Đây chính là một cuộc trao đổi ngầm với nhau!
Anh, chỉ vì hành tung của Cố Tử Mạt!
Cố Trinh Trinh cũng không muốn để cái troa đổi này tiến hành thuận lợi như vậy, cô lui về phía sau một bước, tròng mắt ẩn tình nhìn về phía người đàn ông, bờ môi khẽ nhúc nhích, "Lục thiếu, có thể nhảy một điệu với tôi hay không."
Từ lần trước nhảy cùng anh sau, cô ngày nhớ đêm mong, liền muốn đợi đến một ngày như thế này, cơ hội này tới, cô làm sao có thể nguyện ý cô phụ ý tốt của trời cao đây.
Người đàn ông đứng thẳng, liếc cô một cái, ánh mắt lại nhìn sang chỗ khác, như có điều suy nghĩ nhìn ra màn mưa bên ngoài.
Cố Trinh Trinh thấy thế, ánh mắt vẫn kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông như cũ, gần như mê luyến, gần như quấn quýt si mê.
Cô lại nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới, đôi môi đỏ mọng đầy đặn mềm mại bị hàm răng trắng noãn nhẹ nhàng cắn, có sự quyến rũ vô tận, làm cho người ta đều cảm thấy kích động muốn đi lên giày xéo một phen.
Đôi mắt Cố Trinh Trinh đưa tình, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Lục Duật Kiêu, đáy lòng chứa đầy tự tin.
Ban đầu cô quyến rũ Hà Ân Chính, cũng là dựa vào chiêu này mà mọi việc đều thuận lợi.
Lần đầu tiên của cô và Hà Ân Chính, chính là xảy ra như vậy.
cắn môi như vậy nhìn Hà Ân Chính đứng cách xa 3 mét, Hà Ân Chính vẽ được mấy phút liền bị đánh bại, nhào về phía cô.
"Cố nhị tiểu thư, hình như rất ưa thích khiêu vũ với tôi." Ánh mắt người đàn ông mang theo vài phần lanh nhạt, ý tứ khinh bỉ.
Cô gái yên lặng cúi đầu, cười xấu hổ, như thiếu nữ đắm chìm trong yêu thầm.
Người đàn ông thấy cô ra sức diễn trò như vậy, nụ cười trên mặt từ từ rõ ràng, anh cũng không trả lời, tuyệt không để ý lạnh nhạt thờ ơ với cô ta.
Đây cũng là khảo nghiệm sự kiên nhẫn của cô gái này!
Cố Trinh Trinh vẫn cúi đầu, nhưng đợi thật lâu cũng không thấy hồi đáp với cô, cô hơi luống cuống, tại sao có thể như vậy?
Chiêu sát thủ của cô dùng ở đâu cũng thuận lợi vậy mà không có hiệu lực với người đàn ông này, người đàn ông này cũng không phải là mắt mù, làm sao có thể không chút động lòng chứ? !
Anh ta không thấy, hay là vẫn không có nghe được?
Tại làm sao trong nháy mắt, cô lại có cảm giác thất bại, nhưng cũng chỉ là một cái chớp mắt, cô liền khôi phục tỉnh táo!
Cô là Cố Trinh Trinh, cô làm sao có thể bại bởi Cố Tử Mạt được!
Hiện tại có không ít người đang hâm mộ cô vận khí quá tốt, bọn họ cũng sẽ đem lực chú ý đặt ở trên người cô, làm sao cô có thể không tiếp tục hoàn mỹ được.
Cố Trinh Trinh lùi lại một bước nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn ngửa lên, nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra dưới ánh đèn thủy tinh, càng lộ vẻ xinh đẹp tinh xảo, cô nghiêng nghiêng đầu, giống như u mê hỏi anh, "Chẳng lẽ Lục thiếu không thích?"
Lục Duật Kiêu từ chối cho ý kiến, ánh mắt híp lại, đúng lúc có một người đàn ông áo đen đi tới, kề tai Lục Duật Kiêu nói mấy câu, Lục Duật Kiêu gật đầu một cái, chỉ huy người đó đi trước, lại nhìn về phía Cố Trinh Trinh, ánh mắt sắc bén thoáng qua một tia tính kế.
"Cố nhị tiểu thư, xin lỗi, tôi sợ rằng tạm thời cần rời đi." Rất lễ phép mà bố cáo một câu.
Cố Trinh Trinh vừa nghe, trong lòng nóng nảy, cô hoàng hốt tiến lên, "Tôi đi cùng anh."
Nếu là Lục Duật Kiêu muốn lưu lại một mình cô, cô nhất định sẽ trở thành một truyện cười .
Đến lúc đó, sự nổ bật lúc ban đầu tất nhiên sẽ trở thành một kết cục khiến người chê cười, Cố nhị tiểu thư xấu mặt không chịu nổi.
Người đàn ông không chút nghĩ ngợi, liền gật đầu.
Trong lòng cô gái thoáng qua một tia mừng như điên, cô thấy người đàn ông gật đầu dứt khoát như vậy, nghĩ thầm, anh ta vẫn là có ý với cô, ít nhất còn không phải phản cảm.
Không nghĩ, người đàn ông đã cất bước đi, hoàn toàn không để ý đến cô, cô chỉ có thể nhấc đôi giày cao gót bước từng bước nhỏ đuổi theo, miễn cường song hành cùng anh.
Chỉ là, bước chân của người đàn ông quá dài, đi quá nhanh, mà cô bước nhỏ, chỉ có thể tăng tốc độ bước chân, bước đi thục nữ của cô hoàn toàn bị phá vỡ, bước chân bắt đầu lộn xộn.
Tốn sức miễn cưỡng theo tới cửa phòng tiệc, chỉ thấy một nhóm người áo đen theo hầu đi lên, trước sau vây quanh bọn họ, có người ở trước mặt cung kính dẫn đường, có người ở phía sau hộ tống.
Cố Trinh Trinh lần đầu tiên hưởng thụ sự phô trương cùng đối xử cao cấp như vậy, tự nhiên mừng như điên tới cực điểm.
Cô cẩn thận đi theo phía sau Lục Duật Kiêu, toàn bộ lực chú ý đặt trên chân mình, chỉ sợ bước sai một bước, để cho người khác nhìn truyện cười.
Mà một phương diện khác, cô lại tự hào tới cực điểm, cô cảm thấy bây giờ mình chính là điểm sáng lớn nhất, bên cạnh cô có ngừoi đàn ông anh tuấn nhất lại cực kỳ có tài phú, hưởng thụ sự đối đãi long trọng nhất, cảm giác ánh trăng bị các ngôi sao vậy quanh cũng cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Cái này cùng bị một đám trai gái giả dối thổi phồng là cảm giác hoàn toàn không giống nhau!
Đoàn người đi tới cửa hội quán, bên ngoài là màn mưa xối xả như trút nước, người đàn ông bước nhanh đi, cô chỉ có thể ra sức đuổi theo.
Trước mắt là một nhóm xe màu đen, nhìn kỹ thế nhưng là loại xe Lincoln, cô mừng rỡ như điên, mắt đẹp chuyển sang người đàn ông bên cạnh, lại thấy đôi môi đẹp của người đàn ông đang mím chặt, sắc mặt lành lạnh, trong mắt không có cô.
Cô đang tự chán nản, chỉ thấy một chiếc ô ca rô màu đen bị vệ sỹ mở ra.
Cái ô ca rô màu đen, làm bằng da thuộc, có chỉ khâu rõ ràng, nắm ở trong tay nhất định có cảm giác rất tốt, vệ sỹ của Lục Duật Kiêu, ngay cả loại chi tiết này cũng có thể xử lý thành như vậy.
Cố Trinh Trinh nhìn, ý nghĩ cướp đoạt lại càng thêm mãnh liệt!
Hai người sóng vai bước vào trong mưa, Cố Trinh Trinh liếc về phía người đàn ông đang lạnh tanh, giật mình, hai mắt nhắm lại, lệch mắt cá chân một chút, giày cao gót nhất thời vặn vẹo bất thường.
"A --" cô kêu lên một tiếng, thân thể nghiêng một cái, cả người liền ngã về phía Lục Duật Kiêu.
Đúng như dự đoán, Lục Duật Kiêu dùng hai tay đỡ lấy thân thể của cô, cũng không thân cận, ngược lại xa lánh, thậm chí cô nhìn thấy, trên mặt của anh đều là mây đen sương mù.
Cô ra sức suy nghĩ, thân thể được anh chống đỡ, không ngờ, giày cao gót của cô giống như bị cái gì cọ xát , cô nhất thời không còn gì trở ngại, gót giày cao gót gãy lìa, cô ngã nhào xuống dưới một lần nữa.
"A --"
' Soạt ' một tiếng, cả người cô ngã xuống trong nước mưa bẩn thỉu dơ dáy, tóc tai cũng rối loạn, móng tay được sơn sửa chỉnh chu hình như cũng đứt, cả người nhếch nhác tới cực điểm.
Cô không thể tin nhìn về phía Lục Duật Kiêu, trong lòng lại uất ức lại khổ sở, cô vừa định đưa tay để anh nâng cô lên, liền nghe thấy anh nói, "Xem ra xương cốt của Cố nhị tiểu thư quá yếu, bị dính mưa khó chịu, Loni, đưa cô ta đi bệnh viện."
"Vâng" có người đáp.
Cố Trinh Trinh nhìn về phía Loni, cảm giác có chút. . . . . . Giống như đã từng quen biết.
Lục Duật Kiêu nhìn cũng không nhìn cô, theo vệ sỹ vây quanh bước lên xe, xe chạy vào màn mưa.
Một đường chạy thẳng đến thôn Thải Thạch, sắc trời đã cực kỳ tối, anh ra lệnh cho người theo hầu trở về, một mình đi sâu vào trong bóng đêm.
Đi tới cửa một nhà nghèo, anh giơ tay gõ cửa.
Không lâu lắm, một người phụ nữ trung niên vóc dáng thon gầy đi ra mở cửa cho anh.
Người phụ nữ trung niên nghi ngờ nhìn đi nhìn lại anh, mới xác định bà không biết anh, giọng nói tang thương hỏi, "Người trẻ tuổi, cậu tìm ai vậy. . . . . ."
Lục Duật Kiêu vừa muốn trả lời, thì thấy Cố Tử Mạt từ trong khe cửa xuất hiện, cô vuốt mắt đi về phía bên này, dùng giọng nông thôn chính gốc nói với người phụ nữ kia: " mẹ, sao vậy, tìm ai thế?"
Người đàn ông hơi híp mắt lại, lông mi tuấn lãng khẽ giơ lên, cười như không cười hướng bên trong, nói: " tìm em!"
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn