Ánh mắt vững vàng chăm chú nhìn mặt người đàn ông, cô nhìn thấy trên mặt người đàn ông rõ ràng sững sờ, sau đó chính là khóe miệng khẽ động, trên mặt hiện lên một nụ cười không thể hòa tan.
Đáy lòng của cô cảm thấy thật ngọt ngào, nhưng sau đó, lại bị một loại cảm xúc lúng túng quẫn bách che giấu đi.
Cô đang muốn dời ánh mắt đi chỗ khác, trong mắt, lại thấy người giúp việc đang dùng một loại ánh mắt rình xem thỉnh thoảng lại nhìn ' Lục Duật Kiêu ', trong bụng cô hiểu rõ, người đàn ông này khí độ phi phàm, thu hút người giúp việc có tham vọng.
Người đàn ông này, thật đúng là rất trêu hoa ghẹo nguyệt!
Cô hơi ghen ghét bĩu môi, lại không dám nghĩ đến cái khác, tập trung tâm tư ở lời đối đáp của Cố Trinh Trinh.
Quả nhiên, cách cái ống nói, cô cũng nghe được tiếng thở vừa dày vừa nặng của Cố Trinh Trinh, xem bộ dáng là giận quá, Cố Tử Mạt ngửa người ra sau, tự lưng vào ghế sa lon phía sau, chờ Cố Trinh Trinh nổi đóa.
"Cố Tử Mạt, chị thật không biết xấu hổ! Chẳng biết xấu hổ!" Cố Trinh Trinh cắn răng nghiến lợi nói ra từng câu.
Cô nghe, thầm nghĩ quả thật là giận quá, cũng không lựa lời nói rồi, nếu đặt ở trước kia, cô nhất định sẽ bị câu này của Cố Trinh Trinh khiến cho đỏ mặt, nhưng bây giờ không giống nhau, mặt cô không đỏ cũng không thở gấp, không hề có dáng vẻ bị mắng chút nào, còn thoải mái dễ chịu ngồi dựa vào ghế salon.
Cô cảm thấy còn chưa đủ thoải mái, lại tiện tay lôi một đệm dựa của ghế salon lót ra sau lưng, mới từ từ kéo câu chuyện về với trọng điểm, lời nói mang theo uy hiếp: " Nếu như cô không về, tôi khẳng định sẽ khiến cô hối hận, cô lựa chọn đi."
Cố Trinh Trinh tự nhiên nghe ra được ý uy hiếp trong lời nói của Cố Tử Mạt, cô không dám hành động thiếu suy nghĩ, suy nghĩ một chút mới quyết định, nói: " Đây là chuyện giữa tôi và chị, không cần liên lụy đến người khác, tôi sẽ không lôi kéo mẹ tôi nói chuyện ân tình với chị, về phía chị, tôi cũng không hy vọng có đồ giả mạo ở đó!"
Cô mới hơi tiếp xúc thân mật với Lục Duật Kiêu, tất nhiên không hi vọng phơi bày sự đanh đá của mình ở trước mặt Lục Duật Kiêu, cô phải bảo đảm, ở trước mặt Lục Duật Kiêu, cô vẫn là nhị tiểu thư nhà họ Cố như con chim nhỏ nép vào người, ưu nhã săn sóc.
Cố Tử Mạt nghe yêu cầu của Cố Trinh Trinh, cho là căn bệnh tự cho là đúng của thiên kim đại tiểu thư của Cố Trinh Trinh lại phát tác.
Bởi vì đồ giả mạo cự tuyệt hợp tác cùng Cố Trinh Trinh, cho nên Cố Trinh Trinh cũng không đáng trao đổi cùng đồ giả mạo!
Ánh mắt theo dòng suy tư, cũng không khỏi tự chủ dời đến trên người ' Lục Duật Kiêu', chưa từng nghĩ, vừa vặn hai người lại có loại tâm ý tương thông nhìn thẳng vào mắt nhau.
Nhất thời cô cũng mất hồn, quên mất trả lời Cố Trinh Trinh như thế nào, lúc nhìn thấy ' Lục Duật Kiêu ' đã đến gần cô, cô bỗng sợ hãi xoay tầm mắt, cúi thấp đầu, đồng ý yêu cầu của Cố Trinh Trinh, "Được, tôi bảo đảm, cô mau về đi."
Nói xong, liền lập tức cúp điện thoại, ngồi thẳng người lên, lấy tay sửa lại mái tóc của mình một chút, hơi lúng túng cười cười với anh, rồi sau đó đưa tay chỉ vào điện thoại nhà, nói với anh, "Cố Trinh Trinh sắp trở lại."
"Ừ." Người đàn ông gật đầu, ánh mắt đen thâm thúy từ đầu đến cuối, cũng không dời khỏi mặt cô.
Bị anh nhìn đến bây giờ, cô quẫn bách đến không chịu nổi, chủ yếu là trong lòng cô ngượng ngùng vì chuyện mình đã làm thôi.
Cái gì gọi là, "Cả đời tôi đều muốn dựa vào anh ấy, hạnh phúc của cả đời tôi đều phải dựa vào anh ấy rồi." ? ! Thật đúng là cô cũng nghĩ ra được, đúng là giỏi, cô cũng hơi tự bội phục chính mình.
Lúc cô nói những lời này, thế nào lại không thèm suy nghĩ chứ, chỉ muốn ra oai với Cố Trinh Trinh, ngay cả việc sau này phải đối mặt với anh như nào cũng không suy tính đến!
Cô hận không thể che gò má đang nóng lên vì xấu hổ của mình, ngượng ngùng a ngượng ngùng, thì ra là loại cảm giác này!
Lời này bị người đàn ông nghe rồi đi, anh sẽ cảm thấy thế nào? Anh sẽ có ý nghĩ gì?
Cảm thấy cô là đang thổ lộ, hay là cô yêu cầu anh cam kết đây?
Ai, bất kể là loại nào, hình như cũng khiến cô rất mất thể diện rồi.
Cô cúi đầu, lấy mu bàn tay chạm vào gò má của mình, phát giác phía trên cũng không có cảm giác nóng bỏng như trong tưởng tượng của mình, quả thật đây là cô -- có tật giật mình.
Lơ đãng mở mắt, lại thấy khóe miệng người đàn ông khẽ nhếch cười, vẻ mặt vô hại, đang cười như không cười nhìn cô.
Trong lòng cô lo sợ, cảm giác người đàn ông này đang dùng ánh mắt để cười nhạo cô không biết giữ miệng, cô vừa chột dạ , khuôn mặt không khỏi lộ vẻ xấu hổ, đã nắm gối vốn đang sựa lưng lên ôm, cẩn thận mở miệng nói, "Vừa rồi tôi nói những lời kia, anh không để ở trong lòng chứ?"
Người đàn ông khom người một cái, ánh mắt gần hơn nhìn xuống mặt của cô, vẫn cười như cũ, ánh mắt nóng rực, nhẹ nhàng hỏi ngược lại đầy hàm ý, "Sao? Ý của em là, anh không nên để ở trong lòng?"
Trong lòng Cố Tử Mạt hối hận một trận, sao cô lại quên được, người đàn ông trước mắt cô là người có trí thông minh rất cao, sao cô lại hỏi vấn đề ngu xuẩn như vậy chứ.
Cô, đây là bị con sói này đùa giỡn sao?
Điều này cũng rất có thể? !
Mắt thấy lồng ngực của anh ép tới gần mình, cô luống cuống liền ngả người về phía sau một cái, linh hoạt di chuyển ra sau, cơ thể trốn thoát khỏi lồng ngực của anh, cô vụt đứng lên, cách người đàn ông một khoảng cách, cảnh cáo anh: " Tôi mới mặc kệ anh có để ở trong lòng hay không, dù sao tôi chính là lợi dụng anh ra oai với Cố Trinh Trinh, dù sao lời kia đã nói ra, nước đổ khó hốt, anh cũng không làm gì được tôi!"
Làm một bộ lưu manh vô lại, lại rất có khí thế, cũng không cần lo lắng này lo lắng kia, cô chính là một bộ ' anh có thể làm gì tôi nào '.
Người đàn ông xoay người lại, bước tới trước mặt cô, ngón tay thon dài nâng cằm xinh xắn của cô lên, cúi đầu xuống bên tai cô, chậm rãi nói nhỏ, "Có thể được em lợi dụng, anh cũng rất vui vẻ, lần sau lại tiếp tục."
Cố Tử Mạt hơi bị chấn động, người đàn ông này nói thật sao?
Nhìn kỹ đôi mắt trong sáng thâm thúy của anh, nhuộm một nụ cười nhẹ nhàng, còn kèm theo nghiêm túc, ngược lại cô lại không biết nói cái gì nữa rồi.
Trước đó cô cũng đã nghĩ cách tốt lắm, nếu như anh tức giận, cô liền đẩy anh, đuổi ra ngoài, vừa có thể khiến anh không thể ở lại đây! Nhưng bây giờ xem ra, hình như cô đã tính toán sai rồi?
Không tức giận?
Thật sự không tức giận sao?
Đều đã nói đến mức này rồi, vẫn còn chưa tức giận sao?
Cố Tử Mạt cực kỳ mong muốn, nhưng hết lần này đến lần khác cô lại không cách nào phát tác, chỉ có thể mạnh mẽ hất ngón tay anh khỏi cằm cô, vừa cố gắng hất ra, vừa không biết làm thế nào, lại kiêu căng nói, "Được rồi, lần sau còn có cơ hội tương tự nữa, thì tôi sẽ nghĩ đến anh."
Nói đến cuối, lời này cũng là cắn răng nghiến lợi nói ra được, mẹ nó, sức mạnh một đầu ngón tay của người đàn ông này cũng không thể khinh thường như vậy, mặc cho cô dùng sức như thế nào, cũng không thể hất ra được !
Người đàn ông thấy cố cố hết sức hất ra, nhếch môi khẽ cười, cũng không có làm khó cô quá mức, liền ưu nhã thu lại ngón tay, đưa tay vào túi quần âu.
Cố Tử Mạt nhìn anh thu hồi ngón tay làm việc xấu lại, cuối cùng tay của anh cũng giấu kín trong túi quần, cô không nhịn được nghẹn ngào, vẩy vẩy cánh tay đã sức cùng lực kiệt, "Mệt mỏi mệt mỏi, không chơi, tôi muốn lên phòng nghỉ ngơi, anh cũng lên đó đi."
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn