• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mới đầu lúc tiến vào gặp một chút khó khăn, thân thể cô buộc quá chặt, anh chỉ có thể lùi lại mà cầu tốt hơn.

Anh thở hổn hển kề tai nói nhỏ với cô, ngô nông mềm giọng, nói những lời nói khiến cô ấm lòng.

Thấy cô nhắm hai mắt lại, hết sức đè nén tình cảm nào đó, lại vẫn lộ ra dáng vẻ động tình, tự ái của người đàn ông được thỏa mãn cực lớn.

Trong lòng anh vừa động, hôn lên khóe miệng rung động nhè nhẹ của cô, "Đừng cố kìm nén, muốn gọi thì hãy kêu ra tiếng."

Cô mở mắt ra, ác ngoan ngoan trừng anh, "Đừng mơ tưởng sẽ tiếp tục qua loa tắc trách với em, tặng cho ngươi một chữ! Cút!"

Vậy mà, cặp mắt trong trẻo trừng lớn, ánh mắt mê mang, không hề mang đến một chút uy hiếp nào cho anh.

Anh nhìn hai mắt cô nhẹ nhàng nhắm lại, vào giờ phút như thế này, không thể nhịn cười, cúi đầu lại cắn lên một bên cằm khéo léo của cô, cùng lúc đó, phía dưới tăng thêm sức, đến gần bên tai cô, nói: " Còn làm ra vẻ nữa, rõ ràng thích đến muốn chết."

"Câm miệng!"
Một cái hồ Xuân Thủy, cỏ dại lan tràn. . . . . .

Sau đó cô nhắm hai mắt núp ở trong chăn, mặc anh nói như thế nào đều không mở miệng.

Lục Duật Kiêu sảng khoái tinh thần, vuốt sống lưng của cô, cười cắn lỗ tai của cô, "Tử Mạt, em toát rất nhiều mồ hôi."

Cô không đáp, ngón tay siết chặt góc chăn, quay đầu, cũng không nhìn anh.

Người đàn ông thấy cô khó chịu, kéo lỏng góc chăn cho cô, "Đừng làm mình ngột ngạt hỏng mất."

Cô không động đậy, cũng không lên tiếng.

Tay của Lục Duật Kiêu vòng từ lưng của cô ra phía trước, tìm được quả nhỏ bé phía trên nhẹ nhàng bóp, trêu chọc nói, "Không lên tiếng, anh sẽ hiểu lầm em không hài lòng với biểu hiện của anh đấy."

Cô buồn bực, không nói một lời.

Anh trêu chọc cô, cô lại không thể vui vẻ nổi .

Lâm Yên Nhiên là một cái gai trong lòng cô, không thể nhổ hết, như thế nào cũng vẫn cứ là phiền toái.

Vốn dĩ cô tính toán đợi anh về nhà, cô muốn nói chuyện nghiêm túc về vấn đề của Lâm Yên Nhiên với anh, nhưng khi cô nhìn thấy cái vẻ mặt tin tưởng Lâm Yên Nhiên biết nhường nào kia, cô cũng không nói ra cái gì nữa .

Cô có thể cứng rắn vạch trần Lâm Yên Nhiên sao?

Có thể làm tổn thương đến anh hay không? Dù sao anh tin tưởng ' em gái tốt ' của mình như vậy.

Không vạch trần tất cả những điều này, người bị thương lại vẫn là cô.

Cuối cùng, cô không tiếng động thở dài, nhắm mắt lại, cầm tay của anh, "Ngủ đi."

Ngủ đi, ngủ một giấc, rất nhiều chuyện có thể thuyền tới cầu tự nhiên thẳng rồi.

Lục Duật Kiêu thấy cô nhắm mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô một lúc lâu, thở dài, đưa tay cầm cổ tay của cô, cũng ngủ rồi.

*

Ngày hôm sau, cô đến Cẩm Tú làm việc bình thường.

Luc bấm nút chờ, thang máy mở ra, đúng lúc cô thấy Diệp Nhất Đóa ở bên trong, nghĩ đến tối hôm qua Hứa Ngộ hẹn gặp mặt, theo bản năng cô hơi chột dạ, rút chân lại, hoảng hốt lui trở về.

Dựa lưng vào cách tường bên cạnh thang máy, cô lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, cũng không có tin nhắn và điện thoại của Hứa Ngộ, cô thầm thở dài một hơi, nhưng vừa giương mắt lên, thì Cố Tử Mạt bị trận thế trước mắt hù dọa.

Mười người phóng viên khiêng theo máy quay và máy chụp hình, ở cách cô không xa, đang dồn dập quay chụp cô.

Phút đầu tiên, cô quên cả phản ứng.

Bởi vì ' tác dụng của Điều Hương Sư', phóng viên tìm tới cửa, đối với Cố Tử Mạt mà nói, cũng là chuyện hợp tình hợp lý, cô đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu.

Nhưng trận thế lớn như vậy, ' lễ ngộ ' như vậy, thật sự khiến cô thấy kinh hãi.

Cũng may hệ thống bảo an của công ty đầy đủ, nhanh chóng có nhân viên bảo an chạy ra, chặn lại nhóm phóng viên.

Cố Tử Mạt cũng không tính bước ra trước ánh sáng truyền thông như vậy, cô xoay người vội vàng ấn thang máy, chuẩn bị đến bộ phận R&D, nhưng ngay khi Cố Tử Mạt ấn thang máy, có phóng viên phá vỡ sự kiềm chế của nhân viên bảo an, chạy đến trước mặt Cố Tử Mạt, vội vàng đưa micro qua khe hở của thang máy.

Nhìn dáng vẻ của vị phóng viên lao tới này rất cấp bách, đưa micro quá nhanh, không cẩn thận đập vào mặt của Cố Tử Mạt, cô không kịp phòng vệ, theo bản năng liền vươn tay ra, cản xuống.

Bởi vì cô đưa tay ngăn cản, phóng viên có vẻ mất hứng, liếc cô một cái, đưa microphone lên, hỏi, "Cố Điều Hương Sư, đối mặt với tin tức mình là kẻ thứ ba, xin hỏi cô có lời giải thích nào với công chúng sao?"

Kẻ thứ ba?

Nghe được cái từ đen tối này, sắc mặt Cố Tử Mạt trắng bệch.

Cho tới bây giờ cô cũng không biết, lúc nào thì cô trở thành kẻ thứ ba rồi.

Chẳng lẽ --

Hứa Ngộ hẹn gặp cô, bị lộ ra rồi, những phóng viên này, muốn lấy lại công bằng cho Diệp Nhất Đóa? ! Tại sao có thể như vậy!

Đang trong lúc cô hoảng hốt, thì cô nhìn thấy cửa thang máy bên cạnh mở ra, Diệp Nhất Đóa từ bên trong đi ra, không nói hai lời, đẩy phóng viên bên cạnh ra, túm lấy tay Cố Tử Mạt, kéo cô vào trong thang máy!

Động tác của Diệp Nhất Đóa rất nhanh chóng, gần như không cho người phóng viên kia thời gian phản ứng, cửa thang máy đã khép lại.

Trong thang máy, chỉ còn lại hai người cô và Diệp Nhất Đóa, cô khổ sở nhìn về phía Diệp Nhất Đóa, Diệp Nhất Đóa khoanh hai tay, tựa vào vách tường thang máy, bĩu môi, dáng vẻ rất tức giận.

"Nhất Đóa, chị có thể giải thích, tối ngày hôm qua chị thực sự nhận được. . . . . ." Theo bản năng, cô nghĩ nghiêm túc giải thích việc ước hẹn của Hứa Ngộ một chút.

Chuyện này động tĩnh quá lớn, chuyện cũ của cô và Hứa Ngộ bị vạch trần là chuyện sớm hay muộn.

Diệp Nhất Đóa ôm cánh tay cô, khẩn trương nói, "Hiện tại không cần nói tỉ mỉ, chị mau nói cho em biết, rốt cuộc đây là chuyện gì xảy ra, chị không giải quyết Lâm Yên Nhiên sao? Sao lại bị truyền thông đưa tin như vậy."

Trong lúc nói chuyện, hai người đã an toàn trở lại trên lầu, Diệp Nhất Đóa đẩy Cố Tử Mạt vào phòng, sau đó lại đi tới bên cửa sổ, kéo tất cả rèm cửa sổ vào.

Bên trong gian phòng, trong phút chốc trở nên đen tối như ban đêm.

Cố Tử Mạt bị Diệp Nhất Đóa hỏi, đột nhiên trừng mắt thật lớn, khẩn trương hỏi lại Diệp Nhất Đóa, "Chuyện gì xảy ra? Chị hoàn toàn không biết là tình huống thế nào, rốt cuộc xảy ra chuyện gì!"

Diệp Nhất Đóa thấy cô không hiểu ra sao, đôi mắt thoáng chốc đỏ lên, rất đau lòng mà nói, "Có người tung tin ra ngoài, nói một vị Điều hương sư gần đây rất nổi danh chen chân vào tình cảm của người khác, phá hỏng hôn ước của Lục Duật Kiêu và vị hôn thê, không biết chúng ta làm gì đắc tội truyền thông, hay là có người rắp tâm hãm hại, nói chị là. . . . . . Nói chị là. . . . . ." Phía sau, Diệp Nhất Đóa không nói ra được.

Cái từ kia, bị gắn ở trên người Tử Mạt mà nói, là rất rất rất không đúng.

Cố Tử Mạt hiểu rõ hơn phân nửa, bỗng chốc cười lên, nói rat hay cô, "Kẻ thứ ba? Đúng không?"

Cô cười lạnh, nhưng lòng của cô còn lạnh hơn, truyền thông đều đang đưa tin, vợ chưa cưới của Lục Duật Kiêu là Lâm Yên Nhiên.

Vậy rõ ràng, xử lý theo như lời nói của Lục Duật Kiêu tối hôm qua, cũng không bao gồm, hoàn toàn phủ nhận quan hệ của anh và Lâm Yên Nhiên.

Anh đã làm những gì chứ? !

Diệp Nhất Đóa nhíu mày, cúi đầu xuống.

Nét mặt cùng phản ứng của Diệp Nhất Đóa, đồng nghĩa với cam chịu, Cố Tử Mạt tiêu hóa cái sự thật này -- cô ' bị coi là kẻ thứ ba ' rồi !

Âm mưu, tuyệt đối là âm mưu!

Tối hôm qua Ninh Uyển vừa mới để lộ thân phận của Lục Duật Kiêu ra, cũng tung tin giả Lâm Yên Nhiên là vợ chưa cưới của Lục Duật Kiêu, hôm nay liền công khai những thứ này, nói cô là kẻ thứ ba!

Tuyệt đối là âm mưu từ trước, còn là nhằm về phía cô.

Liên tường mọi việc trước sau, một cỗ lực lượng to lớn đang âm mưu đánh về phía cô, từng đợt lại từng đợt, là muốn phá hủy cô sao?

Hay là nhắm vào sản phầm đợt này của Cẩm Tú?
Nếu tin tức cô là kẻ thứ ba thực sự bị chứng thực, thì sản phẩm kỳ này, cũng sẽ gặp chất vấn, gặp phải nguy hiểm sẽ thất bại.

Cô sẽ trở thành tội nhân.

Như vậy Tần Khôn sẽ bỏ qua cho cô sao? Bọn họ có ký hiệp nghị, nếu sản phẩm kỳ này thất bại, vận mạng của cô cũng sẽ bị giao vào trong tay người khác!

Nguy hiểm! Hắc ám! Từng bước một vọt tới.

Cô hoàn toàn không cách nào tránh né.

Cô luống cuống, nắm cánh tay Diệp Nhất Đóa thật chặt, xác nhận lại với cô ấy, "Bởi vì chị, sẽ liên lụy sản phẩm kỳ này, đúng không?"

"Vâng" Diệp Nhất Đóa gật đầu, đây cũng là điều mà cô lo lắng.

Cố Tử Mạt nghe nói vậy, liền buông cánh tay Diệp Nhất Đóa ra, liên tục lùi về phía sau hai bước, dùng một bàn tay xoa lên cánh tay của mình.

Tâm tình cũng theo đó mà từ từ trầm tĩnh lại.

Đã từng, Tần Khôn muốn lấy đi một cánh tay của cô, cô dùng lợi thế có thể giúp Tần Khôn điều hương, mà bảo vệ được cánh tay.

Vậy bây giờ, cô lại càng không thể lùi bước, còn có biện pháp!

Cố Tử Mạt gật đầu một cái, nhìn về phía Diệp Nhất Đóa, "Nhất Đóa, giúp chị gọi điện thoại cho Lục Duật Kiêu, chị muốn yêu cầu anh ấy công khai quan hệ!"

"Oh." Diệp Nhất Đóa nghe cô bình tĩnh nói ra, cũng phản ứng lại kịp từ trong bối rối, hoảng thủ hoảng cước tìm ra điện thoại của Cố Tử Mạt ở trong túi xách của cô, dùng điện thoại di động của Cố Tử Mạt gọi đến điện thoại cầm tay của Lục Duật Kiêu.

Đáng tiếc gọi hai lần, cũng không được, cô chán nản cau mày nói, "Không gọi được."

Cố Tử Mạt cũng hơi cau mày, cô tưởng tượng được, vào lúc này, truyền thông nhất định cũng sẽ tiến hành oanh tạc đối với Lục Duật Kiêu, bên phía Lục Duật Kiêu, khẳng định cũng trở thành khu vực tai nạn nghiêm trọng.

Cố Tử Mạt trầm ngâm trong chốc lát, nói như đinh chặt sắt, "Nhất Đóa, chắc hẳn em có số điện thoại của Bùi Dực chứ, bây giờ em gọi cho Bùi Dực, có lẽ cậu ấy có thể liên lạc được với anh ấy!"

"A a, đúng, đúng!" Diệp Nhất Đóa gật đầu như gà con mổ thóc vậy, dùng điện thoại di động của mình gọi cho Bùi Dực.

Điện thoại vừa thông, liền bị Cố Tử Mạt nóng lòng đoạt đi.

"Này, Nhất Đóa, bà cô trẻ của tôi, tối hôm qua tôi đã liều mình đi với cô rồi, cô vẫn còn nhiệt tình hưng sư vấn tội cái gì nữa!" Bùi Dực ở bên kia bất đắc dĩ trêu chọc .

Cố Tử Mạt cũng không có thời gian tiêu hóa lời nói của Bùi Dực, khẩn cấp nói, "Bùi Dực, là tôi, Cố Tử Mạt, bây giờ anh có thể tìm được Duật Kiêu sao? Hoặc là nói, hai người đang ở cùng nhau sao?"

dien.dan'.le^quy'Do^n

". . . . . ." Bùi Dực không nói chuyện.

"Này, Bùi Dực, nói chuyện với anh đấy!" Đầu kia không trả lời, lòng Cố Tử Mạt trầm xuống, nhất thời liền nóng nảy.

Diệp Nhất Đóa ở một bên lắng tai nghe, nghe đến đó, đưa tay đoạt lại điện thoại di động, nói vào ống nghe, gào lên với người ở đầu bên kia, "Bùi Dực chết tiệt, anh giả câm cái gì chứ, cái mông ngứa phải hay không? Bây giờ tôi chính thức ra lệnh cho anh, bắt đầu từ bây giờ, Tử Mạt hỏi cái gì, thì anh hãy thành thật trả lời cái đó!"

Sau một lúc không tiếng động, trong điện thoại vang lên một trận tiếng ho nhẹ đầy lúng túng, tiếp theo truyền ra âm thanh trầm ổn của Lục Duật Kiêu, "Là tôi, không phải Bùi Dực, bây giờ cô hãy để Tử Mạt nghe điện thoại."

Khóe miệng Diệp Nhất Đóa co giật mấy cái, gương mặt xinh đẹp đỏ như màu gan heo, cô xấu hổ sờ lỗ mũi một cái, đưa điện thoại di động cho Cố Tử Mạt, "Tử Mạt, bây giờ hình như đổi người rồi, chị . . . . . Chị có thể nhận."

Diệp Nhất Đóa quả thật mắc cỡ gần chết, cô đã lần thứ ba mạo phạm đại thiếu gia nhà họ Lục như vậy rồi, hiện tại cô còn có thể còn sống, nói rõ là cô cầm tinh con mèo, mèo có chín cái mệnh.

Cố Tử Mạt nhận lấy, liền nghe được Lục Duật Kiêu ở bên kia hỏi, "Tử Mạt, chỗ em như thế nào? Có ổn không?"

Rõ ràng là giọng lo lắng, Cố Tử Mạt lại có chút vui mừng, gật đầu một cái, "Tạm thời em không có chuyện gì, có Nhất Đóa ra mặt giúp em."

Âm thanh của cô rất thấp, Lục Duật Kiêu có thể nghe ra sự buồn bực trong lòng cô, vội vàng nói lời xin lỗi an ủi cô, "Thật xin lỗi, để cho em gặp phải chuyện như vậy, anh đã cho Bùi Dực đi phong tỏa tin tức rồi."

Cố Tử Mạt cũng không quan tâm đến việc ' phong tỏa tin tức ' mà anh nói, trên thực tế, cưỡng chế phong tỏa tin tức, chỉ tạo ra kết quả hoàn toàn ngược lại, khiến công chúng hiểu lầm nặng hơn, tạo thành ảnh hưởng xấu hơn.

Cô không tự chủ nắm thành quyền, há mồm hỏi anh, "Bây giờ anh đang ở bệnh viện phải không?"

"Ừ, bây giờ anh đang ở bệnh viện, thận của Yên Nhiên, dự tính ngày mai sẽ có thể tới, phẫu thuận ghép thận rất nhanh sẽ có thể tiến hành, chờ sau đó, anh thu xếp xong chuyện của cô ấy, thì chúng ta liền cử hành hôn lễ."

Cô nghe, hít hơi, nói thẳng, "Nói như vậy? Anh cũng không tính hiện tại công khai quan hệ giữa chúng ta? Như vậy, nếu em nói, Duật Kiêu, chúng ta công khai quan hệ đi, đây cũng là một cơ hội!" Cô hoàn toàn không chờ nổi nữa rồi.

Cô không thể chịu được để cho Lâm Yên Nhiên tiếp tục chiếm đoạt thời gian của anh, còn chiếm đoạt cả những thứ danh phận kia!

Bởi vì yêu, cho nên quan tâm, cho nên tính toán chi li như vậy.

Lục Duật Kiêu yên lặng.

Trong khoảng thời gian anh yên lặng, cô cũng không nói lời nào, cô cũng không muốn quấy nhiễu quyết định của anh, cô chỉ muốn để anh đưa ra quyết định theo tiếng lòng của mình.

Qua một lúc lâu sau, Lục Duật Kiêu mới nói, "Tử Mạt, thận - nguyên sẽ nhanh chóng được chuyển đến, ở đây, chỉ cần trì hoãn một hai ngày thôi, chờ Yên Nhiên phẫu thuật xong, chúng ta lại công khai quan hệ sẽ tốt hơn, nếu như chúng ta công khai quan hệ ngay lúc này, sẽ chỉ làm truyền thông đưa tin càng ngày càng nghiêm trọng, còn có thể khiến truyền dời mục tiêu công kích sang Yên Nhiên thôi, anh lo lắng, Yên Nhiên chịu không được một chút đả kích và chỉ trích, đến lúc đó khẳng định không có cách nào tiến hành phẫu thuật ghép thận như bình thường được. Yên Nhiên, Yên Nhiên cô ấy. . . . . . Cô ấy chờ quả thận này đã vài chục năm rồi."

"Vậy thì anh cảm thấy, em có thể nhẫn nhịn được những thứ đả kích và chỉ trích này sao?" Cô thở dài thật sâu, lại hít vào một hơi, cuối cùng không nhịn được hỏi anh.

Anh quan tâm Lâm Yên Nhiên như vậy, sợ Lâm Yên Nhiên bị đả kích, vậy còn cô?

Anh cũng không có nói cho Lâm Yên Nhiên, sự thật cô và anh đã là vợ chồng hợp pháp, mà Lâm Yên Nhiên cũng vẫn giả bộ ngỗ nghếch không hiểu gì, lương thiện thanh khiết như vậy, lừa gạt anh, thậm chí thiếu chút nữa lừa cả cô.

Cô không tin, cô gái có thủ đoạn cao như vậy, lại không thể chịu được những kích thích này!

Lục Duật Kiêu nghe được câu hỏi này, không thể nói gì nữa, hít sâu, hình như muốn tống hết sự bất đắc dĩ nghẹn ở trong lồng ngực ra ngoài, "Thật xin lỗi, Tử Mạt, cho ta một hai ngày, anh sẽ. . . . . ."

Không chờ anh nói xong, Cố Tử Mạt ở bân đầu dây bên này cười lên.

Cô nói, "Qua một hai ngày rồi thì thế nào? Có phải vẫn muốn em chờ tiếp không? Yên Nhiên của anh còn phải tĩnh dưỡng bình phục sau phẫu thuật đâu, tĩnh dưỡng sau phẫu thuật là rất quan trọng, anh cũng không chịu được để cho cô ấy phải chịu một chút kích thích nào thôi."

Cô cười nói, lộ ra một nụ cười gần như khoa trương, Diệp Nhất Đóa ở một bên nhìn thấy cũng phải kinh hãi, không nhịn được bước qua kéo lấy tay cô, kêu lên, "Tử Mạt."

Cố Tử Mạt không nhìn Diệp Nhất Đóa, mặc cho Diệp Nhất Đóa kéo lấy cánh tay của cô, ánh mắt vô hồn nhìn vách tường màu trắng trước mặt, nói: " có lẽ, anh thật sự cần nói tiếng thật xin lỗi với em, Lục Duật Kiêu, anh chưa bao giờ nói với Lâm Yên Nhiên, em là gì của anh, đúng không?"

Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK