• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Duật Kiêu sẽ không nhìn lầm, người đang đứng tựa vào cạnh cửa, hai cánh tay ôm ngực, cười như không cười nhìn anh lúc này, chính là kẻ địch của anh -- Kiều Tử Hoài!

"Không hoan nghênh tôi sao? Đương nhiên tôi biết rõ là anh không hoan nghênh tôi rồi, chẳng qua điều này cũng không quan trọng, tôi muốn ở đây, tâm tình sẽ thấy thoải mái." Kiều Tử Hoài nghịch tóc mái của mình, ánh mắt xẹt qua Lục Duật Kiêu, chuyển sang Cố Tử Mạt ở sau lưng anh.

Cố Tử Mạt nghe rõ lời nói của hai kẻ đối đầu này ở trong tai, nhưng lúc nghe thấy Kiều Tử Hoài nói đến đây ở, theo bản năng cô hơi kinh ngạc một chút.

Lục Duật Kiêu nhẹ chau lông mi lại, đáy mắt bật ra tia lạnh lùng, "Chúc anh ở vui vẻ." Nói xong, anh quay sang Cố Tử Mạt ở bên cạnh, nói, "Tử Mạt, ngôi biệt thự lần trước chúng ta cùng nhau chọn, đã sửa xong rồi, chúng ta chọn ngày tốt chuyển qua thôi."

"Oh." Mặc dù Cố Tử Mạt không quá thích chuyển đi, nhưng tóm lại vẫn phải giữ thể diện cho chồng mình, liền đáp.

Nụ cười trên mặt Kiều Tử Hoài cứng đờ, nhưng ngay sau đó đôi mắt đào hoa nhíu lại, lui về phía sau một bước, đi trở về phòng của mình, nghiêng đầu cười nhìn bọn họ, hỏi, "Nếu bây giờ đã là hàng xóm, bà con xa không bằng láng giềng gần, có muốn vào ngồi một chút hay không?"
Lục Duật Kiêu liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian đã sắp không kịp rồi, "Cám ơn ý tốt của anh, không cần."

Kiều Tử Hoài cười khẽ một tiếng, áo sơ mi trắng cùng quần jean màu sáng, để cho nụ cười của anh ta nhìn thoáng qua đặc biệt vô hại. Nhưng trong lòng Lục Duật Kiêu lại hiểu, Kiều Tử Hoài là một con hổ mặt cười, âm mưu quỷ kế của anh ta đều có thể giấu đằng sau nụ cười.

Kiều Tử Hoài nhún vai, một bộ Quý công tử bất cần đời, "Vậy còn em? Tử Mạt?" Vốn dĩ trong lòng Kiểu Tử Hoài đã biết trước, gặp được sự cự tuyệt của Lục Duật Kiêu, cũng không cảm thấy ngại ngùng, ngược lại chủ động hướng về phía Cố Tử Mạt.

Cố Tử Mạt nâng trán, suy nghĩ một chút, "Tôi vừa trở lại từ Hongkong, đi lại mệt mỏi, vẫn để hôm khác thôi."

"Vậy thì hôm khác vậy, đợi đến ngày ấy, nhất định em sẽ bằng lòng sang nhà anh làm khách đấy!" Kiều Tử Hoài thay đổi vẻ mặt vui đùa trước đó, nói như đinh đóng cột.

Cố Tử Mạt cau mày, Kiều Tử Hoài nói chuyện vẫn cứ bảnh bao như cũ!

. . . . . .

*

Lục Duật Kiêu cũng không xuất hiện ở bệnh viện mà Lâm Yên Nhiên đang điều trị, mà là xuất hiện ở nhà họ Cố.

Nói cho Cố Tử Mạt phải quay lại bệnh viện là giả, trên thực tế chỉ vì che giấu, anh muốn đến đây nói chuyện với vợ chồng Cố Trình Đông.

Trong phòng khách của nhà họ Cố, người đàn ông thanh thản ngồi ở một bên ghế sa lon, hai chân vắt chéo, tay phải đơn giản đặt lên mặt bàn thủy tinh, nhàn rỗi nhìn phản ứng của đôi vợ chồng ngồi đối diện.

Cặp vợ chồng bằng mặt không bằng lòng nổi tiếng nhất trong giới -- Cố Trinh Đông, cùng phu nhân!

Vợ chồng hai người đối mặt với miếng thịt đột nhiên từ trên trời rơi xuống, trong lúc nhất thời cũng không có quyết định dứt khoát, nhưng bởi vì trước đó hai người đều đã xé rách mặt, cho nên cho dù là ở lúc không có quyết định chắc chắn, hai người này cũng không muốn nhìn nhau một cái.

Bùi Dực cũng ngồi ở bên cạnh, mắt lạnh nhìn phản ứng của đôi vợ chồng này, cuối cùng thiếu kiên nhẫn, lấy thỏa thuận cuối cùng ra trước, đẩy tới trước mặt hai người kia, đưa ra các điều khoản chi tiết, nói: " Diễn tốt cảnh gia đình hòa thuận, phía chúng tôi sẽ tặng cho các ngươi một căn nhà tại khu nhà cao cấp ở Las Vegas, nếu hai người đã suy nghĩ kỹ, có thể ký tên trên bản thỏa thuận này rồi."

Cố Trình Đông có phản ứng trước, nhô người lên nhìn thoáng quá, trên mặt cố nặn ra nụ cười, nói với Lục Duật Kiêu: " Tử Mạt là con gái của chúng tôi, chúng tôi là người làm cha mẹ, đương nhiên bằng lòng cho con bé một gia đình có bầu không khí tốt rồi, nhưng anh xem, nhà chúng tôi, còn chỗ nào giống một gia đình chứ, Công ty Cố thị nguy cơ trùng trùng, hiện tại tôi còn đang lo lắng xoay quanh, đâu có tâm sức mà quan tâm đến chuyện của Tử Mạt chứ!"

' phanh ' một tiếng, bút ký trong tay Bùi Dực, bị ngón tay của anh bắn bay, anh vừa muốn mở miệng châm chọc Cố Trình Đông công phu sư tử ngoạm, thì bị Lục Duật Kiêu nháy mắt ngăn lại.

Trong khoảnh khắc này, Cố phu nhân cũng nói, "Đúng vậy, Lục thiếu, bên phía tôi cũng tương đối khó khăn, công ty mới cất bước, ngay cả tài chính quay vòng cũng thành vấn đề, bấm đốt ngón tay mà tính, cho dù tôi có căn nhà cao cấp ở Las Vegas, cũng không cách nào vào ở để hưởng thụ cuộc sống được!"

* cò kẻ mặc cả một cách trắng trợn!

Lục Duật Kiêu nghe vậy, ánh mắt lạnh lùng, bên môi nâng lên đường cong như có như không, không nhanh không chậm mở miệng, "Hai người đừng nóng vội, tôi cho hai người xem một chút đồ."

Bùi Dực đứng dậy, lại lấy tài liệu từ trong túi da màu đen, đây là đầy đủ .

Một bộ đặt trước mặt Cố Trình Đông, một bộ đặt trước mặt Cố phu nhân.

Sau khi đặt xong, anh làm một dấu ' xin ' đơn giản, "Mời xem." Đừng nhìn tư thế của anh là một vẻ cung kính, nhưng trên vẻ mặt , đều là lạnh lùng trào phúng.

Anh chưa bao giờ gặp, cha nuôi mẹ nuôi cực phẩm như vậy, đê hèn như vậy.

Xem ra hai người này không bóc lột đến một tia giá trị cuối cùng của con gái nuôi, là thề không bỏ qua.

Nếu không phải vì nhà họ Lục đặc biệt coi trọng ' gia hòa vạn sự hưng ', gần đây Lục Duật Kiêu lại chuẩn bị dẫn Cố Tử Mạt ra mắt với Lục Hoài Nam, cũng không cần mới hai vợ chồng này diễn trò rồi!

"Chuyện này. . . . . . Lục thiếu, cậu cũng đừng. . . . . ." Cố Trình Đông nắm túi tài liệu thật dày này, trong miệng nói cũng không thể hoàn chỉnh, hiện tại ông ta triệt để hối hận rồi, sớm biết Lục Duật Kiêu nắm chứng cứ ông ta trốn thuế trong tay, thì thà ông không được một chút lợi nào, cũng không dám nói lời vừa rồi.

Tình huống của Cố phu nhân bên cạnh cũng không tốt hơn bao nhiêu, nhà người ta là con trai lừa đối cha, đặt trên người bà ta, là con gái lừa dối mẹ!

Cũng may qua nhiều năm như vậy, bà đã kinh nghiệm sóng to gió lớn, hiểu được ẩn nhận, lại hiểu được giả ngây giả dại, vì vậy, bà đơn giản thu lại tài liệu trong tay, nhìn về phía Lục Duật Kiêu, cố giả bộ trấn tĩnh nói, "Lục thiếu, vừa rồi đều là nói đùa thôi, cậu đừng cho là thật."

Bùi Dực cười lạnh, bán con gái trá hình, cũng có thể coi như lời nói đùa? Trò cười lớn nhất thiên hạ!

Lục Duật Kiêu không nói gì, vẻ mặt lạnh nhạt, cũng không tỏ thái độ, anh lẳng lặng chờ, tiêu hao kiên nhẫn của Cố Trình Đông và Cố phu nhân, cho đến lúc sắc mặt của đối phương thảm đến tận cùng, anh mới chậm rãi mở miệng, "Lần này tôi sẽ không coi là thật, nhưng chỉ sợ, có vài người không đem những thứ đồ này làm thật!"

Người đàn ông một tay gõ mặt bàn, trong đôi mắt lạnh lùng tràn đầy ý tứ cảnh cáo.

. . . . . .

*

Một ngày mới, bầu trời mênh mông bát ngát, giống như một mặt gấm màu xanh lam, bị bày ra, hiện ra trước mắt mọi người.

Cố Tử Mạt đứng trước cửa sổ của phòng điều hương, ngửa đầu nhìn trời, trong mắt đều là một màu lam, màu xanh thẳm.

Một cuộc điện thoại đánh vỡ phần xanh thẳm yên tĩnh này.

Cố Tử Mạt nhìn chằm chằm điện thoại, một lúc lâu sau, mới nhận, "Xin chào."

"Tử Mạt, là tôi, Yên Nhiên, không biết cô còn nhớ tôi hay không? Ngày hôm qua chúng ta đã gặp nhau."

Cố Tử Mạt ' ừ ' một tiếng, "Dĩ nhiên là nhớ, Lâm tiểu thư có chuyện gì không?"

"Là như vậy, tôi thấy hôm nay thời tiết rất tốt, bên ngoài bầu trời rất xanh, vừa vặn tôi thích nhất màu xanh dương, cho nên muốn hỏi cô, trưa nay cô có bận gì không, nếu như không có chuyện gì, có thể tới nhìn trời, tâm sự với tôi hay không?"

Đối với lời mời mọc của Lâm Yên Nhiên, trong lúc nhất thời Cố Tử Mạt cũng không biết làm sao.

Không nghe thấy Cố Tử Mạt trả lời, giọng nói của Lâm Yên Nhiên ở đầu bên kia chán nản rất nhiều, "Có phải tôi làm phiền đến cô không? Tử Mạt, rất xin lỗi, hiện tại ở bên này tôi chỉ có một người bạn là cô, nếu như đường đột, thì. . . . . ."

"Cô không làm phiền gì tôi ...đúng lúc buổi trưa tôi rảnh, có thể tới."

"Thật? !" Lâm Yên Nhiên có vẻ vô cùng vui mừng, "Vậy tôi chờ cô."

Cúp điện thoại, Cố Tử Mạt nhìn trời xanh bên ngoài cửa sổ, suy tư một trận.

Cô cũng không biết, đồng ý Lâm Yên Nhiên, là đúng hay không. Điều này làm cho cô hoang mang cho tới trưa.

Buổi trưa sau khi dùng bữa với Diệp Nhất Đóa, Diệp Nhất Đóa đề nghị đi dạo phố một chút, Cố Tử Mạt uyển chuyển từ chối, nói có hẹn với Lâm Yên Nhiên.

Diệp Nhất Đóa còn kinh hãi, đôi mắt sáng trợn tròn, "Tử Mạt, tại sao lại đáp ứng cô ta? Cô ta nhàm chán, chị lại phải đến bồi cô ta sao? Thật coi mình là công chúa sao? Toàn thế giới đều phải vây quanh cô ta? Điển hình bệnh công chúa!"

Cố Tử Mạt đã đồng ý, không thể đổi ý, thấy Diệp Nhất Đóa bất bình thay mình, hình như còn rất tức giận, cô không nhịn được trấn an Diệp Nhất Đóa, "Không có gì, đúng lúc buổi trưa chị cũng rảnh." Hơi ngừng lại, nhày nháy mắt với Diệp Nhất Đóa, "Lâm Yên Nhiên là công chúa nhỏ của nhà họ Lục, có bệnh công chúa cũng bình thường."

Diệp Nhất Đóa bĩu môi, bày tỏ bất mãn, kịch liệt phản bác nói, "Cái gì công chúa chứ, cô ta là công chúa giả, hoàn toàn không phải công chúa thật sự! Em tháy lần này, cô ta chính là cố ý, mượn cớ nói nhàm chán, nói sức khỏe kém gì đó, chính là vì thu được sự đồng tình, chiếm được sự chú ý của mọi người!"

Cố Tử Mạt cũng từng nghĩ như vậy, nhưng chỉ là trực giác, vẫn không chắc chắn, nghe Diệp Nhất Đóa nói như vậy, cô càng thấp thỏm hơn.

"Ngày hôm qua lúc em dùng bữa tối với Bùi Dực, em yêu cầu Bùi Dực miêu tả sáng vẻ Lâm Yên Nhiên cho em, cái tên Bùi Dực khốn kiếp, dám nói Lâm Yên Nhiên lớn lên một bộ đại gia khuê tú, làm em vừa nghe xong liền ói! Sau đó Bùi Dực còn nói, Lâm Yên Nhiên là thuộc về cái loại hình nhu nhu nhược nhược, gầy yếu như Đại Ngọc, đặc biệt làm cho người yêu thương, hừ, em thấy, linh hồn nhỏ bé của Bùi Dực cũng bị Lâm Yên Nhiên câu đi rồi, Tử Mạt, chị phải cẩn thận, loại phụ nữ chuyên giả vờ yếu ớt này càng đáng sợ hơn loại phụ nữ mạnh mẽ như Ninh Uyển nhiều, tại sao Bảo Ngọc lại thích nhất là em Lâm mà không phải chị Bảo Thoa chứ, mấu chốt là ở chỗ này!"

Diệp Nhất Đóa vội vàng nói một tràng dài, kích động đến mức khiến Cố Tử Mạt hơi sửng sốt.

Sau khi nghe Diệp Nhất Đóa nói xong, Cổ Tử Mạt thở dài một hơi, đứng dậy, "Càng nghe em nói, chị càng lo lắng, lần này chị qua đó, nhất định sẽ cẩn thận đề phòng, xem rõ ràng xem Lâm Yên Nhiên là một người như thế nào!"

"Nhất định là loại người như em nói rồi." Diệp Nhất Đóa nhỏ giọng lầm bầm, đi tới kéo tay Cố Tử Mạt, "Tử Mạt, chị nhất định phải cố gắng lên, ngàn vạn lần không thể thua bởi loại công chúa giả mạo như Lâm Yên Nhiên đó được!"

"Không biết." Nhớ lại lời nói của Lục Duật Kiêu nói với cô tối hôm qua, lòng tin của cô lại thêm một tầng, khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên, không nhịn được chia sẻ cho Diệp Nhất Đóa nghe, "Chị và anh ấy, có lẽ gần đây sẽ làm lễ kết hôn, em có vui lòng làm phù dâu hay không?"

"Hôn lễ! Em làm phù dâu? Có thật không?" Diệp Nhất Đóa bị mấy cái chữ kia tập kích, hưng phấn đến mức nhảy lên, lôi kéo tay Cố Tử Mạt quay xung quanh, "Hôn lễ của hai người tổ chức ở nơi nào? Chị định mặc áo cưới thế nào? Chị chuẩn bị đặt cho dâu phụ là em loại lễ phục nào?"

Nhắc tới áo cưới, nụ cười của Cố Tử Mạt cũng không tự giác từ khóe miệng lộ ra, "Áo cưới của chị, lúc ban đầu anh ấy trộm cho chị, thiết kế của Cherry."

Sau khi bọn họ trộm áo cưới, cô nhìn thấy mâu rtin tức kia, Cherry nói, bộ áo cưới bị trộm đi kia, coi như là tặng cho cô dâu nhỏ của tên trộm, lúc ấy cô còn cảm thấy đặc biệt may mắn, ông trời chiếu cố đâu.

Bây giờ nghĩ lại, cũng đều là Lục Duật Kiêu giở trò quỷ.

Mà tối hôm qua đề nghị cử hành hôn lễ, cũng bắt đầu từ chiếc áo cưới này, lúc ấy Lục Duật Kiêu hỏi cô, muốn mặc áo cưới trộm được làm cô dâu, hay là đặt may từ Pháp.

Ngay lúc đó phản ứng đầu tiên của cô chính là sững sờ, sau đó là khiếp sợ và mừng như điên.

"Ah? Lục Duật Kiêu trộm áo cưới? Trời ơi, đường đường Lục thiếu vậy mà đi ăn trộm, thế giới của tôi sụp đổ mất rồi." Diệp Nhất Đóa khổ sở che đầu, làm như trong tình trạng điên cuồng choáng váng.

Cố Tử Mạt nhìn đồng hồ, vỗ vỗ cánh tay Diệp Nhất Đóa, "Cái này để sau chúng ta lại nói chuyện tiếp, chị đi trước thăm dò Lâm Yên Nhiên bên kia đã."

"Nhanh đi nhanh đi, cần em tiếp viện, cứ gọi cho em nhé."

Cố Tử Mạt nhẹ nhàng gật đầu một cái, Cố Tử Mạt cầm giỏ trái cây đi bệnh viện.

Khí sắc của Lâm Yên Nhiên tốt hơn nhiều so với ngày hôm qua, hai người ngồi trong phòng bệnh một lát, Lâm Yên Nhiên yêu thích và ngưỡng mộ nhìn bầu trời xanh bên ngoài, nói, "Hôm nay bầu trời thật xanh, nếu không chúng ta ra ngoài đi dạo thôi, cũng tiện hít thở không khí trong lành?"

"Bác sĩ cho phép đi ra ngoài sao?"

"Đúng vậy, bác sĩ nói tôi có thể đi dạo ở vườn hoa bên cạnh một chút." Lâm Yên Nhiên nhìn bầu trời xanh phía ngoài, trên mặt đầy chờ mong.

Thật sự không đành lòng bóp nát một chút khát vọng đó của Lâm Yên Nhiên, Cố Tử Mạt gật đầu, "Vậy được."

Dưới sự giúp đỡ của y tá, cô đẩy Lâm Yên Nhiên tới vườn hoa của bệnh viện, sau đó dừng ở dưới một thân cây.

Tầm mắt Lâm Yên Nhiên xuyên qua ngọn cây, nhìn về phía bầu trời xanh bao la, giọng nói rất nhỏ, nhẹ nhàng nói với Cố Tử Mạt ở phía sau lưng, "Tôi rất thích màu xanh lam, cho nên ta thích tôi thích bầu trời xanh, thích biển xanh, Minh Tuyên hiểu tôi, rất ưa thích tặng cho tôi quần áo và đồ trang sức màu xanh, còn nói rất thích nhìn tôi mặc đồ màu xanh dương, đáng tiếc sức khỏe của tôi quá kém, mấy năm này đều không có cách nào mặc quần áo đẹp màu xanh dương. Tử Mạt, nghe nói cô cũng rất thích màu xanh dương, thật sao?"

"Ừ." Cố Tử Mạt cảm thấy câu nói của Lâm Yên Nhiên có hàm ý khác, nhưng lại không thể nói ra được có cái gì không đúng.

Lâm Yên Nhiên nhìn về phía cô, cười yếu ớt , khóe miệng có lúm đồng tiền nhàn nhạt, "Tử Mạt, tôi cảm thấy được hai chúng ta rất hợp duyên, có nhiều điểm giống nhau, tôi thích màu xanh dương, cô cũng thích màu xanh dương, từ nhỏ tôi lớn lên ở nhà người khác, cô cũng lớn lên ở nhà người khác, còn có, Minh Tuyên còn thường xuyên khen cô, anh ấy nói cô rất giống tôi, cũng kiên cường giống tôi, còn cố tình thích gượng chống."

Cố Tử Mạt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn điềm tĩnh của Lâm Yên Nhiên, khóe miệng cứng ngắc.

Lâm Yên Nhiên đang ám chỉ cái gì, một mực cường điệu cô giống với cô ấy, chẳng lẽ, Lâm Yên Nhiên đang ám chỉ, Lục Duật Kiêu vì Lâm Yên Nhiên, mà thích Cố Tử Mạt cô hay sao? !

Diệp Nhất Đóa nói không sai, cái cô Lâm Yên Nhiên này, tâm cơ rất nặng, sâu không lường được.

Lâm Yên Nhiên liếc nhìn sắc mặt của Cố Tử Mạt, cúi thấp đầu, tự nhiên nói tiếp, "Rất lâu không có thấy trời xanh như vậy, lần trước thấy trời xanh như vậy, là hai tháng trước rồi, khi đó Minh Tuyên không có ở đây, chỉ có Minh Hàn đến thăm tôi, a, đúng rồi, cô vẫn chưa biết Minh Hàn là ai đúng không?"

Cố Tử Mạt lắc đầu một cái.

Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK