Anh nhìn lướt qua hai người trong phòng khách, nhìn thẳng vào một người đàn ông áo đen phân phó, "Có người theo dõi tôi, tìm thời cơ thích hợp, cho anh ta thứ cần tìm." Đồng thời mặt không chút thay đổi liếc qua người ngồi trên ghế salon một chút, không nói gì, liền xoay người đi vào phòng ngủ.
"Thế nào, người nào không có mắt như vậy, chọc giận Lục đại thiếu gia của chúng ta?" Có người thiếu kiên nhẫn, cũng không quan tâm cảm xúc của người khác, ranh mãnh châm chọc lên tiếng nói.
Người đàn ông quay đầu lại, người tới mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình màu đỏ chót trên người, muốn không có người chú ý cũng khó khăn, anh nhìn người tới, vẻ mặt lạnh lùng, "Nếu như cậu không ở phía sau thêm phiền phức, tôi đã phải cám ơn trời đất rồi."
Kiều Tử Hoài vẫn bất động vùi người trên ghế sô pha như cũ, hoàn toàn che đi nửa người, anh ta lười biếng gẩy gẩy vài sợi tóc trên trán, hài hước cười nói, "Mình không phải là nhàn rỗi không có chuyện gì, giả mạo cậu đi lòng vòng ở cửa nhà họ Cố, trêu chọc cô bé giúp việc, cậu lại nổi giận đến mức như vậy? Này cũng đã cách bao nhiêu ngày rồi, cậu vẫn còn như vậy sao? Xin bớt giận."
Người đàn ông không biến sắc, rót chén nước, thừa dịp Kiều Tử Hoài không phòng bị, trực tiếp hắt lên gương mặt tuấn tú của anh ta, "Khuôn mặt này của cậu, có vẻ đổi lại sẽ dễ nhìn hơn."
Kiều Tử Hoài thấy thế, vội vàng trốn tránh, nhưng vẫn bị hắt ướt vạt áo, vô cùng chật vật, ngược lại với vẻ mặt gặp biến không sợ hãi, thong thả ung dung sửa sang lại liểu tóc yêu quý của mình, nháy đôi mắt đào hoa, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, "Này, muốn đánh nhau phải không?"
Một công tử cao quý trong thoáng chốc hóa thân thành hình dáng côn đồ, bày ra một bộ dáng muốn đánh một trận.
"Cũng một đoạn thời gian không động thủ rồi." Người đàn ông đặt chén nước xuống, đứng lên, trực tiếp ra chiêu.
Kiều Tử Hoài cũng vụt đứng lên nghênh chiến, hai người nói đánh là đánh, cũng không cần thương lượng, đúng là một trận quyền đấm cước đá. Hai người cũng là lực lượng ngang nhau, bất phân cao thấp, cuối cùng cũng không có ai chiếm được tiện nghi, hai người vật lộn một lát, lại vô cùng có ăn ý đồng thời thu tay lại.
Hai người còn giúp nhau sửa sang lại áo cho đối phương, sau đó không hẹn mà cùng anh tuấn ngồi vào ghế salon bên cạnh, thật giống như vừa mới quyền đấm cước đá không phải bọn họ vậy.
Lục Duật Kiêu vừa xoay cổ tay, liếc Kiều Tử Hoài một cái, nhíu mày hỏi, "Thừa dịp mình đang bận, cậu cũng coi như là chịu khổ cực rồi hả ?"
Kiều Tử Hoài cười to, bảnh bao sửa lại tóc mái trên trán một chút, rất không sao cả buông tay ra, "Tán gái không siêng năng bằng trước kia, đi phòng tập thể thao nhiều hơn, cứ như vậy, không giống cậu." Ba chữ cuối cùng kia, ý vị kéo dài ra.
Lục Duật Kiêu rót rượu, đưa một chén cho anh ta, nhướng lông mày, "Mỗi người có thứ quý trọng riêng."
"Lời nói này. . . . . ." Kiều Tử Hoài nhận lấy, nhìn ly rượu, nhún vai, nói sang chuyện khác, ranh mãnh nói: " Thấy cậu trở về sớm như vậy, khẳng định là không có khanh khanh ta ta, nếu không, anh em giúp cậu một chút, toàn bộ trực tiếp đánh tới?"
Lục Duật Kiêu từ chối cho ý kiến, giơ lên ly rượu trong tay, quơ quơ, uống một hơi cạn sạch, mới nói, "Mình lúc nào phải dùng tới sự giúp đỡ của cậu rồi hả ? Tỉnh lại đi, vẻ ngoài của cậu, dùng với người này, hoàn toàn sẽ không có hiệu quả."
Kiều Tử Hoài cũng không đồng ý, lười biếng tựa vào trên ghế sa lon, nhắm mắt lại, lắc ly rượu, trong lòng tự có tính toán riêng. . . . . .
Ngày hôm sau, Cố Tử Mạt dậy thật sớm, trực tiếp xem tin tức ngày đó, quả nhiên, có một bản tin tức nhân vật chính là hai nhà Cố Hà, chỉ là, tin tức lần này có ý tứ hơn nhiều.
Đều là bí mật độc nhất vô nhị bị vạch trần --"Nghi ngờ việc cưới xin của hai nhà Cố Hà bị xóa bỏ" , chỉ là, hai tờ báo đưa ra chứng cớ cũng không giống nhau, một tờ báo là, bức ảnh về cuộc sống của Cố Trinh Trinh ở trong trại giam, một tờ báo lại đăng bức ảnh Hà Ân Chính tầm hoan tác nhạc trong thời gian Cố Trinh Trinh bị bắt vào trại giam.
Hai tấm ảnh này, PK với nhau, có thể đưa tới cái phản ứng dây chuyền gì? Này rất có thể đưa tới những tưởng tượng xa vời rồi.
Cô đang suy nghĩ, thì nghe được có tiếng gõ cửa, cô không chút nghĩ ngợi, lập tức mở cửa, quả nhiên chỉ thấy ' Lục Duật Kiêu ' đứng ở cửa, cô kéo anh vào cửa, vội vàng chia sẻ tin tức tốt với anh.
Người đàn ông cũng không kinh ngạc, ngược lại phân tích cho cô, "Hà Ân Chính và Cố Trinh Trinh bởi vì một điệu nhảy, trong lòng sớm có hiềm khích, hiện tại lộ ra tin tức bất lợi với mình, bọn họ sẽ hoài nghi lẫn nhau là kiệt tác của đối phương, chỉ là biến khéo thành vụng, khiến người ngoài chê cười mà thôi."
Cố Tử Mạt hơi hiểu một chút, hợp tác của hai nhà Cố Hà, sẽ vì vậy mà tan vỡ rất nhanh, đám cưới của Cố Trinh Trinh và Hà Ân Chính cũng đã trở thành chuyện cười, hai người này, đúng là cặp vợ chồng chưa cưới ngắn nhất trong lịch sử.
Mà trước mặt người đàn ông này, hoàn toàn không cần phải bán nhan sắc quyến rũ Cố Trinh Trinh, đã đánh đổ sự hợp tác của hai nhà Cố Hà.
"Nếu như em nhớ nhà, anh có thể đưa em về nhà ngay bây giờ." Người đàn ông nhìn cô không chớp mắt, trong mắt tràn đầy tự tin.
Cô nhìn anh, hiện tại cô không nghi ngờ năng lực của anh chút nào, người đàn ông này, nói có thể làm cho cô trở về vẻ vang, là có thể để cho cô trở về, chỉ là -- cô đã thay đổi chủ ý.
Thần sắc của cô hơi ảm đạm, nói với anh: " Nhà họ Cố đối với tôi mà nói, đã không có bất kỳ lực hấp dẫn nào, hiện tại, trả thù Cố Trinh Trinh và Hà Ân Chính, tôi đã tương đối hài lòng rồi, về phần thăm lại nhà, có lẽ tôi. . . . . . Có lòng không đủ lực."
"Em không muốn trở về?"
Cố Tử Mạt ngồi dựa vào bên giường, cúi đầu siết ngón tay, nói liên tục, "Đối với nhà họ Cố, tôi hoàn toàn không có tình cảm gì, ngay từ năm tôi mười chín tuổi, tôi đã không ôm bất kỳ hy vọng gì với nhà họ Cố rồi."
Đôi mắt người đàn ông đột nhiên híp chặt, nắm tay nhỏ bé của cô, gần như cấp bách hỏi cô, "Mười chín tuổi? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Cố Tử Mạt cố đè nén, mấp máy môi, mới bắt đầu nói, "Trước khi tôi đến nhà họ Cố, tôi từng được một người nghèo khó họ Sở nhận nuôi, tôi đã sống ở đó ba năm, có tình cảm rất tốt với người mẹ nuôi đó, nhưng sau đó bởi vì điều kiện kinh tế, tôi bị Cố phu nhân dùng 1000 đồng mua đi, từ đó tôi liền trở thành Cố Tử Mạt, lúc đầu, tôi cảm thấy Cố phu nhân đối xử với tôi không tệ, bà ấy còn có thể để tôi đi gặp mẹ nuôi trước kia, để cho chúng tôi liên lạc tình cảm, nhưng càng về sau, thì tôi phát hiện ra rằng, mình đã sai hoàn toàn, Cố phu nhân để cho tôi liên lạc tình cảm với mẹ nuôi nhà họ Sở, chẳng qua muốn làm cho loại tình thân này trở thành điểm yếu để kiềm chế tôi, vào cái năm tôi mười chín tuổi đó, tôi đã bị buộc làm một chuyện. . . . . ."
Phần sau, cô không nói tiếp, chỉ lôi kéo tay của anh, khổ sở che mặt của mình, cúi đầu khóc núc nở.
Sau một lúc, cô hồi phục lại tâm trạng rồi, mới nói, "Cố phu nhân cho tôi một cuộc sống sung túc, tôi nên cảm kích bọn họ, nhưng bọn họ lại kiềm chế tôi như vậy, lợi dụng tôi...tôi rất mâu thuẫn, cũng rất vô dụng, tôi hiểu rõ ràng, rằng tôi không thể trở về được nữa."
Cô nhất thời tức giận, đã xé rách mặt cùng với Cố Trinh Trinh, nếu như trở về, cũng sẽ không được mọi người chào đón, tương lai, về sau, cô rất khó nói trước.
Người đàn ông chỉ nghe cô nói, từ đầu đến cuối cũng không có lên tiếng, mà yên lặng vuốt ve phía sau lưng của cô, cố gắng để cô bình tĩnh lại, đợi đến sau khi tâm tình của cô trở lại bình thường hơn một nửa, anh mới chậm rãi an ủi cô, nói, "Không có việc gì, nếu như không muốn trở về, sẽ không ai buộc em trở về."
Cố Tử Mạt nghe, gật đầu một cái, ngửa đầu nhìn anh, mắt đẹp mở to, cô đưa tay ra, muốn sờ sờ mặt của anh, nhưng vẫn chỉ đến nửa đường thôi, cô hơi mơ hồ nói, "Vẫn là anh và Đại Thiến đối với tôi tốt nhất, thật đấy."
"Anh tin em." Bàn tay người đàn ông vuốt nhẹ lên mái tóc của cô, rất nhẹ nhàng đặt cằm lên đỉnh đầu của cô, khàn khàn giọng nói, "Sự kiện kia, em. . . . . ."
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn