• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Tử Mạt vẫn kiêu căng ngửa mặt lê như cũ, mục tiêu của cô rất rõ ràng, kéo anh xuống, để anh đứng ở vị trí giống cô!

Sao Lục Duật Kiêu lại không hiểu ý tưởng của cô chứ, giọng điệu của cô kiêu ngạo như vậy, chính là muốn cho anh chỉ có một sự lựa chọn.

Ở trước mặt những người khác, anh có thể sẽ nghĩ ra đủ các biện pháp, mà bây giờ người mà anh đối mặt là cô, một cô gái anh cam kết dùng cả cuộc đời để sủng ái.

Nếu nhưu anh không thể bước xuống theo lời cô nói, sợ rằng phía dưới nhất định sẽ có người không muốn bỏ qua cho cô rồi, miệng lưỡi con người, có lúc, thật sự có thể giết chết người.

Ánh mắt anh nheo lại nhìn xuống dưới đài, hút lấy ánh mắt của cô, nâng bước, ai ngờ, người đep bên cạnh cũng bước theo, anh lạnh lùng liếc cô ta một cái, ý bảo cô ta lui ra, bản thân thì đi thẳng về phía trước.

Cô gái áo tím sao có thể làm theo lời anh chứ, cô ta vất vả lắm mới đả thông được quan hệ, để cho mình trở thành bạn gái của Lục Duật Kiêu, tối nay tuyệt đối không thể uổng phí bao nhiêu công sức bấy lâu được, thấy Lục Duật Kiêu phải đi, cô ta nổi lên lòng hiếu thắng, không nhịn được đưa tay kéo lấy góc áo của anh, cất bước đi theo.

Người đàn ông bị chọc giận, chán ghét quay đầu lại mắt lạnh liếc cô ta một cái, ánh mắt không giận mà uy, "Tô tiểu thư, Hoàn Á cũng không nuôi người ngu dốt!"

Cô gái áo tím nghe vậy, cả người bỗng run lên, dưới ánh mắt lạnh nhạt của anh, tay của cô ta, chỉ có thể ngượng ngùng rời khỏi góc áo của anh, bước chân sợ sệt lùi lại.

Cố Tử Mạt ở phía dưới, nhìn rõ tất cả trên đài, khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên.

"Tôi đã sớm nói rồi, kết quả của cô ta sẽ không quá tốt, hiện tại vừa nhìn, quả thật là quá kém!" Ninh Uyển không biết khi nào, đã đứng bên cạnh cô.

Giờ phút này, hai tay Ninh Uyển khoanh tròn trước ngực, hất cằm, bộ dáng đang xem kịch vui.

Cố Tử Mạt không nói gì, chỉ liếc Ninh Uyển một cái, liền đi tới bên cạnh nhân viên phục vụ, phân phó anh ta lấy hai chén ' đào đỏ xanh lá ' tới đây, sau đó bưng ly rượu, đi về phía chân cầu thang.

Từ lúc Ninh Uyển bắt đầu cố ý đứng sát cô, cô đã biết Ninh Uyển có ý đồ xấu, mà bây giờ, cô càng thêm minh xác lòng dạ Tư Mã Chiêu của Ninh Uyển, cô gái mặc áo tím kia là diễn viên mới được tiến cử, có lẽ từ lúc mới bắt đầu bước vào giới, đã không hợp với Ninh Uyển, rất có thể, cơ hội ở bên cạnh Lục Duật Kiêu lần này, là do cô gái áo tím cướp được từ trong tay Ninh Uyển, Ninh Uyển tức không nhịn nổi, mới mời cô đến để áp chế nổi bật của cô gái áo tím.
Mà Ninh Uyển vừa từ phía sau đi đến bên cạnh cô, có lẽ vì, muốn thông qua cô, triển lãm phong thái của mình với Lục Duật Kiêu thôi!

Cô không phải nhà từ thiện, rất không thích bị người khác lợi dụng, giúp người khác hoàn thành ước vọng!

Bởi vì cả đại sảnh quá mức rộng rãi, diện tích cực lớn, cho nên đi từ nơi này đến chân cầu thang, vẫn còn cần một khoảng cách, mà lúc đi qua đoạn đường này, cô đã đem tất cả tốt-xấu, thu thập hết vào trong tai.

"Lục thiếu nghĩ như thế nào, mà lại đi xuống!"

"Lục thiếu nghĩ bóp chết cô ta, cũng không phải chỉ là chuyện một xu, ông đoán xem, tối nay cô ta có thể còn sống đi khỏi nơi này sao?"

"Cô gái đặc biệt, đây là Lục thiếu đã bị cô ta mê hoặc rồi."

"Đẹp như vậy, còn rất có khí thế, sẽ không phải là nữ minh tinh mà Hoàn Á mới ký hợp đồng chứ."

Cô nghe, khóe miệng càng nâng lên cao hơn, những lời bình luận tán dóc này, thật đúng là tốt xấu lẫn lộn, khen chê nửa nọ nửa kia.

Cô bước thẳng đến chân cầu thang, bước chân của anh vững vàng, lúc cô bước đến nơi, thì anh cũng cùng lúc bước đến chân cầu thang.

Cô nhìn anh, nâng chiếc cằm xinh xắn lên, sau đó đưa ly ' đào đỏ xanh lá ' tới trước mặt anh, "Tối nay cảm ơn, uống một chén đi, em mời anh."

Mọi người kinh ngạc đến ngây người, cô gái này, thật đúng là rất kỳ quái, ở địa bàn của Lục thiếu, dùng rượu của Lục thiếu, tới mời Lục thiếu uống rượu. Quả thực là -- cực kỳ không biết tự lượng sức mình.

Không phải là không có đầu óc, thì chính là rất có tâm kế.

Dùng cái loại phương thức gần như trêu chọc để dồn ép này, thật sự có thể thu hút sự chú ý của Lục thiếu sao?

Ở chỗ những người phụ nữ, nhìn về phía này, không nhịn được, mỗi người đều nổi lòng nhiệt huyết.

"Thì ra là Lục thiếu chính là tổng giám đốc bá đạo điển hình, thích dáng vẻ như vậy, chịu nhịn một hơi, sớm biết như vậy, nhất định tôi sẽ xông lên trước cô ta một bước rồi, vứt một xấp tiền cho Lục thiếu, trực tiếp kêu gào muốn bao nuôi anh ta!"

Một vị khác lườm cô ta một cái, càng thêm nóng lòng nói: " Nếu tôi biết những điều này sớm hơn, thì cũng không tới phiên cô dùng tiền vũ nhục anh ta đâu, chắc chắn tôi sẽ xông lên đầu tiên, đè anh ta ra đất, trực tiếp nói với anh ta, Ngưu Lang, ngủ với em một đêm nào."

Tất cả phái nữ, bộ não đều tưởng tưởng hết sức phong phú, rối rít xoa xoa tay, cố gắng nghĩ ra một phương thức đặc sắc, đến bắt sống Lục thiếu cao cao tại thượng này.

Cuối cùng, cũng có một giọng nói vô cùng không hòa hài chen vào, "Các người đừng suy nghĩ như vậy, Lục thiếu chắc chắn sẽ không uống rượu mà cô ta đưa đâu!"

"Làm sao cô biết!" Bị dội một gáo nước lạnh lên đầu đám phụ nữ đều tỏ vẻ không phục.

"Bởi vì tôi có may mắn từng tiếp xúc với Lục thiếu, chắc chắn anh ta sẽ không uống bất kỳ thứ gì do một cô gái xa lạ đưa tới! Ngay cả nước trái cây cũng không!" Cô gái này rất kiêu ngạo, cô đã từng ngồi cùng bàn với Lục thiếu, tự cho là hiểu rõ Lục Duật Kiêu.

"Thật mất mặt, Lục thiếu nhận rồi kìa!" Một người phụ nữ bị hắt nước lạnh nào đó, nghểnh cổ trầm ngâm nhìn về phía chân cầu thang, đối đáp với cô gái kia.

Bên kia, Lục Duật Kiêu nhận ly rượu trên tay Cố Tử Mạt, liếc mắt nhìn vào trong ly một cái, ngoắc ngoắc môi, "Bên trong không có bỏ thêm cái gì chứ?"

Cố Tử Mạt cau mày, hơi không hiểu ý của anh, "Nguyên liệu gì?"

Người đàn ông nhíu mày, khóe miệng nở nụ cười không rõ, giải thích ngắn gọn, "Thứ có thể khiến cho anh ngủ."

Mi tâm của Cố Tử Mạt chau chặt hơn, đó là loại nguyên liệu gì chứ? Thuốc ngủ sao? Bỗng dưng, cô nghĩ đến cái gì, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía anh, cả người giận đến mức bả vai run rẩy.

Trước mắt bao nhiêu người, cô lại bị anh đùa giỡn như vậy!

Người đàn ông này, còn có thể xấu xa hơn chút nữa được sao?

Một viên đá làm gợn ngàn tầng sóng, người chung quanh, đều nghe được, đồng thời, cũng đều nghe hiểu.

"Không thể nào, trong rượu này thật sự có thôi tình dược? Cô gái này là muốn làm một trận lớn đây, bội phục bội phục."

"Trời ơi, nếu như thực bỏ thêm thuốc, chẳng phải Lục thiếu. . . . . ." Thiếu nữ hoài xuân, mọi người đều lo lắng cho Lục Duật Kiêu.

Cố Tử Mạt nghe những lời suy đoán đầy ác ý kia, theo bản năng cúi đầu xuống, lại mơ hồ nghĩ đến điều gì đó, trong nháy mắt ngẩng đầu lên, cười tươi với anh, nhón chân lên, dùng cánh ta để không, cố sức vòng qua cổ anh, đưa lại gần bản thân, cười nói, "Lục thiếu, nếu bên trong có bỏ thuốc, thì tôi sẽ dùng bản thân bồi thường cho anh, anh có bằng lòng không?"

Mọi người ngã ngổn ngang tại chỗ, cô gái này, thế nhưng chủ động đến cái loại trình độ này, công khai dùng cơ thể trêu đùa Lục thiếu thì thôi, lại còn quang minh chính đại nói, muốn ân ái cùng Lục thiếu bị hạ thuốc, cũng thật là liều! Nếu như lan truyền đi, chẳng phải sẽ làm bại hoại danh tiếng của bản thân sao.

Thật là yêu tinh câu nhân, nếu Lục thiếu cứ như vậy bị câu đi, cũng đủ khiến cho những người phụ nữ độc thân của thành phố tan nát cõi lòng mất bảy ngày!

Người đàn ông cười nhẹ, vừa muốn đáp lại.

Thì nghe được Cố Tử Mạt cười khanh khách, cô buông cánh tay đang giữu chặt cổ anh, rồi đẩy anh ra, cả người lui về phía sau một bước, "Cho dù Lục thiếu bằng lòng, tôi còn không muốn đâu. Lục thiếu, trong rượu này không có thêm bất kỳ vật gì, dù là thuốc tráng dương, cũng không dám thêm."

Mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, đây rốt cuộc là chuyện gì chứ.

Lục thiếu của bọn họ, phải dùng tới thuốc tráng dương sao?

Mọi người đều biết, Lục Duật Kiêu cao lớn tuấn mỹ, phong thái thanh nhã, có tiền có quyền, tác phong nhanh nhẹn, là người tình trong mộng trong suy nghĩ của ngàn vạn cô gái. Một người đàn ông như vậy, nếu nửa người dưới không được, thì ngàn vạn cô gái này, chẳng phải là sẽ mộng quy vô nơi? !

Lục Duật Kiêu cũng không tưởng được, thế nhưng lần này anh lại bị cô thiết kế, khóe miệng của anh kéo ra rất nhỏ, nhưng vẫn cố ý lùi người về phía sau, cố ý tạo chút cảm giác khẩn trương cho cô.

Cố Tử Mạt đều thấy rõ hành động của anh, cô cũng không buộc anh, ngược lại đổi một tuyến đường khác.

Cô đi tới, nhẹ nhàng gõ xuống thành ly rượu trong tay anh, rất hòa khí nói: " Nếu như Lục thiếu không muốn để tôi mời, vậy thì Lục thiếu hãy mời tôi uống đi." Nói xong, cô liền cụng ly một cách tượng trưng với anh, mỉm cười uống cạn ly rượu.

Lục Duật Kiêu nhìn cô ngửa đầu uống vào, cũng bưng ly rượu lên, một hơi uống cạn.

"Cám ơn Lục thiếu" cô nhận lấy ly rượu trong tay Lục Duật Kiêu, xoay người đi, trước khi đi, lại nghiêng đầu nhìn anh, "Lục thiếu, rất xin lỗi, bên trong có bỏ thêm nguyên liệu ."

Cô nói xong, cũng không nhìn sắc mặt của anh, xoay người liền rời đi.

Khóe miệng Lục Duật Kiêu vẫn cong lên như cũ, anh rất rõ ràng, bên trong hoàn toàn không có gì cả, Cố Tử Mạt nói như vậy, chỉ là cố ý khiến mọi người suy đoán mà thôi.

Điều mà anh thích ở cô, chính là sự tinh nghịch này.

Anh mặc kệ mọi người suy đoán như thế nào, ra dấu bảo người đấu giá, tiếp tục tiến hành buổ bán đấu giá bình thường.

Lúc Cố Tử Mạt quay lại, thấy Ninh Uyển vẫn đứng ở chỗ cũ, cô cũng ko sợ cô ta, đứng thẳng bên cạnh Ninh Uyển.

Cô và Lục Duật Kiêu, cùng uống với nhau một ly ' đào đỏ xanh lá ', cũng coi như sự mất mặt lúc trước, đã đòi lại được, cho nên tâm tình của cô rất vui vẻ, khóe miệng như có như không hếch lên.

Ninh Uyển chính mắt nhìn Cố Tử Mạt trở nên nổi bật, hiện tại trên mặt đều là vẻ vui sướng, trong lòng cô cực kỳ buồn bực, không nhịn được ghé sát vào bên tai Cố Tử Mạt, nhỏ giọng nói, "Xem ra cô cũng không ngốc, còn biết bỏ tôi ra đấy." Trước kia cô cảm thấy Cố Tử Mạt là một con thỏ trắng ngây thơ đến mức mặc cho người ta nắn bóp, bây giờ nhìn lại, hình như sự thật cũng không đơn giản như vậy.

Cố Tử Mạt không có ý định nổi lên tranh chấp với Ninh Uyển, nhìn vật phẩm đâu giá mới ra, rất tự nhiên mà nói, "Cảm ơn."

Những lời này, truyền vào trong tai Ninh Uyển, cũng là một loại châm chọc trắng trợn.

Cô là ảnh hậu, cô là nữ thần bị tất cả đàn ông truy đuổi, thực lực của cô rất mạnh, tràn đầy tự tin, chỉ có cô muốn cho, chứ không có đạo lý người khác buộc cô phải nhường cho!

Tại sao cô mang Cố Tử Mạt tới đây? Một mặt, là cô nghe theo lời đề nghị của Kiều Tử Hoài, muốn dùng Cố Tử Mạt để đè ép uy phong của họ Tô kia xuống, mặt khác, cô muốn mượn vị trí trợ giúp Cố Tử Mạt, để biểu diễn trước mặt Lục Duật Kiêu một phen.

Nhưng Cố Tử Mạt!

Cái đồ hèn hạ ẩn giấu thật sâu này!

Cô ta đã đoạt đi tất cả nổi bật, còn vứt cô lúng ta lúng túng đứng ở nơi này!

Cô giận dễ sợ, không nhịn được khóe miệng giận cười, nói: " Năm đó công chúa Bình Dương đưa Vệ Tử Phu vào cung trước, từng dặn dò qua Vệ Tử Phu, không nên quên người dẫn đường. Vệ Tử Phu cũng chưa từng quên người dẫn đường, mới một đường lên như diều gặp gió, cuối cùng ngồi lên vị trí hoàng hậu."

Cố Tử Mạt chán ghét vẻ hùng hổ hăm dọa của Ninh Uyển, châm chọc nói: " Cô học môn lịch sử không giỏi rồi, xem ra trình độ văn hóa của giới nghê sỹ hơi kém, cần được nâng cấp ngay." Cô lạnh lùng liếc cô ta một cái, lại bổ sung, "Cô không biết đúng không? Cuối cùng Vệ Tử Phu tự treo cổ rồi. Mặt khác, nhân tiện tôi cũng muốn nhắc nhở cô một chút, tôi gả cho Lục Duật Kiêu, cũng không phải dựa vào sự lãnh đọa sáng suốt của cô!"

Từ lúc tiếp xúc với Ninh Uyển tới nay, mặc dù cô vẫn coi Ninh Uyển là kẻ địch mà đối xử, nhưng bỏ qua ân oán cá nhân, thì cô vẫn rất thưởng thức Ninh Uyển .

Ninh Uyển có khí thế của ảnh hậu, phong cách ưu nhã bức người, nhìn Ninh Uyển trong trạng thái tĩnh, giống như là một mỹ nhân cổ điển trong một bức tranh cổ vậy, nhìn Ninh Uyển khi hoạt động, lại cảm thấy cô ấy thông minh Linh Tê, tương đối hiểu được lấy hay bỏ.

Nhưng hết lần này tới lần khác, cái cô nàng Ninh Uyển này, biết rõ cô và Lục Duật Kiêu là vợ chồng, mà quan hệ cũng không tệ, vẫn làm như vậy! Hơn nữa tà tâm còn không chết nữa!

Là quá muốn gả cho Lục Duật Kiêu sao? Hay, sau lưng co ta có người chống, xương cứng rắn, không sợ đắc tội cô, cũng không sợ đắc tội Lục Duật Kiêu?

Hiện nay một đôi vòng tay mã não, dưới sự tranh mua của mọi người, đã tăng tới bảy trăm vạn rồi, cô liếc qua chất lượng của vòng tay này một cái, không cần nhìn kỹ, cũng biết là phẩm chất tốt nhất, cô không biến sắc, đợi đến lúc người đấu giá hô, "Bảy trăm vạn lần 1, bảy triệu lượng lần. . . . . ."

Cô bỗng mở miệng, "Mười triệu!"

Đừng hỏi tại sao cô có thể lập tức nâng lên ba trăm vạn, có tiền, tùy hứng!

Chẳng qua cũng không phải cô có tiền, mà là Lục Duật Kiêu có tiền.

Cô không tin, lát nữa đến lúc tính tiền nếu cô không có tiền, Lục Duật Kiêu có thể để cho người ta ném cô ra ngoài! Cô tiếp tục đấy giá toàn bộ vật phẩm phía sau, toàn bộ đều sẽ do Lục Duật Kiêu than toán, hiệp 2, cô muốn cho Lục Duật Kiêu nếm thử tư vị làm Công tử Bạc Liêu môt chút.

Không phải anh có tiền sao? Không phải là Phú Khả Địch Quốc như lời đồn sao?

Vậy thì tốt, vậy cô sẽ để cho anh làm một chuyện dễ đạt được nhất, điều này cũng không coi là đang làm khó anh, mà ngược lại là đang chăm sóc anh thôi. Giúp anh tiêu tiền, anh ấy nên vui mừng mới đúng!

Ngay sau đó, cô liên tiếp mua được bốn món đồ trang sức châu báu, tổng giá trị thế nhưng lên đến gần 50 triệu.

Mọi người ở đây, cũng tính toán thay cô, cái cô gái không rõ lai lịch này, tốn 50 triệu mua đồ trang sức châu báu, cũng không chịu tốn nhiều tiền đi mua mảnh đất của nhà họ Hà.

Cách cô ra tay thật kỳ quái, làm người ta không hiểu. Chẳng lẽ, cô có nhà đầu tư tiền siêu mạnh, mảnh đất kia của nhà họ Hà, thực sự là không đáng giá bao nhiêu tiền.

Mọi người nghĩ tới đây, bắt đầu lau mồ hôi ào ào, may mà vừa rồi không có hành động thiếu suy nghĩ, bằng không, đã tặng không tiền cho nhà họ Hà rồi.

Cho nên phần tiếp theo của buổi đấu giá, chỉ cần là vật đấu giá bị Cố Tử Mạt tăng giá, cũng bị mọi người tranh mua, mọi người ở nghe và suy nghĩ, đều cảm thấy những vật mà cô gái này muốn bắt, đều có được tiềm lực tăng giá trị rất lớn đâu.

Đương nhiên Cố Tử Mạt cũng ý thức được, ở phần sau của buổi bán đấu giá, không ít người đều đang cạnh tranh giá với cô, cô bỗng cảm thấy, trò chơi này không dễ chơi nữa rồi, như vậy thì cô sẽ không chơi nữa.

Cô qua đầu lại, vạch mọi người ra, đi đến trước mặt Kiều Tử Hoài, chìa tay ra trước mặt anh ta, "Cho tôi, danh thiếp của anh."

Tấm danh thiếp Kiều Tử Hoài cho cô trước đó, bởi vì nhất thời xấu hổ mà cô đã vứt bỏ, hiện tại cô hối hận.

Nghe yêu cầu của cô, ánh mắt đào hoa của Kiều Tử Hoài sáng chói, hả hê móc từ trong ngực ra một tấm danh thiếp mới tinh, "Nữ thần muốn, tôi không thể nào không cho, đây."

Cố Tử Mạt liếc anh ta một cái, liền nói, "Tôi có việc khác cần dùng đến, cảm ơn, dùng hỏng chơi hỏng rồi cũng đừng tìm tôi."

Nói xong, không đợi Kiều Tử Hoài phản ứng kịp, cô quay đầu liền đi.

Đợi đến lúc đi tới cửa, thì có người hầu bàn tới ngăn cản cô, "Vị tiểu thư này, chúng tôi có quy định của chúng tôi, hiện tại cô không thể đi được."

Ánh mắt Cố Tử Mạt hơi rút lại, mặt không biểu lộ nhìn lướt qua nơi đài cao kia, nhếch miệng lên một đường cong, lạnh lùng nói, "Các người muốn tôi trả tiền chứ gì."

Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK