Bây giờ mục tiêu hàng đầu của anh là, tách Diệp Nhất Đóa và Cố Tử Mạt ra.
Lục Minh Tuyên dắt tay Cố Tử Mạt, quay lại nhìn Diệp Nhất Đóa, dặn dò, "Viện phí, tôi đã thanh toán đến ngày mai rồi, cô dưỡng bệnh cho tốt nhé."
Diệp Nhất Đóa vừa nghe liền hiểu ngay, vị Lục thiếu này, thực sự là ' trạch tâm nhân hậu ', đây là đang cưỡng chế cô phải nằm viện đây! Thiệt thòi này, cô cũng phải chịu thôi.
Diệp Nhất Đóa không có cách nào khác, chỉ có thể mệt mỏi gật đầu.
Lục Minh Tuyên siết chặt tay Cố Tử Mạt, ngón tay ma sát lên chiếc nhẫn trên ngón vô danh của cô, cúi đầu hôn một cái, "Chúng ta đi thôi."
Cố Tử Mạt tinh thần hoảng hốt, hơi sửng sốt một chút, không tỏ thái độ, cuối cùng mặc cho anh dắt tay cô, đi ra ngoài, hai người vừa đi tới cửa, thì nghe thấy Diệp Nhất Đóa từ phía sau gọi cô một tiếng, "Tử Mạt."
"Hả?" Cố Tử Mạt quay đầu lại.
"Ngày mai người đại diện của Công ty sẽ đến quay quảng cáo, chị có thể đến hiện trường xem một chút, có thể giúp chị tìm linh cảm." Nói xong, cô hơi xấu hổ sờ sờ cái ót của mình, lúng túng giải thích, "Em thấy, trước kia có một vị điều hương sư của công ty thường xuyên làm như vậy, có lẽ cũng hữu dụng với chị, nếu không chị cũng thử xem?"
Cố Tử Mạt gật đầu một cái, thầm nghĩ Diệp Nhất Đóa thật sự là nhiệt tình, "Sẽ rất hữu dụng, chị sẽ qua xem."
Sau đó, cô liền mặc cho Lục Minh Tuyên dẫn ra ngoài, lúc đi được một nửa, bước chân của Lục Minh Tuyên cũng tăng nhanh hơn, anh dẫn cô, đi một đường kỳ kỳ quái quái, không hề theo lề thói, giống như đang trốn tránh gì đó, hoặc là nói, là ai!
Bước chân của cô đương nhiên là không bằng anh, đi theo phía sau anh, càng ngày càng phải cố hết sức.
Mà dọc theo con đường này, Lục Minh Tuyên cũng không hề nói gì, sắc mặt khẽ căng thẳng, không có sự lạnh nhạt thanh thản như thường ngày, cô nhìn gò má lạnh lùng của anh, trong lòng càng ngày càng không có cảm giác, cắn cắn môi, dùng chút sức lực, nhẫn tâm hất tay anh ra, "Anh làm sao thế! Đây là anh đang trốn tránh ai sao?"
Vốn dĩ ngày hôm nay cũng rất không thuận lợi rồi, mà anh lại giống như đang gạt cô điều gì đó, không hề khiến cô yên tâm một chút nào.
Lục Minh Tuyên không hề trả lời cô ngay, mà cẩn thận nhìn xung quanh, sau khi để ý thấy không có người khả nghi nhìn bên này, mới đưa tay đè lên vai cô, trầm trọng hít một hơi, gật đầu một cái nói, "Đang tránh người, tránh người không tốt."
Cô cảm thấy không hiểu, hít một hơi, ý vị sâu xa hỏi anh, "Chẳng lẽ anh đang trốn chủ nợ, anh cũng không cần ngại mà không nói với em, anh đã nói, bây giờ chúng ta là người một nhà rồi."
Người đàn ông này, hình như có chuyện gì vẫn cứ mãi giấu ở trong lòng, từ lúc cô biết anh tới nay, anh vẫn luôn giữ phong độ thật tốt, gặp chuyện gì cũng lạnh nhạt, hình như chưa từng có lúc nào anh bị làm khó cả, mà giờ phút này, anh lại có vẻ nơi nơi đại loạn vậy.
Lục Minh Tuyên cười cười, tay đặt trên vai cô từ từ rơi xuống dưới, kéo dài thời gian nắm lấy tay nhỏ bé của cô, chăm chú nhìn vào ánh mắt cô, "Không phải chủ nợ, nhưng lại coi như là kẻ địch, chuyện cụ thể, trong chốc lát anh cũng không thể nói rõ ràng được, sau này, được không?"
Âm cuối của anh cao lên, hấp dẫn đến cực hạn, mỗi một câu mỗi một chữ của anh, đều đầu độc tinh thần của cô.
Cô nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của anh, bị anh cuốn vào một vùng nước xoáy, lượn quanh lượn quanh, cuối cùng cô gật đầu, "Được."
Hình như Lục Minh Tuyên đã thoát khỏi những người khó chơi kia rồi, lúc sau đi ra ngoài, anh cố ý bước chậm lại, bước từng bước cùng cô.
Cố Tử Mạt nhớ tới đủ chuyện trong phòng bệnh, liếm liếm môi, không nhịn được hỏi, "Những bức ảnh kia, anh lấy từ đâu vậy? Cố Trinh Trinh cũng tìm anh rồi hả ?"
"Đúng, chẳng qua anh đã đáp ứng với cô ta một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Anh đồng ý với Cố Trinh Trinh, thu hồi thẻ nhớ từ trong tay Hà Ân Chính giúp cô ta."
Vẻ mặt Cố Tử Mạt thay đổi, nhưng ngay sau đó lại thoải mái, cô nắm thật chặt tay của anh, chậm rãi nói, "Điều này cũng không có vấn đề gì, lúc em đưa thẻ nhớ cho Hà Ân Chính, cũng không cảm thấy có bao nhiêu đáng tiếc, cuối cùng em còn có cảm giác giải thoát, bỏ cái thẻ nhớ đi, cũng đồng nghĩa với việc bỏ qua rất nhiều việc không cần thiết, vì vậy, trong lòng cũng không thấy mệt mỏi nữa, tấm thẻ kia, cũng coi là vật về nguyên chủ, ngược lại em còn cảm thấy thư thái đâu."
"Không tệ." Người đàn ông cũng tán đồng gật đầu. Có một số việc, cũng nên học bỏ xuống.
. . . . . .
*
Cố Trinh Trinh phá rối, hoàn toàn trở thành một chuyện nhỏ trong cuộc sống của bọn họ, sóng còn chưa có nổi lên, đã bị dập tắt không còn gì.
Cố Tử Mạt vẫn cứ đi làm, tan ca như thường.
Lục Minh Tuyên vẫn đưa cô đi làm như cũ, ngày hôm đó, sau khi cô xuống xe, Lục Minh Tuyên lại không đi ngay, mà theo cô đi vào đại sảnh của công ty.
Cố Tử Mạt có chút ghét bỏ nói không cần anh, Lục Minh Tuyên lại là tự luyến sờ sờ cằm của mình, "Thế nào? Sợ anh đi vào, làm em xấu mặt sao?"
Cố Tử Mạt không nhịn được muốn trợn mắt lên với anh, thật ra thì sự thật hoàn toàn ngược lại, cô rất sợ anh cho cô tăng thể diện đâu.
Cô tới công ty này mới được mấy ngày, Hà Ân Chính đần độn đã đến tỏ tình, làm ra một cuộc náo động rồi, lại đến cái đồ Bảnh Bao cũng đến một lượt nữa, càng gây ra thêm không ít xôn xao, nếu cái anh chàng Lục Minh Tuyên cao lớn tuấn mỹ này lại theo cô chạy một vòng nữa, thì có lẽ cô sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích mất.
Đến lúc đó, sẽ truyền tới những lời bàn tán thế nào đây? Nói cô rất có sức quyến rũ, hay là nói cô lẳng lơ đây? Nhất định là cái sau rồi.
Cô chưa từng hoài nghi, quyết tâm của người đàn ông này muốn đưa cô vào, mỗi lần đọ sức, nhất định đều là cô thua, lần này, chẳng bằng cô chịu thua trước, có lẽ sẽ có hiệu quả tốt đâu.
"Anh đừng đi vào, nghĩ xem nhiều người thì nhiều miệng, dễ dàng ảnh hưởng không tốt, anh chịu ủy khuất một lần đi." Cô kéo tay của anh, còn lắc lắc như cô gái nhỏ đang làm nũng nữa.
Người đàn ông cầm lại tay của cô, gật đầu một cái, "Được, anh nhìn em đi vào."
Cô thấy có hiệu quả, vội vàng nói lời tạm biệt với anh, sau đó quay người đi vào.
Nhưng cô vừa đi được nửa được, thì qua những tấm gương lớn trong cửa kính nhìn thấy ảnh của một người, hơi nhướng mắt, thì nhìn thấy thân hình cao to của anh.
Thế nhưng anh không tuân thủ cam kết!
Hơi tức giận quay đầu lại, muốn chất vấn anh một trận, lại không nghĩ rằng, cả người liền chạm ngay vào người anh, giật mình, lùi về phía sau một bước, kinh ngạc ngước mắt nhìn anh khẽ nhếch khóe miệng, "Sao anh nói lại không giữ lời chứ?"
Anh không trả lời câu hỏi của cô, ngược lại trên mặt đã thay đổi một vẻ tối tăm không rõ, hơi trầm ngâm một chút, mới nói, "Tử Mạt, bất luận lúc nào, một khi phát hiện có người theo dõi, không cần cố gắng nhìn xem đối phương là ai, nhớ đi đến nơi có nhiều người, hoặc là làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, cố gắng hết sức rời đi, chỉ cần nhớ một điều là không thể đánh rắn động cỏ."
"Bọn họ. . . . . . Anh chỉ ai vậy?" Cô hơi ngơ ngác hỏi.
Ngày hôm qua cô thật sự bị người của Hà Ân Chính theo dõi, nhưng cô còn chưa nói cho anh biết mà, sao anh biết được chứ? Hay là, anh phát hiện ra, vẫn đang có người theo dõi cô?
Anh nhìn dáng vẻ gần như ngơ ngác của cô, mỉm cười tao nhã, nụ cười khiến người khác im như thóc.
"Bất kể là ai."
"Hứ. . . . . ." Bị anh nói như vậy, cô bỗng xuy một tiếng, xoay người bước đi, bấm thang máy, lại quay đầu lại nói với anh: " Em biết rồi, em sẽ cẩn thận."
Khóe miệng Lục Minh Tuyên hơi nhếch, cười một cái, nhìn cô đi vào thang máy, đợi đến khi cửa thang máy hoàn toàn khép lại, không còn nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của cô được nữa, anh liền liếc mắt nhìn điện thoại di động đang rung lên ở trong túi áo.
"Lục thiếu, người của bọn họ đi theo, hơn nữa số lượng còn không ít." Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói cung kính và nghiêm túc của một người đàn ông.
"Tôi biết rồi." Mặt Lục Minh Tuyên không có biểu cảm gì đi ra ngoài, thản nhiên nhìn chiếc xe trên đường, mở cửa xe"Trước không cần ngăn cản bọn họ, xem rốt cuộc bọn họ định thế nào."
"Được, nhưng mấy vệ sĩ ngầm mà ngài phái đi bảo vệ Thiếu phu nhân, đã phát hiện được tung tích của những người đó, chỉ sợ mục tiêu của bọn họ là Thiếu phu nhân."
Động tác đang cởi áo khoác ngoài hơi dừng lại một chút, suy nghĩ một chút, anh lạnh nhạt nói: " Bảo vệ cô ấy an toàn, không để cô ấy bị bất cứ thương tổn gì."
"Lục thiếu yên tâm, cuộc sống thường ngày của thiếu phu nhân tương đối đơn giản, việc tiến hàng bảo vệ cũng tương đối thuận lợi, chúng tôi nhất định sẽ làm tốt."
Lục Minh Tuyên giơ tay lên vuốt vuốt mi tâm, "Sắp xếp thêm hai người ở bên ạnh cô ấy. Bọn họ lâu lắm rồi không thể xuống tay được với tôi, hiện tại lại đặt mục tiêu lên người cô ấy, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, sắp xếp thêm mấy người đi, chờ qua quãng thời gian căng thẳng này thì lại rút bớt người."
"Vâng, bây giờ thuộc hạ sẽ sắp xếp."
Lục Minh Tuyên nhàn nhạt đáp một tiếng, liền cúp điện thoại.
Cố Tử Mạt theo như lời của Diệp Nhất Đóa, đi đến nơi phòng quảng cáo đang chụp ảnh.
Công ty dùng hết vốn liếng, mời ảnh hậu Ninh Uyển, sản phẩm của Quý mới, toàn bộ đều do Ninh Uyển làm người phát ngôn đại diện.
Sản phẩm Quý mới của Công ty, trước tiên sẽ đưa ra một loại dầu thơm, mà Ninh Uyển, trước tiên sẽ vì loại dầu thơm này mà thể hiện phong tình của bản thân.
Lúc Cố Tử Mạt đến, Ninh Uyển còn chưa tới, cô nhìn thời gian, hỏi thăm nhân viên làm việc xung quanh, "Đến giờ chụp ảnh rồi, mà người vẫn chưa tới, sẽ không có chuyện gì chứ."
Nhân viên kia ngửa mặt lên trời thở ra một hơi, bất đắc dĩ buông tay, "Danh tiếng của ảnh hậu quá lớn, tâm tình không tốt sẽ thích đến trễ, chúng tôi cũng không có cách nào, ai bảo chúng ta không phải cái anh chàng Lục Duật Kiêu giàu có thần bí đó đâu, cho nên, chúng ta cứ chờ thôi."
"A." Cố Tử Mạt là người xa rời với tin tức của giới giải trí, đương nhiên không biết tính khí của Ninh Uyển rồi.
Sự hiểu biết về Ninh Uyển, thật sự vẫn giới hạn với Lục Duật Kiêu thôi, cô suy nghĩ một chút, lại hỏi người nhân viên kia, "Vậy cô nói, Lục Duật Kiêu sẽ đến buổi chụp của Ninh Uyển sao?" Nếu như Lục Duật Kiêu thật sự sẽ đến, e rằng cô cần phải kính trọng nhìn từ xa thôi.
Người nhân viên kia hình như suy nghĩ một vòng, cũng không cách nào trả lời vấn đề của cô, gãi gãi đầu, nói: " Ai biết đâu, chờ xem thôi."
Cố Tử Mạt thấy cô ấy cũng không xác định, vội vàng tìm một góc hẻo lánh, chuẩn bị tùy thời có thể chạy ra.
Cô cũng không phải đợi lâu, thì Ninh Uyển xuất hiện, ảnh hậu quả thật có dáng vẻ của ảnh hậu, sđược mọi người vây quanh xuất hiện, trợ lý người đại diện thợ trang điểm, tất cả đều đi theo làm tùy tùng phục vụ.
Tất cả mọi người vây quanh Ninh Uyển, Cố Tử Mạt lại ở chỗ vắng vẻ, cho nên cô chỉ có thể ở trong góc, chán ngắt chỉ có thể nhìn thấy nửa cái đầu của Ninh Uyển, không hề nhìn thấy cái phong cách cùng khí thế chỉ thuộc về ảnh hậu đó.
Cô chỉ có thể đi từ trong góc ra, muốn đứng ở chỗ khác nhìn vài lần.
Nhưng không khéo, đúng lúc đụng phải một trợ lý nhỏ đang vội vã bưng trà đưa nước, nhưng không có xảy ra chuyện gì, ngược lại lại bị vị trợ lý nhỏ này oán giận một trận, "Cô đi bộ không có mắt đúng không, thật là muốn chết mà! Không phải mắt mù chính là ngu ngốc!"
Mặc dù Cố Tử Mạt chán ghét giọng nói của cô trợ lý nhỏ này, nhưng cũng không định tranh cãi, cô nghiêng người, để cho cô trợ lý nhỏ này đi trước.
Vị trợ lý lại nói thêm mấy câu, lúc này mới thôi.
Cố Tử Mạt đặt tay lên ngực, xuôi con tức cho bản thân, mới đi tìm vị trí nhìn Ninh Uyển, nhưng không nghĩ, trong lúc phát sinh một chút chuyện nhỏ này, thì Ninh Uyển đã đi đến phòng hóa trang rồi.
Cô chán nản, lại thấy nhân viên vừa nói chuyện với cô chạy đến, trực tiếp nhét một bộ lễ phục màu trắng vào tay Cố Tử Mạt, "Đây là bộ lễ phục đầu tiên của buỏi chụp, giúp một chút, đưa đến phòng hóa trang cho Ninh Uyển, tôi ở đây thật sự không dứt ra được."
"Được." Tuy hơi do dự, nhưng Cố Tử Mạt vẫn đồng ý.
Ninh Uyển phải thay đổi trang phục, không thể dây dưa được, cô bước vội, hỏi mấy người, cuối cùng tìm được phòng hóa trang của Ninh Uyển.
Vừa muốn đưa tay gõ cửa, cửa phòng lại không hề báo trước bị người từ bên trong mở ra --
"A --"
"A --"
Hai tiếng kêu khác nhau.
Vị trợ lý vừa rồi lại dụng phải Cố Tử Mạt, điều này cũng không quan trọng, điều đáng sợ là, ly trà vị trợ lý đang bê trong tay cũng bị đổ lên bộ lễ phục trong tay Cố Tử Mạt.
Trên nền vải lụa mỏng màu trắng rất nhanh xuất hiện một đóa hoa màu vàng nhạt, ở trong mắt Cố Tử Mạt, nhìn trông đặc biệt ghê người.
"Cái cô này sao lại cứ thế chứ, vừa nãy ở bên ngoài đã đụng tôi rồi, giờ lại đụng tôi một lần nữa, cố ý tới phá hoại đúng không! Cô nói đi, cô có thù oán gì với Uyển Uyển của nhà chúng tôi hay không hả!" Người trợ lý nhìn bộ lễ phục trong tay Cố Tử Mạt đã thay đổi hoàn toàn, liền đánh đòn phủ đầu nói lời cay nghiệt.
Mặc dù Cố Tử Mạt cũng hơi bị hù dọa, nhưng đầu óc của cô vẫn chưa đến mức hồ đồ, vừa rồi rõ ràng là ngừoi trợ lý này vội vàng ra ngoài, không thấy rõ ình huống bên ngoài, mới rước lấy tai họa lớn như vậy, nếu thực sự nói đến vấn đề trách nhiệm, thì người trợ lý này chịu trách nhiệm lớn hơn rồi.
Người trợ lý này của Ninh Uyển, lại cả vú lấp miệng em như thế, chính là muốn chối bỏ trách nhiệm đây, đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người cô.
Người trợ lý này, tuy trẻ tuổi, nhưng lệ khí cũng đủ nặng, ngũ quan của cô ta sắc nhọn rõ ràng, xương gò má cao nhọn, phần quai hàm thô dài, đầy nếp nhăn lung tung, vừa nhìn chính là tướng chanh chua trời sinh, người nào gặp phải thì chính là không hay ho rồi.
Cố Tử Mạt chưa bao giờ không công gánh trách nhiệm cho người khác cả, chờ cho người trợ lý này mắng đủ, thì cô mới mở miệng, "Là cô không nhìn rõ đã xông ra ngoài, vừa rồi tôi chỉ. . . . . ."
Cô vẫn chưa nói hết lời, thì một cái tat vang dội bay nhanh tới, đánh mạnh lên mặt của cô, nóng rực đau đớn.
"Đĩ già mồm!" Người trợ lý giận không kềm được, giọng nói bén nhọn, "Tố chất gì chứ! Rõ ràng là cô không nhìn rõ đã muốn xông vào, còn đổ thừa cho tôi nữa!"
Trên mặt Cố Tử Mạt một trận bỏng rát, cô yên lặng cắn môi, cụp lông mi xuống, môi dưới bị cắn đến rướm máu.
Cô cảm thấy vừa rồi mình quá ngây thơ rồi, cho rằng giải thích mấy câu là được, mà cô lại quên mất, nơi này coi như là địa bàn của Ninh Uyển, người trợ lý này rất ngang ngược, đều do mượn danh tiếng của Ninh Uyển thôi.
Nếu cô cứ dây dưa lấy người trợ lý này, nhất định sẽ vì vậy mà đắc tội với Ninh Uyển, nếu như Ninh Uyển không vui, mục quảng cáo này, nhất định sẽ không có cách nào tiếp tục tiến hành được .
Trước đó cô và ngài Khôn đã có hiệp nghị, nếu như cô cố ý bảo vệ chút tự tôn của bản thân, rất có thể sẽ mất nhiều hơn được.
Ngẩng khuôn mặt đã sưng đỏ lên, nhỏ giọng nói, "Thật xin lỗi, tôi sẽ nghĩ biện pháp ngay."
Người trợ lý chiếm được lợi thế, tự nhiên sẽ không chịu bỏ qua, mắt cô ta nhìn chằm chằm, cười lạnh, "Một cái nhân viên quèn như cô, có thể có biện pháp gì, lễ phục cũng bị hủy rồi, cô muốn đền sao? Còn nói xin lỗi, bây giờ mới biết nói xin lỗi với tôi ư? Nói xin lỗi có ích gì! Tôi muốn kiện cô tội vu khống phỉ báng!"
Mãu trong người Cố Tử Mạt phun trào, cô không nhịn được nghĩ muốn phất tay áo bỏ đi, nhưng khi nghĩ đến một chuỗi hậu quả đáng sợ phía sau, thì cô lại không thể tùy hứng được, chỉ biết kiềm chế.
Tay của cô, nắm thật chặt lấy bộ lễ phục bằng lụa mỏng màu trắng, hít một hơi, cúi đầu nói, "Xin cô tin tôi...tôi sẽ có biện pháp."
Nghe được lời này của cô, ngừoi trợ lý này càng kiêu ngạo, chống nạnh, vênh mặt hất hàm sai khiến nói: " Vậy thì tốt, cô tìm thêm cho Uyển Uyển một bộ lễ phục giống như vậy, nếu không cô sẽ đẹp mặt!"
Bên trong có người nghe được động tĩnh cũng đi ra, Cố Tử Mạt còn chưa kịp ngẩng đầu, thì nghe được một tràng pháo tay vang lên, ngay sau đó là một âm thanh thê lương.
Có Tử Mạt giương mắt lên, thì nhìn thấy người trợ lý đang bụm má, mặt lộ vẻ thê lương thảm thiết nhìn Ninh Uyển đứng kề bên.
Tầm mắt của cô, cũng theo ánh mắt của người trợ lý, đi chuyển đến trên người Ninh Uyển, đầu óc căng ra, bắt đầu xoay chuyển một vòng.
Ninh Uyển mặc một bộ váy sườn xám hoa Lê, giống hệt với hôm ở trong phòng bao của quán Bar đêm hôm đó, theo bản năng ánh mắt cô di chuyển xuống, ước lượng thân hình của Ninh Uyển, thực sự quá trùng hợp với người phụ nữ đêm hôm đó rồi.
Lục Minh Tuyên cùng Ninh Uyển sao?
Sắc mặt của cô so với vừa rồi, càng thêm tái nhợt, tay trái siết chặt làn lụa mỏng, tay phải thì vô lực chống đỡ lên khung cửa bên cạnh.
Ninh Uyển dạy dỗ người trợ lý mấy câu, sau đó đưa ánh mắt về phía Cố Tử Mạt, mặt đầy ý cười nói: " Tôi biết cô."
Cố Tử Mạt sững sờ, không nói gì.
"Hai người kết hôn rồi chứ?" Ánh mắt của Ninh Uyển, liếc qua bàn tay cô đang siết chặt làn lụa mỏng, lại cười nói.
Đối mặt với Ninh Uyển liên tiếp tugn ra hai quả bom nặng lý, Cố Tử Mạt không kịp tiếp nhận, đôi môi run rẩy, ánh mắt kinh ngạc nhìn Ninh Uyển, vẻ mặt là không thể tưởng tượng nổi.
"Đừng cảm thấy tôi rất thần kỳ chứ, tôi cũng không phải là thầy bói." Ninh Uyển lấy đi bộ lệ phục bằng lụa mỏng trong tay Cố Tử Mạt, sau đó dùng tay nắm tay Cố Tử Mạt, vuốt ve lên chiếc nhẫn kia, nói: " Đây chính là chiếc nhẫn mà anh ta nói đến rồi, cuối cùng tôi cũng gặp được, quả nhiên là -- không giống bình thường, ha ha."
Rõ ràng Cố Tử Mạt có thể cảm thấy, Ninh Uyển tuyệt đối là người đến không có ý tốt, cô đưa tay, gạt tay của Ninh Uyển ra.
Ninh Uyển nhìn theo hành động của cô, không sao cả vẩy vẩy tay, sau đó gọi người đại diện vào, nhét bộ lễ phục vào trong ngực đối phương, phân phó nói, "Lễ phụcđã bị hủy, chi cùng người phụ trách bên này câu thông một chút, trực tiếp sử dụng phương án thứ hai đi, chị hãy nói, bản thân tôi rất coi trọng bộ trang phục của phương án thứ hai, nhất định anh ta sẽ đồng ý. Để cho mọi ra ngoài hết đi, tôi muốn nói chuyện với cô gái này một lúc."
Người đại diện gật đầu, mang theo tất cả mọi người, lưu loát lui ra ngoài.
Cố Tử Mạt nghe được lời của cô ta, trong lòng thấy rất may mắn, trận tai bay vạ gió này, sẽ có được kết quả hoàn mỹ nhất rồi.
Nhưng không nghĩ rằng, hình như Ninh Uyển cũng không có ý định buông tha cô.
Ninh Uyển đi tới, tự mình đóng cửa phòng hóa trang lại, khoanh tay đi đến bên cạnh cô, giống như đang xem xét, đi vòng quanh người cô ba vòng, sau đó mở miệng nói: " Tôi nhìn kỹ, vẫn không cảm thấy, cô có gì đặc biệt cả, cảm giác cô cho tôi, cũng không phải rất mãnh liệt, tôi thật không rõ suy nghĩ của anh ta."
Đối mặt với nhiều lần ám chỉ của Ninh Uyển, cô có muốn giả vờ không biết cũng không được, đúng là vẫn còn rất thiếu kiên nhẫn, tiến lên một bước, nhìn thẳng vào ánh mắt của Ninh Uyển, hỏi, "Tôi không biết quy tắc trong vòng luẩn quẩn của các người là cái gì, cũng không muốn biết, có lời gì, làm phiền cô hãy nói thẳng đi thôi."
Cố Trinh Trinh luôn luôn đóng kịch, Ninh Uyển thật sự không hề giả bộ, mà luôn vòng vo, đánh vào trí tò mò của cô, cảm giác như vậy, càng cảm thấy phiền hơn so với Cố Trinh Trinh.
Ninh Uyển giận cười, ở trước mặt cô, liền bật cười nhỏ, "Tôi rất thích đi thẳng vào vấn đề, lời nói vừa rồi của tôi, cũng đủ rõ ràng, chẳng qua cô lại không hề có phản ứng, làm tôi rất không hài lòng."
Nghe Ninh Uyển nói, toàn thân Cố Tử Mạt đều cảm thấy chán ghét, bây giờ cuối cùng cô cũng biết, chân chính gặp gỡ tình địch, đó là loại tư vị gì.
"Cô muốn phản ứng như thế nào!" Cô thẳng thắn.
Ninh Uyển tiếp tục cười nhẹ, "Thì ví dụ như, thề không buông tha tôi này, muốn âm thầm so đấu một trận với tôi này." Nhiều năm tranh đấu trong làng giải trí, Ninh Uyển rất hưởng thụ cảm giác cạnh tranh, bây giờ cô đã đăng quang trên vị trí ảnh hậu, nên đối với các cuộc tranh đấu, cô vẫn rất tự tin vào thực lực của mình.
Có Tử Mạt nghĩ thầm, lắc đầu, cuối cùng nói, "Những thứ này, tất cả tôi đều không có cách nào cho cô được, nhưng, ta có một vấn đề."
"Hả? Có vấn đề, rất tốt." Ninh Uyển cười xán lạn, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô.
"Tại sao cô lại chỉ nhìn chằm chằm theo anh ấy, rốt cuộc thì anh ấy là ai?" Cố Tử Mạt cũng không che giấu, nói thẳng ra nghi vấn của mình.
Theo lý thuyết, một ngôi sao nổi tiếng giống như Ninh Uyển, sẽ không để mắt đến một người đàn ông có bối cảnh bình thường, mà Lục Minh Tuyên, lại cứ trở thành con mồi của Ninh Uyển, phương diện này nhất định có rất nhiều chuyện xưa.
Hơn nữa, theo cô biết, thì Ninh Uyển và Lục Duật Kiêu đã từng có tin đồn, có cây đại thụ như vậy để dựa vào, vì sao Ninh Uyển cứ phải cố ý bám lấy Lục Minh Tuyên chứ? Điều này hoàn toàn không phù hợp lẽ thường.
Sắc mặt Ninh Uyển khẽ biến hóa, cô quay đầu đi chỗ khác, cười nhỏ.
Cho dù Cố Tử Mạt không nhìn thấy vẻ mặt của Ninh Uyển, cũng nghe ra sự châm chọc ở trong đó, co cảm thấy cả người không thoải mái, đợi một lát, cũng không nghe được câu trả lời của Ninh Uyển, cô nghiêng nghiêng đầu, nói: " Xem ra cô cũng không định nói cho tôi biết, vậy tôi đi trước đây, quấy rầy rồi."
Nói xong câu này, cô liền mở cửa, định bước ra bên ngoài.
Ninh Uyển lại đè lại cánh tay cô mở cửa, cười đùa nói, "Toi không cho cô biết đáp án, nhưng mà tôi lại tìm được một cái đáp án."
"Cái gì?" Cô cau mày.
Phụ nữ trong làng giải trí, đều thích giấu đầu hở đuôi, ra vẻ thần bí sao? Khó trách có nhiều người đàn ông, đều sẽ bị họ mê hoặc đến thất điên bát đảo như vậy.
Ninh Uyển đi tới cửa, nhìn quanh bốn phía, thấy không có người tới đây, lại cẩn thận đóng cửa lại, sau đó nói, "Tôi hiểu, cô thắng ở điểm nào."
"Cái gì."
"Tôi thua cô rồi, hoàn toàn không phải vì tôi đần, mà bởi vì, tôi quá thông minh, mà cô, thì quá ngu ngốc."
"Lời này của cô có ý gì." Mi tâm của cô, nhíu chặt hơn.
Ninh Uyển liếc cô một cái, ngồi xuống trước gương trang điểm, vẽ lông mày cho mình, gọi cô qua, "Cô qua đây đi, nhìn xem lông mày giúp tôi. Như vậy, tôi mới bằng lòng nói cho cô biết."
Cố Tử Mạt không có cách nào, chỉ có thể dằn lòng đi tới, cúi người nhìn giúp cô ta một chút, nói qua quýt: " Rất tốt." Bộ dạng của ảnh hậu Ninh Uyển đẹp như vậy, cho dù có vẽ sai cũng vẫn đẹp.
Ninh Uyển đặt bút vẽ lông mày xuống, cười nhẹ ra tiếng, lại nói, "Tối nay tôi đưa cô đến một nơi, trả lời cho câu hỏi của cô, bảo đảm có thể cho cô hài lòng."
Cố Tử Mạt kinh ngạc, hiển nhiên cái cô Ninh Uyển này có ác ý, theo như động cơ của Ninh Uyển mà nói, thì cô không nên đi, nhưng điều mà Ninh Uyển nói, thật sự là quá mức mê người.
Cô còn chưa có quyết định, đã nghe thấy Ninh Uyển nói, "Cơ hội khó có được, cô nên suy nghĩ cho kỹ nhé."
Cố Tử Mạt thấy Ninh Uyển nói chắc chắn như vậy, trong lòng đã dao động, tay của cô, bài cạy cạy mép của bàn hóa trang, cuối cùng dưới ánh mắt tự tin của Ninh Uyển, gật đầu một cái.
Ninh Uyển được toại nguyện, bỗng cười, khuôn mặt tinh xảo không một chút tỳ vết nào quyến rũ động lòng người, ngay cả Cố Tử Mạt nhìn, cũng thấy động lòng, trong nháy mắt cô lại nghĩ đến Lục Minh Tuyên.
Anh có thể ngồi trong lòng mà vẫn không loạn sao?
Ninh Uyển hoàn toàn bỏ qua sự thất thần của Cố Tử Mạt, cười cười, cô đã đạt được mục tiêu rồi, đi từ từ ra cửa, mở cửa cho Cố Tử Mạt, đưa tay ra hiệu xin mời, "9 giờ tối nay, tôi sẽ cho người đón cô, cô nhớ ăn mặc nghiêm chỉnh nhé."
Cố Tử Mạt không nói gì, đi thẳng ra cửa, lại đem lời dặn dò của Ninh Uyển, nhớ kỹ trong lòng.
Lúc Cố Tử Mạt đi ra ngoài, cố ý nhìn bốn phía chung quanh, cũng không còn nhìn thấy người trọ lý chanh chua kia ở đó nữa, chắc hẳn đã bị xa thải.
Cô không nhịn được mà sờ nhẹ lên gò má hơi nóng lên của mình, trong lòng buồn bực một trận, buồn bực tìm một chỗ ngồi xuống, chờ Ninh Uyển ra ngoài.
Ekip của Ninh Uyển hiệu suất rất cao, chỉ chốc lát sau, Ninh Uyển đã đi ra rồi.
Ninh Uyển mặc một chiếc sườn xám màu đen, tà xẻ rất cao, cô ấy chải kiểu tóc của nữ ca sỹ Thượng Hải từ thời năm 1970, môi đỏ nóng bỏng, một cái chân mảnh khảnh đến khó tin nhô ra từ trong làn váy, có vẻ vô cùng hấp dẫn.
Cố Tử Mạt xem tạo hình của cô ấy, trong đầu nhịn không được lại hiện ra một cây hoa Lê ngày hôm đó, cô rất khó chịu, nơi này, cô hoàn toàn không thể ở lại được nữa, cô không muốn để bản thân ngột ngạt, liền xoay người rời đi.
Ninh Uyển đang thay đổi tư thế liên tục, lại vẫn luôn luôn chú ý đến Cố Tử Mạt, đợi đến khi cô thấy bóng dáng đó hoàn toàn biến mất, lúc này cô mới gọi điện thoại cho Kiều Tử Hoài.
Đầu kia rất nhanh trả lời, hỏi cô chuyện làm thế nào rồi.
Ninh Uyển cười, "Trước đó anh nói với tôi, bây giờ tôi đã hoàn toàn tin tưởng, cô ấy không biết cái gì hết."
Kiều Tử Hoài cũng khẽ cười, dặn dò cô những việc cần chú ý, nói một tiếng ' hợp tác vui vẻ ', liền kết thúc cuộc nói chuyện.
"Lần này, thật đúng là đủ vô tình." Ninh Uyển hướng về phía cuộc điện thoại đã bị cắt, nói một câu.
. . . . . .
*
Bóng đêm thâm trầm, đèn đuốc sáng trưng.
Trong một ngôi biệt thự cực kỳ rộng tãi to lớn ở ngoại ô, tối nay ánh đèn rự rỡ, đèn flash cũng bắn ra bốn phía.
Ninh Uyển nhìn các phóng viên ngoài cửa xe, theo bản năng nhếch khóe miệng, nhỏ giọng dặn dò Cố Tử Mạt ở bên cạnh, "Đợi lát nữa sẽ có một quý ông tới đón cô xuống xe, cô cần phải vui lòng tiếp nhận, bởi vì khuôn mặt của anh ta, sẽ là giấy thông hành của cô. Không có anh ta, cho dù cô có mọc cánh, cũng khó mà bay vào ngôi biệt thự này."
Cố Tử Mạt nhìn ra ngoài cửa sổ bên kia, không nói gì.
Cô không thích Ninh Uyển, cũng không cần phải khách khí với Ninh Uyển.
Ninh Uyển liếc cô một cái, nói: " Cô không nói gì, tôi sẽ coi như cô đã chấp nhận, cô phải nhớ kỹ một điểm, nếu như cuối cùng cô không đi vào được, thì những cố gắng trước đó của chúng ta, hoàn toàn uổng phí."
Cố Tử Mạt ngớ ra, vẫn không nói gì.
Lúc đi, quả thật gặp một vài chuyện, hình như có người đang theo dõi cô, mà không phải một nhóm, còn là hai nhóm người nữa, cô đi theo người mà Ninh Uyên phái tới, điệu hổ ly sơn, gây sức ép một trận, mới có thể ngồi cùng xe tới đây cùng Ninh Uyển.
Bên phía cửa xe của Ninh Uyển, đã mở ra, bỗng ảnh đế xuất hiện, dắt tay Ninh Uyển, ảnh đế đứng cùng ảnh hậu, liền xuất hiện một đợt sóng cao trào ngay tại hiện trường.
Vậy mà, một lớp sóng lớn còn chưa tan, thì đã mở ra một đợt sóng khác, một nừoi đàn ông mặc một thân tây trang màu đỏ, như là thần tiên bay xuống hiện trường, phóng viên tại hiện trường cũng chưa từng thấy qua nhân vật như vậy, nhưng mới lần đầu tiên, cũng đều bị vẻ đẹp tà tứ của anh ta khuất phục.
Anh ta thoải mái hướng về phía ống kính cười cười, cũng không kiêng kỵ những ánh đèn flash này, bởi vì chủ nhân của buổi tiệc tối nay, sẽ không cho phép một con con ruồi tiến vào bên trong biệt thự.
Anh ta đi về phía xe chuyên dụng của ảnh hậu Ninh Uyển, ưu nhã nhờ nhân viên mở cửa xe, sau đó đưa tay ra với người ngồi bên trong xe.
Cố Tử Mạt làm sao cũng không nghĩ đến, giấy thông hành mà Ninh Uyển nói đến, lại là cái anh chàng bản bao này, mới vừa thoát khỏi, bây giờ lại phải dính dáng đến? Điều này hiển nhiên làm cho cô do dự.
Ngoài xe một trận xôn xao, đều bởi vì người ở bên trong xe vẫn chậm chạp chưa chịu xuất ra, thậm chí có người còn bắt đầu đoán, có người đoán có thể giở trò làm cao, còn có người thế nhưng đoán người ở bên trong , xấu xí đến không mặt mũi gặp người khác đâu.
Anh ta lâm trận không loạn, quét mắt qua mọi người đang suy đoán lung tung một cái, hai cánh tay đều với vào bên trong xe, khóe miệng nở nụ cười khoa trương tà tứ, "Ôm cô ra khỏi xe mà nói, có lẽ cũng không tồi đâu."
Cố Tử Mạt sững sờ, cuống quít lui về phía sau một cái, "Tôi còn chưa suy nghĩ xong."
"Còn phải nghĩ nữa sao? Mọi người tới rồi." Một cánh tay của anh ta lại với vào bên trong, kéo lấy cánh tay của cô, kéo cô lại gần, khom lưng dùng sức một cái, liền ôm cô từ trong xe ra ngoài.
Cố Tử Mạt mất đi trọng lượng, không khỏi vội vàng vòng cánh tay qua cổ anh ta.
"Như này mới ngoan." Anh ta thân mật cúi đầu, nói nhỏ bên tai của cô.
Cố Tử Mạt biết rõ, người này đang muốn gây sự đây, nhưng lại không biết làm cách nào với anh ta, chỉ có thể dùng miệng nói cho đã, "Anh chỉ là một tờ giấy thông hành mà thôi, có cái gì mà hả hê thế chứ." Cô đặc biệt thích chửi anh ta, ai bảo bình thường anh ta cũng cứ bảnh bao như vậy chứ.
Cố mặc một chiếc váy lệch vai màu trắng, trước ngực đeo một đồ trang sức pha lê màu bạc, chiếc váy tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, cho dù không có đi lại, cũng có vẻ phiêu dật linh động, Cố Tử Mạt tỉnh táo lại, tay nhỏ bé nắm chặt làn váy, luống cuống vùi đầu vào lồng ngực của anh ta, ngượng ngùng động lòng người giống như tinh linh rơi xuống trần gian vậy.
"Tôi không hả hê, nhưng cô cũng nên đắc ý đi, bởi vì hiện tại bọn họ đều bị cô hấp dẫn rồi." Anh ta lạ lùng không hề bác bỏ lời của cô, ngược lại còn khen ngợi cô.
Quả thật, khi người trong xe xuất hiện, lập tức đánh vỡ tất cả lời suy đoán ác ý vừa rồi, chung quanh không ngừng có người đang bàn luận xôn xao, rối rít suy đoán côc so thân phận như thế nào, mà có thể có người đàn ông tuấn mỹ như vậy hộ tống, hơn nữa còn có thể ngồi trên cùng một chiếc xe với Ninh Uyển.
"Anh có thể nói cho tôi biết, đây là một bữa tiệc như thế nào sao." Cô nhỏ giọng, hỏi thăm.
"Tiệc bán đấu giá." Lúc anh nói lời này, cố ý cúi xuống càng gần hơn một chút, khí nóng của hơi thở cũng phủ lên gò má của cô, để cho cả người cô, thoạt nhìn như tăng thêm một phần quyến rũ yêu kiều.
Cô không kịp né tránh, vội khuyên anh ta nói: " Đã không còn phóng viên nữa, bây giờ anh có thể thả tôi xuống rồi." Hiện tại, cô đã bị anh thuận lợi mang vào cửa chính của biệt thự.
Một cánh cửa, cách ly với toàn bộ âm thanh ầm ĩ náo động của bên ngoài, từ đây bọn họ đã tiến nhập vào một thế giời khác.
Dưới sự nhắc nhở của cô, anh chàng bảnh bao đặt cô xuống, sau đó hai người được nhân viên phục vụ dẫn vào.
Ninh Uyển đã quen thuộc tự nhiên ở trong đó từ sớm, thấy bọn họ đi tới, tiến lên hai bước, giờ lý sâm banh trong tay lên, chất lỏng màu vàng trong suốt ở dưới ánh đèn cực kỳ long lanh, "Ba người chúng ta, cùng nhau uống một ly?"
Anh chàng bảnh bao lại lắc đầu một cái, cướp lấy ly rượu sâm banh trong tay Ninh Uyển, cười nói, "Đi tới nơi này, nhất định phải nếm thử kiệt tác của chủ nhân nơi này một chút."
Nói xong, anh ta hơi cúi người, trên bàn rượu tự chọn ở đại sảnh, chọn một ly rượu chân cao cực nhỏ, nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt người pha chế rượu, cười nói, "Món đặc biệt của nơi này -- đào đỏ xanh lá, 3 chén."
Cố Tử Mạt ôm tâm lý tò mò với cái lạ bước tới gần, nhưng vì một câu nói của đồ bảnh bao, mà ngay cả nụ cười trên mặt cũng trở nên căng thẳng, cô khẽ ngước đầu lên, để nước mắt không đến nỗi trượt ra .
Bọn họ rõ ràng đang ám chỉ, Lục Minh Tuyên là chủ nhân của nơi này.
Người pha rượu thủ pháp thuần thục, rất nhanh đã điều chế xong ly ' đào đỏ xanh lá ' thứ nhất, Ninh Uyển không mời tự đến, trực tiếp đưa tay ra, cầm ly ' đào đỏ xanh lá ' lên nhìn xem một lần, không khỏi sinh lòng cảm khái, "Đào đỏ xanh lá, thật đúng là lãng mạn, chỉ nhìn ly rượu anh ta sáng tạo ra một cách đơn thuần, thì tôi đã không thể kiềm chế được mà yêu anh ta rồi."
Cố Tử Mạt có loại cảm giác đồ đạc của mình bị mơ ước, bị người chia sẻ, cô quay đầu đi chỗ khác, đưa ánh mắt về phía nơi khác.
Cánh tay bị người khẽ chạm vào, đồ bảnh bao đã bước đến trước mặt cô, đưa một ly ' đào đỏ xanh lá ' đến tầm tay của cô, khóe miệng nở nụ cười tà tứ, "Cô cũng đừng làm ra vẻ như chúng tôi đang bạc đãi cô thế chứ, trên thực tế, chúng tôi rất thích cô đấy."
"Xin thứ cho mắt của tôi kém quá, tôi không hề nhận ra được chút nào." Cô từ từ bước lui lại, xin miễn cho kẻ bất tài đối với ý mời của anh ta.
Cô chưa từng uống cá rượu ' đào đỏ xanh lá ' này, nhưng cô lại không muốn, thông qua tay người khác, uống thứ đồ mà anh phát minh ra. Giống như bây giờ, nếu không phải tình thế bất đắc dĩ, cô cũng vô cùng không muốn, thông qua thủ đoạn của người khác, nhìn thấy tất cả bí mật của anh.
Người đàn ông trước mắt này, cùng một phe với Ninh Uyển, không ngừng dùng một cái cần, treo ngược khẩu vị của cô.
Cảm giác bị người kiềm chế thật sự không tốt, cô bắt đầu hối hận, hối hận bị Ninh Uyển cổ động tới nơi này thăm dò xem kết quả, bây giờ cô đã muốn về nhà, sau khi về nhà, cô sẽ yêu cầu Lục Minh Tuyên nói cho cô biết tất cả chân tướng.
"Mình phải về." Tất cả ý chí, đều theo cô lẩm nhẩm mấy chữ này.
Cô cúi đầu, khép mi, phân vân không biết mình nên đi hay ở.
Cố Tử Mạt mặc lễ phục lệch vai, lộ ra nửa bên bả vai, hơi cúi đầu, liền lộ ra bả vai, bóng dáng càng phát ra vẻ đơn độc.
Người đàn ông không bị khống chế được toàn bộ ánh mắt ngưng tụ ở trên người của cô, trong thân thể có một niềm khát vọng nho nhỏ, nóng rực như lửa đốt.
Trong tầm mắt, nhìn thấy phía sau lưng da thịt của cô đã nổi lên màu hồng, lý trí của anh tự nói với mình, anh đang làm một chuyện rất đường đột, nhưng anh khống chế không được cảm xúc đang sôi trào lúc này, anh không muốn quan tâm đến hậu quả, anh chỉ muốn làm như vậy.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng nhảy lên ở một chỗ nào đó trên bộ lễ phục lệch vai của cô.
Cố Tử Mạt giật mình một cái, lúc này cảm nhận được hành động trêu đùa quỷ dị của anh ta ở phía sau cũng hơi hoảng thần, nhịn không được nữa, theo bản năng lên tiếng ngăn cản anh ta, "Đừng --"
"Đừng động." Hơi thở cực nóng của anh ta phả lên gáy cô, "Xong ngay đây."
Chỉ chốc lát sau, cô không nhịn được xoay người một cái, nhìn thấy trong tay anh ta một cái mác xinh xắn mà không dễ phát hiện, mặt bỗng đỏ lên.
Đồ bảnh bao thấy sắc mặt của cô, lại cúi đầu nhìn vật trong tay một chút, đột nhiên cảm thấy chính mình thật sự là đường đột.
Thật ra thì anh cũng chỉ có ý tốt, nhìn thấy lễ phục của cô không được ổn thỏa, nhất thời động lòng, muốn thoáng chỉnh sửa giúp cô một chút, sau đó liền giật cái mác kia ra. Sau đó hơi giật mình, suy nghĩ vừa chuyển một cái, rất nhanh hiểu được là có chuyện gì xảy ra.
Hai người đều không nói chuyện.
Cố Tử Mạt đương nhiên là lúng túng, nhưng cô không biết, vào giờ phút này, cái người đàn ông luôn bảnh bao này, trong lòng không hề xấu hổ ít hơn cô.
Cố Tử Mạt cụp mi xuống, cách xa anh ta mấy bước, nói: " Tôi muốn rời khỏi đây." Mặc kệ nơi này sẽ xảy ra cái gì, tất cả điều này, đều không liên quan đến cô.
Nói xong, cô liền quyết định đi ra ngoài, lúc này, đồ bảnh bao chợt níu cô lại, bước lên mấy bước, bóng dáng che phủ lên người cô, ở rất gần nhau.
Cố Tử Mạt mới vừa nhìn về anh ta, ngón trỏ của đồ bảnh bao đặt lên bờ môi cô, "Hư, đừng nói chuyện, anh ta đã đến rồi." Ánh mắt của anh, đã chiếm lấy nơi ban công lầu hai.
Ánh mắt Cố Tử Mạt, cũng theo người đàn ông bên cạnh này, nhìn lên trên.
Nơi đó, không thể nghi ngờ là nơi có tầm nhìn tốt nhất trong biệt thự, nhìn từ trên cao xuống, có thể nhìn thấy toàn bộ tình huống trong đại sảnh.
Cái vị trí cực tốt này, đương nhiên là để lại cho chủ nhân của nơi này rồi.
Ánh đèn trong đại sảnh, toàn bộ đã tắt, mọi người im lặng nín thở, đều đưa mắt, nhìn lên trên đài cao kia.
Trong một góc tối không bị ánh sáng chiếu đến, một bóng dáng thon dài, dưới sự mong đợi của mọi người, chậm rãi từ trong bóng tối đi ra.
Mới đầu, ánh sáng rất tối, gương mặt của người đàn ông rõ ràng bị che giấu trong bóng tối, ánh sáng cùng bóng tối giao nhau trên người của người đàn ông này, chỉ có thể mơ hồ thấy rõ vóc dáng cao to anh tuấn của anh ta.
Sau đó, ánh sáng dần dần sáng lên, mọi người mới thấy rõ mặt mũi của nhân vật truyền kỳ trong những lời đồn đãi này.
Khuôn mặt anh tuấn cao thâm khó dò, áo sơ mi cởi ra hai cúc áo bên trên, trên cổ áo có thêu đường viền hoa văn lịch sự tao nhã. . . . . .
Mỗi một chi tiết nhỏ trên người đàn ông này đều trải qua tinh điêu tế trác, vẻ mặt anh bình tĩnh, biểu tình xa cách, nhưng mặc dù như vậy, vẫn có vẻ cao cao tại thượng, khí thế mạnh mẽ bẩm sinh ép người khác tới mức không thở nổi.
Anh không cần cố ý bày tư thái, liền có sự ung dung kiêu ngọa bẩm sinh cùng với sự trầm ổn tao nhã của anh, có lẽ là ánh sáng của bản thân quá mức chói mắt, cho nên người khác cũng có vẻ hèn mọn nhỏ bé .
Cố Tử Mạt ngửa đầu nhìn anh như vậy, trong lòng cảm thấy khó chịu không nói thành lời, vào giờ phút này cô khó chịu, không vì sự lừa dối của anh, mà vì khoảng cách của hai người.
Rõ ràng là một đôi vợ chồng, sáng sớm thì ngươi nông ta nông, nhưng bây giờ ngăn cách hai bên, một đứng ở nơi cao không ai có thể sánh bằng, một bình bình đạm đạm bị chìm lỉm giữa đám người.
Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn biết cái gì là chênh lệch. Cố Trinh Trinh là tiểu thư thực sự của nhà họ Cố, cho nên Cố Trinh Trinh làm bất cứ chuyện gì hay muốn bất kỳ vật gì, đều có được quyền ưu tiên lựa chọn, mà cô, đại đa số đều không thể nói gì đi theo sau lưng Cố Trinh Trinh, lặng lẽ nhìn Cố Trinh Trinh chọn lựa xong, sau đó sẽ đi lựa chọn cho mình. Hàng ngày ở nhà họ Cố, cái loại cản giác hèn mọn không thể trốn tránh theo sát cô như hình với bóng cả ngày lẫn đêm, cô bị giam cầm đến không thở nổi, khao khát phá được vòng vây, mà theo sự xuất hiện của Lục Minh Tuyên, cuối cùng cô cũng như nguyện thoát khỏi nhà họ Cố, nhưng không nghĩ đến, cô lại rơi vào một tòa thành càng tốt đẹp hơn càng sâu hơn.
Trước khi tới đây, Ninh Uyển nói cho cô biết, không có giấy thông hành, thì có chắp cánh cũng không thể bay vào được, sợ rằng muốn đi ra ngoài, cũng giống như vậy thôi.
Ánh mắt của cô, kinh ngạc nhìn về phía anh đang đứng trên cao.
Một giây, hai giây, ba giây. . . . . . Thế nhưng anh vẫn không phát hiện ra cô, đúng ra anh nên hưởng thụ được tất cả vinh quang, với thân phận địa vị của anh, cho phép anh kiêu ngạo đối với bất cứ ai.
Người đàn ông quét mắt khắp mọi người một lượt, trên mặt lộ ra nhẹ nụ cười vô cùng nhạt nhẽo, "Bắt đầu đi." Giọng nói giống như thường ngày, giọng trầm thấp nhàn nhạt giống như một khối Từ Thạch, lại lộ ra âm hưởng thâm thúy dễ nghe mềm mại như nhung.
Lòng của Cố Tử Mạt, bị âm thanh kia đâm vào mà run rẩy, cô nhắm lại mắt, không tiếng động cúi thấp đầu xuống.
Bỗng dưng, cô nghe được tiếng hút khí của mọi người, cô không biết xảy ra chuyện gì, cô điều chỉnh lại tâm tình, chậm rãi giương mắt lên xem.
Chỉ thấy ánh mắt Lục Minh Tuyên đã hạ xuống, anh đưa bàn tay ra, như có ý muốn mời.
Là hướng về phía của cô, anh đã phát hiện ra cô sao?
Cả người cô rung động, ngón tay nắm thật chặt, nhưng thình lình, đồ bảnh bao bên cạnh, lại càng dịch sát vào cô, cơ thể thon gầy của cô, bị bao phủ sâu hơn dưới bóng dáng của anh ta.
Cô đang hoảng hốt, chỉ thấy cô gái áo tím bên cạnh, mừng đến rơi nước mắt che lại mặt của mình, sau đó nghẹn ngào theo sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ, chân thành đi lên trên.
Thì ra, người đẹp của anh -- là người khác.
Tay đang siết chặt của Cố Tử Mạt, chậm rãi buông ra, khóe miệng cô lúng túng nâng lên, muốn cười, lại cười không nổi, lần đầu tiên, cô tự mình đa tình như vậy.
Hiện tại cô rất cảm ơn đồ bảnh bao bên cạnh này, nếu không phải có anh ta chống đỡ, sợ rằng cô sẽ trở thành một trò cười không biết tự lượng sức mình ở đây rồi.
Cô gái mặc áo tím kia hết sức xinh đẹp, dáng người cao ráo mảnh khảnh, giống như người mẫu vậy, mặc một chiếc váy màu tím nhạt rất ít người có thể mặc, lộ ra một mảng lớn da thịt, có một loại phong vị đặc biệt.
Bởi vì chân cô ta đi một đôi guốc cao màu vàng kim, cho nên nhìn từ xa, hai người bọn họ chiều cao tương đương, đứng bên nhau, thoạt nhìn còn đặc biệt xứng đôi.
Cô gái cười tươi đầy mong chờ, không biết Lục Minh Tuyên nói nhỏ cái gì ở bên tai cô ta, hai gò má của cô ấy nhanh chóng đỏ ửng lên, nhìn trong ánh mắt của anh tràn đầy hảo cảm không che giấu chút nào.
"Anh ta còn khiến phụ nữ yêu thích như vậy." Đồ bảnh bảo, không nhịn được chen vào một câu.
Mới vừa rồi, suýt nữa đã bị Lục Minh Tuyên phát hiện ra sự tồn tại của cô gái bên cạnh này, nhưng mà, anh thật không nguyện ý, để cho anh ta phát hiện ra cô nhanh như vậy, liền cố ý che cô ở phía sau, mới không bị lộ.
Giọng nói của đồ bảnh bao khiến Cố Tử Mạt lấy lại tinh thần, Cố Tử Mạt cũng không thèm phản ứng lại anh ta, cô hơi hạ ánh mắt, muốn nhắm mắt làm ngơ.
"Cô đã từng nghe nói chưa?"
"Nghe nói cái gì?" Ánh mắt của cô nhìn chằm chằm xuống chân, theo bản năng hỏi.
Hiện tại có người nói chuyện với cô, cũng có thể ngăn cản cô suy nghĩ lung tung, cũng có thể giúp cô áp chế cảm giác bi thương, người đàn ông này có tác dụng này, cô vẫn bằng lòng nói với anh ta một lúc .
"Chuyện đã từng có người phụ nữ tự tử vì anh ta."
Cố Tử Mạt sững sờ, trên mặt xuất hiện biểu hiện kinh ngạc, "Thật?"
Đồ bảnh bao nhún vai một cái, "Thật không giả rồi, giả thật không rồi, hiện tại, nhất định tôi phải nói thật với cô."
Cố Tử Mạt hít một hơi, không nói gì.
Người ở đây, đều thích cố làm ra vẻ huyền bí như vậy sao? Cô có chút không hiểu nổi bọn họ.
"Cô không muốn nghe?"
Trải qua sự cô đơn vừa rồi, côg đối với cái gì đều là thờ ơ ơ hờ, lần này, cô cũng không trả lời anh ta, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm mũi chân của mình.
Lúc này, một tấm danh thiếp với tư thế không thể trốn tránh, xuất hiện trong tầm mắt của cô, cô nhìn sang cái tay kia, chính là cái đồ bảnh bao, ánh mắt của cô híp lại.
"Danh thiếp của tôi, về sau nhớ gọi cho tôi, chúng ta phải thường xuyên liên lạc tình cảm." Đồ bảnh bao nhét danh thiếp vào trong tay cô, nói cà lơ cà phất.
Có Tử Mạt nhìn tấm danh thiếp bị cưỡng ép nhét vào trong tay mình một chút, hút không khí một trận, "Anh tên là Kiều Tử Hoài, tên chữ tiếng Anh của anh, là Joe, không phải anh nói, anh là Lục Duật Kiêu sao!"
Cô nắm chặt tấm danh thiếp trong tay, tấm danh thiếp mới tinh, lập tức xuất hiện nhiều nếp nhăn.
Kiều Tử Hoài không sao cả nhún vai một cái, "Lục Duật Kiêu cái gì, đều là lừa cô thôi."
Cố Tử Mạt nghiến răng, "Tại sao anh lại đóng giả Lục Duật Kiêu!" Cô cố gắng áp chế giọng nói của mình, nhưng không có biện pháp áp chếcơn giận sắp bùng nổ của mình.
Đối mặt sự chất vấn của cô, lần này Kiều Tử Hoài thật sự không có sự phách lối của những ngày qua, mà là giống như một thằng nhóc sờ sờ tóc của mình, sau đó không được tự nhiên quăng một câu nói cho cô, "Tôi đã nhắc nhở cô, là người nhà họ Lục thích dùng hai tên, cô có hiểu không?"
Trong lòng cô, dâng lên một đợt sóng, mạnh mẽ cuốn lấy toàn bộ ý thức của cô, cô đánh rơi danh thiếp của Kiều Tử Hoài, ánh mắt dữ dội nhìn về phía người đàn ông trên đài.
Giờ phút này Lục Minh Tuyên đang híp mắt, có lẽ bởi vì cảm giác tương thông, anh nhẹ mắt liếc xuống dưới, lại không hề báo trước mà đối mặt với ánh mắt của Cố Tử Mạt, mặc dù biết rõ khoảng cách của bọn họ rất xa, vị trí cô đang đứng lại lờ mờ không rõ, nhưng sự bi thương trong ánh mắt của cô, vẫn làm anh nhói đau.
Trong đầu của cô, chỉ có một ý nghĩ -- Lục Minh Tuyên chính là Lục Duật Kiêu, Lục Duật Kiêu lại không phải Lục Duật Kiêu!
Ngay từ mấy năm trước, cô cũng biết, cô ghét loại cảm giác này biết bao.
Cô nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của anh, không giống với bình thường, vậy mà cô nhìn thấy sự khủng hoảng bên trong đó, thật sự sợ sao? Người luôn luôn thản nhiên như anh, hiện tại cũng sẽ sợ sao?
Lòng của cô nghẹn ngào khó chịu, vẫn không thể biểu đạt.
' pằng ' một tiếng, trên đại sảnh, dâng lên một tòa đài cao, người đấu giá đã đứng một bên từ lâu, dưới ánh sáng chiếu rọi của ánh đèn, trên đài cao được phủ lên bằng một tấm vải nhung màu tím, có một vệt màu xanh dương trong suốt từ bên trong xoáy ra.
Là một viên kim cương màu xanh dương, cách một khoảng cách, đơn giản chỉ đoán số carat của nó, cũng đủ khiến người kinh hãi rồi.
Kim cương màu xanh dương vô cùng hiếm thấy, so với sản lượng kim cương trên thế giới chỉ chiếm 2%, nhưng cho dù là hiếm thấy, ở trong vòng thượng lưu này, cũng không coi là vật hiếm, nhưng mà, viên kim cương màu xanh dương này được đưa ra, lại làm cho mọi người rục rịch.
Cùng với những tiếng kêu sợ hãi của mọi người, giọng nói của người đấu giá cũng vang lên, "The-Blue, nặng đến 13. 22 Carat, vô cùng hoa mỹ, có thể nói là, viên kim cương màu xanh dương không tỳ vết lớn nhất trên thế giới . . . . . ."
"Cảm thấy thế nào?" Kiều Tử Hoài vừa không chút để ý nghe giới thiệu, vừa nghiêng đầu hỏi cô.
Cố Tử Mạt gật đầu một cái, "Đương nhiên là được, tôi nhớ đại sư châu báu Rahul-Kadakia từng nói, có được một viên kim cương nặng 13 Carat là hầu như không có khả năng , mà viên kim cương này, Carat đủ lớn, bên trong và bên ngoài lại không có bất kỳ tỳ vết nào, tuyệt đối có thể gọi là viên kim cương màu xanh dương tốt nhất trên thế giới, bọn họ giải thích thực đúng với cái tên rồi, không hề khoa trương chút nào."
"Động tâm?"
Cô lắc đầu một cái, "Kim cương là vĩnh cửu, một viên liền phá sản, viên kim cương xinh đẹp màu xanh dương này, đúng là có thể lưu truyền vĩnh viễn, nhưng phần phía sau của câu nói kia còn quan trọng hơn, nó quả thật có thể làm anh phá sản."
Kim cương tất nhiên là đồ tốt, nhưng cô không có cũng không thích đến mức sùng bái, nghĩ như vậy, tay của cô, thế nhưng không tự chủ được sờ lên chiếc nhẫn trên ngón tay vô danh của mình.
Không có kim cương thì không phải là nhẫn sao?
Đám cưới không có kim cương, cũng không tính là đám cưới, thật là tốt biết bao? !
Kiều Tử Hoài gẩy gẩy tóc mái của mình, xem thường lắc đầu một cái, cười nói, "Nếu cô bắt được, chắc chắn sẽ không phá sản, viên kim cương này, vẫn là đồ cất giấu của Lục Duật Kiêu, nếu cô mua, thì giống như cô bán đồ gì đó từ tay trái cho tay phải rồi, cô nói có đúng không ?"
Cô nhếch nhếch môi, "Anh cũng thật biết lấy ví dụ." Tay trái cùng tay phải, chính là quan hệ hiện tại của cô và Lục Duật Kiêu sao?
"Anh ta sẽ lấy 20% tiền bán đấu giá được, dùng cho từ thiện, cô có tâm như vậy, trong chuyện này, có phải nên hăng hái một chút hay không?" Kiều Tử Hoài nói xong, ánh mắt nhìn về phía Lục Duật Kiêu.
Cô vẫn nhạt nhẽo lắc đầu, "Người khác cũng không có có yêu tôi...sao tôi phải làm thánh mẫu đi yêu người khác chứ." Cô cũng đưa ánh mắt qua theo Kiều Tử Hoài.
Lục Duật Kiêu vẫn đứng tại chỗ, giống như một vị đế vương đang xem xét lãnh thổ của mình vậy, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn chăm chú vào đài đấu giá.
Cô gái áo tím ngoan ngoãn thuận thuận đứng bên cạnh anh, trên mặt mang vẻ e lệ thẹn thùng không phù hợp với chiều cao của cô ấy, tuy là vẻ măt thẹn thùng của cô ấy, hết sức động lòng người, nhưng ánh mắt lộ liễu, làm thế nào cũng không che giấu được nội tâm vui sướng cùng kích động của cô ấy.
"Còn tự phong là cô gái trong trắng thuần khiết, rõ ràng là một cái háo sắc, ánh mắt như vậy, cũng không biết che giấu một chút, trên màn ảnh cũng như ngoài màn ảnh, khả năng diễn xuất vẫn gói gọn trong một chữ -- kém!" Ninh Uyển đi tới bên cạnh cô, không e dè chút nào chê cười cô gái áo tím trên đài cao.
Cố Tử Mạt biết, lời này của Ninh Uyển, là cố ý nói cho cô nghe, mặc dù tâm trạng của cô kém, nhưng vẫn có chút trao đổi bằng mắt, bằng không, với quá trình dài đằng đẵng như vậy, cũng thật sự là gian nan.
Cô gật đầu một cái, phụ họa nói, "Đúng là rất kém ."
So về linh khí, cô gái áo tím này không bằng Diệp Nhất Đóa, so về khả năng diễn xuất, lại không bằng Cố Trinh Trinh, cô cũng không nhìn ra cô gái mặc áo tím kia, trừ vóc dáng tướng mạo ra, còn có cái gì đáng khen đây.
Ninh Uyển nhìn về phía Cố Tử Mạt, khóe miệng giận cười, "Kết quả của cô ta, sẽ không quá tốt."
Cố Tử Mạt nhìn về phía Ninh Uyển, vừa nhìn về phía cô gái áo tím đang hả hê quên mất bản thân ở trên đài kia, "Dĩ nhiên, cô ấy chỉ là một người mới." Nhìn ra được, cô gái áo tím này, đã bị Ninh Uyển coi là cái đinh trong mắt, hơn nữa làm việc lại không biết thu liễm như vậy, về sau nhất định sẽ bị thua thiệt .
"Thứ đặc biêt nhất, đến rồi." Kiều Tử Hoài nhẹ giọng nói.
Cố Tử Mạt nhìn sang, trên đài cao, một tờ khế đất bị lấy ra.
"Mảnh đất của nhà họ Hà?"
"Còn không phải sao, nhà họ Hà đã chống đỡ không nổi nữa, leo lên cành cây cao là Lục thiếu, bán đấu giá ở chỗ này, tính toán, có lẽ cũng không bị thua thiệt."
Cố Tử Mạt nghe được những lời chán ghét xung quanh, theo bản năng nhìn chung quanh, nhưng không có nhìn thấy bất kỳ người nào có liên quan đến nhà họ Hà.
"Đừng tìm, nhà họ Hà đang xuống dốc, làm sao được đến những chỗ như thế này." Kiều Tử Hoài vỗ lên cánh tay cô, nhắc nhở cô.
Cố Tử Mạt cảm thấy lời nói của Kiều Tử Hoài có lý, liền không tìm kiếm nữa, bình tĩnh suy nghĩ một chút, bình tĩnh hỏi anh ta, "Vât phẩm bán đấu giá ở đây, nếu như giá cuối cùng thấp hơn sự mong đợi của chủ sở hữu, nếu như chủ sở hữu đổi ý, như vậy có hiệu lực không?"
Kiều Tử Hoài lắc đầu, "Chủ sở hữu phản đối cùng bội ước, ở chỗ này không có hiệu quả, cuối cùng sẽ giao dịch theo giá cuối cùng, hơn nữa nhà họ Hà đã cam kết, sẽ đem 1% số tiền bán đấu giá được, dùng cho từ thiện."
Cố Tử Mạt nghe vậy, khóe miệng trào phúng, "Chỉ có 1%, thật đúng là rất keo kiệt ."
"Cửa nhỏ nhà nghèo, làm sao có thể so với Lục Duật Kiêu được." Kiều Tử Hoài không chút nghĩ ngợi, liền nhận lời.
Tai Cố Tử Mạt nhạy cảm, giật mình một cái, trong lòng không ngừng lo lắng, cô cụp mi, nhỏ giọng nói, "Đừng nhắc tới anh ấy."
Kiều Tử Hoài chỉ có thể nhíu mày, ra vẻ thấu hiểu lòng người nói: " Vậy thì không nói, tôi hiểu biết rõ tâm tình của cô, như vậy đâm cô quá đau rồi, loại chuyện không có tình người này, tôi chưa bao giờ duy trì." Nói xong, anh ta giờ tay ra vẻ không có gì quan trọng, một bộ tiêu sái.
Trong lòng Cố Tử Mạt biết rõ, đây là Kiều Tử Hoài cố ý, bản tính miệng thối lại bảnh bao, đến nơi nào cũng không thay đổi được.
Cô giơ tay lên nắm được cánh tay của anh ta, ngước mắt nhìn anh ta, kiên định nói, "Tôi không sợ bị đâm đau, bây giờ tôi có thể tiến lên rồi, anh có thể dừng sự đắc chí của mình lại đi." Lời còn chưa dứt, cô đã buông tay anh ta ra, dứt khoát vạch mọi người ra, gạt mọi người dọc theo đường đi ra, cuối cùng đứng ở phía trên cùng.
Cô ngửa đầu, khẽ cười với Lục Duật Kiêu cao cao tại thượng một tiếng, hắng giọng liền nói, "Có thể đấu giá sao?"
Rõ ràng nên nói với người chủ trì đấu giá, lại nói với Lục Duật Kiêu.
Trong biệt thự mọi người xôn xao một hồi, bọn họ thật sự suy đoán không ra, cô gái có bối cảnh thế nào, mà có thể có dũng khí như vậy, có thể chất vấn Lục Duật Kiêu.
Cũng may người đấu giá trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, lúc này phản ứng kịp, mỉm cười nói với Cố Tử Mạt, "Chúng tôi quy định giá khởi điểm là 15 triệu, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn mười vạn, xin mời tiểu thư."
Cố Tử Mạt khẽ mỉm cười, tiến lên một bước, khẽ mở miệng, nói ra một con số đủ để oanh tạc màng nhĩ của tất cả mọi người, "Mười vạn."
Không phải cao đến đáng sợ, mà là thấp đến đáng sợ, đủ để dọa sợ màng nhĩ của mọi người, có vài người còn ngoáy ngoáy lỗ tai, cho là vừa rồi mình nghe lầm.
"Chuyện này. . . . . ." Người đấu giá cho dù kinh nghiệm lão luyện, đối mặt tình huống như thế cũng phải trợn tròn mắt, cơ thể anh ta hơi nghiêng về phía trước, cố gắng giải thích cho cô, "Tiểu thư, giá khởi điểm chúng tôi quy định là 15 triệu, nếu là. . . . . ."
"Mảnh đất trống này, không đáng giá nhiều tiền như vậy." Không đợi người đấu giá nói dứt lời, Cố Tử Mạt đã cắt đứt lời của ông ta, "Tôi không có thừa tiền, mua một khối đất không có giá trị chút nào! Nếu như tôi làm như vậy, chỉ có thể chứng minh tôi là đồ ngu!"
Mọi người rớt tròng mắt, suy đoán nhất thời bay loạn đầy trời.
Chẳng lẽ, vị tiẻu thư xuất hiện bất ngờ này, hiểu rõ bí ẩn của mảnh đất này, nhà họ Hà không có năng lực khai phá, thì đưa mảnh đất đến buổi đấu giá, chẳng lẽ là - bên trong thật sự có nội tình gì đó mà không muốn người biết.
Sớm đã truyền ra, nói phía dưới mảnh đất kia có dòng nước ngầm, cho dù chính phủ cho phép khai phá, thì muốn khai thác cũng rất khó khăn, cái công trình này, nói trắng ra là ra sức mà không có kết quả.
Mặc dù là tin đồn trên đường, nhưng tốc độ truyền tin nhanh chóng, khiến mỗi nhà đầu tư có ý muốn mua đều vẫn thấy sợ hãi.
Hơn nữa, vị tiểu thư này lại vẫn nói, ra giá cao chính là người ngu, cô ấy nói ra lời như vậy, chẳng phải là một ngụm phong kín, khiến bất kỳ ai cũng không dám ra giá cao, nếu không liền gánh danh hiệu ' người ngu '.
Nghĩ đến cái danh hiệu làm người nhức đầu này, cũng đủ khiến mọi người nghĩ sâu tính kỹ một trận rồi.
Cố Tử Mạt quay đầu lại liếc nhìn mọi người đang nghị luận ầm ĩ, càng tăng thêm sức mạnh, cô mở miệng lặp lại, "Mười vạn."
Phía sau mỗi người một suy nghĩ, có vài người nghe đến đó, lại kiềm chế không được, bọn họ nghĩ, có muốn hay không tốn vài chục vạn thử vận khí một chút, có lẽ mua được vẫn kiếm được .
mặc kệ vì sao bằng lòng bỏ tiền ra thử xem, có tiền chính là tùy hứng!
Đúc lúc bọn họ do dự, Lục Duật Kiêu ở phía trên cũng ra giá, "11 vạn."
Mọi người lai hút không khí một trận, Lục thiếu cũng tham dự vào, nếu ai dám tiếp tục tăng giá, chẳng phải nghĩa là đối đầu với Lục thiếu sao, huống chi, cho dù bọn họ có thể tiếp tục tăng giá, của cải của bọn họ có thể so sánh với Lục thiếu sao? !
Một buổi đấu giá cao cấp, lại bởi vì sự tham gia của cô gái không biết danh tiếng gì này cũng Lục thiếu, lại đang phát triển thành trò cười.
Có Tử Mạt nghe thấy anh ra giá, cũng miệt thị nhìn anh một cái, "Lục thiếu đây là nhiều tiền muốn đè người sao?" Nói xong, cô liền chuyển sang người đấu giá, ra giá một lần nữa, "12 vạn."
Lục Duật Kiêu không có trả lời cô, chỉ nhàn nhạt mở miệng, "13 vạn."
"14 vạn." Cô âm thầm hạ quyết tâm, nếu anh còn dám tăng giá, lần sau, cô liền thêm một đồng tiền.
Chỉ cần nghĩ đến, cô lại phải cho Hà Ân Chính thêm 1 đồng tiền, cũng cảm thấy thiệt thòi rồi!
Lần trước cho Hà Ân Chính tiền ngồi xe buýt, cô còn mượn của Diệp Nhất Đóa, bây giờ còn chưa trả!
Lục Duật Kiêu nhíu mày, không tiếp tục tăng giá, mà yên lặng đứng ở tại chỗ, vừa vặn lúc này, có một người đàn ông mặc tây trang tiến lên, gé sát nói gì vào tai anh, nụ cười trên mặt anh rõ hơn, cuối cùng ngoắc ngoắc môi với Cố Tử Mạt, lấy tay ra hiệu ' xin mời'.
Rồi sau đó, cái khuôn mặt tôn quý mà xa cách kia, liền hướng về phía người đấu giá, làm một dấu hiệu đơn giản cho đối phương.
Trên mặt người đấu giá, đã sớm không có sự lúng túng vừa rồi nữa, mà đã khôi phục sự tự tin thỏa đáng, ông ta nhìn mọi người, chuyên nghiệp mở miệng, "Vị tiểu thư này ra 14 vạn, xin hỏi còn có người ra giá nữa sao?"
Mọi người ở dưới đài, người người đều là nhân tinh, vừa rồi rõ ràng thấy hình như có người mật báo cho Lục Duật Kiêu, sau khi người này đi khỏi, thì Lục Duật Kiêu không ra giá nữa, này chẳng phải là, nói rõ ràng, mảnh đất này là hàng lừa đảo, ngay cả Lục thiếu cũng không muốn mua rồi.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không có bất kỳ ai, dám lên trước tăng giá.
"14 vạn lần một, 14 vạn lần hai, 14 vạn lần ba, đồng ý!" Giải quyết dứt khoát.
Cô dùng 14 vạn, mua một mảnh đất.
Thật đúng là -- cơ duyên tới, cản đều cản không nổi.
Cô lại càng tự tin, cằm xinh xắn khẽ nâng lên, kiêu ngạo hướng về phía Lục Duật Kiêu, liền nói, "Lục thiếu, như thế nào, còn muốn tranh với tôi sao? Lần này, anh nhận thua sao? Nếu như anh nhận thua, thì bước xuống khỏi đài cao! Dám làm sẽ phải dám đảm đương, dám cùng ta đấu giá, anh sẽ phải có dũng khí dám chịu thua, anh có xuống không? !"
Hàng ngày lúc chung sống cùng người đàn ông trước mắt này, anh ta đã làm nhiều chuyện khiến cô phải nghiến răng nghiến lợi, chẳng qua anh ta vẫn luôn thắng cô, mỗi lần anh ấy dùng mưu mẹo cũng đều trên cô.
Lần này, trước mặt rất nhiều người trong giới thượng lưu, cô nhất định phải ra ngụm ác khí này!
Dĩ nhiên, đây chỉ là bước đầu tiên, một mủi tên thù địch này, chỉ mới báo ân oán lúc trước, mà sự lừa dối của anh, tạo nên sự chênh lẹch về tâm lý cho cô, cô cũng sẽ trả thù lại hết!
Lời này vừa nói ra, dĩ nhiên là không giống bình thường, bị kinh sợ đến, không chỉ là Lục Duật Kiêu, mọi người ở đây, không khỏi kinh ngạc ra tiếng, mà sau khi bối rối một lúc, mọi người đều nhất trí yên lặng xuống.
Mọi người im lặng nín thở, chẳng dám thở mạnh một câu, run run rẩy rẩy đặt toàn bộ ánh mắt lên người Lục thiếu.
Người thừa kế hợp pháp quan trọng nhất của nhà họ Lục truyền kỳ, đương nhiên là nhân vật được mọi người vây quanh, anh ta sẽ nhận thua sao? Huống chi còn đối mặt với một cô gái không biết từ đâu chạy đến.
Cô gái này, là chán sống sao.
Cố Tử Mạt cười tươi đẹp làm sao, từ lúc cô bắt đầu đi ra khỏi đám người, cô cũng chưa hề nghĩ sẽ làm một con rùa đen rút đầu, cô không phải cái loại tính cách rụt rè, Lục Duật Kiêu không sủng hạnh cô, không cho cô một tia sáng, vậy thì cô sẽ chủ động đứng ra, dùng ánh sáng của bản thân chiếu mù ánh mắt của mọi người.
Mà phương thức của cô, chính là giẫm lên anh để đi lên , mà không phải mượn ánh hào quang của anh!
Chỉ có cái loại ngôi sao nhỏ nhoi không có đầu óc, cả người tràn đầy tính cách nô lệ cùng hư vinh không nhận được, mới có thể nghĩ đến việc mượn vị trí bên cạnh người đàn ông để biểu lộ ánh sáng của bản thân!
"Như thế nào? Không dám sao!" Môi nhỏ bé của cô khẽ nhếch, trong mắt đầy tự tin.
Lục Duật Kiêu cúi đầu nhìn cô, mặt mày khơi lên, anh hiểu rõ cô, đương nhiên biết sự tự tin của cô đến từ đâu, cô gái mà anh nhìn trúng, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát ra một vài thứ ngoài dự đoán.
"Bành bạch --" cô vừa dứt lời, sau lưng liền vang lên mấy tiếng vỗ tay.
Cô không quay đầu lại, không cần nghĩ cũng biết, đó là hành vi của Kiều Tử Hoài, lúc trước, Kiều Tử Hoài liều mạng đối nghịch với Lục Duật Kiêu, lần này, nhất định rất vui thích nhìn thấy Lục Duật Kiêu xấu mặt rồi, cô bí quá hóa liều đứng ra như vậy, vui vẻ nhất, chỉ sợ cũng không có ai khác ngoài Kiều Tử Hoài.
Tiếng vỗ tay thanh thúy, cũng chỉ có mấy cái như vậy, hoàn toàn không có người dám phụ họa theo.
Đây không phải là cái chợ, mọi người ở đây đều là nhân tinh, dĩ nhiên sẽ không bởi vì kinh ngạc với phong thái của một cô gái mà đắc tội với Lục Duật Kiêu, bọn họ đều nhất trí yên lặng chờ ở một bên, đang mong đợi phản ứng của Lục Duật Kiêu.
Mà cô gái dám tranh đoạt ánh sáng cùng nhật nguyệt, sẽ có kết quả thế nào đây?
Tất cả, đều lo lắng!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn