• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người đứng trong không gian có vẻ chật hẹp đầy gượng gạo, một vấn đề làm người ta kiêng dè như vậy, lại bỗng nhiên cứ bị phun ra như vậy.

Cố Tử Mạt không ngờ, anh sẽ trực tiếp nhắc tới chuyện năm đó như vậy, kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Trong lúc nhất thời, cô không biết nên giải thích thế nào.

Mà đối với câu hỏi của anh, cô cũng không hiểu hết, nếu năm đó anh ta đùa giỡn với cô, còn bỏ rơi cô một cách ác độc như vậy, bây giờ sao lại làm ra vẻ ăn năn hối hận như vậy chứ?

Là do trong quá trình anh ta đùa giỡn với cô, đã sinh ra tình cảm chân thật với cô, cho nên theo năm tháng đổi thay, anh ta muốn tìm kiếm lại phần tình cảm đó sao?

"Đều đã trôi qua rồi, chúng ta đều đã bắt đầu cuộc sống mới, như vậy thì giữ một khoảng cách đối với cả hai đều tốt."
Cho dù sự thật là như thế nào, chỉ cần ban đầu anh ta có ý định đùa giỡn với cô, thì cô đã không thể nào tha thứ cho anh ta được.

Lúc nói lời này, cô lại cố ý lui về phía sau môt bước, cố ý tạo ra khoảng cách với anh ta.

Nhưng Cố Tử Mạt lại không ý thức được, hành động này của cô theo suy nghĩ của anh ta, lại quá mức vô tình chút.

"Những gì chúng ta đã trải qua, đều bị em xóa sạch khỏi đầu rồi, phải hay không?" Anh trào phúng nâng khóe môi, nhắm mắt lại, lại không che giấu được sự cô đơn đang tràn ra.

Cả đời này, anh chưa bao giờ hối hận một chuyện gì.

Vào giờ phút này, nhìn ánh mắt không có tình yêu đến gần như lạnh lùng của cô đối với anh, lại sinh ra vài phần hối hận.

Ban đầu, lúc cô ở bên cạnh anh, vì cuộc sống lâu dài ở nhà họ Hứa, anh bất đắc dĩ bỏ tay cô ra.

Hôm nay, gặp lại một lần nữa, anh mới phát hiện, từ trong lòng cô, đã vứt bỏ anh rồi.

Hình như đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm đã từng trải qua kia chỉ do anh tưởng tượng không có cơ sở ra mà thôi.

Mỗi lần nghĩ đến những gì đã trải qua, mới biết đau tận xương là cái tư vị gì.

Năm đó, lúc cô bị anh hất ra, bị anh tổn thương hết lần này đến lần khác, trong lòng cô cũng là tư vị như vậy sao? Thói đời, thật đúng là có tuần hoàn.

Chuyện cũ xẹt qua trong đầu anh giống như phim chiếu bóng, Hứa Ngộ mở mắt, tiến lên một bước, đôi tay nắm chặt lấy bả vai của cô, khẽ dùng sức, đôi mắt đen sâu thẳm tràn đầy không hiểu, ánh mắt mê mang, "Em hãy nói cho tôi biết, tôi phải làm thế nào với em đây, tôi phải làm gì với chính bản thân mình đây!"

Giọng nói của anh ta giống như đang mê sảng trong mộng vậy, sâu sắc như vậy, đầy khổ sở như vậy, giấu sự chán nản giữa hai hàng lông mày, đáng ra không nên xuất hiện trên gương mặt người đàn ông đã từng có nụ cười ấm áp nhất này.

Trong nháy mắt, Cố Tử Mạt bị vẻ mặt của anh là rung động.

Nhìn anh ta như vậy, trong đầu có hình ảnh thoáng qua rất nhanh, đó là Hứa Ngộ trước kia, hăng hái, nụ cười bức người.

Mà gần đây gặp lại Hứa Ngộ, nếu không phải môi mím thật chặt, thì chính là ánh mắt trỗng rỗng.

Như này cũng không giống anh ta!

Cô đã từng một lần rất tin, thời gian sẽ làm thay đổi một con người, đạo lý này, đã nghiệm chứng trọn vẹn trên chính bản thân cô rồi.

Trước khi bị Hứa Ngộ làm tổn thương, trên người cô không hề thiếu năng lượng, cô sẽ ngồi tán gẫu cùng Lục Duật Kiêu trên ghế dài ở công viên, cũng sẽ cười chào hỏi cùng nhân viên môi trường trên đường, nụ cười trên mặt cô, là rạng rỡ cởi mở.

Nhưng đã trải qua sự thương tổn của Hứa Ngộ, lại liên tiếp chịu đả kích, cô bị đưa ra nước ngoài học điều hương, cô dần dần xa lánh cùng người xung quanh, không muốn tiếp xúc với nhiều người, cô luôn phòng bị, chỉ sợ bởi vì bản thân mình khiến cho người khác bị tổn thương, cũng sợ người khác sẽ làm thương tổn tới mình!

Thời gian trôi qua, Hứa Ngộ cũng thay đổi , cái loại hăng hái phát ra từ nội tâm đó, đã biến mất trên gương mặt của anh ta.

Mặc dù lúc ở phòng hóa trang, cô nhìn thấy anh ta nhiệt tình chào hỏi với những người xung quanh, nhưng cô nhìn ra được, nụ cười trên mặt anh, còn chưa đạt tới đáy mắt, cũng không có đạt đến đáy lòng.

Anh ta nhiệt tình tiếp xúc với người xung quanh, chỉ là giả dối, chỉ là cư xử lễ phép!

Năm đó, ai vì ai mà thay đổi ? !

Trong đầu mơ hồ có nhiều suy nghĩ thay đổi xẹt qua, cô muốn bắt lấy, thì lại không thấy có bóng dáng, cuối cùng chỉ còn lại nối đau như kim châm muối xát.

Thấy sắc mặt của cô có vẻ tái nhợt, Hứa Ngộ sửng sốt, sau đó nhanh chóng ý thực được điều gì, "Tử Mạt, em làm sao vậy?"

Cố Tử Mạt cắn môi, lắc đầu một cái, cô hiểu, Hứa Ngộ mang đến giấc mộng cho cô, hay nó vẫn đang tồn tại.

Cô nhìn thẳng vào tròng mắt của anh ta, quả quyết dứt khoát mở miệng, "Hứa Ngộ, anh không có tư cách nói với tôi những chuyện đã trải qua, cho dù là hôm nay anh giúp tôi! Anh giúp tôi, đúng ra tôi nên cảm kích, nhưng những chuyện anh đã làm với tôi năm năm trước, cũng đã đủ trao đổi cho nhau rồi, tôi cũng không cảm thấy là mình nợ anh! Có rất nhiều người nói, sau khi chia tay vẫn có thể làm bạn bè như cũ, tôi cảm thấy chắc chắn là bọn họ không biết tình huống của chúng ta, anh và tôi, sau khi chia tay gặp lại nhau, vô luận như thế nào cũng không thể làm bạn bè, mặc dù -- anh và Diệp Nhất Đóa có bước vào con đường hôn nhân! Hứa Ngộ, nếu như anh đủ thông minh, cũng không nên tới tìm tôi, lại càng không nên liên lụy với tôi nữa!"

Buổi nói chuyện, nói rõ tất cả vấn đề, cũng ngăn cách hai người ra hai bên bờ của dải Ngân hà!

Hứa Ngộ nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô, cười đến chật vật, hậm hực buông hai tay đang giữ vai cô ra, "Tôi hiểu rõ, tôi cũng nhớ được, nhưng tôi. . . . . . Tôi sẽ không buông tha!"

Cố Tử Mạt híp mắt, mệt mỏi nói lời mỉa mai, "Hứa Ngộ, đã ăn trong bát nhìn trong nồi, anh đúng là có một bộ!"

Không đợi anh ta nói tiếp, cô lạnh lùng liếc anh ta một cái, xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng cô càng ngày càng xa, anh cười khổ, anh bước một bước sai lầm, tạo thành hiện tại mỗi bước đều sai.

Khóe miệng xẹt qua một nụ cười tự làm khổ không thể sống, cánh tay bị thương từ từ nâng lên, nắm thành quyền, bỗng chốc đánh về phía cửa sổ đối diện.

' phanh ' một tiếng, tiếng thủy tinh vỡ nát dưới đất, đau đớn lan tràn ở từng đốt ngón tay, nhưng trong lòng lại càng đau đớn kịch liệt, không có lúc nào, âm thầm xâm nhập vào từng góc trong cơ thể của anh.

Buổi chiều, Cố Tử Mạt nhận được điện thoại của Lục Duật Kiêu.

Lúc này cô đang nằm lỳ ở trên giường, vừa nói chuyện phiếm với anh, vừa lật nhìn tạp chí trong tay, lúc lật đến một tờ thì bống nhiên dừng lại, khóe miệng đang nâng lên đường cong cũng dần dần biến mất.

"Sao vậy, hả?" Bên cô trầm mặc hổi lâu một cách quỷ dị, khiến Lục Duật Kiêu ý thức được bất thường, nổi lên nghi ngờ.

Cố Tử Mạt nhìn chằm chằm trang tạp chí trong tay, nhân vật chính trên bức ảnh là Ninh Uyển, tựa đề bài viết lại càng thêm kinh hãi - Ninh Uyển bí mật gặp gỡ cùng một công tử nhà giàu thần bí, hư hư thực thực có thai!

Bức hình phía trên vô cùng mơ hồ, bối cảnh là một bệnh viện tư nhân nổi tiếng ở trong nước, Ninh Uyển mặc rộng thùng thình, trên chân còn đi một đôi giày đế bằng, cũng không trách phóng viên đưa ra một tiêu đề như vậy.

Mà ở bên người Ninh Uyển, là một người đàn ông cô hết sức quen thuộc đang đưa lưng về phía ống kính.

Vai rộng, eo tinh mỹ, tây trang thẳng thớm, so với người mẫu của đài T còn tinh xảo hơn vài phần.

"Anh trở về nước lúc nào." Cô trực tiếp hỏi anh.

Chẳng qua, trọng điểm mà cô quan tâm lại không phải trên người Ninh Uyển.
Ninh Uyển không hổ là ảnh hậu, mỗi lần đều dựa vào Lục Duật Kiêu để lên mặt báo, lần này lại nặng ký hơn, kéo đến việc mang thai! Nhưng mặc kệ kéo lên cái gì, đó chính là giả, chính là Ninh Uyển bảo trì độ hot, thủ đoạn lợi dụng người khác thôi!

"Làm sao em biết?" Giọng nói của Lục Duật Kiêu hơi kinh ngạc, "Mới trở về mấy ngày hôm trước, nhưng bây giờ đã không còn ở đây nữa rồi."

Cố Tử Mạt nhìn bối cảnh bệnh viện trong bức ảnh trên tờ tạp chí, đã đoán được mấy phần nội tình, "Vì Lâm Yên Nhiên? Cô ấy như thế nào?" Cô thích bốc đồng trước mặt anh, gọi thẳng tên của Lâm Yên Nhiên.

"Tạm thời ổn định hơn một chút, anh về nước cũng là làm công tác chuyển viện giúp cô ấy, cô ấy là người Hoa chính gốc, trong nước cũng tương đối thích hợp, vì bảo đảm điều kiện chữa trị trong nước, hàng loạt chuyên gia cùng thiết bị đều được điều động vận chuyển từ đây về bệnh viện bên đó."

"À." Cô đạm mạc nói, hiển nhiên không vui.

Nghe được chuyện Lục Duật Kiêu bận rộn vì Lâm Yên Nhiên, mất sức tốn tiền, cô liền nghĩ đến một câu thơ -- hồng trần một người cởi ngựa phi tử cười, không người biết là cây vải .

Đương nhiên Lục Duật Kiêu cũng nghe ra được, "Sao vậy, không vui? Nếu bà xã không vui, thế nào anh cũng phải bày tỏ chút gì chứ, như vậy, Tử Mạt, anh có quà tặng cho em!"

"Quà tặng gì?" Cô tò mò. Không có người phụ nữ nào, có thể chống cự sức hấp dẫn của quà tặng.

Cố Tử Mạt vừa dứt lời, chuông cửa phòng khách sạn liền vang lên.

Cô lười phải nhúc nhích, ở chỗ này dây dưa hỏi anh, "Quà tặng gì?" Lại vụng trộm nghĩ, sau khi biết được món quà tặng của anh, cô nhất định phải tiếp tục dây dưa hỏi về chuyện của Lâm Yên Nhiên, thúc giục anh trở về sớm một chút.

Lục Duật Kiêu cười nói, "Mở cửa đi, quà tặng nên đến rồi."

Cố Tử Mạt cau mày, cảm thấy anh quá mức lòng có tương ứng rồi, giữa hai hàng lông mày nhíu lại, lộ vẻ khó hiểu, nhưng anh cũng không hề giải thích tiếp cho cô, cô chỉ có thể thuận theo đi ra cửa, mở cửa phòng.

Ngoài cửa, người đàn ông trên tạp chí đang đứng đó.

Điện thoại của Cố Tử Mạt còn áp vào bên tai, kinh ngạc khẽ mở đôi môi đỏ mọng.

Lục Duật Kiêu bất đắc dĩ, nhíu mày về phía cô, đôi tay đút vào túi quần, bình thản nháy mắt phóng điện với cô.

"A!" Cố Tử Mạt hoàn hồn, thét lên một tiếng, vứt bỏ điện thoại di động, liền nhào ngay vào trong ngực người đàn ông!

"Sao, có thích món quà này không?" Lục Duật Kiêu giữ chặt eo cô, cười nhẹ nhàng, thật ra thì phản ứng của cô đã là câu trả lời tốt nhất rồi.

Ngửi mùi trên người anh, cảm thụ cái ôm của anh, Cố Tử Mạt gật đầu một cái, "Em rất thích." Một giây trước vẫn còn đang tâm tâm niệm niệm làm thế nào để giục anh trở về, một giây sau liền nhìn thấy anh, làm sao sẽ không vui chứ!

Lục Duật Kiêu dịu dàng vuốt vuốt mái tóc dài của cô, ôm cả người cô đi vào phòng, đóng cửa lại.

Đôi tay nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cúi đầu tinh tế hôn cô.

Môi mỏng của anh hôn lên mắt mũi của cô, gương mặt của cô, cuối cùng khiến Cố Tử Mạt mất đi kiên nhẫn, nghiêng đầu, vừa vặn đụng phải môi của anh.

Trong khoảnh khắc thân mật với nhau đó, giống như ngòi nổ đã cháy hết, phóng ra tia sáng đầy trời, sáng lạng chói mắt.

Vội vàng mà khát vọng, kéo dài thật lâu, cho đến khi cảm nhận được lồng ngực của cô bởi vì thiếu dưỡng khí mà đập nhanh hơn, cuối cùng anh mới bằng lòng buông cô ra.

Hai mắt Cố Tử Mạt mờ mịt, cánh môi đã trở lên hồng hào kiều diễm ướt át, màu da trắng nõn cũng vì vậy lây dính chút đỏ thắm nhàn nhạt.

Trong mắt đen sâu thẳm không thấy đáy của người đàn ông, cảm xúc nóng bỏng đang sôi trào thiêu đốt ở trong đó, từng cái tế bào trong cơ thể kêu gào muốn hòa tan cô vào trong cơ thể của mình.

Cánh tay không tự chủ lại dùng thêm sức ôm chặt lấy cô, lại lập tức nghe tiếng kêu rên rất nhỏ của cô.

Lục Duật Kiêu cau mày, đẩy nhẹ cô từ trong ngực ra, "Sao vậy?"

Cố Tử Mạt nhìn thẳng vào đôi mắt đen đầy quan tâm của anh, lắc đầu, "Không có gì, chẳng qua là trên cánh tay bị ma sát xước một chút."

Người đàn ông cau mày lo lắng, không nói lời nào chuyển đôi tay lên người của cô, ngón tay linh hoạt cởi áo dai cô đang khoác trên người xuống, liền nhìn đến nơi bả vai của cô bị ma sát đỏ lên.

"Vết thương nhỏ, không có việc gì." Cố Tử Mạt nhẹ nhàng giãy giụa, nhưng làm sao địch nổi sức lực của anh.

Váy ngủ cũng rơi xuống đất theo, cô chỉ mặc áo lót màu trắng, da thịt trắng noãn nơi bả vai lập tức phơi bày trước mặt anh.

Da thịt bóng loáng nhẵn nhụi như sứ, giờ phút này bị bao trùm bởi vảy kết màu đỏ, thoạt nhìn hết sức ghê người.

"Chuyện gì xảy ra?" Giọng nói của anh thấp hơn vài phần, giống như là dây cung bị kéo căng, nghe vô cùng nghiêm túc.

Cố Tử Mạt không tránh thoát được anh, không thể làm gì khác hơn là khàn giọng giải thích, "Em đi bộ không cẩn thận, mất hồn liền cọ sát lên vách tường." Cô cố ý bỏ qua nội dung liên quan đến Hứa Ngộ.

Trên thực tế, vết thương này là bởi vì lúc cô và Hứa Ngộ chạy trốn, không cẩn thận chen sát qua vách tường.

Lục Duật Kiêu cau mày, đầu ngón tay nhẹ nhàng di chuyển trên lưng của cô, yêu thương lướt nhẹ qua lớp vảy kết hồng hồng.

Sau khi tinh tế vuốt ve, một cánh tay liền vòng qua dừng ở trước ngực của cô, cúi người hôn lên sống lưng của cô.

Hô hấp nóng rực phả lên da thịt mịn màng của cô, khiến Cố Tử Mạt nhẹ nhàng run rẩy.

Cô biết anh đang yêu thương cô, chẳng qua người đàn ông này không trực tiếp sử dụng ngôn ngữ biểu đạt, hễ cô chịu khổ một chút, hoặc là bị thương, khẳng định anh sẽ luyến tiếc.

Mặc dù người đàn ông này hiện tại không nói câu nào, cô cũng biết anh đang nghĩ thế nào.

Chắc chắn anh cảm thấy, anh không có cách nào chịu đau thay cô, cảm thấy không có tư cách và lập trường lo lắng cho cô, mà cô lại xảy ra chuyện lúc anh không có ở đây, nhất định anh sẽ tự trách.

Cô xoay người, thấy vẻ mặt cực kỳ đau lòng của anh, nhón chân lên, không để ý đến việc mình phơi bày vẻ đẹp trước mặt anh, hai cánh tay hết sức gầy yếu quấn lên cổ anh, nâng môi lên, "Em không thấy đau, hiện tại trong lòng tràn ngập vui sướng, xin hỏi Lục tiên sinh, bây giờ em có thể mở quà rồi chứ?"

Nghe vậy, lông mày của anh nhướn lên lên, "Em muốn mở quà thế nào?"

Đáy mắt Cố Tử Mạt xẹt qua tia sáng quỷ dị, ngón tay bò dần tới ngực anh, giống như khiêu vũ cởi nút áo sơ mi của anh, hàm răng trắng noãn khẽ cắn môi đỏ của mình, giọng nói đầy quyến rũ cực kỳ quyến rũ, "Đương nhiên là như vậy, từ từ mở ra, mở ra từng chút từng chút, cho đến cuối cùng, toàn bộ đều đã mơ ra hết."

Dưới sự ngầm cho phép của anh , chiếc áo sơ mi kẻ sọc mày trắng nhanh chóng rơi xuống đất.

Khóe miệng của anh cong lên, cúi đầu nhìn cô, mặc cho cô làm xằng làm bậy.

Khi ngón tay trắng nõn của cô xẹt qua bụng anh, đi thẳng đến trung tâm, cởi ra nút cài quần âu, cuối cùng anh cũng không nhịn nổi nữa, cúi đầu hôn ngay lên cái trán của cô, "Tử Mạt. . . . . ."

Anh thâm tình nhìn cô, tròng mắt đen càng ngày càng thắm thiết, có một đám lửa nhỏ lóe lên ở bên trong, giọng nói cũng càng trở lên khàn khàn, mang theo cảm xúc đậm đặc, cấp bách muốn được giải hạn.

Khóe môi Cố Tử Mạt nâng lên càng sâu, từ từ há miệng, đưa đầu lưỡi nho nhỏ ra, nhón chân lên, khẽ liếm lên hầu kết của anh bị nhô ra.

Giữa hai hàm răng là hương vị nhẹ nhàng khoan khái trên người anh, còn có mùi cỏ xanh nhàn nhạt, cũng không có mùi nào dưa thừa.

Mà cô khẽ liếm giống như làm loạn, quả nhiên lấy được một tiếng thanh nhẹ của anh, lưu chuyển trong không khí lại càng thêm mập mờ lửa nóng.

Lục Duật Kiêu không nói lời nào cúi người, bỗng vác Cố Tử Mạt lên vai, đi ngay về phía trước.

Cố Tử Mạt không ngờ tới hành động này của anh, hét lên một tiếng, sau đó cảm thấy cái mông tiếp xúc với một vật thô sáp gì đó, thì ra là anh đặt cô lên chiếc bàn chân cao trang trí ở trong phòng khách, cô ngồi ở phía trên, độ cao vừa vặn phù hợp với anh.

Cô hạ lông mi, thân thể thoải mái nghiêng về phía trước, giống như một loài hoa tầm gửi, leo lên trên người anh.

Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK