Cố Tử Mạt trơ mắt nhìn xong động tác chậm rãi của anh, nuốt một ngụm nước miếng, phất phất tay, "Khụ khụ, thôi, trên phương diện khác thì anh có năng lực học tập mạnh, cũng chưa chắc ở phương diện này cũng như vậy."
Cô bỏ qua những ý tưởng vô lương tâm kia đi, cơ bản thu thập bát đũa một chút, nghiêng đầu nhìn anh, ngay sau đó phân phó nói, "Ăn xong đi, ở đây chờ, chúng tôi sẽ về ngay thôi."
"Ừ." Người đàn ông gật đầu, yên lặng co chân lại ngồi trên ghế dài nhỏ hẹp, hình như không hề cảm thấy không thoải mái.
Cô đặt chén đũa lên, đỡ mẹ nuôi đứng lên, nhìn hình ảnh không thích hợp trước mắt, trong lòng cũng thấy buồn thay anh, chân dài khoanh lại như vậy , thật sự không cảm thấy khó chịu sao?
Cô hít sâu một hơi, quay đầu đi, giống như chăm sóc trẻ con, nhắc nhở anh, "Nếu như cảm thấy không thoải mái, cũng không cần cứ ngồi như vậy đâu." Nói xong, cô cũng không quay đầu lại, đi bên cạnh mẹ nuôi ra ngoài.
Trong mắt người đàn ông cũng đầy ý cười, anh cúi đầu sửa sang lại ống quần, lúc này mới đặt hai tay lên chân, bình tĩnh đứng thẳng lên.
. . . . . .
Cố Tử Mạt vô cùng tin tưởng năng lực học tập của người đàn ông này rất mạnh, nhưng cô không xác định chắc chắn năng lực giảng dạy của mình, trước mắt cũng không có tinh lực cùng thời gian dạy anh.
Khứu giác nhạy cảm của cô đã trở lại, giao dịch của cô và Tần Khôn cũng nên tính toán chi li rồi!
Vội vã chia tay mẹ nuôi, mướn một chiếc xe MiniBus, cô liền lôi kéo cái anh chàng ' Minh Tuyên ' này trở về, chỉ là, đoạn đường này, cũng không tính là vui vẻ.
Đường núi gập ghềnh lại đầy bùn lầy, giảm xóc của minibus lại quá kém, ngồi trong buồng xe, có lúc ngã trái ngã phải, có lúc lắc lư lên xuống, hoàn toàn chính là công cụ chỉnh người.
Cô đã đến mấy lần, nhưng vẫn cảm thấy không thích ứng, mà xem xét lại người đàn ông bên cạnh, anh ngồi yên ổn, hai tay chồng lên nhau đặt trên đùi, mắt nhắm, bình thản ung dung, tư thái giống khi đang ngồi trên chiếc xe sang trọng như đúc!
Đúng là thần mà!
Cô chống tay dưới cằm, ngón tay cong cong gõ gõ vào má, trong lòng suy nghĩ nên trêu trọc anh thế nào đây, lông mi đế thì thế nào, không phải vẫn rơi vào ma chưởng của cô hay sao.
Có lẽ người đàn ông cũng cảm thấy cô đang quan sát anh, mở mắt, nhấc hai tay khỏi đùi, nhích người đến gần cô, "Em có thể nằm gối đầu lên đùi anh, như vậy có thể sẽ thoải mái hơn một chút."
Cố Tử Mạt vừa định nói không cần, xe liền lắc lư một chút, cả người cũng bị lắc lư xô cách xa chỗ ngồi một chút, cô miễn cưỡng ổn định thân thể, mắt đẹp liếc anh, nghĩ thầm nếu anh đã mời thịnh tình như vậy, không cần cũng uổng, nói một câu ' cám ơn ', liền gối lên.
Người đàn ông cúi đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, tóc của cô bị buộc thành đuôi ngựa ở phía sau đầu, còn có vài sợi tóc sót lại ở hai bên tai, lòng anh vừa nghĩ, đã giúp cô vén lên, yêu thương nói, "Thoải mái hơn rồi chứ?"
"Không biết, vừa mới gối xong, có thể có hiệu quả ngay được sao? !" Cô mệt mỏi, nhắm hai mắt lại, tức giận nói, không thèm quan tâm động tác của tay anh.
Người đàn ông thấy cô nhắm mắt, đầu ngón tay vòng quanh sợi tóc của cô quấn hai vòng, lắc đầu cười, rồi sau đó mới hạ lực tay xuống, buông lỏng tay ra, rồi cuối cùng mới lưu luyến buông sợi tóc của cô ra.
Cố Tử Mạt nằm ở trên đùi của anh, sau đó cảm thấy bị giật giật, chẳng qua cô cảm thấy mệt mỏi, mệt mỏi, cũng không mở mắt ra, phải biết, sau khi trở về còn phải đánh một trận ác liệt đâu.
Tuy nói hiện tại khứu giác nhạy cảm của cô đã trở lại, nhưng đối với đám người mất trí nhà họ Cố, cô cũng không có cách nào dự đoán trước được, nhất là Cố Trinh Trinh, cô em gái này của cô, cũng đã xé rách mặt rồi, xem ra nhất định là phải đối nghịch với cô đến cùng rồi.
Hơn nữa nghĩ đến Cố Trinh Trinh vẫn còn có ý tưởng với người đàn ông bên gối của cô, trong lòng cô lo lắng khôn kể!
Đang suy nghĩ, xe chạy qua một cái hố to, cô lại bị xóc lên, bịch bịch hai tiếng, đầu bị xóc lên lại rơi xuống, đầu bị lắc lư va đến vật cứng, Cố Tử Mạt nhe răng, vừa muốn kêu đau, trên ngực liền bị một trọng lượng không biết tên đè lên.
"Á --" đây cũng thật sự không phải là một cơn đau, cô trợn mắt, chỉ thấy tay của người đàn ông đang làm loạn!
Cô theo bản năng liền muốn xoa xoa bộ ngực của mình, nhưng lập tức liền nhớ lại lần trước xấu hổ trước mặt người đàn ông này, lập tức chuyển tay qua sau gáy, vuốt vuốt cái gáy nhu nhược của mình.
"Hít --" Người đàn ông giống như cũng nặng nề hít vào một hơi.
Thật bất ngờ, hình như, đây là lần đầu tiền người đàn ông này phá vỡ vẻ tao nhã trước mặt cô. Rốt cuộc là đau đớn thế nào, sẽ khiến người đàn ông này không nhịn được đây?
Cô nghiêng đầu sang, vừa muốn ngó nhìn, thì nghe thấy người đàn ông hút khí, nói với cô, "Em ngồi dậy đi." Tiếp theo, phía sau bả vai của cô đã bị anh đỡ lấy, cơ thể đã bị anh đỡ ngồi dậy.
Cô không có gối đầu để gối nữa, có chút thất vọng nói với anh: " Mới gối có một chút." Cúi đầu nói câu này, làm như nũng nịu.
Chỉ là, một giây kế tiếp cô nhìn thấy sắc mặt người đàn ông, liền lập tức thu hồi ý tưởng phát tính tình của mình.
Lúc này quai hàm của người đàn ông buộc chặt giống như đang đè nén cái gì, môi anh mím chặt, sắc mặt tái xanh, ánh mắt hình như cũng không tự nhiên, xem ra hoàn toàn không giống với anh, cô kinh ngạc, sau đó kéo tay anh, "Anh làm sao vậy? Bị thương sao?"
"Bác tài, dừng xe! Dừng xe!" Lần này cô thật sự nóng nảy, so với lần anh bị thương thay cô đó, cô cũng không thấy khẩn trương như vậy.
Người đàn ông cầm lại tay của cô, lấy tay ngăn lại cơ thể cô muốn lao lên phía trước, khàn khàn giọng nói, "Không cần gấp, anh không sao."
Chính tai nghe người đàn ông nói không có chuyện gì là một chuyện, việc tận mắt nhìn thấy lại là chuyện khác, sắc mặt của anh còn kém như vậy, sự lo lắng của cô không giảm mà còn tăng thêm, "Anh không cần làm tôi sợ, anh thật sự không có chuyện gì sao?"
Cô níu lấy cánh tay của anh, cho anh hoạt động , lại nhìn trên dưới toàn thân anh một lần, vẫn không có nhìn ra người đàn ông này bị thương ở đâu cả.
Cô luống cuống hơn, chẳng lẽ anh có bệnh gì đó không tiện nói ra, ngượng ngùng nói với cô, cô nghẹn ngào, thiếu chút nữa vội đến đỏ mắt, không khỏi oán trách nói với anh, "Anh có bệnh gì không tiện nói ra, nhất định phải nói với tôi đấy! Bệnh không tiện nói ra phát tác là chuyện rất kinh khủng, anh cũng thiệt là, bình thường giả bộ bình tĩnh thành quen rồi hả, hiện tại có bệnh còn giả bộ không có bệnh! Sao anh có thể làm việc mà thiếu tính toán như vậy, một người thông minh như anh, như thế nào lại làm cái chuyện giấu bệnh sợ thầy như vậy chứ!"
Cô nói rất gấp, đôi mắt đều đỏ lên, đôi con ngươi trong suốt đều có sương mù mờ mịt tản ra, lỗ mũi cũng phập phồng, còn giống như là bị chọc giận, trong lòng cô oán trách ghê gớm! Kiểu đàn ông bình tĩnh, đặt dưới tình huống này, cũng làm người ta cảm thấy đáng ghét!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn