• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Tử Mạt cẩn thận đi ra ngoài, lại phát hiện là một đường thông suốt, hoàn toàn không có người ngăn cản cô, chắc hẳn trong khoảng thời gian này, Hà Ân Chính đã lấy được vật mà mình muốn.

Về phần Cố Trinh Trinh, có lẽ lúc này, đang trên con đường bị ép đến điên rồi.

Thực sự Cố Trinh Trinh không làm cho Cố Tử Mạt thất vọng, tình trạng của cô ta bây giờ, quả thật làm cho bất cứ ai nhìn thấy, tâm tình cũng sẽ thoải mái.

Từ sau khi Hà Ân Chính đi rồi, Cố Trinh Trinh liền buồn bực ở trong phòng, cả hai tấm rèm cửa sổ dày đều kéo vào, cô ta vùi mình ở trong bóng tối, cắn răng tiêu hóa tất cả mọi chuyện.

Vốn dĩ kế hoạch của cô là, xui khiến Hà Ân Chính chụp ảnh nude của Cố Tử Mạt, sau đó sẽ dùng cái đó uy hiếp Cố Tử Mạt, lấy lại thẻ nhớ trong tay Cố Tử Mạt, nhưng không nghĩ đến, cho dù Cố Tử Mạt ở trong hoàn cảnh này, chị ta vẫn thuyết phục được Hà Ân Chính!

Cái tên Hà Ân Chính chuyên làm hỏng việc còn nhiều hơn là thành công này, còn lật mặt, lấy được thẻ nhớ, hiện tại quay ra uy hiếp ngược lại cô.

Mục đích của Hà Ân Chính rất rõ ràng - Tiền tài của nhà họ Cố, mà đương nhiên Cố Trinh Trinh biết, cô ta hoan toàn không có biện pháp làm được yêu cầu của Hà Ân Chính, người nắm quyền của nhà họ Cố, là Cố Trình Đông, mà không phải Cố phu nhân.

Có thể là một mình cô buồn bực ở trong phòng thời gian quá dài, có người giúp việc lo lắng cho cô, không nhịn được bưng một ly nước chanh tới đây, gõ cửa, có ý tốt ân cần hỏi cô, "Nhị tiểu thư, cô có khỏe không?"

Cố Trinh Trinh nghe được lời nói của người giúp việc, vụt ngồi ngay từ trên giường dậy, ba chân bốn cẳng ra mở cửa, trợn trừng mắt nhìn người giúp việc nói, "Vừa rồi bà tôi là gì!"

Bởi vì trước đó cô đã khóc, giờ phút này ánh mắt của cô đỏ ửng, bên trong đầy tức giận, giờ phút này càng lộ vẻ liều lĩnh ác liệt, người giúp việc thấy thé, không khỏi trong lòng lo sợ, cúi thấp đầu, giọng nói thật nhỏ run run rẩy rẩy, trả lời, "Nhị tiểu thư."

Bà cũng coi như là người giúp việc lâu năm trong nhà họ Cố rồi, qua nhiều năm như vậy, họ đều gọi Cố Tử Mạt là đại tiểu thư, mà vị tiẻu thư chân chính của nhà họ Cố trước mắt bà này, bị bọn họ gọi là nhị tiểu thư, không vì nguyên nhân gì khác, chính là vì tuổi tác, Cố Tử Mạt ra đời sớm hơn Cố Trinh Trinh 1 tháng.
Cố Trinh Trinh lại nghe một lần gọi nữa, cả khuôn mặt càng tỏ vẻ dữ tợn, cô cố gắng dùng một cái tay vịn khung cửa, cố đè nén cơn tức đang muốn bùng nổ của mình, cúi đầu liếc về phía ly nước chanh trong tay người giúp việc, cô dùng một cái tay khác thử nhiệt độ, phân phó nói, "Tôi không muốn uống lạnh, bà mang một ly nóng đến đây, cần dùng nước nóng." Cô cố ý cường điệu một tiếng, dùng nước nóng.

Người giúp việc đã sớm bị sợ đến tứ chi đều phát run, nghe thấy Cố Trinh Trinh muốn bà đi đổi nước chanh, giống như bắt được tấm bùa cứu mạng vậy, nhỏ giọng hèn mọn đồng ý, sau đó vội bước nhanh đến phòng bếp.

"Hừ!" Cố Trinh Trinh nhìn bóng lưng chạy trốn của người giúp việc, từ trong mũi bật ra một tiếng hừ lạnh. Trước cho kẻ địch một chút lợi nhỏ, sau sẽ đánh bọn họ vào địa ngục, như vậy chẳng phải là tốt hơn!

Cố Trinh Trinh tức giận với cách gọi kia, trên người cô chảy dòng máu của nhà họ Cố, nhưng lại chỉ có thể bị gọi là nhị tiểu thư, đứng dưới Cố Tử Mạt, đáng hận hơn chính là, sinh nhật của cô và Cố Tử Mạt, còn kém nhau một tháng, chỉ kém một chút như vậy, là cô có thể là đại tiểu thư rồi.

Tại sao cô muốn làm đại tiểu thư? Đó cũng không phải bởi vì cô muốn làm chị, mà bởi vì, cô muốn làm hạng nhất, mà không phải thứ hai nhị tiểu thư.

Từ nhỏ, thì cô đã không phục Cố Tử Mạt rồi, tại sao Cố Tử Mạt lại xinh đẹp hơn cô, lúc còn đi học, chắc chắn sẽ có nam sinh đi tới trước mặt cô, khen cô rất xinh đẹp, nhưng một khi bọn họ thấy Cố Tử Mạt, cũng đều sẽ cảm thán một câu, chị của bạn thật đẹp.

Không chỉ là như vậy, thành tích học tập, Cố Tử Mạt cũng đều hơn cô, thành tích hóa học của Cố Tử Mạt rất tốt, lại có thiên phú về điều hương, cũng bởi vì như vậy, từ lúc Cố Tử Mạt còn chưa tốt nghiệp đại học, đã bị Cố Trình Đông đưa ra nước ngoài học tập, mà cô khi đó, vẫn ở lại trong nước!

Cố Tử Mạt giống như là ánh trăng trên bầu trời, mà cô, chính là một ánh sao sáng, đứng trước một vầng trăng sáng, một đốm ánh sáng nhỏ, đã bị xem nhẹ, cho nên sau khi Cố Trinh Trinh hiểu biết những điều này, thì cô đã lập lời thề, nhất định phải đè ép ánh sáng của Cố Tử Mạt xuống!

Chỉ có như vậy, mọi người mới có thể toàn tâm toàn ý thưởng thức ngôi sao sáng chói kia!

Nghĩ đến đây, tay Cố Trinh Trinh vịn trên khung cửa, cũng đã nắm thành một nắm đấm kiên định, người giúp việc đã lại bưng ly nước chanh đến, Cố Trinh Trinh đưa tay chạn lên thành ly, nhiệt độ nóng bỏng.

Người giúp việc rất nghe lời, thực sự dùng nước nóng.

Khóe miệng cô nâng lên, bưng lên ly nước chanh nóng bỏng kia, tức giận nói, "Bà muốn chết hả, cho tôi ly nước nóng như vậy, bà muốn bỏng chết tôi ư!" Không chờ người giúp việc giải thích, cô đã nhắm ngay nửa bên mặt trái của người giúp việc, hất thẳng ly nước chanh lên đó.

"A -- đau --" người giúp việc đau kêu lên, che nửa gương mặt bị bỏng nổi lên bọng nước, sợ hãi nhìn Cố Trinh Trinh. Cho dù bị dội nước nóng, bà cũng không dám làm quá ầm ĩ, bà làm việc ở nhà họ Cố nhiều năm như vậy, dĩ nhiên biết tính khí của Cố phu nhân là thế nào.

Lại không nghĩ rằng, nhị tiểu thư luôn luôn ấm áp nhẹ nhàng, thế nhưng độc ác lên cũng không hề kém Cố phu nhân.

Nhìn dáng vẻ người giúp việc khiếp đảm lại không dám nói, ánh mắt chân mày Cố Trinh Trinh đều là ý cười, cô ngông cuồng nhìn nửa gương mặt đã bị hủy của người giúp việc, ' keng ' một tiếng tay cầm ly thủy tinh buông lòng, ly thủy tinh lập tức vỡ tan thành nhiều mảnh trên mặt đất, bắn tung ra giống như những bông hoa nhỏ.

"Dùng tay dọn dẹp sạch sẽ cho tôi!" Cố Trinh Trinh không thèm để ý loại người giúp viêc thấp kém này, xoay người, đi xuống dưới lầu.

Cố phu nhân thấy cô đi xuống, không nhịn được bước đến trước mặt Cố Trinh Trinh, đưa tay chạm lên gò má của Cố Trinh Trinh, "Trinh Trinh, con có thể nghĩ thông suốt, thật sự quá tốt, haiz, phát sinh chuyện như vậy, mẹ cũng không biết nên khuyên con như thế nào nữa."

Cố Trinh Trinh chán ghét hất tay Cố phu nhân ra, tức giận nói, "Cả ngày mẹ chỉ biết đánh bạc cùng với mấy vị phu nhân kia, làm sao biết khuyên con như thế nào chứ! Nếu mẹ có thời gian, vẫn là nên suy nghĩ xem làm thế nào để thắng lại tiền đã thua đi, nếu như bị ba biết mẹ nợ mấy khoản nợ kia, thì hai chúng ta, từ nay sẽ không được sống dễ chịu nữa đâu!"

Vừa nghĩ đến, cũng vì Cố phu nhân không giữ được trái tim của Cố Trình Đông, nên Cố Trình Đông mới không tín nhiệm mẹ con cô, cũng chưa bao giờ để cô nhúng tay vào chuyện của công ty, cô cũng không có cách nào thỏa mãn yêu cầu của Hà Ân Chính, cảm giác oán giận của cô lại càng nhiều.

Mà tại sao Cố Tử Mạt lại vào nhà họ Cố? Còn không phải vì Cố phu nhân tự giày vò thân thể đến hỏng, dẫn đến không thể sinh con được nữa!

Nguyên do của tất cả những việc này, chính là Cố phu nhân.

Cố Trinh Trinh hiểu mẹ mình hơn so với bất kỳ ai, ham bài bạc, lại ham ăn lười làm, thích đẹp, nhưng khiếu thẩm mỹ luôn luôn khác biệt những quý phu nhân khác, quả thật là không có thuốc nào cứu được!

Cố phu nhân chưa từng bao giờ nghĩ đến, con gái của bà vậy mà lại nói bà như vậy, trong lúc nhất thời, bà cũng phải trợn tròn mắt, ánh mắt hóa trang quái dị dày cộm mở to, khó hiểu nhìncon gái của mình, "Trinh Trinh . . . . . . Làm sao con có thể. . . . . . Tại sao có thể nói chuyện với mẹ như vậy chứ."

Nửa đời trước của Cố phu nhân, tính toán tỉ mỉ.

Trong giới thượng lưu, dù thế nào cũng được coi như một nhân vật truyền kỳ, nhưng núi cao còn có núi cao hơn, bà hoàn toàn thua dưới tay của chồng mình, trận chiến đó, không chỉ làm cho bà mất đi một gia đình hoàn chỉnh, càng làm cho nhà mẹ đẻ của bà không gượng dậy nổi.

Cố phu nhân không chịu đựng được hai đòn đả kích nặng nề đến cùng lúc, trong khoảng thời gian đó, tinh thần cũng trở nên bất thường, còn bị Cố Trình Đông đưa đến bệnh viện tâm thần trị liệu, sau đó Cố phu nhân chữa khỏi xuất viện, giống như đã biến thành một người khác vậy.

Bà cũng không có quyết tâm tranh đoạt gì nữa, cũng không tính toán khôn khéo nữa, bà không trở lại thương trường, mà lại đến sòng bạc.

Theo đó, có người đứng ra phân tích, nói Cố phu nhân sau khi bị đả kích, cảm thấy cuộc sống vô vọng, đã thay đổi hoàn toàn kế hoạch cuộc sống, bắt đầu thể nghiệm niềm vui thú của người đánh bạc.

Còn có người nói, nhìn ngoài mặt là Cố phu nhân tự nguyện gửi thân ở sòng bạc, nhưng trên thực tế, đây đều là bị Cố Trình Đông ép, Cố Trình Đông kiêng kỵ vợ của mình, ông ta sợ Cố phu nhân cấu kết với đối thủ cạnh tranh của nhà họ Cố ngóc đầu trở lại, chuyển bại thành thắng, vì vậy, Cố Trình Đông llúc nào cũng giám thị vợ của mình, Cố phu nhân bị buộc bất đắc dĩ, chỉ có thể đi đánh bạc chơi tiền rồi. Bà thua càng thảm, thì Cố Trình Đông lại càng vui vẻ.

Nhưng cho dù là cách nói nào, đều không thể vạch ra chân tướng ban đầu, sự thật đó, chỉ có bản thân Cố phu nhân biết.

Cố Trinh Trinh chán ghét người mẹ này của mình, nhưng cô lại khổ sở vì không có cách nào thoát khỏi bà, hôm nay nhìn ánh mắt bi thương của Cố phu nhân, cô chẳng những không cảm thấy Cố phu nhân đáng thương, ngược lại càng cảm thấy, ánh mắt kia giống như keo dính nhựa cao su, dính vào trên người cô, ngăn chặn toàn bộ lỗ chân lông trên cơ thể cô, không thể thở được.

"Bởi vì mẹ chỉ biết bài bạc, bởi vì mẹ liên lụy đến con, cho nên con có tư cách nói như vậy với mẹ!" Lần đầu tiên, Cố Tinh Trinh không che giấu chút nào nói ra tiếng lòng của mình.

Diện mạo của Cố Trinh Trinh, ở trong hội, cũng coi như là thượng thừa, hơn nữa cô có thể làm ra vẻ sẽ chịu đựng, am hiểu diễn trò, vì vậy mà khiến không ít Quý công tử quỳ dưới chân cô, có những Quý công tử này giúp đỡ làm cầu nối, cô thuận lợi tiếp xúc đến vòng luẩn quẩn của xã hội thượng lưu.

Nhưng sau khi cô bước vào, mới phát hiện, muốn được người trong xã hội thượng lưu chấp nhận, trở thành cửa ải khó khăn nhất, mà ở cửa ải này, cô đều bị thua do mẹ của mình.

Rất nhiều người sẽ tới hỏi thăm tên họ của cô, nghe được dòng họ của cô, phản ứng đầu tiên của mọi người cũng không phải là danh hiệu của Cố Trình Đông, mà là Cố phu nhân. Bọn họ sẽ hỏi, cô có phải có một người mẹ là dân cờ bạc hay không?

Một câu nói này, giống như là một cơn ác mộng, lúc nào cũng quấn quanh người cô, làm cho cô không cách nào ngẩng đầu lên trước những người kia được, khiến cho tất cả cố gắng của cô đều trôi theo dòng nước.

Cô là cô gái từng tiếp thu giáo dục của trường đại học, thông qua sách vở, vẫn luôn cho cô biết rằng, cuộc sống là bình đẳng, là xã hội đối với người bất bình đẳng, cho nên, xuất hiện, những người ăn đói mặc rét, chúng ta phải đi sáng lập thế giới mới. Nhưng khi co lăn lộn trong xã hội thượng lưu lâu hơn, thì cô phát hiện một sự thật tàn khốc, thật ra thì vừa đúng ngược lại, cuộc sống là không công bằng, còn ngược lại xã hội lại rất công bằng.

Cũng vì, cô có một người mẹ là dân cờ bạc, chưa bao giờ sẽ quan tâm, cất nhắc, chỉ điểm ba cô, cho dù cô có cố gắng thế nào, vẫn không thể đặt được vị trí đứng đầu đó.

"Trinh Trinh. . . . . ." Tròng mắt Cố phu nhân bỗng chốc trợn tròn, nhìn chằm chằm cô, trên mặt đều là đau thương.

Cố Trinh Tinh thấy bi thương trong mắt Cố phu nhân, nhưng hoàn toàn xem thường, cô vẫn cảm thấy, Cố phu nhân thiếu nợ cô, bà ấy nên trả cho cô, Cố phu nhân đau lòng trong chốc lát, cũng không bù đắp được lỗi lầm trước kia của bà, huống chi, những năm gần đây, Cố phu nhân sống không tim không phổi, mỗi lần thua tiền, sau khi bị Cố Trinh Đông tức giận mắng mỏ một chút, lại rất nhanh đã quên nỗi đau của vết sẹo đã lành, lại tiếp tục vùi đầu trên chiếu bạc.

Hai mẹ con bình thường không hiểu nhau, giờ phút này hai mặt nhìn nhau, đều không hiểu lẫn nhau.

Cố Trinh Trinh đang ở đáy cốc, lại đối mặt với một người mẹ như vậy, đương nhiên cực kỳ phiền muộn, cô không thể sửa đổi tất cả, chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, đẩy ra Cố phu nhân, chuẩn bị lên lầu thu thập bản thân một chút, sau đó đi tìm mình đám bạn xấu kia của mình.

Trong lúc đó xoa xoa bả vai, cánh tay lại bị Cố phu nhân tóm chặt, cô kinh ngạc liếc Cố phu nhân một cái, ngay sau đó trên mặt tràn đầy chán ghét nói: " Bà buông tôi ra...tôi không muốn nán lại ở chỗ này một giây nào nữa!" Cô lấy làm hổ thẹn vì bà ấy.

Nhưng Cố phu nhân không hề buông tay ra, cúi thấp đầu, thấp giọng nói: " Trinh Trinh, mẹ vẫn cảm thấy, mình là một đưa con thất bại, cũng là người vợ thất bại, nhưng mẹ thật sự không ngờ, cuối cùng mẹ cũng đã trở thành một người mẹ thất bại, Trinh Trinh, mẹ thực xin lỗi con."

Giọng nói của bà nhỏ mà khàn khàn, từng chữ đều lộ ra réo rắt thảm thiết cùng cô đơn, cái giọng nói này khắc sâu vào tận trong sương, nhưng không cách nào nói rõ ưu thương.

Cố Trinh Trinh chưa từng thấy Cố phu nhân như vậy, dù Cố phu nhân thua bài một số tiền lớn, bà cũng chỉ biết la lối om sòm như điên, khi thì gào khóc, khi thì ném đồ đạc, mà Cố phu nhân lúc này, có một loại tịch mịch ưu thương.

Ánh mắt Cố Trinh Trinh hơi ngây dại, loại cảm giác bi thương này, làm sao lại xuất hiện trên người Cố phu nhân thoa son môi sắc sỡ tầm thường, vẻ bóng mắt khoa trương đây!

Có lẽ là do huyết mạch tương liên, lúc Cố phu nhân nói ra lời này, bước chân của Cố Trinh Trinh đã khó mà di chuyển, dù cho trong lòng cô đã gán cho Cố phu nhân rất nhiều tội, dù cô rất muốn liệt kê từng lỗi lầm mà Cố phu nhân mắc phải, nhưng trước mắt một Cố phu nhân đang bi thương, tất cả phẫn hận của cô cũng bị che đi.

Quả thật đúng như bản thân Cố phu nhân nói, bà thua mất sự nghiệp cha mẹ ttruyền cho, trở thành một đứa con thất bại, chồng bà đi ra khỏi cái nhà này, bà trở thành người vợ thất bại, nếu ngay cả đứa con gái là cô cũng rời đi, Cố phu nhân nhất định sẽ hỏng mất.

Cố Trinh Trinh không muốn lấy đi cọng rơm cuối cùng của Lạc Đà, cô không thể tha thứ bản thân trở thành Tội Nhân Thiên Cổ.

Cuối cùng, cô vẫn giống như trước đây, tiến tới thành khẩn khuyên bảo mẹ mình, "Mẹ, mẹ có thể đừng đánh bac nữa hay không, mỗi lần mẹ thiếu tiền đánh bạc, đều do ba đến trả, cứ như vậy, ba sao có thể vui vẻ với chúng ta chứ? Mẹ, vì chút tôn nghiêm của hai mẹ con chúng ta, về sau cmẹ có thể đừng đánh bài nữa hay không." Ở trong nhận thức của cô, nguồn gốc bi kịch của cô và Cố phu nhân, toàn bộ đều đến từ một chữ -- đánh bạc.

Nghe thấy Cố Trinh Trinh dùng lời khuyên bảo, ánh mắt Cố phu nhân lóe lên một cái, bà há miệng, muốn giải thích gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt xuống, bà nắm cánh tay Cố Trinh Trinh, từ từ trượt xuống, cuối cùng trượt đến lòng bàn tay của Cố Trinh Trinh, muốn cầm tay của con gái mình.

Lòng bàn tay của Cố Trinh Trinh truyền đến một trận tê dại, cô phản ứng theo bản năng muốn rời đi, trước tiên đã rút tay mình ra rồi.

Tong tầm tay Cố phu nhân trống rỗng, bà mất mát nhìn bàn tay trống không của mình, ánh mắt trống rỗng không có gì, trên mặt tràn đầy bi ai.

Tay Cố Trinh Trinh nắm thật chặt, thở ra một hơi, dịch tay sang bên cạnh, lấy tay cọ xát lòng bàn tay của Cố phu nhân.

Một luồng hơi ấm kỳ lạ, thông qua đầu ngón tay, truyền vào tứ chi cùng thân thê Cố phu nhân, bà cẩn thận đưa tay nắm lấy tay nhỏ bé của Cố Trinh Trinh, sau đó lôi kéo tay của Cố Trinh Trinh, đi tới ghế sa lon ngồi xuống.

"Trinh Trinh, con có biết, vì sao mà mẹ vẫn lừa ba con chẳng hay biết gì không?" Bà và Cố Trinh Trinh đều biết rất rõ ràng, người mà Cố Tử Mạt lấy là Lục Duật Kiêu thật, nhưng hai mẹ con bà, chẳng những không có nói cho Cố Trình Đông biết việc này, ngược lại còn sai khiến họ Kiều đóng giả Lục Duật Kiêu, liên tục đến khiêu khích dã tâm của Cố Trình Đông.

Cố Trinh Trinh nghĩ mãi vẫn không hiểu được điều này, cô lắc đầu, "Tại sao? Con vẫn không thể hiểu được, sự thật rất nhanh sẽ bị phơi bày, nếu ba biết chúng ta cố ý lừa gạt ông ấy, nhất định ông ấy sẽ nổi trân lôi đình."

Cố phu nhân lại không nói gì, mà khom người một cái, từ tầng dưới cùng của bàn trà phía trước, rút ra một phong bì màu trắng, đặt vào tay Cố Trinh Trinh.

Cố Trinh Trinh nghi hoặc, muốn mở ra xem bên trong một chút, lại bị Cố phu nhân đè tay xuống, "Đây là một kinh hỉ, đợi lát nữa rồi xem. Trinh Trinh, bây giờ mẹ hỏi con, nếu như ba con cố ý chia rẽ cuộc hôn nhân của Lục Duật Kiêu thật và Cố Tử Mạt, thì tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì."

Cố Trinh Trinh suy nghĩ một chút, "Đơn giản sẽ có 2 cái kết quả, một là ba có thể thành công, hai là ba chưa thành công, còn nhận lấy sự trả thù của Lục Duật Kiêu."

Nói đến cuối, cả người cô như bừng tỉnh, cô không thể tưởng tượng nổi nắm chặt tay Cố phu nhân, vui mừng khác thường nói: " mẹ, cho dù là kết quả nào, thì chúng ta cũng đều là ngư ông đắc lợi rồi !"

Nếu như là kết quả trước, Cố Tử Mạt và Lục Duật Kiêu chia tay, thì cô sẽ có cơ hội chen chân vào, chỉ cần chế tạo một thời cơ thích hợp, là cô có thể bò lên trên Lục Duật Kiêu rồi, mà nếu như là kết quả sau, nhất định Lục Duật Kiêu sẽ cực kỳ hận Cố Trình Đông, đến lúc đó, số mạng của Cố Trình Đông, chắc chắn là vô cùng thê thảm !

Cố Trinh Trinh làm sao cũng không có nghĩ đến, người mẹ cờ bạc của mình, lại có đầu óc như vậy, cho đến hôm nay, cô mới biết, mắt nhìn thấy được, không nhất định là thật, Cố phu nhân nhiều năm dưới sự áp bức của Cố Trình Đông, mặt ngoài là thuận theo, nhưng trên thực tế, sớm có ý phản lại rồi. Mục đích của Cố phu nhân, chính là lợi dụng Lục Duật Kiêu trừ bỏ Cố Trình Đông!

Cố phu nhân cũng không có phát biểu thái độ gì đối với điều này cả, mà đặt phong bì lớn màu trắng vào trong tay Cố Trinh Trinh, đứng lên, "Đây là vật mà lúc mẹ đến khách sạn con làm việc, bất ngờ có được, Trinh Trinh, con rất thông minh, món đồ này, con phải dùng như thế nào, nhất định trong lòng con còn rõ ràng hơn mẹ."

Nhìn ánh mắt ký thác kỳ vọng của Cố phu nhân, Cố Trinh Trinh lời thề son sắt gật đầu, "Vâng, trong lòng con có tính toán." Trong tiềm thức, cô đặc biệt tin tưởng, đồ vật trong này có phân lượng mười phần.

"Vậy thì tốt."

Nhìn Cố phu nhân rời đi, Cố Trinh Trinh nhanh chóng mở phong bì lớn màu trắng ra, lôi hết đồ vật bên trong ra.

Trong mắt xẹt qua từng bức từng bức hình, giống như là một bức tranh liên hoàn, bị xâu chuỗi thành một câu chuyện ái muội đầy lãng mạn.

Cô xem đi xem lại những bức ảnh này 3 lần, chọn mấy tấm ra, cuối cùng quyết định chủ ý, gọi một cú điện thoại cho Cố Tử Mạt, thì chạy nhanh ra cửa.

Từ lúc Cố Tử Mạt bước qua cửa quán cà phê, thì ánh mắt của Cố Trinh Trinh đã nhanh chóng bám riết lên người Cố Tử Mạt, vẫn luôn theo sát.

Hôm nay Cố Tử Mạt ăn mặc rất khỏe khoắn, trừ chiếc nhẫn trên tay kia ra, không có bất kỳ vật trang sức nào khác, trên người mặc một bộ váy vùng màu kết hợp với mái tóc dài xõa tung, lại càng làm tăng thêm sức mạnh. Khuôn mặt tinh xảo, nhưng cũng thanh lịch, màu sắc duy nhất chính là màu phấn hồng trên môi.

Nhìn từ xa, xem ra khí sắc của Cố Tử Mạt có vẻ không tệ, Cố Trinh Trinh vừa nghĩ tới chuyện phế vật Hà Ân Chính kia làm, thì nhịn không được thầm mắng trong lòng.

Đợi đến khi Cố Tử Mạt đến gần, cô giả vờ hàn huyên , "Chị muốn uống gì, em mời khách."

Cố Tử Mạt không để ý tới lời nói của cô, sửa sang lại làn váy một chút, khom người ngồi xuống, gác hai tay lên mặt bàn, sau đó dùng tay phải nhẹ nhàng xoa lên chiếc nhẫn trên tay trái, khóe môi khẽ nhếch, cố ý cười nói, "Tôi mới cưới, đúng ra phải là tôi mời cô mới đúng." Đại Thiến thường giáo dục cô, thua người không thua trận, ở trước mặt Cố Trinh Trinh, cô cũng bắt chước theo cái sách lược này, trước khi tới gặp Cố Trinh Trinh, cô đã cố ý ăn mặc một phen.

"Được thôi, vậy thì chị mời em đi." Cố Trinh Trinh nhỏ giọng, làm như thật vui mừng nói.

Nói xong, cô ta liền gọi nhân viên phục vụ tới, chọn một ly Latte, lại hỏi Cố Tử Mạt muốn uống cái gì, điệu bộ ngược lại như chủ nhà.

Cố Tử Mạt nhìn những điều này, khóe miệng như có như không co quắp, cô rất muốn cười, nhiều ngày không thấy, kỹ thuật diễn xuất của Cố Trinh Trinh lại tốt hơn, tự nhiên hơn rồi, hơn nữa hiện tại chung quanh không có người quen, Cố Trinh Trinh cũng có thể diễn, cô rất bội phục sự quyết tâm cùng kiên trì bền bỉ của Cố Trinh Trinh ở phương diện này.

Cô phất phất tay, ý bảo nhân viên phục vụ có thể đi được rồi, hướng sang Cố Trinh Trinh, không nóng không lạnh nói, "Cô hẹn tôi, dù thế nào cũng sẽ không phải chỉ đơn giản là để uống chén nước như vậy chứ." Cô không muốn diễn tiếp nữa, dùng ngón tay vuốt ve hoa văn trên mặt nhẫn.

Hà Ân Chính lấy được thẻ nhớ, nhất định đã nhấc lên một cơn sóng thần ở chỗ Cố Trinh Trinh rồi, mà vào lúc này, Cố Trinh Trinh hẹn cô, nhất định là có dụng ý khác.

"Chị thật thẳng thắn." Cố Trinh Trinh cười rất tươi, không thay đổi sắc mặt.

Cố Tử Mạt hơi ngẩng đầu, nhìn về phía Cố Trinh Trinh, cũng từ trên mặt cô ta nhìn ra sự chắc chắn cùng tự tin.

Cô châm chọc nhếch môi 1 cái, "Cô cũng có thể học tôi, trực tiếp một chút. Phụ nữ ấy mà, một khi kết hôn rồi, cuộc sống thêm nhiều chuyện vụn vặt, thì sự kiên nhẫn cùng sức chịu đựng bắt đầu giảm xuống, khó nhịn nhất là người khác nói nhăng nói cuội, Tiếu Lý Tàng Đao rồi."

Cố Trinh Trinh bị lời của cô đâm trúng, vẻ mặt hơi sững sờ một chút, chẳng qua ngay sau đó cô ta đã phản ứng kịp, ngược lại công nhận với Cố Tử Mạt gật đầu một cái, "Đúng vậy, chị, chị kết hôn, cũng không như trước, nhiều chuyện vụn vặt hơn, chuyện cần quan tâm, cũng nhiều hơn chứ không ít, nhất định không bằng lúc độc thân tự tại rồi. Nhưng mà, nhiều chuyện hơn, ngàn lời vạn chữ , để ý được cái này, lại không quan tâm được cái khác, ở đây, em phải nhắc chị một câu rồi, chị, chị xác định mình gần đây không có được cái này mất cái khác chứ?"

Cố Tử Mạt nghe thấy rõ ràng, câu nói của Cố Trinh Trinh còn mang theo hàm ý khác, hơn nữa còn bẫy cô trong lời nói, điều này làm cho cô bắt vạt áo nhìn khuỷu tay, không biết trả lời như thế nào.

Trầm mặc một lúc lâu, cô mới chậm rãi nói, "Ai mà không có lúc bận rộn chứ, chúng ta vẫn nên nhắc nhở lẫn nhau thôi." Trong chuyện Cố Trinh Trinh xui khiến Hà Ân Chính, cũng đã có được kinh nghiệm được cái này lại mất cái kia, cô nhắc nhở Cố Trinh Trinh như vậy, cũng coi như là bóc vết sẹo của Cố Trinh Trinh lên rồi.

Quả nhiên, Cố Trinh Trinh nghe xong, sắc mặt đại biến, tay của cô ta, nắm thật chặt vào túi xách của mình, sau khi tâm tình hơi bình tĩnh lại, mới nói, "Chuyện của tôi, cũng không nghiêm trọng như vậy, vẫn là chuyện của chị quan trọng hơn." Nói xong, cô ta cười không ngớt cúi đầu, lấy ra túi xách mình nắm chặt trong tay, từ bên trong móc ra một phong bì màu trắng, đẩy tới trước mặt Cố Tử Mạt, "Chị, chị xem qua một lượt đi."

Cố Tử Mạt đã dự đoán đúng, Cố Trinh Trinh là vô sự không đăng tam bảo điện, mà ánh mắt tự tin của Cố Trinh Trinh lúc trước, cũng nói rõ Cố Trinh Trinh đã tìm được đối sách mới rồi.

Hiện tại phong bì thư màu trắng đang ở trong tầm tay của cô, cô có thể dự liệu được, nếu cô không dám mở ra, khẳng định Cố Trinh Trinh sẽ cười nhạo cô mềm yếu, cũng sẽ dùng những phương pháp khác, để cho cô biết nội dung bên trong.

Hơi suy nghĩ một chút, cô liền cầm phong bì màu trắng lên, nửa giơ lên, "Để tôi đoán một chút xem, bên trong là cái gì, là những bức ảnh sao? Còn là ảnh kỷ niệm của tôi và cô ngày trước? Cô có nên báo trước một tiếng hay không."

Lúc cầm phong bì thư lên, cô đã cẩn thận sờ ra tính chất bên trong, dĩ nhiên bên trong là ảnh chụp.

Cố Trinh Trinh có thể lấy hình chụp gì tới để uy hiếp cô chứ? Có thể là đoạn quá khứ hỏng bét của cô, khi còn bé Cố Tử Mạt, nghèo túng đáng thương, bị mẹ nuôi nhà họ Sở thu dưỡng, cuộc sống ở trong thôn Thải Thạch lạc hậu.

"Chị xem qua đi thì biết." Giọng nói của Cố Trinh Trinh đã không còn đắc ý như vừa rồi nữa, bởi vì vừa rồi Cố Tử Mạt cũng coi như đã đoán đúng đồ vật bên trong, chính là -- ảnh chụp!

Cố Tử Mạt chậm rãi mở phong bì thư ra, quả nhiên từ bên trong rơi xuống một xấp hình, nhưng mới chỉ liếc qua, cô cũng chưa nhìn xuống, song, cô cần thời gian suy nghĩ, tự hỏi nên đối phó Cố Trinh Trinh thế nào, vì kéo dài thời gian, để nghĩ ra đối sách, cô vẫn chưa nhìn kỹ từng bức hình.

Từng bức ảnh một, bị ánh mắt của cô nhiều hoặc ít liếc qua, cô đã biết rõ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, mà đối mặt với Cố Trinh Trinh đang từng bước từng bước ép sát, cô chỉ có thể giả vờ lạnh nhạt, nhìn từng bức từng bức hình.

Lúc này, chỉ có chính cô biết trong nội tâm của cô có bao nhiêu sợ hãi cùng lo lắng.

Hương vị ngọt ngào tinh tế của nước hoa S. T. Dupont, chính là đến từ Diệp Nhất Đóa, mà người bạn cũ Lục Minh Tuyên luôn miệng nhắc tới, cũng là Diệp Nhất Đóa. Không hiểu sao, cô cảm thấy cực kỳ kinh khủng, nhớ tới ngày ấy, Diệp Nhất Đóa cùng Lục Minh Tuyên rối rắm với vấn đề biết hay không biết nhau, cô đã cảm thấy cả người rợn cả tóc gáy.

Rõ ràng bạn cũ, còn phải diễn một vở kịch khôi hài như vậy, đây là làm gì vậy chứ!

Vỗn dĩ trước đó, cô cảm thấy Diệp Nhất Đóa là chân thành, thật không ngờ, Diệp Nhất Đóa lại trở thành cạm bẫy, lừa gạt suy nghĩ cùng nhận thức của cô, cái cô gái trẻ tuổi có vẻ nhiệt tình hoạt bát, rốt cuộc là ẩn giấu bao nhiêu tâm cơ. Cô ấy, diễn xuất còn giỏi hơn Cố Trinh Trinh?

Cô càng nghĩ lại càng thấy khủng bố, cuối cùng đập tất cả ảnh chụp lên mặt bàn, tức giận với Cố Trinh Trinh, "Xem ảnh, chế tác cũng không tệ đâu, nhưng có một điều là, không thể đánh giá thấp trí thông minh của tôi!"

Cố Trinh Trinh nhìn Có Tử Mạt phản ứng kịch liệt, cũng biết vài bức hình này đánh vào Cố Tử Mạt mạnh thế nào, cô không quan tâm Cố Tử Mạt tin tưởng bao nhiêu, dù sao mục đích của cô, cũng chỉ có một!

Cô chậm rãi mở miệng, nói ra yêu cầu của mình, "Chị đưa thẻ nhớ cho Hà Ân Chính, không sai chứ? Chị đã có thể cho anh ta, tôi nghĩ, nhất định chị cũng có biện pháp đòi lại từ anh ta."

"Bản thân cô cho rằng, những bức ảnh này có thể uy hiếp được tôi?" Ánh mắt Cố Tử Mạt nheo lại, bình tĩnh nhìn về phía Cố Trinh Trinh.

Cố Trinh Trinh cũng không hề lùi bước, cô trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình, "Chồng mới cưới của địa tiểu thư nhà họ Cố, mới kết hôn được 3 ngày, đã ra ngoài, thật sự là quá nhanh, nếu như tôi đem những bức hình này bán cho tòa soạn báo, nhất định bọn họ sẽ rất thích đâu ."

Ở trong xã hội, sau khi cưới sẽ ra bên ngoài là không ít, nhưng mới kết hôn được mấy ngày, lại quan hệ với các cô gái khác nhanh như vậy, thì vẫn là người đầu tiên.

Cố Tử Mạt cúi đầu, cho lại hình vào trong phong bì, sau đó đẩy về phía Cố Trinh Trinh, "Xin trả nguyên vật." Nói xong, cô ngẩng đầu, cười yếu ót hơi hơi hướng về Cố Trinh Trinh nói, "Tôi rời khỏi nhà họ Cố, cũng tiện thể rời khỏi cái vòng luẩn quẩn kia rồi, về phần những thị phi phải trái trong cái vòng luẩn quẩn đó, cùng đã không liên quan gì đến tôi, mong muốn của tôi bây giờ, chính là hi vọng mình có thể sống một cuộc sống bình thường yên ổn hạnh phúc, coi như cái tin tức này lan truyền rộng rãi hơn nữa, cũng sẽ không quấy nhiễu được đến hạnh phúc nhỏ bé của tôi, thanh danh gì đó, đã không phải là thứ mà tôi quan tâm nữa rồi."

Thân phận hiện tại của cô, là vợ của Lục Minh Tuyên, mà không phải con gái của Cố Trình Đông. Cô đã sớm thoát khỏi cái thân phận đó, về phần người ta đàm luận đánh giá con gái nhà họ Cố như thế nào, đối với cô mà nói, đã không con chút ý nghĩa nào nữa.

Cố Trinh Trinh sửng sốt, cô không ngờ, Cố Tử Mạt bằng lòng hy sinh danh dự của mình, cũng không chịu sự uy hiếp của cô, mà đáng sợ hơn, vẫn còn ở phía sau.

Cố Tử Mạt xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón vô danh của mình, lại nói, "Tôi khuyên cô, vẫn không nên tùy tiện cầm hình hành động thiếu suy nghĩ, hiện tại danh tiếng của nhà họ Cố đã không được tốt, nếu cô lại cứ ép buộc từng chút từng chút một như vậy, danh tiếng của nhà họ Cố sẽ hoàn toàn đánh mất, thử nghĩ xem, con nhà giàu nào, nguyện ý cưới một thiên kim tiểu thư của một gia đình danh tiếng tồi tệ chứ?"

Cố Trinh Trinh bị đâm đúng chỗ đau, thở hổn hển, sửng sốt không nói ra lời .

Cô có một người mẹ cờ bạc, lại có một người cha không quan tâm đến sống chết của mình, các duy nhất để đột phá, chính là tìm một người chồng có tiền có quyền, hiện tại Cố Tử Mạt dùng cái này đến uy hiếp cô, cô không hề có lực phản kích.

Cố Tử Mạt nhìn dáng vẻ chán nản của Cố Trinh Trinh, làm thế nào cũng không thể cười thật lòng được, một khi nghĩ đến đủ loại về Lục Minh Tuyên cùng Diệp Nhất Đóa, cảm xúc chiến thắng của cô đã bị một tầng mây đen che đi mất.

Cô đứng lên, nhìn lên đồng hồ treo trên tường của quán cà phê, đã đến giờ tan ca hàng ngày của cô, vào lúc này, Lục Minh Tuyên đã đến cổng công ty Cẩm Tú, chờ cô tan ca rồi.

Nhưng bây giờ, cô lại không hề muốn anh đón cô chút nào.

Cô cúi đầu liếc mắt một cái, Cố Trinh Trinh đang thất hồn phách lạc, bổ thêm một đao lên đó, "Trinh Trinh, trước kia cô cười nhạo tôi, nói tôi vẫn dựa vào Lục Minh Tuyên, nhưng bây giờ thì sao, cô xem, tôi hoàn toàn không cần đến sự giúp đỡ của anh ấy, đã có thể thắng cô một trận rồi, sự thật ngay trước mắt, trong lòng cô vẫn thấy không phục sao?"

Sự thật chính là như vậy, lần này, cô không dựa vào bất kỳ sự giúp đỡ nào của Lục Minh Tuyên, lại còn ở dưới tình huống Lục Minh Tuyên kéo chân sau của cô, mà giành thắng lợi trước Cố Trinh Trinh!

Trận đánh này, cô đánh cho xinh đẹp, chiến thắng này, mang đến cho cô cảm giác ưu việt cùng tự tin cảm, mà thường ngày những thứ kia, cũng không thể mang đến cho cô được.

Nhưng mặc dù có cảm giác thỏa mãn, điều này cũng không thể làm cho cô vui vẻ, nếu cô có thể lựa chọn, cô tình nguyện tất cả những chuyện này đều chưa từng xảy ra, không tồn tại những bức hình kia, cũng không có sự xuất hiện của Diệp Nhất Đóa.

Đang suy nghĩ, thì điện thoại di động của cô rung một cái, cô nhìn nhìn điện thoại, nhẫn tâm nhấn từ chối không nhận, tâm tình của cô bây giờ rất loạn, vẫn chưa có cách nào đối diện với anh được.

Cố Trinh Trinh không thể cãi lại, cô không tiếng động dùng mắt đẹp nhìn chằm chằm Cố Tử Mạt, gần như muốn cắn vỡ một lớp răng ngà.

Cố Tử Mạt hoàn toàn không quan tâm Cố Trinh Trinh có thừa nhận hay không, cô gọi nhân viên phục vụ đến, thanh toán, sau đó thì cất bước, đi ra bên ngoài.

Cố Trinh Trinh chán nản ngồi tại chỗ, cô nhìn theo bóng lưng Cố Tử Mạt rời đi, ngón tay nắm lấy phong bì thư màu trắng trên bàn, hung hăng dùng sức, muốn xé nát toàn bộ đồ vật bên trong.

Trong chớp mắt khi cô muốn hạ ngoan thủ, lời nói của Cố phu nhân, đúng lúc vang vọng bên lỗ tai cô, Cố phu nhân đã nói với cô, "Món đồ này, con phải dùng như thế nào, nhất định trong lòng con còn rõ ràng hơn mẹ."

Ở phương diện này, làm sao cô có thể bại dưới người mẹ cờ bạc của mình được, cô không cam lòng, siết chặt phong bì trong tay, đứng vụt lên, nghiến răng, "Cố Tử Mạt, tôi sẽ làm cho chị đẹp mặt." Một người, càng đứng thật cao, đợi đến lúc cô ta rơi từ trên cao xuống, thì sẽ càng thê thảm.

Trong việc dố xử với Cố Tử Mạt, cô mơ hồ có một kế hoạch, giống như cách đối xử với người giúp việc vậy, trước tiên cho cô ta một chút lợi thế, sau đó sẽ đánh cô ta rơi vào địa ngục, như vậy thật tuyệt vời!

Trong lòng đã có tính toán, cô lấy dũng khí, gọi một cú điện thoại, dùng giọng nói cực kỳ trong sáng, nói: " Lục thiếu, chị gái vừa để một vài thứ ở chỗ của tôi, anh có rảnh không, có thể tới lấy được hay không?"

Đầu kia cũng không có trả lời ngay, dừng lại một lát, giống như đang suy nghĩ cái gì đó.

Cố Trinh Trinh biết, nếu cô tiếp tục chờ đợi, sẽ gặp phải sự cự tuyệt, cho nên, cô không đợi Lục Duật Kiêu mở miệng, đã giành trước nói, "Lục thiếu, có lẽ anh không biết, ở đây tôi và chị gái đã xảy ra chút chuyện, là chuyện về anh, tôi đoán, nhất định tâm tình của chị rất rối loạn, cho nên chị ấy hoàn toàn không có biện pháp gặp mặt anh. Cho nên, anh vẫn nên đến lấy đồ giúp chị ấy đi, chuyện đơn giản như vậy thôi mà, tôi đang ở quán cà phê Âm Duyên."

Nói xong, cô liền cúp điện thoại, chuẩn bị cho cuộc chiến dài.

Cô tận mắt thấy, Cố Tử Mạt cúp một cú điện thoại, cô hiểu Cố Tử Mạt, đoán liều một cái, đó là điện thoại của Lục Duật Kiêu gọi cho chị ta.

Mà việc cô phải làm bây giờ, chính là dẫn cá mắc câu, Lục Duật Kiêu, chính là con cá lớn của cô.

Cố Trinh Trinh nén lòng chờ một lúc, thì Lục Duật Kiêu thực sự xuất hiện rồi.

Một thân âu phục màu đen hợp thời trang, áo sơ mi cùng một tông màu, bâu cổ áo thêu hoa văn phức tạp, hai nút áo trên cùng cởi ra, lộ ra một phần da thịt. Thân hình của anh ta rất cao lớn, lại bước đi ưu nhã trầm ổn, tư thái ung dung kiêu căng, ánh sáng trên người quá mức chói mắt, cho nên người khác cũng có vẻ hèn mọn nhỏ bé .

Anh ta vừa vào cửa, đã tim kiếm bóng dáng mục tiêu của mình, cho nên anh nghiêng mặt, đã bắt nagy được phương hướng của Cố Trinh Trinh.

Ánh mắt của Cố Trinh Trinh cũng không hề báo trước mà chống lại anh, mặc dù biết rõ khoảng cách giữa bọn họ rất xa, vị trí cô đang ngồi cũng coi như vắng vẻ, nhưng tầm mắt của anh ta vẫn sáng tỏ sắc bén giống như có thể nhìn thấu tất cả.

Trong lòng cô có quỷ, bị anh ta nhìn cảm thấy hơi kinh hãi, lập tức khép ờ mắt lại.

Cho đến khi anh ta ngồi xuống, cô mới thận trọng mở mắt ra, "Lục thiếu"

"Cô biết cái gì, cô nói hết cho tôi nghe một chút đi." Anh sâu kín mở miệng, giọng trầm thấp, giống như tông trầm tuyệt đẹp của tiếng đàn vi-o-long, nhưng giọng nói của anh lại cực kỳ lạnh lùng, giống như là không muốn đối thoại với cô vậy .

Đối mặt với người đàn ông mình hâm mộ lại bị lạnh nhạt như vậy, tâm tư Cố Trinh Trinh, cảm thấy luống cuống ngay lập tức, lại nghĩ đến chuyện mình cần làm, trong lòng cô vẫn đang đánh trống thình thịch.

Lần trước, cô và họ Kiều kia thiết kế Lục Duật Kiêu và Cố Tử Mạt, hoàn toàn là bởi vì họ Kiều cổ động cùng ủng hộ, mà lần này, cô là một người một ngựa hành động nguy hiểm, cho nên không khỏi thấp thỏm.

Cố Trinh Trinh hơi buông xuống lông mi, trầm mặc nhìn chằm chằm khăn trải bàn với những ô vuông đen trắng xen kẽ trên bàn, từ đầu đến cuối cũng không có mở miệng, cô như vậy, một nửa là vì sợ, một nửa cũng là có mưu tính trước.

Đây là, cô đang cố ý đánh vào hứng thú của Lục Duật Kiêu.

Lục Duật Kiêu đến đây, tuyệt đối không phải vì cô, mà là vì tin tức về Cố Tử Mạt, mà cô, chỉ có từ từ lộ chút tin tức cho anh ta, mới có thể có nhiều cơ hội thể hiện trước mặt Lục Duật Kiêu hơn thôi.

Lục Duật Kiêu thấy cô không nói, vẫn yên lặng, bỗng cười một tiếng, hai chân vắt lên nhau, ngửa ngừoi dựa vào ghế, liền nói, "Cô cũng không cần che giấu, hãy nói ra những gì cô có thể cấp cho tôi, tôi sẽ cho cô cái mà cô muốn, một quá trình rất đơn giản, tôi không có thói quen thiếu nợ người khác, dĩ nhiên, tôi cũng không có thói quen để người khác thiếu nợ tôi!"

Phía cuối câu nói, bị anh cố ý cường điệu, giống như đang mờ hồ cảnh cáo gì đó.

Vốn dĩ Cố Trinh Trinh đã chột dạ rồi, nghe được lời cuối cùng kia, lại sợ hết hồn hết vía một trận.

Cô siết chặt lấy phong bì thư màu trắng, nhắm hai mắt lại, điều chỉnh lại tâm tình của mình, mới ngẩng đầu mở mắt nhìn về phía anh ta, "Hôm nay tôi hẹn chị ấy ra ngoài, là có chút chuyện muốn nói với chị ấy, nhưng hình như chị ấy vẫn luôn không yên lòng, tôi cảm thấy tâm thần chị ấy hình như không có ở đây, cũng không có nói nữa, sau đó chị ấy rời đi, lại đánh rơi một đồ vật."

Cô lấy phong bì thư màu trắng ra, đưa cho Lục Duật Kiêu, vẫn không quên run run, nơm nớp lo sợ nói, "Đây hình như là xuất từ một phòng thám tử tư, tong lúc vô tình tôi nghe thấy chị ấy gọi điện thoại cho bọn họ."

Lục Duật Kiêu liếc mắt nhìn phong bì thư trong tay Cố Trinh Trinh, dùng ánh mắt ý bảo cô ta để xuống, cũng không mở ra, "Tôi lười nhìn xem, cô nói đi, bên trong là thứ gì."

Cô Trinh Trinh đặt phong bì thư sang phía Lục Duật Kiêu, khẽ ngẩng đầu, khổ sở nhìn về phía Lục Duật Kiêu, vừa muốn làm ra vẻ như bất đắc dĩ nói ra, lại đột nhiên trong lúc đó phản ứng lại kịp, cô vội ngậm miệng, lại cúi thấp đầu, nghĩ thầm, thiếu chút nữa thì lọt vào bẫy của Lục Duật Kiêu rồi.

Lời ấy của Lục Duật Kiêu, nhìn như vô ý, trên thực tế là muốn phủ đầu cô, nếu cô nhất thời nóng lòng, nói ra nội dung bên trong, điều này không phải chứng minh, cô đã xem qua đồ vật bên trong.

Cô mấp máy môi, thật cẩn thận dịu dàng nói, "Tôi cũng không biết bên trong là cái gì, Lục thiếu, anh vẫn là tự mình mở ra xem đi thôi."

Lục Duật Kiêu cũng không hề có hành động gì, vẫn không có ý tứ nhìn xem, ngược lại hỏi lại lời nói ban đầu , "Cô hẹn gặp Tử Mạt, là muốn nói cho cô ấy biết chuyện gì?"

Trong khoảng thời gian Lục Duật Kiêu chưa tới, Cố Trinh Trinh đã suy nghĩ mọi chuyện một lần, cái vấn đề này, tự nhiên không làm khó được cô, cô ngẩng đầu lên, cắn cắn môi, chịu đựng ánh mắt thâm thúy của Lục Duật Kiêu, nhỏ giọng nói, "Tôi muốn nói với chị ấy, lần trước lúc chị ấy suýt bị tai nạn xe cộ, là tôi đã cứu chị ấy."

Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK