Sau khi ông Trần nói xong, biểu cảm của mọi người lại không giống nhau.
Vài vị trung niên như nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó trong nháy mắt, vẻ mặt dần trở nên nghiêm trọng.
Một số phụ nữ thì hơi ngạc nhiên. Rốt cuộc là người như thế nào mới có thể khiến ông chủ nhà cũ đối đãi trịnh trọng như vậy chứ.
Trần Kinh Châu và một ít bạn cùng lứa với anh ta lại không chấp nhận!
Trần Kinh Châu mở miệng oán giận nói: "Ông nội, ông còn đùa vui như vậy làm gì?"
"Cho một vị Võ Vương ra tay, thẳng tay đánh chết thằng nhóc kia là xong rồi, sao còn phải phức tạp vậy chứ!"
Anh ta nghĩ mãi không thông. Rõ ràng là trong dòng họ có cao thủ, sao còn phải đi đường vòng như vậy nữa.
Vẻ mặt ông Trần lạnh lùng, lần đầu tiên vẻ giận dữ xuất hiện trên mặt ông ta.
Lúc này, một vị trung niên thấy tình cảnh có vẻ không ổn nên đứng dậy mở miệng nói: "Vô liêm sỉ, Kinh Châu, con đang nói mê sảng gì vậy. Chẳng lẽ ông nội con còn không thể lo toan mọi thứ toàn diện được sao?"
Sau khi nói xong, vị trung niên kia thấy Trần Kinh Châu vẫn bày ra vẻ mặt không phục thì giải thích: "Con cảm thấy một người mới hơn hai mươi, tuổi còn trẻ đã là cao thủ cấp bậc Tông sư võ đạo là do chính kẻ đó luyện thành sao?"
"Rất hiển nhiên là phía sau thanh niên đó chắc chắn có thế lực khác."
"Người này tuổi còn trẻ, tu vi võ đạo còn cao như vậy, hơn nữa sau khi con báo tên nhà họ Trần mà đối phương vẫn vui vẻ không sợ hãi."
"Tổng hợp lại thì chỉ với hai điểm này đã có thể chứng minh rằng thế lực phía sau đối phương cũng không hề yếu hơn nhà họ Trần rồi, thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều."
"Con đã biết hết cao thủ tuổi trẻ ở thành phố Thục rồi đấy, trước đây con đã gặp người này bao giờ chưa?"
Nghe lời phân tích của vị trung niên kia, vẻ mặt Trần Kinh Châu hơi khó coi. Trong khoảng thời gian ngắn, anh ta tức giận đến mất lý trí nên đã không nghĩ được nhiều thứ như vậy.
Nghe thấy câu hỏi của vị kia, Trần Kinh Châu lắc đầu nói: "Không, con chưa nhìn thấy người này bao giờ!"
Vị trung niên kia gật gật đầu nói: "Vậy thì đúng rồi. Thế lực sau lưng người này chắc chắn đều ở bên ngoài thành phố Thục!"
"Phép tắc giang hồ là lên đài luận võ, bày thực lực ra!"
"Đây là sân nhà của nhà họ Trần chúng ta. Đấu trường này chẳng phải muốn xếp đặt như thế nào thì xếp rồi sao?"
"Cho dù có lỡ tay đánh kẻ kia chấn động não hay đánh thành người phải sống thực vật, hoặc là đánh chết luôn."
"Thế lực sau lưng kẻ đó tìm tới cửa cũng không thể moi ra được chút tật xấu nào của chúng ta!"
Trần Kinh Châu bỗng nhiên tỉnh ngộ. Nói cách khác thì để cho cao thủ cấp bậc Võ Vương giả dạng làm võ giả cấp bậc Tông sư võ đạo đi lên đài với người nọ, sau đó hơi xử lý một chút thì người khác cũng không thể phát hiện ra.
Thì ra là thế!
Lúc này, trong đầu Trần Kinh Châu đã cho ra một ý tưởng. Anh ta căng thẳng hỏi thăm: "Có khi nào người nọ không phải là Tông sư võ đạo mà là một cao thủ cấp bậc Võ Vương không?"
"Phì!"
Một người bạn cùng lứa bên cạnh Trần Kinh Châu phì cười nói: "Kinh Châu không phải bị đánh ngu người đấy chứ?"
"Dù là vị Võ Vương trẻ tuổi nhất được biết đến thì cũng ba mươi hai tuổi mới trở thành Võ Vương."
"Anh nói một người hơn hai mươi tuổi là Võ Vương sao?"
"Đừng có đùa chứ!"
Ông Trần thất vọng liếc mắt nhìn Trần Kinh Châu một cái rồi nói: "Nếu muốn đột phá từ Tông sư võ đạo trở thành Võ Vương thì không có mấy chục năm tích lũy là không thể nào làm được!"
"Giữa hai cảnh giới này là một cái rãnh trời, cũng là cửa ải khó qua nhất trong tu hành võ đạo. Há có thể dễ dàng đột phá như vậy?"
Nói xong, ông ta dùng ánh mắt bất lực nhìn Trần Kinh Châu rồi nói: "Chuyện này sẽ có người xử lý. Gần đây cháu cứ ở trong nhà luyện tập võ nghệ đi!"
Lúc này, có người hầu tiến vào bẩm báo: "Ông chủ, cậu cả, cậu hai, cậu ba đều đã trở lại, sẽ tiến vào nhanh thôi ạ."
Ở cửa lớn nhà họ Trần, mấy chiếc xe thương vụ xa hoa khí thế có rèm che chậm rãi chạy tới.
Trước và sau mấy chiếc xe này đều có hơn mười chiếc xe việt dã to lớn mở đường và áp trận.
Từ xa trông lại thì chỉ thấy chủ nhân của đoàn xe này không hề đơn giản.