Ngô Đình Khải nhìn bộ dạng đáng thương của anh ta, cười lạnh một tiếng, nói: “Ý của anh là nếu tôi không phải bạn của chủ tịch các anh, thì tôi xứng đáng bị anh ức hiếp à?”
Vân Yến là một người phụ nữ khôn khéo, cô ta vừa nghe thấy đoạn đối thoại của hai người thì đã lờ mờ hiểu được vấn đề.
Cô ta cầm điện thoại gọi đến một số khác: “Này, chuyện tổ bảo vệ các anh là thế nào?”
“Anh là quản lý mà để cấp dưới lừa bịp người khác ngay trước cửa công ty, mà anh lại chẳng biết gì?”
“Đừng nói mấy lời vô nghĩa, tôi đứng ở cửa số ba, anh nhanh đến đây xử lý.”
Nói điện thoại xong, Vân Yến lập tức khom người chín mươi độ, áy náy nói: “Thành thật xin lỗi anh Ngô, chúng tôi sẽ lập tức xử lý những tên bại hoại này.”
Ngô Đình Khải nhìn Vân Yến đang khom lưng, trong đầu đột nhiên xuất hiện một câu:
Cô gái cúi đầu không nhìn thấy mũi chân mình, đó chính là cảnh đẹp trong nhân gian!
Với “quy mô” của cô ta, chắc hẳn có thể được gọi là tuyệt sắc trong nhân gian rồi.
Lúc này, Ngô Đình Khải phát hiện cánh tay của mình bị nhéo đau nhói, anh vội vàng điều chỉnh lại vẻ mặt, nói: “Không có gì, đuổi việc loại người này là được.”
Rồi bọn họ không phát hiện ra vẻ mặt của Trương Văn Đạt đang cúi đầu đã dần trở nên hung dữ.
Tay anh ta siết chặt lại thành nắm đấm, đốt ngón tay vì siết quá chặt mà trở nên trắng bệch.
Vào lúc Vân Yến đang chuẩn bị khom lưng xin lỗi Ngô Đình Khải một lần nữa, thì có một bàn tay to thô sáp vì siết mạnh mà nổi đầy gân xanh bóp cổ cô ta.
“Á!”
“Anh… Làm… Gì vậy?”
Cổ Vân Yến bị bóp chặt, lời nói cũng đứt quãng.
Lúc này, có một tiếng hét to từ đại sảnh truyền đến: “Trương Văn Đạt, mẹ kiếp anh điên rồi, mau thả giám đốc Vân ra.”
Người đến là một người đàn ông có cơ thể chắc nịch, chắc hẳn là giám đốc đội bảo vệ mà Vân Yến mới vừa gọi điện.
Người đàn ông tên là Lôi Hùng Phong, là giám đốc bảo vệ của Bất động sản Thần Huy dưới trướng tập đoàn Thừa Phát, sức mạnh của anh ta ở cấp Võ Sư, bình thường tám, chín người không thể lại gần anh ta.
Sau khi Lôi Hùng Phong đến, rõ ràng Trương Văn Đạt đã căng thẳng hơn không ít, bàn tay bóp chặt cổ Vân Yến đã hơi run rẩy.
Sắc mặt Lôi Hùng Phong sầm xuống, nói: “Trương Văn Đạt, anh cũng biết năng lực của tôi, thả Vân Yến ra, tôi tha cho anh đi.”
Nhưng mà cảm xúc lúc này của Trương Văn Đạt khá là cực đoan, anh ta không nghe lọt tai mấy lời này.
Anh ta gào lên: “Dựa vào đâu, ông đây kiếm chút tiền dễ dàng sao?”
“Dựa vào đâu mà hôm nay giám đốc này ngày mai giám đốc kia đến, ông đây đều phải niềm nở tiếp đón họ, họ là cái thá gì, là vì họ tốt số hơn ông đây sao?”
“Đi, chuẩn bị cho tao một chiếc xe, rồi chuẩn bị thêm một ngàn vạn tiền mặt, nhanh!”
“Nếu không ông đây lập tức bóp chết cô ta.”
Sắc mặt Lôi Hùng Phong sa sầm, anh ta không ngờ rằng gã cấp dưới của mình lại là một người hung hăng ngang ngược như vậy.
Ngô Đình Khải lạnh lùng nhìn cảnh tượng này, lại là một người muốn làm một lần ăn cả đời, không làm mà muốn hưởng thụ.
Từ hành vi lừa tiền của anh ta, cho dù hôm nay không làm cướp thì sau này cũng sẽ làm cướp mà thôi.
Lý Như Ý bị cảnh tượng này dọa sợ, vội vàng trốn ra sau Ngô Đình Khải lén quan sát tình huống.
Đồng thời cô còn cảnh giác nhìn những bảo vệ khác đứng xung quanh, sợ họ cũng biến thành Trương Văn Đạt thứ hai.
Những vệ sĩ khác ngơ ngác, há to miệng nhìn cảnh tượng này, không dám cử động một chút nào.
Bọn họ không ngờ rằng Trương Văn Đạt lại đột nhiên nổi điên, điều này khiến họ cảm thấy rất bất ngờ.
Lôi Hùng Phong gằn giọng nói: “Tôi có thể đồng ý với anh, có điều phía sau anh là cái gì kìa?”
Trương Văn Đạt quay đầu về phía sau theo bản năng, chỉ là vì trạng thái thần kinh của anh ta đang cực kỳ căng thẳng nên khả năng phản xạ cũng nhanh lên rất nhiều, lập tức hiểu rõ ý đồ của Lôi Hùng Phong.
Anh ta lập tức kéo Vân Yến đến, quay mặt nhìn Lôi Hùng Phong.
Nhân lúc Trương Văn Đạt vừa quay đầu Lôi Hùng Phong đã ra tay ngay, anh ta biến bàn tay thành móng vuốt, đâm thẳng về phía cổ họng Trương Văn Đạt.
Nhưng mà ngay khi anh ta kịp đánh đến, thì đã bất ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn: Vân Yến bị vặn người chắn ngay trước mặt Trương Văn Đạt.
Vì để không làm Vân Yến bị thương, Lôi Hùng Phong chỉ có thể bất ngờ thay đổi chiêu thức, cuối cùng bỏ lỡ cơ hội tốt, bị Trương Văn Đạt dùng côn điện chọc lên ngực, ngã vật ra đất.
Có điều bản thân Lôi Hùng Phong là võ giả, tố chất cơ thể không tệ, anh ta lập tức lui về phía sau vài bước, căng thẳng nhìn chằm chằm Trương Văn Đạt.
Trương Văn Đạt độc ác nhìn Lôi Hùng Phong, gào thét nói: “Tiền, ông đây cần tiền, nhanh lên!”
Nói xong, anh ta giơ côn điện lên, kề sát côn điện cách huyệt Thái Dương Vân Yến một centimet.
Tia điện không ngừng lóe lên, tiếng tách tách càng khiến lòng người hoang mang, Vân Yến đã gặp nguy hiểm!
Vân Yến mê mang nhìn cảnh tượng trước mặt dần mờ đi, trong lòng đầy tuyệt vọng, đến cả Lôi Hùng Phong đã thất thủ, không còn ai có thể cứu cô ta nữa rồi.
Trương Văn Đạt thấy không có người nào dám đi lên cản trở mình, ngang ngược cười nói: “Bây giờ ông đây cần tiền không cần mạng, nếu tụi mày không muốn sống thì cứ thử xông lên!”
“Thì ra cảm giác không cần mạng lại sung sướng như vậy!”
Anh ta cho rằng ai cũng sợ mình, rất sợ mình, không ai dám đi lên chọc mình.
Nhưng mà, ngay một giây tiếp theo, tình huống đã bị lật ngược.
“Chát!”
Lỗ tai Trương Văn Đạt bị tát một cái, anh ta chỉ cảm thấy đầu ong ong, tầm mắt dần mơ hồ, cả người mất thăng bằng không thể đứng thẳng.
Trước khi ngã xuống đất anh ta đã loáng thoáng nghe thấy một câu:
“Anh là cái thá gì!”