• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Tử Mạt chưa từng nhìn thấy Cố Trinh Trinh thảm như vậy, trong lòng xẹt qua một tia không đành lòng, nhưng rất nhanh đã bị xóa bỏ, cô nhìn ' Lục Duật Kiêu 'một cái, nhíu mày nói với Cố Trinh Trinh: " Cô cũng đừng trách tôi độc ác, nếu hôm nay anh ấy không lựa chọn tôi, mà lựa chọn cô, thì bây giờ người ngã xuống sẽ là tôi! Tin chắc lúc đó, cô nhất định sẽ không đỡ tôi đâu! Cho nên, Cố Trinh Trinh, cô hãy nghe kỹ cho tôi! Nơi này sẽ không có người đỡ cô, tốt nhất cô nên kiên cường hơn chút, tự mình đứng lên đi!"

Trong mắt Cố Trinh Trinh đầy đố kỵ, lại bị Cố Tử Mạt kích thích như vậy, trong đôi mắt bỗng tăng thêm cả chút buồn giận, cô cắn môi nhìn Cố Tử Mạt, cho tới khi môi bị cắn xanh xao, mới chống tay, tự bò từ dưới đất dậy.

Cố Tử Mạt nhìn động tác run rẩy của Cố Trinh Trinh, vẻ mặt hơi động.

Người đàn ông nhìn theo ánh mắt của cô, sáng tỏ, cúi đầu xuống, cầm lấy một bàn tay của cô, "Em cố ý kích thích cô ta."

Câu khẳng định, mà không phải là câu nghi vấn.

Cố Tử Mạt gật đầu một cái, mỉm cười, "Cô ta là em gái của em, em biết rõ nên dùng phương thức nào kích thích cô ta, em nói như vậy, còn giúp cô ta phấn chấn tinh thần nữa, xem ra, hiệu quả còn thật sự tốt đâu."

Nói xong, ánh mắt hơi nhìn sang Cố Trinh Trinh đang lấy tay rút điện thoại di động ra, tìm cứu binh sao?

Cô cũng không để điều này ở trong lòng, cũng không nhìn Cố Trinh Trinh nữa, kéo tay ' Lục Duật Kiêu ' đi ra ngoài, cô bước đi vội vã, đi rất nhanh, rất nhanh liền ra khỏi cửa nhà họ Cố, hai người ngồi lên xe, cô nhìn chiếc nhẫn đơn giản trên tay cô, không nhịn được liền nhíu nhíu mày.

Cố Trinh Trinh bị đả kích đến mức cả người xụi lơ, thật sự vượt quá dự liệu của cô, Cố Trinh Trinh muốn giành đồ của cô, đúng vậy, không giật được đồ, sẽ rất đau lòng, điều này cũng không sai, nhưng vẫn không đến mức đau lòng như vậy!

Chẳng lẽ, Cố Trinh Trinh thật sự có tình cảm với ' Lục Duật Kiêu ', kỳ quái, ' Lục Duật Kiêu ' không quyền không thế lại không có tài, ngay cả nhẫn cầu hôn cũng mộc mạc như vậy, người hám giàu như Cố Trinh Trinh, thế nhưng lại yêu hận khó bỏ đối với ' Lục Duật Kiêu ' như vậy? !

Người đàn ông chú ý tới ánh mắt của cô, cho là cô không hài lòng với chiếc nhẫn, vội vàng cầm tay trái của cô, thẳng thắn ranh mãnh nói: " Nếu như không hài lòng với chiếc nhẫn, chúng ta có thể đổi, nhưng sau này, em cũng đừng hối hận nhé."

Cố Tử Mạt yên lặng nhìn người đàn ông, trong đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông có thứ gì đó, trong lời nói cũng có ý gì khác, cô không khỏi rút tay ra, gỡ chiếc nhẫn trên ngón tay vô danh của mình xuống, nghiêm túc suy nghĩ tới chiếc nhẫn cầu hôn này.

Tạo hình chỉnh thể của chiếc nhẫn là theo phong cách cổ xưa, vừa nhìn đã có thể nhận ra, chiếc nhẫn này có cảm giác đã có từ rất nhiều năm rồi, hoa văn ở trên chiếc nhẫn rất khác biệt, giống như đồ đằng, cô xoay xoay, nhìn thấy mặt trong của chiếc nhẫn, có một bông hoa giống như chữ 'L', cô nghi hoặc, suy đoán có phải ý nghĩa 'love' hay không.

Giữ chiếc nhẫn ở giữa ngón tay, lại nhìn người đàn ông, anh vẫn ý vị sâu xa nhìn cô như cũ, chuyên chú mà nghiêm túc, cô thấy anh như vậy, thì nổi lên ý muốn đùa giỡn.

Mở cửa sổ xe ra, ngồi chếch sang dựa vào bên cạnh cửa xe, liền nói, "Em không hối hận, mọi người đều nói, không có kim cương thì không gọi là chiếc nhẫn, em muốn đổi cái mới, cái này trực tiếp vứt bỏ." Nói xong, cô giả vờ như muốn ném chiếc nhẫn ra ngoài cửa sổ.

Người đàn ông vừa thấy, cuống quít cầm tay của cô, ngăn cô lại, "Đừng ném."

Tay nhỏ bé của cô nắm chặt, thể hiện rõ là sẽ không cho anh, "Dùng nhẫn kim cương để đổi! Thật ra thì bình thường em cũng rất thông tình đạt lý, nhưng hôn nhân là chuyện lớn, không thể qua loa được, em không chấp nhận như vậy, anh hãy nghĩ biện pháp, đổi cho em một chiếc nhẫn kim cương thôi."

Người đàn ông bị cô làm cho dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là xin tha thỏa hiệp, "Lấy cũ thay mới, cũ cho anh, anh bảo đảm thay cái mới cho em." Lúc đang nói, anh còn khẩn trương nắm tay của cô, chỉ sợ một khi cô hưng phấn lên, sẽ vứt chiếc nhẫn ra ngoài.

Cố Tử Mạt nghiêng đầu đi, thể hiện tính tình chỉ chú trọng bề ngoài, "Anh có biết anh đã làm sai rồi hay không, em không để ý đến anh nữa!"

Người đàn ông bắt được vạt áo lại gặp phải khuỷu tay, từ lúc sinh ra đến giờ chưa từng gặp phải tình huống khó xử hoang mang như vậy, anh làm sai chuyện gì chứ?

Nói rõ ràng chuyện đó? Chẳng lẽ, cung khai toàn bộ những gì có liên quan, hình ảnh một lần? !

Cố Tử Mạt len lén quay đầu lại, chỉ thấy người đàn ông đang cau mày, vẻ mặt khổ não, người đàn ông này, luôn luôn trầm tĩnh như nước, vào lúc này, vậy mà lại không che giấu cảm xúc, cô thấy anh như vậy, trong lòng tràn ngập cảm giác thành tựu.

Cô giật giật tay, bĩu môi, "Buông tay của em ra, nếu không giận thật đấy."

Người đàn ông nghe thấy cô nói như vậy, không dám sai càng thêm sai, chỉ có thể buông tay, Cố Tử Mạt thấy anh thỏa hiệp, trong lòng lại càng ngọt ngào giống như quét mật vậy, cô hạ tay xuống, lấy chiếc nhẫn từ trong tay ra, trước mặt anh, lại đeo chiếc nhẫn vào ngón tay.

"Thế này đẹp sao?" biling, biling, giơ chiếc nhẫn ra trước mặt anh để khoe khoang.

Người đàn ông vẫn không hiểu sao tâm tình của cô lại thay đổi nhanh như vậy, quan sát một lúc lâu, cẩn thận ngậm miệng lại, không nói một tiếng nào.

Cố Tử Mạt nhìn dáng vẻ nghiêm nghị của anh, ' xì ' một tiếng, liền bật cười, đôi tay vòng qua cổ của anh, liền nói, "Em rất thích chiếc nhẫn này, em mới không phải cái loại con gái cố tình gây sự đó đâu, anh bị em lừa rồi! Ừ, em thừa nhận, lúc nghe anh nói đổi nhẫn, em hơi mất hứng, bởi vì em cảm thấy, đây là anh không tin vào phẩm chất của em, hắc, làm sao anh có thể xem em giống như cái loại cố tình gây sự đó được, một cô gái hám của, chẳng qua lúc sau, lại thấy cái dáng vẻ căng thẳng của anh, thì em thấy thoải mái hơn nhiều."

Người đàn ông sững sờ mấy giây, mới phục hồi lại tinh thần.

Đầu óc của phụ nữ, có lúc chính là kỳ quái như vậy đấy, hai người thực sự ở bên nhau, cũng không tránh khỏi sẽ có gập ghềnh, khó trách có người nói, lúc yêu đương và sau khi kết hôn, là hai trạng thái ở chung rất khác nhau.

Mặc dù hai người chưa kết hôn, nhưng trong lòng anh đã dùng tâm tình của vợ chồng để đối đãi với cô rồi.

Là uốn cong thành thẳng sao?

Cố Tử Mạt thấy anh mất hồn, trong lòng có sự vui mừng không che giấu được, hạ hai tay từ trên cổ anh xuống, theo thói quen liền đưa tay đi sờ sờ chiếc nhẫn, hỏi anh, "Đây là đồ gia truyền của nhà anh đúng không, nói như vậy, cũng coi như là đồ cổ rồi, chúng ta kết hôn. . . . . ."

Nói tới chỗ này, cô ra sức trừng mắt nhìn, ẩn ẩn cảm thấy ở trong này có chỗ nào đó không đúng, làm cho lòng cô khó chịu, vẫn không tìm được lời muốn nói.

Đang suy nghĩ, xe đã dừng trước cửa nhà Đại Thiến, ' Lục Duật Kiêu' vươn tay, kéo cô xuống xe, cô khẽ lắc đầu, xuống xe, lấy chìa khóa ra mở cửa, ' két ' một tiếng, cửa bị cô đẩy ra, trong tiếng ' két ' này, cô mới mơ hồ tìm được trong đầu chút gì đó, mắt nhắm chặt lại, bỗng dưng, cô kinh hô ra tiếng, "Hộ khẩu, kết hôn cần hộ khẩu đấy!"

Chứng minh thư của cô để ở trong nhà Đại Thiến, nhưng hộ khẩu, vẫn ở nhà họ Cố, vẫn nằm trong tay Cố phu nhân.

Muốn lấy được hộ khẩu từ trong tay Cố phu nhân, quả thật còn khó hơn lên trời nữa!

Cô muốn kết hôn, cần phải làm đúng theo trình tự của pháp luật, cô và anh cũng không thể, giống như trong các bộ phim truyền hình diễn như vậy, bỏ tiền ra làm một quyển hộ khẩu giả cho đủ thủ tục được.

Trên mặt người đàn ông cũng không hề gợn sóng, anh đi tới phía trước cô, mở rộng cửa ra, sau đó dẫn cô vào, "Cái này không sao, để anh, anh sẽ đến nhà họ Cố một chuyến, em ở đây chờ anh nhé."

"Anh có thể được không?" Ở đó có hai người phụ nữa, người đàn ông này đi vào đúng là không phải chuyện đùa đâu, người đàn ông này, có thể đối phó với Cố phu nhân cùng Cố Trinh Trinh chứ? Cô thật sự hoài nghi.

Người đàn ông chau mày, ấn cô đến trước bàn trang điểm, nhìn gương mặt trong gương, cười nói, "Em yên tâm ở đây chờ anh, thuận tiện sửa sang lại dáng vẻ của mình."

"Dáng vẻ? Nhanh như vậy anh đã ghét bỏ em rồi?" Lực chú ý của cô bị hai chữ này dời đi ngay lập tức, phụ nữ trời sinh nhạy cảm đối với hai chữ này, theo bản năng liền vỗ vỗ lên gương mặt, nhìn vào trong gương.

Cô gái trong gương, da trắng nõn nhưng không sáng, sắc mặt cũng không tốt, thậm chí môi còn hơi trắng bệch, cơ thể được bao bọc bởi chiếc áo sơ mi trắn có vẻ vô cùng yếu đuối, bộ dáng này, thật sự không thích hợp đi chụp hình đám cưới.

Mà xem xét lại đến người đàn ông ở bên cạnh này, ăn mặc đẹp đẽ mà kỹ lưỡng, để cho anh khi giơ tay nhấc chân, hoàn toàn có khí chất uy nghi của một người có địa vị cao quý, ngay cả mỗi đường còn trên cơ thể cũng lộ ra khí chất vô cùng ưu nhã cùng cao quý.

Mặc dù cô biết rõ, anh không phải cái loại địa vị cao quý đó, cô vẫn dùng những từ ngữ này để hình dung về anh, trừ những từ đó ra, cô sợ rằng không tìm được từ ngữ nào thích hợp hơn nữa.

Xuyên thấu qua một cái gương trang điểm nho nhỏ, phong thái của anh cũng vô cùng thanh nhã, mà cô --

Hai dáng vẻ đối lập, cô quả thật là không đất dung thân, cô ngượng ngùng, cúi thấp đầu, khoát tay một cái nói, "Vậy anh đi đi, em. . . . . . Em sửa sang lại dáng vẻ một chút." Ai, vừa rồi ở trước mặt người đàn ông này còn cảm thấy ưu việt, lại bởi vì hình ảnh không ổn này mà biến mất hầu như không còn rồi.

Người đàn ông đè lên bả vai của cô, cúi đầu, lưu lại một nụ hôn nhẹ ở bên tai cô, "Chờ anh." Giọng nói trầm thấp nhàn nhạt giống như là một khối nam châm, lại lộ ra một sự thâm thúy êm tai trời sinh.

"Nha. . . . . . Tốt."

Khi anh buông bả vai của cô ra, cô cũng đứng dậy, đưa anh ra cửa, tiễn anh thẳng ra đến tận cửa, giống như là người vợ mới cưới tiễn chồng đi làm vậy .

Người đàn ông hình như cũng bị cái không khí giống như thật này lây nhiễm, trước khi rời đi, còn cố ý hôn tạm biệt với cô nữa.

Cô nhìn người đàn ông rời đi, không nhịn được dùng ngón tay cọ cọ lên môi của mình, nghĩ thầm, gần đây hai người có phải hôn nhiều lần hơn không?

Cô quay người vào trong phòng, cũng không vội vã trang điểm, mà đi tìm chứng minh thư trước, không có giấy chứng nhận, cô có đẹp đến mấy, những nhân viên làm công việc đăng ký kết hôn cũng không làm cho cô!

Cô lật đi lật lại túi xách, sao trong ví lại không có chứng minh thứ chứ? Rõ ràng là cô để ở trong này, làm sao lại không tìm thấy? Càng vội càng loạn, cô đổ hết mọi thứ trong túi xách ra, kết quả tìm ba lần, cũng không thấy hình bóng của chứng minh thư đâu.

Lòng cô nóng như lửa đốt, nắm chặt da đầu đi đi lại lại ở trong phòng, làm sao cũng không hiểu được lý do, rõ ràng cô đặt ở trong ví mà!

Lộn xộn, lục tìm hết các ngăn kéo và hộp ở trong phòng một lần, vẫn không tìm thấy, không hề có bóng dáng!

Cô tức giận thở hổn hển, chán nản nắm tóc ngồi ở trên giường, hiện tại thật đáng buồn cười, hộ khẩu còn chưa cầm được, trái lại chứng minh thư không tìm thấy, cuộc hôn nhân này, chẳng lẽ nhất định không kết được?

Dựa vào sự dũng cảm nhất thời, cô đồng ý lời cầu hôn của anh, là do xúc động nhất thời, cũng là có tình cảm với anh.

Kết hôn với một người đàn ông mình có tình cảm, dù sao cũng tốt hơn chờ bị khống chế, chờ đối đầu với nhà họ Cố, cô kết hôn trước, nhận giấy chứng nhận, cho dù đến lúc đó có ly hôn, thì cô cũng đã kết hôn rồi.

Đến lúc đó, những gia đình có máu mặt, tất nhiên sẽ không chấp nhận một cô gái đã kết hôn rồi.

Nghĩ tới những chuyện này, trái tim của cô cũng đập ' thình thịch ' , thậm chí, cô bắt đầu hoài nghi quyết sách của mình.

Cô có lòng riêng nên mới kết hôn cùng đồ giả mạo, như vậy đối với đồ giả mạo, công bằng sao?

' Bịch --' cửa bị đá văng từ bên ngoài, tiếng động rất lớn, cô vội vã chạy ra ngoài, chỉ thấy Đại Thiến cả người một màu đen, mặc quần legging màu đen đi ủng da, nhấc chân đạp cửa đi vào.

Cô vừa đi ra, Đại Thiến đã ném chiếc túi LV màu đen trên tay cho cô, "Nhìn đi, chiến lợi phẩm hôm nay của mình đấy, đẹp không?"

Cô không có tâm tình thưởng thức túi xách mới của Đại Thiến, cong cong khóe miệng, "Cậu thích là tốt rồi." Nói xong, đặt túi xác của Đại Thiến lên bàn, xoay người chuẩn bị trở về phòng.

Đại Thiến thấy cô quay đi, vội gọi cô lại, "Trở lại, trở lại, mình mượn chứng minh thư và bằng lái của cậu, đúng rồi, đều để trong túi xách của mình đó, cậu tự lấy đi nhé."

"Chứng -- minh -- thư? !" Cô cả kinh quay đầu lại, vội vàng mở túi xách của Đại Thiến, thực sự có rồi.

Hữu Kinh Vô Hiểm, sợ bóng sợ gió một hồi, cuối cùng cô cũng hoàn thành nhiệm vụ số một rồi, còn một nhiệm vụ khác là sửa sang lại dung nhan, vẫn là giao cho Đại Thiến thôi, nhếch lên một nụ cười, "Đại Thiến, có một chuyện, mình cảm thấy mình nhất định phải khai báo với cậu."

. . . . . .

Cố Tử Mạt thay quần áo xong, lúc bước từ trong phòng ra, liền nghe thấy ở bên ngoài Địa Thiến đang giảng đạo lý cho ' Lục Duật Kiêu '.

"Về sau ít trêu hoa ghẹo nguyệt, nhất định phải toàn tâm toàn ý, có bài học của Hà Ân Chính ở phía trước rồi, anh cũng đừng có giẫm lên vết xe đổ khiến cho cậu ấy đau lòng đấy." Đại Thiến nghênh chân, một vẻ ' tôi là người nhà mẹ đẻ của Cố Tử Mạt '.

Người đàn ông mặt mày cong cong, đối với những lời Đại Thiến nói, nhất nhất đồng ý, nhưng mà giọng nói của anh vừa thấp vừa trầm, Cố Tử Mạt đứng cách có một khoảng cách, cũng không nghe rõ.

"Vậy thì tốt, còn nữa, sau khi kết hôn, không nên tùy tiện đi xách túi cho người phụ nữ khác mua hàng đâu, lần trước Tử Mạt nhìn thấy hai người như vậy, mũi miệng cũng tức đến méo lệch hết rồi, có thể đến bây giờ anh cũng chưa lĩnh giáo qua tính cách chân thật của cậu ấy đâu, nếu cậu ấy nổi giận nên, thì thật sự rất mạnh mẽ đấy." Đại Thiến nhắc lại chuyện cũ, dặn đi dặn lại.

Đại Thiến nói, chính là lần mà Cố Tử Mạt gặp anh đi dạo phố cũng một cô gái xinh đẹp lẳng lơ, tức giận đến mức đổ cà phê xuống đó.

Đối với Cố Tử Mạt, thì đây quả thực là một chuyện xấu hổ, nhớ lại chuyện cũ mà kinh, Cố Tử Mạt cũng cảm thấy mất mặt, Đại Thiến lại nói ra như vậy, trên thực tế rõ ràng là đang nói cho anh ấy rằng, cái cô nhóc Cố Tử Mạt đó, thật ra bắt đầu từ lần đó, đã ăn dấm chua đối với những người phụ nữ khác bên cạnh anh rồi, anh có biết không? !

Cố Tử Mạt nghĩ đến cái ý nghĩa đó, thì hận không có cái vết nứt nào đó để chui vào, không lo được những cái khác, không chút suy nghĩ liền đi ra ngoài, lớn tiếng nói với hai người trong phòng khách, "Em ok rồi."

Một tiếng này, thực sự quá xúc động, làm cho tiếng nói hơi lớn, hơn nữa phản ứng rất dữ dội, cho nên cô vừa xuất hiện, lập tức khiến hai người trong phòng khách kinh sợ, Đại Thiến và ' Lục Duật Kiêu ' nghe thấy như vậy, lại không ai bảo ai mà cùng đứng lên khỏi ghế sô pha.

Cả người ' Lục Duật Kiêu' đều có một loại cảm giác hít thở không thông, anh vẫn cảm thấy cô rất đẹp, nhưng không ngờ, cô mặc màu hồng lại xinh đẹp đến như vậy, cô gái này, trời sinh đã thích hợp làm cô dâu rồi.

Chiếc váy màu hồng, vừa vặn bao khít lấy cơ thể của cô, kiểu dáng lệch vai, lại tăng thêm sức quyến rũ cho cô, lệch vai nhưng lại không hề lộ vai, phía trước ngực được trang trí bởi đường viền bằng ren đơn giản, váy là loại váy cổ tròn, phía trên điểm xuyết những hạt ngọc trai nhỏ, nhìn từ xa, óng ánh trong suốt.

Lần này Cố Tử Mạt ăn diện vào, mặc dù cũng xinh đẹp bất ngờ, nhưng phong cách lại bức người.

' Lục Duật Kiêu ' cứ nhìn cô chăm chú như vậy, thậm chí còn hơi hoảng hồn, lại nghĩ đến những ngày sau này, cưới cô rồi sẽ cùng chung sống với anh, nụ cười trên mặt anh càng thêm rạng rỡ.

Cố Tử Mạt nhìn anh cười như vậy, trong lòng hơi chột dạ, nghĩ thầm chẳng lẽ anh đang cười mình nói chuyện lớn tiếng như vậy sao, lại nghĩ tới một vài chuyện vừa rồi, theo bản năng cô cúi thấp đầu xuống, nghĩ thầm vẫn nên quên hết những chuyện đó đi thôi.

Người đàn ông nhìn thấy trên mặt cô gái biểu hiện vẻ thạn thùng, nụ cười trên mặt lại càng thêm rõ ràng, anh bước tới, cúi người ghé môi vào sát bên tai của cô, nói thật nhỏ, "Rất đẹp, dáng vẻ này, cũng rất đẹp nữa."

Đúng là một cái cúi đầu rất ôn nhu, có vài thứ, thật đúng là cực hạn.

Nghe người đàn ông khích lệ, cơ thể cô bỗng giật mình một cái, nói không kích động đều là giả, cẩn thận cắn cắn môi, không dám nói quanh co, chỉ sợ bại lộ suy nghĩ thật của mình.

Đại Thiến nhìn hai người qua lại lẫn nhau, vỗ tay từ xa, từ từ bước về phía bọn họ, lại không nhịn được chậc chậc, "Bộ váy đơn giản nhất, trang sức trân châu rẻ tiền nhất, vốn là một tác phẩm rất thất bại, nhưng mặc ở trên người cậu, thật đúng là không giống như vậy nữa rồi."

Đợi cô đi tới, liền ra vẻ đi quanh Cố Tử Mạt hai vòng, cuối cùng, ánh mắt hà khắc quanh quẩn trên chân Cố Tử Mạt, không nhịn được lắc đầu giọng mỉa mai nói, "Cô dâu mới của chúng ta ngay cả giầy cũng không thay, cứ như vậy mà chạy ra ngoài, đây là vội vàng gặp chồng sao."

"Đâu có?" Cố Tử Mạt lên tiếng phản bác, trọn mắt lên trừng Đại Thiến.

Đại Thiến trừng lại cô, "Mắt của cô dâu mới khá to, không cần trợn mắt cũng rất to rồi, lúc chụp ảnh kết hôn cũng không cần trừng mắt đâu, cứ mở mắt bình thường là được."

"Được rồi, xin vâng theo lời dạy bảo của cậu." Cô xấu hổ, Đại Thiến vừa mở miệng là một tiếng chú rể mới cô dâu mới, khiến cô rất thẹn thùng.

"Vậy là tốt, cậu chờ chút, bây giờ mình đi tìm cho cậu một đôi giày phù hợp." Đại Thiến nói xong, đã xoay người đi vào phòng đựng đồ.

Trong phòng khách rộng rãi, cũng chỉ còn lại có hai người bọn họ, Cố Tử Mạt không nhịn được xê dịch chân, rồi sau đó mới nhìn về phía anh, chạm lên váy, cười nói, "Đại Thiến vẫn la hét làm cho em mặc đồ màu đỏ, cậu ấy nói, nếu em mặc màu đỏ, thì nhân tiện căn nhà này của cậu ấy cũng lây dính chút không khí vui mừng."

"Ừ." Người đàn ông như có như không gật đầu một cái, ánh mắt vẫn tập trung ở trên người cô như cũ.

Cô ở trong mắt của anh, quả thật rất thích hợp màu đỏ, màu da của cô trắng nõn, trên má đánh chút phấn hồng, khiến cả gương mặt đều sáng lên, xinh đẹp mà không mất đi linh động, toàn thân màu hồng chẳng những không che lấp đi nhan sắc của cô, ngược lại càng làm cho khuôn mặt của cô càng xinh đẹp nổi bật thu hút ánh mắt của người khác.

Hai người đứng quá gần nhau, dĩ nhiên cô cũng nhìn ra được anh không yên lòng, ngay sau đó, trong lòng cô rơi xuống ' rầm ' một tiếng, nghĩ thầm, chẳng lẽ đây là dấu hiệu anh muốn đổi ý sao? !

Quay đầu liếc thấy quyển hộ khẩu nhỏ ở trên bàn, cô bước tới, mở ra xem, đúng là hộ khẩu nhà họ Cố, anh nói được, cũng làm được.

"Làm sao anh lấy được?" Cô cẩn thận khép quyển hộ khẩu lại, hỏi anh.

Đây gần như là một nhiệm vụ không thể hoàn thành.

Người đàn ông khẽ ghé mắt, khóe mắt chợt hiện cuồng quyến, môi mỏng vén lên, hỏi cô, "Đổi lại là em, nếu như em muốn lấy được quyển hộ khẩu này, em sẽ làm như thế nào?"

Cố Tử Mạt suy nghĩ một chút, cũng không biết vì lý do gì, mà người nhà họ Cố lại đề phòng cô như vậy, cô muốn lấy được hộ khẩu, quá khó khăn rồi.

Người đàn ông nhếch môi, đưa tay rút lấy quyển hổ khẩu trong tay cô, cân nhắc nói: " Có thể phương pháp của anh không giống của em, anh mua chuộc một người giúp việc của nhà họ Cố, dùng một quyển hộ khẩu giả, đổi lấy quyển hộ khẩu thật."

Cố Tử Mạt kinh ngạc, người này, thật đúng là -- đơn giản lỗ mãng!

Nhưng, ngược lại cô rất thích loại người tự mở ra một con đường lỗ mãng mà đơn giản như anh, tưởng tượng đến lúc Cố phu nhân phát hiện hộ khẩu đã bị đổi, sau đó là dáng vẻ cực kỳ tức giận vẻ mặt tái xanh đó, cô đã cảm thấy cuộc sống lại tươi đẹp hơn rất nhiều.

"Đến đây nào, nhiệm vụ này, liền giao cho chú rể của chúng ta." Đại Thiến chọn một đôi giày cao gót màu đỏ cầm ra, đung đưa trên tay, nói xong, thì chạy qua người Cố Tử Mạt, chạy về phía ' Lục Duật Kiêu '.

Cố Tử Mạt làm sao không biết ý tứ của Đại Thiến, vội vàng nhào tới, ngăn cản Đại Thiến, đưa tay ra khéo léo lấy đôi giày trên tay Đại Thiến, sau đó liếc mắt nhìn ' Lục Duật Kiêu ' đang sững sờ, lại nghiêng đầu, khom người về phía Đại Thiến, trên mặt nở ra một nụ cười lấy lòng, "Hì hì, Đại Thiến, cái này sao, vẫn để mình tự làm thôi."

Cô không muốn để ' Lục Duật Kiêu ' đi giày giúp cô, một là ngừoi đàn ông này vội trước vội sau cũng đã đủ mệt rồi, cô tự đi giày, cũng coi như là thông cảm chăm sóc anh, thứ hai, lại là vấn đề tâm trạng của bản thân cô rồi.

Cô cảm giác, mình và người đàn ông này còn chưa thân mật đến mức độ đó, nếu như quan hệ đột nhiên tiến quá nhanh, nhất định cô sẽ không chịu nổi , giữa trai gái, vẫn nên phát triển từ từ mới tốt.

Cũng giống như điều hương vậy, phải để các loại hương thơm dần dần dung hợp lại với nhau, cuối cùng mới tản mát ra mùi thơm, mới càng có thể kéo dài hơn, lại càng xâm nhập lòng người hơn nữa.

Nghĩ tới đây, cô lại không tự chủ nhìn về phía người đàn ông, lại thấy ý cười trong mắt anh, vẫn đang nhìn mình, trong mắt tràn đầy nhu tình, có suy xét, có tìm kiếm.

Cô hơi quay đầu đi như trốn tránh, ngồi ngay lên chiếc ghế nhỏ bên cạnh, để giày cao gót xuống bên cạnh chân mình, chuẩn bị tự mình dổi giày, phía trước có bóng đen đang tiến tới gần, cô ngẩng đầu lên, chỉ thấy người đàn ông khom lưng xuống, cô chưa phản ứng lại kịp, chân của cô đã nằm ở trong lòng bàn tay anh rồi.

Gần như là phản xạ rụt chân về phía sau, nhưng không ngờ, người đàn ông lại càng nhanh hơn cô, bàn tay đè chân của cô lại, một cái tay thì vòng qua chân của cô, lấy giày cao gót ở bên cạnh, "Đừng động, để anh làm."

Tron lòng Cố Tử Mạt hít vào một hơi, nín thở, cúi đầu nhìn tay của anh nhẹ nhàng nâng gót chân của mình lên, rồi sau đó, nhẹ nhàng di chuyển, nâng gót chân của cô , đã biến thành giày của cô rồi.

Nửa quỳ, một gối gần như chạm đất, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, hình như rất vui vì đi giày cho cô vậy.

Anh cẩn thận thỏa đáng, cô đều xem ở trong mắt, ghi nhớ ở trong lòng, nói không cảm động là giả, loại không khí an hòa này, cũng lây nhiễm sang Đại Thiến.

"Vỗ tay vỗ tay, cô dâu mới thật hạnh phúc." Đại Thiến vỗ tay, lại càng khuếch đại không khí lên.

Cố Tử Mạt thấy cả hai chân đều đã đi xong giày cao gót, khóe môi nâng lên một nụ cười mát rượi, mặc cho anh đỡ mình đứng dậy, lần này đổi thành cô chủ động, cô tiến lên, cầm tay của anh, nhẹ nhàng hôn một cái vào tai của anh, "Cám ơn anh."

Nếu như người khác không chú ý, còn tưởng rằng cô chỉ đơn thuần ghé tai nói cảm ơn, nhưng lần này, cô lại rất chủ động rồi.

Tất nhiên người đàn ông cung biết lần này thật khó có được, nụ hôn vừa trôi qua, khóe môi của anh đã nở nụ cười, nhẹ nhàng cúi người, trịnh trọng hôn một cái trên trán cô.

Tất cả đều chuẩn bị xong, lúc bọn họ chuẩn bị bước ra cửa, cả người Cố Tử Mạt lại bị Đại Thiến kéo đi, hơn nữa còn bị kéo thẳng tới chân tường.

Cố Tử Mạt đối diện với sự khác thường của Đại Thiến, liên tục vỗ trán.

Đại Thiến dùng sức lay lay cô, không để cho cô tránh ra, kiêng dè nhìn ' Lục Duật Kiêu', rất phòng bị nói: " Cậu đều nghĩ rõ ràng rồi chứ? Cậu đã nghĩ kỹ rồi chứ? Cậu thật sự đã suy nghĩ rõ ràng rồi chứ?"

Ba câu hỏi, giọng điệu một câu so với một câu càng mạnh mẽ hơn.

Gương mặt của cô là không thể tưởng tượng nổi, rất là bất đắc dĩ nói, "Vừa rồi cậu hết sức tác hợp cho bọn mình như vậy, sao bây giờ lại náo loạn là thế nào? Cho dù là gậy đánh uyên ương, hiện tại cũng không kịp nữa rồi."

Đại Thiến lại kéo cô xuống một cái nói: " Mình quan sát đi quan sát lại anh ta rồi, cảm thấy quả thật anh ta cũng không tệ, nhưng vừa rồi, đột nhiên mình lại cảm thấy có chỗ nào đó lạ lạ! Cậu xem đi, một người đàn ông, cam nguyện quỳ gối đi giày cho cô gái, điều này nói rõ cái gì? Giả giả giả, đều là giả!"

"Anh ta yêu cô ấy." Từ trong miệng Cố Tử Mạt, bất giác vọt ra đáp án này.

Anh yêu cô? Người đàn ông này, yêu cô sao?

Bay đến cấp độ ' yêu ' rồi sao? Cô không nhịn được hỏi bản thân, sau đó lại phủ định suy nghĩ của bản thân, chán ghét cái suy nghĩ tự mình đa tình của bản thân.

"Sai ! Đây chỉ là ảo tưởng của những cô gái không thực tế, có một đáp án thực tế hơn có thể tin! Đó chính là -- anh ta có dụng ý khác! Nhìn anh ta như vậy, có khi lại là một kẻ lừa hôn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, anh ta sẽ nhanh chóng ly hôn với cậu, đến lúc đó, anh ta còn có thể yêu cầu một khoản phí đền bù tổn thất tuổi thanh xuân đâu!" Đại Thiến nắm lấy tay trái của Cố Tử Mạt, nhìn lại chiếc nhẫn cô đeo trên ngón giữa, không nhịn được mang theo ghét bỏ chậc chậc, "Cưới mà không dùng kim cương? Cố Tử Mạt, cậu thật sự bị mua chuộc quá dễ dàng rồi, thật mất mặt! Mình thấy, trong chuyện này chắc chắn có kỳ quái, hiện tại mình không tán thành cậu lấy chồng!"

Nghe xong những lời này của Đại Thiến, theo bản năng Cố Tử Bọt lại bảo vệ người đàn ông kia, "Cậu thật không biết nhìn hàng rồi, mình đoán, đây nhất định là đồ gia truyền, ý nghĩa không phải nhỏ đâu, mình tin anh ấy, anh ấy không phải loại người như cậu nói đâu!"

Đại Thiến giơ ngón tay lên, dùng sức đâm vào trán Cố Tử Mạt một cái, "Hàng bán trên vỉa hè chứ gì, cậu nhìn người ta xem, một món hàng bán rong cũng đã thu mua được cậu, Cố Tử Mạt ơi Cố Tử Mạt, mình thật sự không ngờ, hôm nay cậu vẫn cứ vội vã gả cho một người không rõ lai lịch như vậy."

"Mình lấy chính là bản thân anh ấy, mà không phải thân phận của anh ấy, căn bản mình cũng không để ý anh ấy có rõ lai lịch hay không." Cố Tử Mạt quật cường nhìn về phía Đại Thiến, cho cô một câu trả lời rất kiên quyết.

Từ lúc ' Lục Duật Kiêu ' quỳ xuống cầu hôn cô, cô cũng đã hạ quyết tâm rồi, cô tin anh!

Nghi ngơ rất đả thương người, cô chỉ vì một bóng lưng mơ hồ, đã nghi ngờ anh cấu kết với Cố Trinh Trinh, quả thực quá sai lầm rồi, ăn một lần lại nhận được một bài học, cô cũng phải cảm tạ lần hiểu lầm này.

Đại Thiến nhìn Cố Tử Mạt hết sức nghiêm túc, thậm chí ánh mắt còn rất tích cực, rốt cuộc cũng nản lòng không kiên trì nữa, "Cậu thật sự tin tưởng anh ta như vậy?" Cô rất sợ bạn tốt bị tổn thương lần nữa, cho nên lòng nghi ngờ quá nhiều.

Cố Tử Mạt nặng nề gật đầu với cô, "Đúng, ngoại trừ thân phận của anh ấy hơi bí ẩn ra, những gì anh ấy thể hiện trước mặt mình, toàn bộ đều là thật, mình có thể cảm nhận được! Đại Thiến, mình tin tưởng cậu cũng có thể nhìn ra anh ấy đối với mình rất tốt, chẳng qua vì anh ấy biểu hiện quá tốt, cho nên cậu mới nghi ngờ anh ấy, trở nên không tin anh ấy, nhưng, cậu hãy nhắm mắt lại thử suy nghĩ một chút, có phải nội tâm vẫn muốn tin anh ấy hay không? Mình tin anh ấy, cậu cũng tin tưởng mình một lần đi."

Những lời này, toàn bộ đều là những lời xuất phát từ nội tâm của cô.

Trong cái xã hội này, người càng ngày càng xa lạ với nhau, bởi vì sợ bị tổn thương, cho nên không muốn tin tưởng người khác một cách dễ dàng, cô cũng vẫn luôn bị hãm sâu trong cái mê cung này, mà vì sự xuất hiện của người đàn ông này, cô đã không hề nghĩ như vậy nữa rồi.

Bị tổn thương thì thế nào, chỉ cần cô trở nên kiên cường hơn là được.

Cô đã từng bị Hà Ân Chính làm tổn thương, vì thế mà cô không gượng dậy nổi sao? Không hề, cô trở nên mạnh hơn, cô còn có quyết tâm tranh thủ đến thứ mình muốn nữa!

"Vậy thì tốt, mình tin cậu." Đại Thiến tiến lên, nhẹ nhàng ôm cả người cô.

Hai người bạn tốt, giờ phút này đều nguyện ý lựa chọn tin tưởng, ôm nhau ấm áp, thật lâu không muốn tách ra.

Cuối cùng là Đại Thiến quyết tâm, đẩy Cố Tử Mạt ra, "Đi đi, đừng làm cho chú rể chờ sốt ruột."

Cố Tử Mạt gật đầu một cái, vừa mới xoay người bước đi, lại bị Đại Thiến từ phía sau lôi lại, Đại Thiến móc ra một chùm chìa khóa xe, sảng khoái đặt vào trong tay của cô, "Mình mượn chứng minh thư và bằng lái xe của cậu, cho nên chiếc xe này, bây giờ vẫn đang đứng tên cậu, đừng khách sáo với mình, cứ dùng đi."

"Chuyện gì xảy ra."

Đôi môi đỏ rực của Đại Thiến nâng lên, đến gần bên tai của cô, nói nhỏ với cô một lời, cuối cùng giải quyết dứt khoát, "Hiểu chưa, yên tâm, đây là tặng hợp pháp, cậu cứ cầm dùng là được."

Không ngăn được nhiệt tình của Đại Thiến, Cố Tử Mạt giật giật khóe miệng, miễn cưỡng gật đầu một cái, coi như là nhận lấy.

Người đàn ông nhìn Cố Tử Mạt đang bước từng bước về phía mình, không khỏi nhếch môi, khi cô còn cách anh có một bước, thì anh đưa cánh tay dài ra, nhẹ nhàng ôm vòng eo uyển chuyển của cô, dùng cánh tay dài ôm cô sát vào người mình.

Hai người đứng ngang nhau, anh hỏi, "Hai người nói chuyện gì thế, sao lại lâu như vậy?"

Cố Tử Mạt mỉm cười, quay đầu lại nhìn về phía Đại Thiến, khoát khoát tay đang cầm chìa khóa bên trong với cô ấy, ngầm hiểu lẫn nhau, rồi sau đó mới quay đầu nhìn người đàn ông, trừng mắt nhìn, cố ý mỉa mai nói, "Nếu như em nói, là nói xấu anh, anh có tin hay không?"

Người đàn ông hơi ngẩng đầu lên, lông mi rậm cũng chầm chậm giơ lên, nụ cười vừa rồi cũng không hề giảm, "Hả? Bản thân anh cũng không phát hiện mình có điểm xấu nào, vậy mà bọn em lại có thể phát hiện ra được, nói nghe một chút xem?"

Cô gái nghe xong, trong ánh mắt đầy kinh dị, cô không biết nên nói gì với anh cho phải đây.

Nếu nói là ngày hôm qua cô nhìn thấy người thật là một kẻ có chút tiền dơ bẩn, thì đã cợt nhả ăn chơi hư hỏng khắp nơi, mà đồ giả mạo trước mắt này, tuyệt đối là cái loại đàn ông xấu xa không có tiền cũng rất tự tin đó.

Cảm giác hiện tại, cuối cùng anh cũng đã như có như không mà lộ ra một chút hư hỏng rồi.

Mắt thấy nụ cười trên mặt người đàn ông càng ngày càng mở rộng ra, cô lại không vui, nghĩ đến việc Đại Thiến trách mắng cô đủ thứ, cô cười ranh mãnh, trước mặt anh, xòe tay ra, bẻ từng ngón một nói, "Một không có tiền, hai không có quyền, ba không có thế, bốn là không có kim cương, năm phải . . . . ."

Người đàn ông như có như không cong cong bờ môi, cầm lại bàn tay nhỏ bé của cô, đem từng ngón tay của cô nắm trở lại, cúi người xuống, đôi mắt thâm thúy tiến gần sát vào cô, "Anh rất vui mừng, con người của anh nhiều khuyết điểm như vậy, em cũng đã biết rõ, vậy mà vẫn quyết định gả cho anh...anh cảm thấy vô cùng vui mừng."

Khóe miệng của cô rút xuống, sau đó lại cười khẽ, nghiêng mắt lại thấy khuôn mặt tươi cười sáng rỡ của Đại Thiến, liền cười quơ quơ tay với cô ấy, "Này -- bọn mình đi đây."

"Đi đi, tạm biệt." Đại Thiến giơ tay, nói lời tạm biệt với cô.

Người đàn ông cũng nghiêng mặt, ánh mắt giao nhau với ánh mắt của Đại Thiến, cũng coi như lời tạm biệt, rồi ôm chắc eo của cô, cùng rời đi.

Cố Tử Mạt ra cửa, quả nhiên trông thấy ngoài cửa đỗ một chiếc Audi q7 mới tinh, đây chính là chiến lợi phẩm của Đại Thiến.

Cô lấy cái chìa khóa Địa Thiến cho cô ra, ra hiệu với anh một cái, "Có bằng lái sao?"

Người đàn ông hiểu ý, gật đầu một cái, nhận lấy cái chìa khóa, "Chiếc xe này, là chuyện gì xảy ra?"

Cô đặt chùm chìa khóa vào trong tay của anh, giải thích hai ba câu, "Một thương gia giàu có ngôc nghếch đưa cho Đại Thiến, Đại Thiến sợ tam thê tứ thiếp của vị thương gia giàu có này tìm tới cửa, cho nên để chiếc xe dưới danh nghĩa của em, hai ngày nay nhờ em dùng trước, nói là tránh đầu sóng ngọn gió trước."

Người đàn ông nghe vậy, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, giống như tỏ vẻ không hiểu, nhưng cũng không có cự tuyệt ý tốt của Đại Thiến, nghiêng người mở cửa xe cho Cố Tử Mạt, không khỏi cảnh cáo nói, "Xe này lai lịch bất chính, em cẩn thận không có rước họa vào thân."

Cô khẽ điều chỉnh ghế dựa ngả ra, chép miệng, không suy nghĩ nhiều, rất vô ý thức đáp một câu, "Cũng không tồi."

Người đàn ông ngồi vào chỗ tài xế, ý vị sâu xa liếc nhìn cô ngồi ở phía bên phải mình, suy nghĩ một chút, vẫn là tạm thời không nói ra, anh chồm người qua, giúp cô cài dây an toàn, mới nói, "Anh vẫn không tán thành, cái kiểu vơ vét tiền bạc này của Đại Thiến."

Có Tử Mạt hiểu ý anh là gì, suy trước nghĩ sau, cẩn thận nói, "Đại Thiến là người mẫu, những năm gần đây, vẫn cố gắng không trộn lẫn vào đó, đều dựa vào nghề chính để kiếm tiền, thật sự không dễ, cũng không thực tế, cậu ấy cũng không còn cách nào, chỉ có thể chọn loại phương thức này, nhưng anh yên tâm, Đại Thiến rất thông minh, cậu ấy sẽ chọn người, cũng rất biết phòng tránh tai nạn, trái lại em lại không hề lo lắng cho cô ấy."

Người đàn ông nhìn cô một chút, yên lặng , cũng không nói lời nào, giống như đang do dự cùng suy nghĩ cái gì đó.

Cô cho là anh chưa từng lái loại xe tốt như này, cho nên có vẻ không quen, cô nghi hoặc hỏi, "Chưa từng lái qua loại xe này, không quen?"

Người đàn ông tìm kiếm ánh mắt của cô, gật đầu một cái, "Chưa bao giờ lái qua."

"Nếu không để em lái?" Cô tốt bụng đề nghị.

Người đàn ông cũng không trả lời cô, mà nổ máy xe, lên đường.

Cô nhìn cảnh hai bên đường đang không ngừng lùi lại ở trong mắt mình, lại nhìn về phía gò má nghiêm nghị của anh, trong lòng yên lặng cảm thán, người đàn ông này quả nhiên là hết sức thông minh, năng lực học tập siêu cường.

Người đàn ông nhíu mày, cười điều chỉnh không khí nói: " Làm gì mà cứ nhìn anh vậy, có phải cảm thấy bề ngoài của anh quá tốt hay không?"

"Bề ngoài của em cũng đâu có kém, kết hôn với em, cũng không khiến anh ủy khuất đâu." Cô theo bản năng phản bác lại.

Nhưng, vừa nói xong, trong đầu cô cuồn cuộn hiện lên một số chuyện khiến cô nhột nhạt gì đó, trong miệng bắt đầu thấy khổ, tâm tình cũng ấm ức theo, cô quanh đầu, nhìn xem cảnh vật phía bên ngoài cửa xe, thử thăm dò mở miệng nói, "Em. . . . . ."

Nhưng mới chỉ nói ra một chữ, cô đã không nói nổi nữa rồi.

Cô nói không được, nhưng lại không thể nuốt trở về, những lời này nghẹn ở cổ họng của cô, làm cho cô rất khó chịu, khỏ sở không thể nói ra.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô cảm giác sẽ ép mình điên mất.

Không khí, lập tức thay đổi.

Người đàn ông chú ý tới tình cảm của cô đang dao động, đánh tay lái, an ổn dừng xe sát bên đường, tự mình bước xuống xe, sau đó bước qua phía bên cô, mở cửa xe cho cô, đưa tay ra cho cô, yêu ước nói: " Có muốn xuống buông lỏng cảm xúc một chút hay không."

Anh có thể nhìn ra được, hình như cô đang rất mâu thuẫn, tâm tình cũng không tốt.

Hình như có cái gì, cô cũng không có nói ra, trong đầu anh có thật nhiều ý tưởng, đều là về cô, nhưng anh lại không cách nào mở miệng, chỉ có thể để cho cô xuống xe, để cho cô buông lỏng tâm tình một chút, mới có thể tìm ra được một chút manh mối.

Cô thấy anh đưa tay ra, lại nhìn chiếc nhẫn trên ngón giữa của mình, hạ mí mắt, đưa tay đặt lên tay của anh, tùy cho anh nắm lấy, bước ra khỏi xe.

Xe dừng sát bên đường bên cạnh một cái hồ Cỏ Lau, gió thổi làm cỏ lau lay động, Cỏ Lau chập chờn theo gió, âm thanh sào sạt, âm thanh không lớn, nhưng lại có thể kích thích đến lỗ tai nhạy cảm của cô.

Cỏ lau trong gió, rất khó chi phối vận mệnh của mình, gió từ bên trái, nó sẽ ngả sang bên phải, gió từ bên phải, nó lại sẽ ngả sang bên trái.

Bên trái bên phải, chưa bao giờ có thể thay đổi theo ý của nó.

Bên đường toàn cỏ lau và cỏ lau, cô cùng đứng bên cạnh cỏ lau, giống nhau như đúc!

Cố Tử Mạt cảm thấy bi ai cho chính mình từ tận đáy lòng, lần này, cô nghĩ mình đi phía trái hướng phải, cho nên cô kéo theo anh, muốn cùng anh bước vào hôn nhân, nhưng đối với anh thì sao đây?

Anh có nguyện ý không?

Chuyện này đối với anh, có phải là không công bằng hay không?

Tay phải nhịn không được mà sờ lên chiếc nhẫn trên tay trái, trong lòng càng cảm thấy lạnh lẽo, càng nhìn càng thấy không rõ.

Có ít Cỏ Lau bị gió thổi gãy, gãy lên thành một đống, mất đi sức sống, cô không biết mình có thể kiên trì bao lâu, không chừng một ngày nào đó, cũng giống như đống cỏ lau kia, rách nát không chịu nổi.

Anh chú ý đến động tác nhỏ của cô, trong lòng nói không lo âu là giả.

Từ lần đầu tiên gặp lại cô, những gì anh tâm tâm niệm niệm đều bị cô ảnh hưởng, mỗi ngày sau đó, anh chỉ hy vọng có thể kết hôn với cô, nhưng con đường này, hình như hơi dài.

Anh bước lên, đặt đầu của cô ghé vào bờ vai của mình, bàn tay cầm thật chặt tay trái của cô, "Anh đã từng nói, lúc đau, hãy nói với anh, lúc cần giúp đỡ, cũng nói với anh, lúc nào không muốn kiên cường, cũng hãy nghĩ đến việc nói cho anh biết. Bây giờ, có phải em có lời gì muốn nói với anh hay không, anh đang ở đây, anh nghe đây."

Tim của cô thấy ấm áp, cảm giác được che chở hết sức quen thuộc lại dâng trào một lần nữa, bị lvây chặt chẽ ở bên cạnh anh, mặt dán sát vào lồng ngực của anh, trong mũi là một luồng hơi thở mát lạnh như suối cùng với hương thơm tươi mát của cỏ xanh quen thuộc chỉ thuộc về riêng anh, .

Cô từ từ vươn tay, ôm lấy cơ thể của anh, cắn môi nói: " Em sợ anh hối hận, thật sự."

Anh cầu hôn với cô, cô bắt lấy anh giống như bắt được một cọng cỏ cứu mạng, nhưng, anh vẫn nguyện ý làm cọng cỏ cứu mạng của cô sao?

Người đàn ông này, cho tới nay, đều giúp đỡ cô vô tư như vậy, cô không muốn vì vậy mà thương tổn tới anh.

Người đàn ông lắc đầu, "Làm sao có thể chứ, anh còn sợ em hổi hận không kịp đây."

Cô thoáng đẩy anh ra, ngẩng đầu lên nhìn anh, tiếp tục cắn môi, "Em thật sự sợ anh hối hận, nếu như bây giờ anh đổi ý, vẫn còn kịp."

"Sẽ không." Người đàn ông trả lời rất nhanh, trả lời hết sức kiên định.

Thật ra thì cô sợ nhất cái kiểu trả lời không chút nghĩ ngợi này của anh, anh càng kiên định, thi cô càng cảm thấy mình đang hãm hại anh.

Mắt cô nhìn khuôn mặt của anh, trong lòng hốt hoảng, bước chân hoảng loạn, lui về phía sau hai bước, tách ra một khoảng cách với anh, ngón tay siết chặt mép váy đến mức đỏ bừng, thật giống như muốn trên màu đỏ đấy, nặn ra một giọt máu .

Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK