Vân, khinh thường hừ lạnh một tiếng, "Có chuyện tốt như vậy, cô ta sao có thể đề cử chị chứ? Đừng suy nghĩ, là em làm, hình tượng phong cách của chị rất tốt, lại là Điều Hương Sư chính của sản phẩm lần này, chị xuất hiện khẳng định không thành vấn đề, vốn dĩ Điều Hương Sư chính là nghề nghiệp lương cao rồi, hơn nữa có Ninh Uyển tham dự, khẳng định tỷ suất người xem sẽ rất cao, đến lúc đó chị chỉ cần cởi khăn che mặt của Điều Hương Sư ra cho khán giả xem, vậy coi như là xong rồi."

"Chương trình là không có vấn đề, nhưng mấu chốt là. . . . . ." Mấu chốt là cô cũng chưa đồng ý tham gia chương trình, cô vừa muốn nói, liền nhận được điện thoại của Lục Duật Kiêu.

Cô đang do dự xem có nên nhận điện thoại hay không, thì Diệp Nhất Đóa nhạy bén thấy hiển thị trên điện thoại của cô, liền trừng mắt nhìn cô, "Ai nha nha, mấy ngày không thấy, thật là nhớ nhung đi, mau nhận đi thôi."

Nói xong, liền đẩy Cố Tử Mạt về phía góc tường trong phòng giải khát.

Cố Tử Mạt bắt máy, trong cuộc nói chuyện, hai người đều nói rất hơn giản.

Cô cũng không có hỏi anh bao giờ trở lại, hoặc là vấn đề có giải quyết được hay không, hình như là cố ý tránh cái vấn đề này vậy, Cố Tử Mạt không muốn làm cho anh cảm thấy mình đang thúc giục gấp rút anh, hơn nữa cô cũng tin tưởng, anh làm việc trầm ổn, nhất định sẽ giải quyết vấn đề một cách hoàn mỹ nhất.

Chợt, anh nói thật nhỏ, "Biết không? Anh rất nhớ em."

Sự dịu dàng của anh gần như làm cô sụp đổ.

Bước chân của Cố Tử Mạt dừng lại, sau mấy giây cũng không nghe thấy cô lên tiếng, sau đó nhỏ giọng nói, "Em cũng thế."

Diệp Nhất Đóa nói không sai, thật sự nhớ nhung, lúc anh không có ở đây, cô hoàn toàn cảm nhận được, cái gì gọi là ' như cách ba thu '.

Bởi vì cô kiêng dè những vấn đề kia, cho nên phía sau hai người tùy ý trò chuyện, cô thuận miệng đã nói đến chương trình Diệp Nhất Đóa vừa mới nhắc đến kia.

Lục Duật Kiêu nghe xong, hơi trầm mặc, hỏi cô, "Em có hứng thú với chương trình này."

Cô cúi đầu, nhìn mũi giày cao gót màu xanh lá cây của mình, suy tư một chút, nói: " Nhất Đóa nói cũng không sai, nếu như em xuất hiện trên chương trình tuyên truyền, có thể để cho người xem biết rõ hơn về bí mật ' điều hương ', cũng có thể khiến mọi người hiểu biết hơn về nghề nghiệp của em."

"Vậy thì đi làm, cứ theo tâm ý của em mà làm, nhà họ Lục sẽ không hạn chế em, anh lại càng sẽ không hạn chế em...em yên tâm."

Nghe được lời khích lệ của anh, Cố Tử Mạt nhẹ nhàng liễm con mắt, trong lòng có đáy, "Cám ơn." Cô gần như không hề tiết lộ điều gì, anh lại hiểu cô như vậy, cho dù là cách nhau xa như vậy.

Người đàn ông này có thể làm được như vậy vì cô, trừ tâm tồn cảm kích, cô cũng không biết nên nói những gì.

Bên này Lục Duật Kiêu giật mình, nhẹ nhàng nhíu lông mày, thở dài thật sâu nói, "Tử Mạt, chúng ta là vợ chồng, giữa vợ chồng, không cần cảm ơn đi cảm ơn đến, dĩ nhiên, anh cũng sẽ không muốn nói lời cám ơn với em." Nói đến cuối, anh giống như nhạo báng nói một câu như vậy.

"Vâng, em biết rõ, nhưng rất cảm động, em chỉ nói ra. . . . . . Nói ra cảm thụ lúc này của em." Cô giải thích nói.

Cô nói ' cám ơn ' với anh, không phải là khách khí, càng không phải là xa lánh, mà là đang dùng ngôn ngữ, nhắn nhủ tiếng lòng của mình với anh.

Đầu kia nghe đến đó, lặng lẽ một lúc lâu, Cố Tử Mạt cho là bên kia xảy ra chuyện gì, hoặc là anh không tiếp nhận lời cô nói, không nhịn được lại muốn mở miệng giải thích, liền nghe được tiếng anh, "Em phải xuất hiện trong chương trình, có cần anh giúp đỡ một tay không? Ví du như trang phục, hóa trang?"

Mặc dù công ty cùng tổ chuyên mục cũng sẽ chuẩn bị cho cô, nhưng anh nắm chắc trong tay, cũng là tài nguyên tốt nhất. Anh không thể ở bên cạnh cô, chỉ có thể gián tiếp giúp cô làm chút gì đó.

Cố Tử Mạt nghĩ đến Ninh Uyển, nói, "Không cần, em cứ bình thường xuất hiện là được, ảnh hậu Ninh Uyển cũng cùng xuất hiện, ngoài ra còn có một vị minh tinh điện ảnh đặc biệt nữa, đến lúc đó nhất định là ganh đua sắc đẹp rồi, em cứ bình thương tiến lên có vẻ ổn, quá tận lực, lại có vẻ dễ dàng thua thảm hại hơn."

"Không cần tự coi nhẹ mình như vậy." Tiếng anh trầm thấp, không tán thành nói.

". . . . . ." Trong lúc nhất thời, thế nhưng cô lại không phản bác được.

"Anh sẽ sắp xếp cho em, thỏa mãn mong muốn bình bình thường thường của em, cũng sẽ để cho em vô cùng tỏa sáng." Lúc Lục Duật Kiêu nói câu này, khóe môi chậm rãi nở nụ cười quyến rũ.

"Mâu thuẫn như vậy?" Lời này của anh, lại làm cho cô khó hiểu.

"Đến lúc đó em sẽ biết." Anh lại gọi tên cô một lần nữa, "Tử Mạt."

"Sao vậy?"

"Chờ anh trở về."

Bốn chữ thật đơn giản, Cố Tử Mạt lại giương nhẹ khóe môi lên, "Được."


Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK