"Hiện tại không có dũng khí nữa, thật sao?" Trong ánh mắt của người đàn ông đầy ý cười, một tay anh ôm lấy cô vào trong ngực, nhẹ nhàng hôn lên cái trán của cô, dịu dàng hỏi ý kiến của cô, "Về sau, anh chính là dũng khí của em, như vậy được chứ?"
Cô do dự ngước mắt lên, kinh ngạc nhìn anh, cô rất muốn hỏi anh rằng, "Cho dù ban đầu em đồng ý kết hôn với anh, không hề đơn thuần như vậy, anh cũng vẫn bằng lòng tiếp tục ."
Nhưng, thật lâu sau, cô vẫn không thể mở miệng hỏi được.
Lúc này trong mắt anh tràn đầy nhu tình, đã sớm hút cả người cô vào trong đôi mắt anh, trong mắt của cô, cũng rốt cuộc không cho phép những người nào khác nữa rồi, trong lòng của cô, cũng không tha cho những suy nghĩ khác nữa rồi.
Người đàn ông cũng không cho cô thời gian, anh vững vàng bước đến, nhẹ nhàng nắm lấy tay trái của cô, hôn lên chiếc nhẫn nằm trên ngón giữa của cô, "Anh rất muốn nhanh chóng đeo nó vào ngón tay vô danh của em, cô dâu của anh."
Cô nghiêng đầu nhìn xuống thảm cỏ lau này, cố gắng bỏ qua tiếng xào xạc truyền từ đó đến, si ngốc nhìn anh, nắm ngược lại tay của anh, trên mặt nở một nụ cười nhẹ nhõm, "Nếu anh đã nói như vậy, thì chúng ta cũng nên nắm chặt thời gian chút chứ."
Người đàn ông này, vẫn có chức năng làm người ta an tâm, cô vẫn luôn biết điều đó.
Anh mở cửa xe một lần nữa, đỡ cô lên xe, lần này tốc độ xe cực nhanh, giống như người đàn ông này thực sự vội lắm vậy.
Cô nhìn dáng vẻ này của anh ở trong mắt, trong lòng vui mừng.
Hai người rất nhanh đã tới được cục dân chính, giấy tờ chứng nhận đều đầy đủ hết, nên làm giấy chứng nhận kết hôn cũng không phiền phức gì, còn rất thuận lợi, hai bao lì xì đỏ chín đồng tiền, chụp một bức ảnh cưới lấy nhanh 40 đồng.
Hai người là trai đẹp gái xinh, tất nhiên hình đám cưới cũng rất ăn ảnh, lúc nhân viên làm việc phụ trách máy ảnh đưa ảnh chụp cho họ, còn không khỏi tức tối, "Thật đáng ghét, đầu năm nay đi xem mặt, các cô gái xinh đẹp đều gả cho những anh chàng đẹp trai hết rồi!"
Cố Tử Mạt biết trong lòng người đó khó chịu, nhưng cũng không nhìn được thầm nhủ, chẳng lẽ gái xinh gả cho trai đẹp là có tội sao?
Nếu là gái xinh phải gả cho dã thú, chẳng phải các người lại nói là gái xinh hám của, đây chính là quy tắc bất thành văn rồi?
Nhẽ ra trong bầu không khí tốt đẹp như thế này, cô không nên có ý nghĩ tà ác như vậy, nhưng cô lại thấy rất cách ứng với bốn mươi đồng tiền kia.
Đã sớm đặt tâm tư ở bốn mươi đồng tiền này, vừa ra khỏi cửa của cục dân chính, Cố Tử Mạt đã không nhịn được mà càu nhàu, "Tại sao một bức ảnh lại có thể đắt hơn giấy chứng nhận kết hôn nhiều đến như vậy, cũng nhiều hơn gấp bội lần rồi, nhất định là cục dân chính muốn thêm chút thu nhập, phí là theo quy định, ảnh lại không có mức giới hạn tối đa, cho nên bọn họ mới giựt tiền một cách trắng trợn như vậy! Muốn độc quyền đi!"
Người đàn ông kiên nhẫn nghe cô phát tiết bực dọc xong, cười tươi, "Vừa mới lên cương vị mới, nhanh như vậy đã biết tiết kiệm cho anh rồi, làm chồng của em, anh đúng là được lợi rồi."
"Ai, không phải đạo lý này, em chính là cảm thấy tiêu bốn mươi đồng kia thật không đáng giá, haiz, làm sao anh lại vẫn vui mừng như thế chứ, còn tưởng rằng mình thật sự được lợi nữa." Nhìn gươn mặt tuấn tú của người đàn ông càng ngày càng hả hê, trong lòng cô lại thấy buồn phiền .
Người đàn ông chỉ cười không nói, kéo tay của cô qua, cởi chiếc nhẫn trên tay cô ra.
"Ai, đừng, sao anh. . . . . ." Cô vừa muốn đưa tay ra ngăn cản động tác của anh, chỉ thấy chiếc nhẫn vừa bị tháo ra, lại bị anh chậm rãi chuyển qua ngón áp út của cô, sau đó từ từ đẩy chiếc nhẫn lên tay cô.
Làm xong, người đàn ông cười với cô nói: " Nếu vợ của anh tiết kiệm như vậy, vậy thì anh sẽ không khách khí, hiện tại chiếc nhẫn đính hôn đã biến thành nhẫn cưới chỉ sau một giây, Cố Tử Mạt, em đã hoàn toàn thoát khỏi tình trạng độc thân rồi."
Cô nhìn chiếc nhẫn trên ngón vô danh của mình, trong lòng có loại cảm giác nói không ra lời, rất vi diệu, cô có thể cảm thấy, có một vài thứ đã thay đổi, nhưng lại không nói ra được nguyên do.
Trong đầu toàn bộ đều là cảm giác tê dại, gì đó rất vi diệu kích thích toàn bộ thần kinh của cô, để cho cả người cô đều không còn trạng thái căng thẳng của trước kia nữa, cả người đều trở nên thoải mái hơn.
"Vậy còn anh? Em cũng không cho phép anh giả vờ độc thân, đi ra ngoài đi lừa gạt thiên hạ đâu!" Loại cảm xúc khác thường này thật không tốt, làm cho cô không còn giống mình nữa, cô như đứng trên đống lửa, liếc mắt nhìn lên tay trống không của anh, liền ngẩng đầu lên, rất có điểm ăn vị nói.
Việc kết hôn này quá gấp rút, cô đeo lên chiếc nhẫn cầu hôn của anh, mà trên tay anh, ngay cả một chiếc nhẫn đơn giản nhất cũng không có.
Người đàn ông nghe vậy, không chút hoang mang lôi kéo tay của cô, rất tự nhiên nói, "Mấy ngày nữa, em chọn lựa một chiếc cho anh, như vậy thì tốt rồi."
"Hả? Em chọn?" Cô hơi xấu hổ, nếu cô chọn, chẳng phải là muốn cô trả tiền sao?
Theo lý thuyết, nhẫn cưới đều nên do phía nhà trai chuẩn bị chứ, bình thường người đàn ông này nhìn qua rất khôn khéo, thế nào còn mơ hồ với loại chuyện này nhỉ.
Cô nhìn lên cằm của anh, muốn nói lại thôi, nghĩ thầm thôi thôi, nói rõ lý do với anh, lại tốn hơi thừa lời nữa, chuyện này, coi như cô chịu chút thiệt thòi vậy.
Hai người lên xe, vẫn là người đàn ông phụ trách lái xe như cũ.
Cô điều chỉnh ghế thấp xuống, đang cúi đầu thì nhớ đến một chuyện, chìa tay về phía anh, "Giấy chứng nhận kết hôn đâu, cho em nhìn một chút."
Người đàn ông hơi sững sờ, rõ ràng hơi do dự, nhưng vẫn quyết định, đưa giấy chứng nhận kết hôn cho cô.
Cô vội vàng nhận lấy, mở ra nhìn tên anh, tên in ở phí trên là -- Lục Minh Tuyên.
Cô vội vàng như vậy, chỉ vì nhìn cái tên, ánh mắt của cô híp lại càng ngày càng nhỏ, ánh mắt nhìn chăm chú vào họ của anh, anh cũng họ Lục?
Lục Duật Kiêu, Lục Minh Tuyên, sẽ không phải là người một nhà chứ!
Nghĩ tới khả năng này, cô vội lay lay cánh tay của anh, "Anh cho em xem hộ khẩu của anh!" Giọng điệu không được nói chen vào.
Lần này người đàn ông lại không hề do dự, mà sảng khoái đưa cho cô, cô vội cầm lấy lật ra xem, nhìn trước nhìn sau, không tìm được một chút dấu vết nào, cô có chút chán nản hỏi anh, "Thật kỳ quái, anh lại một mình một hộ khẩu, chủ hộ cũng chính là anh rồi."
Người đàn ông gật đầu một cái, ánh mắt khôi phục vẻ thâm thúy phức tạp trước kia, trong mắt cũng không hề gợn sóng.
Cô vẫn chăm chú nhìn chằm chằm anh, mong đợi anh nói ra chút gì đó, nhưng anh lại chỉ gật đầu, cũng không hề nói lộ ra nửa chữ.
Lòng cô bỗng rối bời, người đàn ông này, bình thường phức tạp thần bí, chưa bao giờ nhắc đến thân phận của mình cùng người nhà, chẳng lẽ, anh vốn là trẻ mồ côi, nếu không vì sao anh lại kỳ quái đến mức không bao giờ nhắc đến người nhà của mình chứ !
Nghĩ đến đây, cô lúng túng trả hộ khẩu lại cho anh, ngồi yên lặng.
Nhưng mà người cô thì ngồi yên, bụng của cô lại không hề yên tĩnh chút nào, đột nhiên cô nhớ ra, mình chưa ăn sáng!
Sáng sớm thức dậy, đã bị chuyện tối ngày hôm qua kích thích, khiến cô chưa kịp ăn sáng đã vội vàng chạy tới nhà họ Cố, sau đó lại có đủ loại sự kiện lớn - cầu hôn và kết hôn liên tục xảy ra.
Cho tới bây giờ, ngay cả bữa ăn sáng cô cũng chưa có ăn được nữa.
"Em đói rồi." Cô nhìn anh, làm bộ đáng thương nói.
Cô thử xoay xoay giày cao gót trên chân, nghĩ thầm như thế này lúc xuống xe, có thể ngay cả sức nhấc giày cao gót lên cũng không có mất.
Cô nhìn sang phía anh đang ngồi bên cạnh, dáng người của anh thon dài, thân hình cũng có đủ 3 vòng, eo nhỏ, lưng rộng lớn, nếu như cô nằm úp sấp trên lưng của anh, loại cảm giác đó, chắc cũng không quá kém rồi.
"Rất nhanh sẽ đến nhà của anh." Lời nói của người đàn ông, đã cắt đứt suy nghĩ của cô.
Cô phục hồi lại tinh thần, "Về nhà anh? Nhà của anh?" Cô không nhịn được mà lặp lại hai chữ cuối.
Anh giữ tay lái, quay mặt sang nhìn cô, "Thế nào, không muốn?"
Cô thầm kêu cũng hơi nhanh chút, này thật sự là phải sống chung với anh, sinh hoạt chung trong một nhà đây.
Nhưng lại cảm thấy đến nhà anh cũng là hợp tình hợp lý, cũng không thể cự tuyệt anh được, cô suy nghĩ một chút, thuận miệng nói, "Em không có ý kiến."
Cô thực sự đang rất đói bụng, nơi nào có ăn, cô sẽ đến nơi đó thôi.
Xe chạy rất nhanh, rất nhanh đã đến nơi rồi.
Cô xuống xe, nhìn xung quanh một chút, hình như là ở gần công viên Duyên Hải, nghĩ đến việc mình lỡ hẹn, cô cũng tự biết mình đuối lý, không nhịn được mà chột dạ.
Người đàn ông thấy cô đứng bất động, giơ tay lên chạm vào cánh tay của cô, "Sao thế?"
"A, không có gì, chính là nhìn chung quanh một chút, làm quen với hoàn cảnh chút thôi." Cô trở lại bình thường, nói dối.
Ánh mắt của người đàn ông, dừng lại rất lâu trên người cô, mới khóa cửa xe, rất tự nhiên dắt tay của cô, "Vậy thì đi thôi."
Cô nhìn tay mình bị nắm lấy, lại nhìn thân thể cao lớn bờ vai rộng của anh, lại muốn giở trò, nhẹ nhàng tránh thoát khỏi anh, không được tự nhiên dịch dịch chân của mình, "Giày cao gót Đại Thiến đưa không thoải mái, đi không quen."
Người đang đói bụng, quả nhiên là lười nhất, giống như cô vậy, lại lười đến mức không muốn đi nữa.
"Thật sao?" Người đàn ông cũng không phải không có đầu óc, dùng giọng hoài nghi hỏi ngược lại cô.
Cô hiển nhiên là chột dạ, nhưng nói thế nào thì, cô cũng đã từng diễn trò với Cố Trinh Trinh rồi, diễn tiếp cũng chỉ là chuyện nhỏ, sợ là mình diễn không thật, cô cố ý khom người xuống, lấy tay cọ cọ phần sau giày cao gót của mình, "Em cũng không biết là chuyện gì xảy ra, vẫn luôn cảm thấy khó chịu, không phải là đồ của mình, thực sự đi vào cũng không thoải mái."
Lúc đang nói chuyện, lông mày của cô nhíu lại, gian xảo liếc anh một cái, chỉ thấy anh vẫn đứng yên tại chỗ hình như đang có điều suy nghĩ vậy, khóe miệng như có như không cong lên, nhưng trong mắt anh vẫn thâm thúy như cũ, cô nhìn cảm thấy hơi không rõ ràng cảm xúc bên trong lắm.
Người đàn ông không có trả lời ngay, cô hơi có cảm giác thua trận vậy, tiếp tục phát huy khả năng diễn trò, "Ai, nhất định em phải tìm Đại Thiến tính sổ mới được, đưa đôi giày này để giày vò em, cậu ấy thật đúng là tội ác tày trời! Chờ em. . . . . . Ưmh. . . . . ."
Cơ thể bỗng dưng bay lên trời, nửa người cũng bị người đàn ông ôm ở trong ngực, cô lơ lửng giữa không trung, vội vàng ôm cổ của người đàn ông, tìm kiếm cảm giác an toàn.
"Bây giờ thì tốt rồi sao?" Người đàn ông bật cười nhìn cô.
". . . . . ." Cô hoàn toàn không còn gì để nói, thì ra, anh đã sớm nhìn thấy âm mưu nhỏ này của cô rồi.
Nhưng mà, cô vẫn cảm thấy mình hơi bị thua thiệt, bởi vì cô muốn là bờ lưng dày rộng của anh, còn cái ôm này, cô đã được hưởng thụ rồi, lần này lại nếm thử nữa, không khỏi không cảm thấy thú vị nữa rồi.
Người đàn ông thấy trên mặt cô có nét mệt mỏi, cho rằng cô bởi vì bị nhìn thấu mà tâm tình không tốt, môi mỏng khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng trượt qua môi cô, giọng nói đầy ý cười, đè nén lại ý muốn giải thích cho cô, "Cố Tử Mạt mà anh biết, lúc thật sự cần sự giúp đỡ, chưa bao giờ có thể ngỏ ý trá hình như vậy, cô ấy sẽ tự mình che giấu sự bất an của bản thân, sau đó từ từ tiêu hóa."
Cô nghe đến đó, không nhịn được bắt lấy vạt áo trước ngực anh, lúng túng muốn rúc vào trong lòng anh, nhưng suy nghĩ ấy chỉ tồn tại trong một giây, một giây sau, cô buông lỏng tay ra, lại vòng qua cổ anh một lần nữa, cố làm ra vẻ vô tội hỏi ngược lại anh, "Thật sự là như vậy sao? Sao em lại không biết thế?"
Người đàn ông nhếch môi, chỉ cười không nói, cho tới khi ôm cô tới trước thang máy, "Đến tầng 11, em bấm đi."
Cô rất xấu hổ, cự tuyệt anh, "Em xuống, anh đến ấn đi."
Đợi lát nữa thang máy đến, người đến người đi, cái bộ dáng này của cô, chẳng phải là sẽ rất mất thể diện? !
Cô vừa nói xong, đúng là sợ cái gì thì tới cái đó, cửa thang máy vừa mở ra, một đôi vợ chồng trung niên ăn mặc tương đối già dặn bước ra.
Người phụ nữ kia nhìn thấy hai người ở bên ngoài thang máy, ánh mắt giống như là quét radar vậy, quét nhìn từ trên xuống dưới từ trái qua phải khắp hai người, cho đến khi chồng của bà ấy ho hai tiếng, người phụ nữ kia mới bước đi, vừa đi, còn vừa nói, "Bây giờ các cô gái trẻ, đều mắc bệnh công chúa rồi, không phải công chúa còn cố gắng làm ra vẻ công chúa! Cũng không biết là nghĩ như thế nào! Lúc em con trẻ, phụ nữ đều có thể gánh được cả nửa bầu trời, hiện tại thì chậc chậc. . . . . . Anh nhìn xem, thật không chịu tranh khí cho đông đảo chị em phụ nữ gì cả!"
Tiếng nói của người phụ nữ này rất lớn, cũng không hề che che giấu giấu chút nào, nghe giọng điệu, hình như người phụ nữ này còn là người theo chủ nghĩa nữa quyền đâu.
Chồng của bà ta cũng là người hiểu biết, không nhịn được giật giật cánh tay của người phụ nữ, "Đừng nói ahhh... Không thấy người ta mặc một thân màu đỏ sao, có lẽ là họ vừa mới kết hôn đâu !"
Người phụ nữ ấm ức không vui, "Dù sao em cũng không ưa cái loại phụ nữ mắc bệnh công chúa này, một cô gái được chiều chuộng chỉ biết dựa vào đàn ông!"
Trên gương mặt của Cố Tử Mạt nổi lên hai mảng màu hồng.
Vốn cảm thấy xấu hổ vì bị người thấy, cho nên sắc mặt cũng hơi đỏ lên, nhưng hiện tại, sắc mặt của cô, là bị tức đến đỏ mặt, cô nghe đến đó, không bao giờ muốn nghe tiếp nữa, ở trước mặt Lục Minh Tuyên, cô lại bị hiểu lầm thành như vậy, thực sự quá mất hình tượng rồi!
Cô xô đẩy anh ra, cũng không nói với anh, đã giãy giữa muốn xuống khỏi người anh, giẫm giẫm gót giày, bước đến trước mặt người phụ nữ kia, mở miệng liền nói, "Tôi không quan tâm mình có phải công chúa hay không, nhưng mà ở trong mắt anh ấy, tôi chính là một công chúa thực sự, và ngược lại, anh ấy trong cảm nhận của tôi, cũng là người quan trọng nhất đó! Hai người chúng tôi ở bên nhau, đều tôn trọng nhau như một cá nhân, mà không phải anh ấy coi tôi như sủng vật tới nuôi, tôi coi anh ấy là máy ATM tới dùng! Sáng nay tôi để bụng rỗng đi lĩnh giấy chứng nhận kết hôn với anh ấy, vây giờ tôi rất đói, cơ thể hư nhược, tôi muốn anh ấy ôm tôi một cái, chẳng lẽ không thể sao? Ngược lại, nếu hiện tại người đói bụng là anh ấy, tôi cũng sẽ cẩn thận chăm sóc anh ấy, mà không phải giống như lời nói của bác, tôi là cái loại phụ nữ mắc bệnh công chúa! Nhìn người không nên quá phiến diện!"
Cô nói rất nhanh, hoàn toàn không cho người phụ nữ kia có cơ hội phản ứng lại để phản bác, cho nên người phụ nữ kia nghe xong thì sửng sốt một chút, ánh mắt trợn trắng, qua một lúc lâu rồi mà thần trí cũng không có trở lại được.
Đợi đến khi bà ta phục hồi lại tinh thần lại, chỉ có thể nhìn sang phía chồng mình xin giúp đỡ, mặc dù chồng bà đứng một bên nghe, nhưng bị nói đập vào mặt liên tục như vậy, phản ứng cũng chậm chạp giống nhau, hai vợ chồng, cứ đối mặt nhìn nhau như vậy, có phần trọn tròn mắt rồi.
Cố Tử Mạt thấy người phụ nữ này như vậy, nghĩ thầm cái người mang tư tưởng chủ nghĩa nữ quyền này, chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi, hiện tại, từ tận đáy lòng cô đều không phục tác phong của bà ta!
Lục Minh Tuyên đi đến trước mặt Cố Tử Mạt, thân mật vuốt vuốt tóc mai hai bên trán của cô, "Bà xã, còn cần anh giúp đỡ nữa sao?"
Cô biết đây là anh muốn lấy lại mặt mũi cho cô, cô cũng không để cho hắn thất vọng, cao ngạo ngẩng đầu, chỉ vị trí bên cạnh mình, có vẻ như đang suy nghĩ, "Không có chuyện gì, tự em có thể ứng phó được, anh cứ ở bên cạnh động viên cho em thêm hăng hái là được!"
Hai người một xướng một họa, làm cho người phụ nữ kia rất mất mặt, người phụ nữ kia khoa tay múa chân, để cho chồng mình tiến lên, cuối cùng chồng bà ta không cưỡng lại được, vẫn xoa xoa tay, tiến lên nói mấy câu, "Vị phu nhân này nói đúng, vừa rồi đúng là đã quá phiến diện, về sau tôi và vợ tôi sẽ chú ý hơn, hóa ra hôm nay là ngày trọng đại của hai người, chúc mừng chúc mừng."
Cố Tử Mạt quẫn bách, cô thăng cấp lên làm ' phu nhân ' nhanh như vậy, thật đúng là không quen.
"Cám ơn." Lục Minh Tuyên tiến lên, bắt tay với người đàn ông kia một cái, thái độ hữu nghị.
Mà ngược lại, anh bước tới trước mặt người phụ nữ kia, nhíu mày, "Phu nhân, bà cảm thấy sao?"
Sắc mặt người phụ nữ kia lập tức xanh mét, ngượng không chịu nổi, nhưng khổ nổi lại không có cách nào tránh ra, chỉ có thể hoảng hốt quay đầu đi, đưa ánh mắt cầu xin về phía chồng mình.
Cố Tử Mạt nhìn thấy, nghĩ thầm vẫn là Lục Minh Tuyên có uy lực, ' Bà cảm thấy sao? ' một câu hỏi ngược lai tốt biết bao, trực tiếp khiến người phụ nữ kia tự đánh vào mặt của mình, còn thích thú hơn so với việc trực tiếp trói người phụ nữ kia.
"Đúng, đúng là tôi phiến diện." Người phụ nữ kia thật sự không có cách nào, rõ ràng không muốn nhận cái thua thiệt này, nhận món nợ này, nhưng trước mắt, cũng đành phải nhận.
Nhận được câu nói tự đánh vào mặt mình này của người phụ nữ kia, trong lòng Cố Tử Mạt rất hài lòng, cũng không tiếp tục dây dưa nữa, dàn xếp ổn thỏa, cô cũng không muốn nháo lớn như vậy đâu, nhưng người phụ nữ kia lại nói quá chói tai.
Bài nhạc đệm ở thang máy, cuối cùng cũng kết thúc.
Lúc cô và Lục Minh Tuyên đứng trong thang máy lên lầu, cô còn hơi lo lắng, cô giật giật cánh tay của người đàn ông, hơi khẩn trương hỏi, "Vừa rồi em có quá bưu hãn hay không, có dọa đến anh hay không thế."
Người đàn ông cúi thấp đầu, rất nghiêm túc nhìn cô thật lâu, lấy mu bàn tay cuốt ve gương mặt trắng noãn mịn màng của cô, mới gật đầu một cái, nói: " Đúng là hơi bị giật mình."
"À? Có uy lực lớn như vậy sao, lúc em nói những lời này, bản thân cũng không cảm thấy quyết liệt thế nào, nhưng sau khi nói xong, lại cảm thấy hơi có cảm giác quyết liệt rồi." Sự bưu hãn vừa rồi của cô, đúng là hơi có cảm giác của người dũng cảm không biết sợ.
Nghĩ kỹ lại chuyện vừa rồi, cô cảm thấy hơi xấu hổ.
Cô cũng không biết tại sao mình lại như vậy, bắt đầu từ lúc người phụ nữ kia nói cô 'làm ra vẻ công chúa ', thì cô hơi giận rồi, bởi vì thân phận con gái nuôi của nhà họ Cố, đã có rất nhiều tiểu thư danh giá ở sau lưng nói cô là công chúa giả rồi, nói cô rất làm ra vẻ, nhưng ' làm ra vẻ công chúa ' gì đó, quả thật không phải do cô mong muốn.
Sau đó, người phụ nữ kia lại nói cô ' một mực dựa vào đàn ông', lúc ấy cô kích động đến mức muốn tiến lên tát một cái vào mặt bà ta.
Đúng là nói hưu nói vượn mà, cô hiểu rõ bản thân, ngày trước Cố Tử Mạt không muốn dựa vào bất luận kẻ nào, cô có sự kiêu ngạo của bản thân. Vậy mà hôm nay, người đàn ông này cho cô một bả vai để dựa vào, cô cũng sẽ cho người đàn ông này một bả vai để dựa vào, giữa hai người yêu nhau, đều có sự qua lại.
Người phụ nữ kia không thấy rõ tình huống, đã nói cô 'chỉ biết dựa vào đàn ông ', rất cần ăn đòn!
Từ giữa cổ họng của người đàn ông tràn ra một tiếng cười nhẹ, ôm lấy eo của cô, "Nói là hơi bị hù dọa, chẳng bằng nói rằng, anh hơi cảm thấy ngoài ý muốn thôi, về chuyện vừa rồi, nói lớn cũng không lớn, em lại vẫn có thể tranh luận, biểu hiện ra sự sắc bén làm cho người ta hết sức kinh ngạc, cùng bình thường, không quá giống nhau, rất ít thấy em liều mạng như vậy để đi tranh lấy một vật gì đó đâu."
Cố Tử Mạt mà anh biết trước đây, khi phải đối mặt với những sự chèn ép không công bằng kia, cần sự hỗ trợ của người khác, cô mới có thể giữ vững lòng tin để đấu tranh, giống như đối phó với Hà Ân Chính và Cố Trinh Trinh, nếu không phải anh ở phía sau bày mưu tính kế, cô cũng khó có thể đối kháng đến cùng như vậy được.
Nhiều năm lớn lên trong dòng nước ấm của nhà họ Cố tương đối an ổn, cô không khỏi hơi có ý nghĩ nhẫn nhục chịu, ở trước một vấn đề, cô không khỏi không đủ dũng khí, mà lần này thông qua chuyện nhỏ này, anh có thể nhìn ra được, cô đã khác rồi.
Cho dù có sự hỗ trợ hay không, cô đều có thể quật cường phản kháng, khó chịu là nói ngay, muốn đi đánh vào mặt liền tiến lên hành động luôn!
Một chút này, anh đều nhìn thấy ở trong mắt, thật lòng mừng thay cho cô.
Cố Tử Mạt nghe lời anh nói xong, hơi ngượng ngùng vì bị nói trúng tâm sự, cô giống như vô tình sửa lại làn váy của mình một chút, thành trì trong lòng đã bị lời nói của anh thổi nghiêng ngả rồi.
Bình thường tất nhiên cô không như vậy, giống như lần Hà Ân Chính điên cuồng cầu hôn đó, trong công ty có không ít nhân viên nghị luận về cô, nói cô cao ngạo lạnh lùng, nhưng cô cũng không có để ở trong lòng, lại không thèm so đo, nhưng lần này lại không giống nhau, người phụ nữ này chạm đến nàng điểm mấu chốt của cô.
Hơn nữa lại còn những hai lần!
Cô suy nghĩ một chút, ngửa đầu nhìn anh, rất nghiêm túc nói, "Dù sao thì em cũng khó chịu với người phụ nữ kia, xem ra, bà ta chính là cái loại người hay xoi mói, xoi này xoi kia đúng kiểu của bà cô già không hạnh phúc mà! Lúc còn đương chức, khẳng định bà ta cũng khi dễ những đồng nghiệp trung thực và những nhân viên nhỏ không ít đi, em chỉ không muốn bị bà ta khi dễ thôi! Dựa vào cái gì chứ!"
Người đàn ông gật đầu một cái, cũng không nói gì.
Trong lòng anh rõ ràng, có thể là cô không quá nguyện ý thừa nhận chuyện gì đó, hoặc là, có chút biến hóa mà trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, chính bản thân cô ấy cũng không biết, vậy cũng không sao, chỉ cần anh nhìn cô là tốt rồi.
Hai người thành vợ chồng, anh càng tiện chú ý mọi chuyện của cô.
' Ting ' một tiếng, đã đến tầng thứ 11.
Cô bị anh ôm ra ngoài, đến trước một cánh cửa màu trắng, "Nhà anh sao?" Cô quay đầu hỏi anh.
Anh lắc đầu, khóe miệng tươi cười, con mắt sâu thẳm tiếp tục nhìn cô chăm chú, cũng không muốn chuyển đi.
Cố Tử Mạt nhìn tầng lầu một chút, tầng 11 cũng không sai, "Đó là?" Cô không hiểu nổi trong hồ lô của người đàn ông này bán thứ gì.
"Là nhà của chúng ta." Cô giống như bị hồ đồ rồi, vẫn đang ở bên trong sự mê hoặc, anh cũng chỉ biết lên tiếng cải chính lại thôi.
"Hô --" Cô nặng nề thở ra một hơi, hoá ra là như vậy, người đàn ông này cũng thật là lợi hại, vì cải chính một sai lầm nho nhỏ của cô, vậy mà dùng vũ khí lớn như vậy.
Là tính tình tỉ mỉ đến từng chi tiết sao?
Cô có thể tưởng tượng ra được, căn phòng sau cánh cửa này, là cái dạng gì, nhất định sẽ gọn gàng sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, sắp xếp tiêu chuẩn đến từng chi tiết.
"Đi vào nhé." Người đàn ông mở cửa, để cho cô đi vào trước.
Cô đổi giầy, đi vào, đầu tiên hít vào một ngụm khí lạnh, sau đó tâm tình mới bình tĩnh hơn một chút.
"Nhà anh rộng rãi trống không thế." Cả căn phòng, thật quá trống trải rồi, dụng cụ trong nhà vẫn đặt ở nơi đó, có vẻ cô đơn chiếc bóng, nhìn tổng thể , phòng này, giống như là. . . . . . Chưa từng có người ở!
Đây là ảo giác của cô sao?
"Nhà chúng ta." Người đàn ông cải chính nói.
Cô không có cách nào tiếp tục đối thoại với anh nữa, chạy thẳng vào phòng bếp, thấy bên trong bày biện đầy đủ hết, mới để tâm xuống, hào hứng cười duyên nói, "Anh đưa em về, ý là muốn nấu cơm cho em rồi, món cháo bắp lần trước đó, anh biết làm chứ, nếu không anh nấu thử xem?"
Lần trước ở thôn Thải Thạch, cô còn nói muốn dạy anh bẻ bắp cơ mà, bẻ bắp ơi bẻ bắp, đây là một trong số những ký năng ít ỏi mà người đàn ông này không có, cô lại cố ý nhắc tới, muốn làm giảm nhuệ khí của anh xuống.
Người đàn ông buông tay ra, "Tạm thời không thể, bởi vì không có nguyên liệu phù hợp, anh có thể làm cho em những món cháo khác."
Cố Tử Mạt hơi kinh sợ, nhưng vẫn cố gằng duy trì bình tĩnh, nhẹ nhàng chất vấn, "Anh sẽ làm cháo gì? Có thể làm tốt sao? Sẽ không chết người chứ."
Nói rằng để anh nấu cơm, chỉ là cô buột miệng nói thôi, nhưng không ngờ, đôi bàn tay thon dài không dính nước mùa xuân của người đàn ông này, lại có thể làm đầu bếp được!
Cô tự than thở, không thể coi thường người khác được.
Nhưng suy nghĩ cẩn thận, cô lại cảm thấy món này quá dễ rồi, cũng không cảm thấy kỳ quái nữa.
Đứa bé trong một gia đình bình thường, có một loại phương thức giáo dục chính là ' Nghèo nuôi con trai, giàu nuôi con gái ', loại phương thức giáo dục này, là muốn để cho bé trai phải chịu cực khổ, thì sẽ không ham ăn biếng làm, càng sẽ không bởi vì khó khăn nhất thời mà lầm đường lỡ bước, hiểu được dựa vào chính đôi tay của mình ra sức đi làm.
Người đàn ông trước mắt này, cũng là kết quả tốt đẹp của câu nói ' nghèo nuôi con trai, giàu nuôi con gái ' rồi.
Nghĩ thông suốt điểm này, cô nhìn người đàn ông rửa tay vào phòng bếp, thật sự không còn cảm thấy quá kỳ dị nữa, so sánh với việc anh xuống bếp, căn nhà này còn hấp dẫn cô hơn nhiều
Cô loanh quanh vài vòng trong ' nhà mình ', đã không nhịn được tới đây quấy rầy anh, "Căn phòng trống trải như vậy, nhìn qua giống như chưa từng có người ở vậy, chỉ có từng đó đồ đạc, cùng căn phòng này, không hề phù hợp chút nào."
Cô vừa nhắc đi nhắc lại, vừa nhìn động tác của ngừơi đàn ông.
Lúc này người đàn ông đang cúi đầu, tay áo kéo lên, thái chân giò hun khói thành những đồng tiền xu lớn nhỏ, dày mỏng như nhau, nhìn vừa tinh xảo lại cân xứng, để những miếng đã cắt xong ở một bên, lại thái chút mùi tây, đặt ở một bên khác.
Cuối cùng, mới cho những thứ này kết hợp vào trong nồi, bật bếp từ từ nấu.
Cô hơi kinh ngạc nhìn quá trình này, lại đổi sang một vấn đề khác, "Kỹ thuật thái thức ăn của anh đã từng tập luyện rồi sao? Tại sao lại có thể tốt như vậy!"
Nếu nói tốt như thế nào, cô có thể khái quát trong một câu nói, tốt đến mức khiến cô cũng phải ghen tỵ.
Hiện tại, ngay cả giọng nói của cô, cũng có chút ê ẩm rồi.
Người đàn ông làm xong mọi thứ, mới thả tay áo bị cuộn lên xuống, cài ống tay áo lại, dẫn cô đến phòng khách, sau khi nhìn kỹ mọi thứ trong tầm mắt, mới nói, "Phòng ốc trống trải, càng dễ cho em trang trí lại, không phải sao? Đừng quên, em là chủ nhân của nơi này đấy."
Cô nghe, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Lúc bé được mẹ Sở nhận nuôi, sau khi lớn hơn một chút, cô lại bị nhà họ Cố nhận nuôi, sau khi trốn khỏi nhà họ Cố, cô sẽ ở trong nhà Đại Thiến, thật sự từ đầu tới cuối, cô vẫn không có được ngôi nhà của mình, mà bây giờ, người đàn ông này nói cô là chủ nhân của nơi này, hơn nữa cô có thể tùy ý sắp xếp mọi thứ ở nơi này!
Nghĩ đến cây, cổ họng cô như tắc nghẹn lại, trái tim lại hơi đau xót, không muốn để cho anh thấy được bộ dạng này của mình, cô hơi cúi đầu xuống, di chuyển mấy bước, chuyển đề tài, "Không ngờ, anh còn thâm tàng bất lộ đấy, lại rất có tiền nhé."
Người đàn ông nhún vai một cái, "Anh chưa từng nói, anh là người nghèo, anh cũng không có ẩn dấu sâu xa gì, chỉ không lộ ra mà thôi."
Cô ấy đã chấp nhận con người của anh rồi, thì anh cũng không có dự định che giấu nữa, thân phận của anh, sớm muộn gì cũng phải nó với cô, cho nên cho tới bây giờ, anh cũng không hề có ý định lừa gạt cô.
Hơi căn nhắc một chút, anh đi đến bên cạnh cô, kéo tay của cô, thử thăm dò mở miệng, "Tử Mạt, có chuyện, anh nghĩ anh cần phải nói với em."
"Hả? Cái cô gái sườn xám đó sao? Em hiểu được, quả thật anh cần phải giải thích một chút, gốc hoa lê kia, thực sự đâm bị thương hai mắt của em đấy." Cô ngước mắt lên, đôi mắt vô cùng trong sáng thuần khiết nhìn anh.
Ai không có cảm xúc ghen chứ, lúc cô nhìn thấy anh đang ở trong phòng bao uống rượu với cô gái mặc sườn xám đó, cô đã không thể khống chế được tâm tình của mình nữa rồi, đến bây giờ nhớ đến tình cảnh đó, vẫn nhịn không được mà cảm thấy ghen ghét.
Anh vỗ trán, tình huống này không khác gì trong tưởng tượng của anh, quả nhiên là cô ấy đã nhìn thấy Ninh Uyển rồi.
Nếu cô ấy đã hỏi tới, anh cũng nên giải thích, "Cô gái đó đã quen biết từ trước lại tình cờ gặp được, tối hôm qua, anh uống hai ly rượu với cô ấy, trước đó, ở quầy rượu anh có nói chuyện với Cố Trinh Trinh một lúc, về em."
"Cô ấy sẽ không có ý gì với anh chứ." Cô có ý xấu hỏi.
Anh nhìn về phía ngón tay của cô, ngón tay thon dài xoa lên chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô, xoa nhẹ nhàng lên hoa văn ở phía trên, "Anh nói về chiếc nhẫn này với cô ấy, em nói xem, cô ấy sẽ nghĩ sao?"
Cô không nhịn được nhìn anh, tròng mắt người đàn ông như hai dòng suối sâu, có sự mềm mỏng ngọt ngào ngấm sâu vào tận đáy lòng.
"Anh thật xấu." Cô suy nghĩ rất lâu, cuối cùng lại cho anh một lời đánh giá như vậy.
Người đàn ông này cố ý để cho cô phải suy nghĩ, anh ấy cố ý để cho cô tự mình đặt bản thân vào trong tình cảnh đó.
Cô nghĩ , nếu như đổi lại là cô, có lẽ cô sẽ không còn hy vọng, sau đó ôm lấy đầu mình chạy về nhà đọc 《 Đại Bi Chú 》rồi.
Người đàn ông này, quả thật rất xấu , cho dù là đối với cô gái mặc sườn xám đó, hay là đối với cô!
Nhưng, khi cô nghe thấy những lời này xong, thì ngược lại trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.
Từ chiếc nhẫn trên tay cô, người đàn ông một đường cuốt lên xương cổ tay cô, thuận tiện dắt tay cô đến cửa phòng bếp, "Đứng đây xem."
"Éc. . . . . . Ừ." Cô hơi phản ứng lại, mới biết là cháo đã chín, anh muốn cô đứng một bên quan sát.
Động tác của người đàn ông lưu loát, chỉ một lát sau, đã bê một bát cháo ra cho cô rồi, màu đỏ của những miếng chân giò hun khói, màu xanh của những khúc rau cần, bên trong màu sắc rực rỡ, nhìn qua thấy vui tai vui mắt vô cùng.
Cô rất động lòng, nhao nhao muốn thử.
"Cháo đào hồng liễu lục đây, nếm thử một chút xem." Người đàn ông kéo cô ngồi xuống, đặt chén đũa xuống xong, ý bảo cô đến thưởng thức.
"Đào hồng liễu lục? Rất hình tượng." Đào đỏ xanh lá, liễu rũ hoa cười, không chỉ có cảm giác hình tượng, ngay cả cảnh ý cũng đã có rồi.
Cô dùng muỗng nhỏ khuấy đều một cái, lại hơi không nhẫn tâm đưa vào miệng được, sợ mình vứt bỏ hết ý cảnh bên ttrong, phá đi cảm giác đẹp đẽ trong đó.
"Anh có rất nhiều loại Đào hồng Liễu lục, sau này em có thể thử lần lượt." Người đàn ông híp mắt lại, ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cô rất nghiêm túc .
"Hả? Còn có nữa? Ví dụ?"
"Cocktail." Thấy cô vẫn không chịu độn thủ như cũ, sau đó lại động thủ trước cô một bước, bưng một chén nhỏ lên, ranh mãnh nói: " Có muốn anh đút cho em ăn hay không?"
Cô hơi đỏ mặt, đè lại tay của anh , "Em vẫn nên tự mình ăn thôi."
Cô cũng không phải thật sự mắc bệnh công chúa, thật không cần thiết làm phiền anh đút cháo cho mình.
Cô đoạt lấy chén thìa trong tay anh, sờ sờ nhiệt độ trên chén, cảm thấy nhiệt độ vừa phải, liền dùng thìa múc từng thìa từng thìa một , một chén ' Đào hồng Liễu lục ' nhanh chóng vào bụng, tâm trạng và cơ thể, cũng tương xứng với cái tên -- Đào hồng Liễu lục kia.
Người đàn ông chăm chú nhìn cô uống cháo xong, sau đó kéo tay áo lên thu chén lại, cô cũng không ngăn cản, tự mình bước ra ban công vừa hít thở không khí vừa ngắm cánh, giết thời gian.
Cúi người nhìn ngó xung quanh, trong tầm mắt, một chiếc ghế dài bằng gỗ lim nằm bên cạnh bóng cây, mà cây cối hoa cỏ bên cạnh, đã sớm suy tàn, giống như từ rất lâu rồi không có người chăm sóc.
Trong đầu gom góp lại những mảnh trí nhớ về nơi này, rất rời rạc.
Cái không gian này của công viên Duyên Hải? Đúng là cùng đất nhà họ Hà muốn khai thác?
Còn có chuyện khác, theo lời Lục Minh Tuyên, đó là nơi bọn họ gặp nhau lần đầu tiên?
Trong lúc vô tình, người đàn ông đã đứng bên cạnh cô, cô hơi nghiêng đầu, chỉ vào phía dưới, hỏi, "Đây chính là nơi chúng ta hẹn nhau."
"Ừ."
"Nếu không, bây giờ chúng ta ra ngoài đi dạo đi? Đi qua chỗ đó." Cô đề nghị.
"Được." Người đàn ông rất vui vẻ đáp ứng
Hai người cùng quay lại, lại cùng nhau ra cửa.
Chiếc ghế dài bằng gỗ lim, cô đơn chiếc bóng, loang lổ vì gió sương.
Cô sờ lên bề mặt long lổ một cái, không nhịn được nói, "Cũng đã rất nhiều năm rồi."
"Lúc gặp em, anh gặp phải chuyện đau khổ nhất của đời người là thất tình." Giọng đàn ông trầm thấp, anh không có trả lời vấn đề của cô, mà nói về những chuyện đã qua.
Trong đầu Cố Tử Mạt không tìm được dấu vết của đoạn ký ức đó, nghe anh nói, nhất thời cô lúng ta lúng túng không nói gì.
May mắn là anh không dừng lại quá lâu, mà tiếp tục nói, "Lúc ấy anh mua rất nhiều rượu, sau đó một mình đến đây, trước đó, anh uống rượu cũng không giỏi, nhưng đêm đó, anh lại uống rất nhiều, cũng uống thật lâu, nhưng kỳ lạ là, anh uống như thế nào..., cũng không say, đầu óc lại rất tỉnh táo, sau đó có một cô gái đang bỏ chạy đến đây, có vẻ cô ấy cũng uống không ít rượu rồi, nhưng cô ấy lại rất nhiệt tình, bản thân đã không vui, vẫn muốn an ủi anh."
Người đàn ông này, cũng sẽ không lý do mà nói một chuyện gì đó.
Từ lúc anh bắt đầu nói, Cố Tử Mạt đã hiểu ngay, cái cô gái thiếu đầu óc trong miệng anh, chính là cô.
Cô nhẹ nhàng thở dài, "Nghe anh nói như vậy, em cảm thấy cô ấy rất ngu ngốc, nếu nói dễ nghe hơn một chút, thì giống như anh nói, là quá nhiệt tình, quá sốt sắng. Loại cô gái nhỏ này, nếu đặt ở thời buổi bây giờ, nhất định sẽ bị người lừa gạt thôi."
Cố Tử Mạt rất nhiệt tâm rất nhiệt tình, đã cách xa cô rồi, cô nhớ lại, cũng hơi khó khăn, nhưng theo cũng đoạn ký ức này, là nỗi đau xót không chịu nổi.
Sau khi xảy ra sự kiện kia, cô đã trở nên cách xa cái cô gái nhiệt tình trước kia rồi, càng ngày càng xa.
Nếu đặt ở hiện tại, cô nhìn thấy một con quỷ say uống rượu giải sầu, nhất định cô sẽ không quan tâm đến việc không đâu đó, gần đây, việc không liên quan đến mình thì cứ khoanh chân ngồi xem thôi, cô cũng không ngoại lệ.
Cô ngay cả bản thân còn chưa lo xong, làm gì có tư cách lo cho người khác? !
Trên khuôn mặt người đàn ông tràn ra một nụ cười nhẹ, tiếp tục nói, "Lúc anh thê thảm không thể nhìn, cô ấy lại không ngại, vẫn ngồi ở bên cạnh anh, lải nhải suốt, lúc ấy anh thấy ghét bỏ cô ấy ầm ĩ, thật ra thì cũng không hề nghe cô ấy nói chuyện, cho đến lúc sau, lúc cô ấy sắp đi, cô ấy còn rất khoát khí cố gắng nhét cho anh 50 đồng tiền, đương nhiên anh sẽ không cần, nhưng cô ấy lại phi thường cố chấp, lúc này anh mới nói chuyện với cô ấy một lát, thông qua trò chuyện, anh mới biết, thì ra cô ấy coi anh như một người đáng thương không có nhà để về đâu."
"Cô ấy thật đúng là đồng cảm tràn lan, tiền nhiều đến mức không có chỗ tiêu sao?" Cố Tử Mạt nghe đến đó, giống như nghe được một chuyện cười vậy liền lắc đầu cười, hình như là thật sự không dám tùy tiện đồng tình với cách làm của cô gái này.
Người đàn ông ngồi lên trên ghế, hai chân văt lên nhau, cười như không cười nhìn cô, "Đúng vậy, sau đó anh lại nói cho cô ấy biết, anh không phải không có nhà để về, mà anh thất tình, em đoán xem cô ấy nói thế nào?"
Cố Tử Mạt nắm tóc, trong đầu hiện ra một chút hình ảnh, cô rất muốn bắt lấy nó, nhưng lại đau khổ không bắt được, lại bị người đàn ông hỏi đến, nhất thời cô cũng mất hồn, vốn gom góp được chút hình ảnh trong nháy mắt đã bị đánh nát, như những mảnh thủy tinh rơi đầy xuống đất.
Cô cau mày, muốn nhặt lên.
Khẽ ngẩng đầu, thấyânh vẫn đang chờ đợi câu trả lời của cô, cô nhẹ lắc đầu, suy đoán hỏi, "Cô ấy tiếp tục khích lệ anh sao? Dù sao cô ấy cũng nhiệt tình như thế cơ mà."
Người đàn ông lắc đầu, ánh mắt càng thâm thúy hơn, hình như cả người đều chìm trong đoạn ký ức kia, "Cô ấy không có, hình như cô ấy rất không biết khích lệ người khác vậy."
"Vậy cô ấy làm cái gì?" Cô nhớ tới mình trước kia, hình như cô đúng là giống anh nói như vậy, không biết khích lệ người khác chút nào, lúc đó, thành tích môn ngữ văn của cô là kém nhất.
Đối với những chuyện anh sẽ nói tiếp, cô lại cảm thấy hơi sợ phải nghe tiếp, cô sợ mình trước kia không hiểu chuyện, vô tâm làm ra chuyện gì tổn thương đến anh.
Trong đầu là một đống hỗn loạn, cô muốn khom lưng nhặt những mảnh thủy tinh ký ức bể tan tành kia lên, nhưng cúi nhìn xuống, thì thấy đã vỡ hoàn toàn rồi, rất khó chắp vá để có được một kết quả.
Người đàn ông kéo tay của cô, để cô ngồi bên cạnh mình, cười như không cười nhìn cô, "Em biết không? Sau khi cố ấy biết tình huống của anh, lại ghét bỏ tránh xa anh nửa mét, nói với anh, nếu cô ấy là bạn gái cũ của anh, cô ấy cũng sẽ không cần anh, cô ấy lại còn nói, cô ấy cảm thấy anh rất đồi bại."
Nói đến đây, anh lại cố ý dừng lại, thâm tình nhìn cô, trong đôi mắt lóe ra một điểm sáng, khóe miệng nở nụ cười, giọng nói cũng trầm thấp mê người như tiếng đàn vi-ô-lông-xen vậy, "Đáng lẽ cô ấy nên an ủi anh, nhưng rất kỳ quái, thế nhưng cô ấy lại không an ủi, mà nói với anh lời như vậy, em nói xem, cô ấy có đáng giận không?"
Cố Tử Mạt yên lặng cắn răng, anh ấy nói cô đáng giận, hiện tại cô lại càng giận bản thân hơn.
Trước kia cô sao có thể ghê tởm như vậy chứ, ngây ngốc đi quan tâm chuyện không đâu của người khác, còn gián tiếp hãm hại một thanh niên trẻ đáng thương nữa.
Cô lúc đó, thật đúng là không cứu nổi!
Cô cười khổ nhìn anh, "Thay vì nói cô ấy đáng giận, còn không bằng nói cô ấy quá đần, cô ấy quá ngốc, ngay cả em đều cảm thấy cô ấy quá ngốc rồi." Cô biết, mình nói chính là bản thân, cô rất muốn cười lời nói của mình, nhưng trong lòng cũng cảm thấy khổ sở.
Trước kia cô thật sự quá đần, mơ hồ để cho người khác lừa gạt, người khác đá cô đi, nói không muốn tiếp tục với cô nữa, cô không tin, vẫn cứ muốn lấy lại, không lấy lại được, còn thiếu chút nữa giày vò cả tính mạng của mình nữa!
Đây không phải là đần, thì là cái gì?
Người đàn ông mỉm cười cũng nhè nhẹ gật đầu, nắm lấy tay nhỏ bé của cô, từng chút từng chút một nắm lấy ngón tay của cô, thong thả ung dung nói, "Anh cũng cảm thấy cô ấy rất đần, nhưng em không cảm thấy, đồng thời cô ấy cũng rất đáng yêu sao?"
"Cái này. . . . . ." Đáng yêu sao?
Cô thật sự không thể tượng tượng ra mình lúc đó, có bao nhiêu đáng yêu!
Tay của anh, xoa bóp ngón áp út của cô, dừng lại, "Nghe cô ấy nói như vậy, đương nhiên là anh không phục rồi, anh nói cho cô ấy biết, con người của anh, ngoại trừ ưu thế về đãi ngộ hoàn cảnh gia đình ra, thì trình độ học vấn của anh cũng rất cao, sau này nhất định có thể dựa vào bản thân mà kiếm được rất nhiều tiền, cô gái rời bỏ anh đi, nhất định sẽ hối hận."
Cố Tử Mạt trợn tròn mắt, hiện tại cô hết sức tin tưởng rằng, đây là Lục Minh Tuyên đang kể lại chuyện cũ của mình!
Thì ra, kể từ lúc đó, người đàn ông này, cũng đã vô cùng tự tin.
Về phần kiếm nhiều tiền? Cô nhìn trên dưới toàn thân của anh, trong lòng suy nghĩ, tóm lại bây giờ anh có bao nhiêu tiền đây!
Chắc cũng không có bao nhiêu tiền rồi, một căn phòng trống không, dụng cụ trong nhà cũng không thấy đặt mua gì.
Người đàn ông thở dài, vẻ mặt lạnh nhạt, trong giọng nói tràn đầy hơi thở của những ký ức khó khăn, "Anh không nghĩ rằng, mặc dù anh nói như vậy, cô ấy vẫn không thừa nhận. Cô ấy nói với anh, lẽ ra cô ấy muốn gả cho một kẻ có tiền, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ vừa suy sụp vừa vô dụng của anh, nhất thời cô ấy liền cảm thấy người có tiền không đáng tin cậy. Cô ấy nói, trong cuộc sống điều mà một người phụ nữ luôn luôn hướng tới chính là mỗi ngày chuẩn bị xong bữa ăn sáng sẽ đi đánh thức ông chồng ngủ nướng của mình, buổi tối lại cùng xem các chương trình giải trí với chồng, đây chính là cuộc sống gia đình hạnh phúc nhất rồi, loại hạnh phúc này còn giống như cuộc sống của một bông hoa vậy, đối với việc nhiều tiền hay ít tiền, cũng không có bao nhiêu quan hệ. Cô ấy còn nói cho anh biết, chuyện trọn bạn đời của cô ấy sau này, khẳng định sẽ không có vấn đề tiền bạc, bởi vì cô ấy cảm thấy loại người như anh, tiêu biểu cho một loại cực kỳ rách nát siêu cấp rách nát, còn tự cho là người có tiền, cô ấy cảm thấy, cô ấy và loại người như anh, khẳng định không có cách nào sống chung với nhau được."
Cố Tử Mạt nghe mà hoảng sợ, đã từng có một đoạn thời gian rất dài, cô chính là có cái suy nghĩ này!
Mỗi ngày rời giường, làm xong bữa sáng ấm áp, sau đó đánh thức ông chồng ngủ nướng, cùng ăn sáng với anh ấy xong, sau đó đi làm đến lúc hết giờ làm, đây chính là một ngày đơn giản lại hạnh phúc.
Người đàn ông dùng sức cầm tay của cô, tựa cằm lên chán cô, khẽ cười nhỏ giọng hỏi, "Tử Mạt, em thật sự không nhớ rõ những chuyện này sao?"
Cô nhìn ánh mắt tươi cười của anh, nghìn lời vạn chữ đều tự hợp trong đầu, chuyện cũ như một đoạn phim bởi vì không rõ ràng mà càng trở nên đáng giá, có một ngày vì lại bị bỏ qua một lần nữa mà đột nhiên trở nên rõ ràng!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn