Mục lục
Ông Bố Bỉm Sữa Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Như Ý ngây người!

Với con số mà Ngô Đình Khải nói với cô, thì sao có thể mua được chứ!

Một ngàn vạn?

Không thể nào, một ngàn vạn thì có khi đến cái nhẫn kim cương trên tay Lý Thiên Ân kia còn không mua được ấy chứ.

Lý Như Ý nhướng mày đẹp, nghi ngờ hỏi: “Sao có thể?”

“Anh đừng có lừa em!”

“Giang Thanh Vân nói với em, đàn ông các anh bỏ nhiều tiền ra mua đồ xong, lúc về nhà báo giá, toàn hạ giá xuống thấp mà nói thôi!”

Hả?

Nghe thấy lời của Lý Như Ý, nhìn gương mặt nghi ngờ của cô, Ngô Đình Khải dở khóc dở cười.

Sao có thể chứ!

Anh nhẹ giọng nói: “Về rồi sẽ giải thích cho em.”

“Em hỏi gì anh sẽ đáp nấy, tuyệt đối báo cáo đúng sự thật.”

Trong mắt Lý Như Ý hiện lên ý cười mưu kế đã được thực hiện.

Cô nhón mũi chân, tiến đến trước mặt Ngô Đình Khải, thở nhẹ thì thầm.

Cô cười vui nói: “Một lời đã định!”

Ngô Đình Khải bất đắc dĩ gật đầu.

Rồi sau đó nhanh chóng mổ một cái ở trên môi mềm của người thương một cái.

Lập tức, trên mặt đẹp của Lý Như Ý phủ kín đỏ ửng.

Cô nhẹ nhàng đấm ngực Ngô Đình Khải một cái, thẹn thùng nói: “Đồ xấu xa!”

Khiết Nhan vẫn luôn ở bên cạnh mở to đôi mắt nhìn.

Lúc này, bé con nhìn thấy ba mẹ thơm nhau, lập tức lớn tiếng nói: “Ba, bé cũng muốn được thơm!”

Nói xong, bé con chu cái miệng nhỏ, nỗ lực tới gần Ngô Đình Khải.

Ngô Đình Khải bất đắc dĩ, đôi tay nâng khuôn mặt nhỏ của bé con, ấn một cái lên trên trán cô bé.



Nhìn cảnh tượng một nhà ba người hạnh phúc, ông cụ Lý cười híp mắt.

Ông cụ buông Khiết Nhan, một tay dắt Lý Như Ý, một tay nắm lấy cánh tay Ngô Đình Khải.

Lúc này, các khách khứa nhìn thấy ông cụ hình như có chuyện muốn nói, không hẹn mà cùng mà dừng bàn tán.

Ông cụ Lý đặt tay hai người lại ở bên nhau, lời nói xúc động: “Nhìn thấy hai đứa cuối cùng cũng đến được với nhau, ông rất vui vẻ.”

“Nhóc con Như Ý, ông nội phải nói lời xin lỗi với con.”

Nghe thấy ông cụ Lý nói như vậy, Lý Như Ý lập tức luống cuống.

Cô ngạc nhiên nói: “Ông nội, ông xin lỗi con làm gì?”

Toàn bộ khách khứa xung quanh đều tập trung tinh thần, lòng nhiều chuyện dâng lên.

Ai cũng đều nín thở, nghiêng tai lắng nghe.

Lời nói vào thời khắc này, dĩ nhiên là sẽ không tầm thường.

Đây chính là một quả dưa lớn đó!

Những người trong nhà họ Lý ngơ ngác mà nhìn ông cụ Lý, trong đầu bọn họ hiện lên một câu hỏi.

Ông cụ đang muốn làm gì vậy?

Ngô Đình Khải cũng có chút tò mò, nhìn gương mặt già nua của ông cụ, trong lòng thấy lạ.

Hay là, ông cụ vẫn còn che giấu bí mật gì đó?

Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, ông cụ Lý chậm rãi nói: “Năm đó, bọn họ đuổi con ra khỏi dòng họ, ông có biết!”

Lý Như Ý yên lặng gật đầu, chuyện này, từ rất lâu trước kia cô đã nghĩ đến.

Chỉ là, cô vẫn luôn kiên định mà cho rằng, ông nội không ra mặt, nhất định là có cân nhắc của mình.

Đôi mắt Ngô Đình Khải nhíu lại.

Đối với chuyện này, trước giờ anh vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Nghĩ đến vợ con mình phải tự sống nhiều năm như vậy, anh không thể nào mà không nghĩ nhiều được.

Ông cụ Lý tiếp tục xúc động nói: “Năm đó ông nội yêu thương con như vậy, vào lúc quan trọng nhất, lại không đứng ra nói chuyện cho con.”

“Nhóc con Như Ý, năm đó hẳn là cháu giận ông nội lắm nhỉ!”

“Chỉ là, ông nội không ra mặt, là có lý do!”

Lý Như Ý buồn bã khẽ gật đầu, cô đã biết, nhất định là như vậy mà.

Các khách khứa và cùng tất cả người của nhà họ Lý đều dựng thẳng tai lên, hứng thú dâng cao.

Nguyên nhân?

Nguyên nhân gì?

Ngay khi bọn họ cho rằng ông cụ Lý sẽ nói tiếp, lời của ông cụ lại lập tức khiến cho bọn họ mất sạch hứng thú.

Ông cụ Lý tiếp tục nói: “Nguyên nhân đó, bây giờ ông không thể nói.”

“Chờ sau này, con sẽ tự nhiên hiểu ra!”

“Ông chỉ có thể tiết lộ một ít, nguyên nhân phía sau này, có chút liên quan đến Ngô Đình Khải.”

Có liên quan đến Ngô Đình Khải?

Lý Như Ý lập tức ngẩng đầu, nhìn ông cụ Lý, muốn hỏi lại không biết nên đặt câu hỏi như thế nào.

Mấy năm trước đã có liên quan đến Ngô Đình Khải?



Mà Ngô Đình Khải thì lại lập tức yên lặng.

Trên người anh, dần dần toát ra ý chí mạnh mẽ.

Ngô Đình Khải thân là Long soái, dĩ nhiên là đã từng điều tra về thân thế của mình.

Chỉ là, lấy địa vị bây giờ của anh, lúc phái người điều tra ở kinh đô, lại đều gặp rất nhiều khó khăn.

Theo lời mạng lưới của cấp dưới Chu Võng mật báo, mỗi lần tra ra được dấu vết để lại, thì lại có một thế lực không tên nào đó xen vào, phá hỏng chứng cứ.

Nhiều năm như vậy, manh mối còn lại vốn đã không có nhiều.

Lại bị thế lực này âm thầm chơi xấu, chân tướng dĩ nhiên là càng ngày càng xa xôi không thể với tới.

Tuy rằng kinh đô không phải là đại bản doanh của Chu Võng, nhưng mà thế lực có thể chặn tay được Chu Võng.

Phóng tầm mắt khắp Hoa Hạ, thế lực như vậy cũng không nhiều.

Ngô Đình Khải biết, thân thế của mình, hẳn là có liên quan đến nhân vật lớn bí ẩn nào đó ở kinh đô.

Ông cụ Lý vừa nói có liên quan đến mình, Ngô Đình Khải lập tức liền liên tưởng đến nhân vật lớn kia.

Hừ!

Năm đó chẳng những bỏ mặc sống chết của mẹ, bây giờ lại còn ảnh hưởng tới vợ con của mình.

Ngô Đình Khải thề ở trong lòng, bất kể có trả một cái giá đắt bao nhiêu, cũng phải bắt cho được người đó!

Ông cụ Lý cảm nhận được sự thay đổi trên người Ngô Đình Khải, lập tức giật mình.

Ông ấy biết mình đã lỡ miệng rồi!

Ngô Đình Khải của bây giờ, đã sớm không còn là thiếu niên khốn cùng năm đó nữa rồi.

Hiện giờ, anh đã là người đứng đầu Hoa Hạ.

Dựa vào vị thế hiện tại của anh, dựa vào quyến thế mà bây giờ anh đang nắm giữ, hẳn là đã suy đoán ra được gì đó rồi.

Lý Như Ý cũng cảm nhận được sự thay đổi trên người Ngô Đình Khải, cô nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”

Một tiếng hỏi thăm quan tâm này, lập tức khiến cho Ngô Đình Khải tỉnh táo lại.

Hơi thở máu tanh trên người Ngô Đình Khải lập tức tiêu tán.

Anh liếc mắt nhìn ông cụ Lý một cái, sau đó cười nhìn về phía Lý Như Ý, ôn hòa nói: “Không có gì, nghĩ tới một vài chuyện cũ mà thôi!”

Lúc này, ba bóng người đột nhiên xông tới bên cạnh Ngô Đình Khải.

Người đến chính Huyết Đồ và hai người tổ Tuyệt Sát.

Ba người có kinh nghiệm chiến trận, rất nhạy bén mà cảm nhận được hơi thở máu tanh trên người Ngô Đình Khải..

Huyết Đồ thấp giọng hỏi: “Có tình huống khản cấp?”

Chuyện có thể khiến cho Long soái xuất hiện cảm xúc dao động, dĩ nhiên không phải là việc nhỏ.

Tuyệt Mệnh và Tuyệt Tình cảnh giác mà nhìn xung quanh, điều tra từng hành động của nhân viên xung quanh.

Trên người cả hai người, một luồng sát ý lạnh lẽo tràn từ cơ thể ra.

Nếu có người dám can đảm xâm phạm Long soái, hai người này sẽ là những người phản kháng đầu tiên.

Ngô Đình Khải cười khẽ, nói với ba người: “Không có chuyện gì, nghĩ tới một vài chuyện cũ mà thôi!”

Sau khi cho ba người đang căng thẳng về chỗ ngồi, Ngô Đình Khải cười nhạt, nói: “Ông nội Lý, ông nói tiếp đi.”

Ông cụ Lý nuốt nước miếng, vừa rồi lúc ba cấp dưới của Ngô Đình Khải đến có mang theo sát ý vạn quân, ngay cả ông ấy cũng hơi sợ hãi.



Ông cụ nhìn về phía Ngô Đình Khải, trong lòng vô cùng cảm thán.

Địa vị mà cậu thanh niên này đang đứng, không phải là thứ mà ông ấy có thể tưởng tượng ra nổi.

Ông cụ Lý xin lỗi mà nhìn Ngô Đình Khải một cái, nói: “Ông có thể nhiều chuyện, cũng chỉ có một câu này!”

“Còn lại, cũng không thể tiết lộ được.”

Ngô Đình Khải khẽ gật đầu, không nói gì.

Ông cụ Lý nhìn Lý Như Ý, rất là cảm thán mà nói: “Bây giờ, Ngô Đình Khải đã trở về, ông cũng đã yên tâm rồi.”

“Cuộc sống trong những năm này, cả hai đứa đều sống không dễ dàng.”

“Có thể đi đến hôm nay, không liên quan gì đến người khác, tất cả đều là kết quả mà tự hai đứa nỗ lực.”

“Có thể chờ đến khi mây tan thấy được trăng sáng, là hồi báo tốt nhất của các con!”

“Nhóc con Như Ý của ông, cuối cùng cũng đã trưởng thành!”

“Sau này có Ngô Đình Khải ở bên cạnh con bảo vệ con, ông nội rất yên tâm.”

Lúc này, ông cụ cười bí ẩn, cười nói: “Ngô Đình Khải ngay cả trái tim Hải Dương còn tặng cho con, ông nội dĩ nhiên không thể lạc hậu được.”

“Đợi một lát, ông nội cũng sẽ tặng cho con một món quà lớn!”

Lý Như Ý lắc đầu, nói: “Con không cần quà cáp, con chỉ cần ông nội khỏe mạnh sống lâu là được rồi.”

Ông cụ nghe vậy, cười ha ha.

Trong lòng thật sự vui mừng.

Ông đặt tay hai người nắm chặt lấy nhau, trịnh trọng nói: “Từ nay về sau, chính là con đường cùng nhau bước đi của hai đứa các con!”

“Nhất định phải gắn bó bên nhau đấy!”

Nói xong, ông cụ buông tay, lùi về phía sau một bước, xoay người thong thả mà đi.

Lý Như Ý nhìn theo bóng lưng ông nội.

Phát hiện, eo lưng thẳng thắn của ông nội, trong giây phút xoay người, hơi còng xuống một chút.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên không đúng lúc.

“Ông cụ Lý, giờ Cảnh Hàn có cố ý chuẩn bị chút trò vui cho ông, mời ông đánh giá!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK