Hơn nữa, phụ nữ dù có xấu xí đến đâu cũng không muốn người khác nói mình xấu.
Huống chi Hoa Hồng Đen vốn cũng không xấu xí.
Lý Như Ý vội vàng ôm Khiết Nhan vào lòng bảo vệ cô bé, run giọng nói: "Bé ngoan, đừng nói chuyện!"
Thế nhưng, Khiết Nhan lại bướng bỉnh ngửa đầu cao lên nghiêm túc nói: "Dì này thật sự rất xấu mà!"
Hoa Hồng Đen chậm rãi quay đầu nhìn Khiết Nhan, bà ta chậm rãi giơ súng lục lên, lạnh lùng nói: "Quỷ nhỏ, mày nói lại lần nữa!"
Trong lòng mọi người cả kinh, nghe đồn Hoa Hồng Đen máu lạnh không có tình người, nhưng chẳng lẽ bà ta lại muốn ra tay với một đứa nhỏ sao?
Lý Như Ý vô cùng hoảng sợ, cô vội vàng lấy thân mình bảo vệ Khiết Nhan.
Lúc này, cô cảm nhận được mình bị bóng tối bao trùm, khi cô ngẩng đầu nhìn mới biết thì ra là Ngô Đình Khải đã đứng lên.
Ngô Đình Khải nghênh đón họng súng, từng bước đi tới chỗ Hoa Hồng Đen: "Cất súng của bà vào!"
Giọng nói của anh giống như đến từ Cửu U Địa Ngục, lạnh đến thấu xương.
Những người khác thấy Ngô Đình Khải nghênh đón họng súng đi tới chỗ Hoa Hồng Đen đều ồn ào la lên: "Tên nhóc này không muốn sống!"
"Cậu ta chết chắc rồi, còn dám khiêu khích Hoa Hồng Đen như vậy!"
"Cậu ta sợ mình chết chưa đủ nhanh sao?"
"Kỳ này toi rồi, Hoa Hồng Đen thật sự dám nổ súng đó."
Giang Uyển Quân thương tiếc nhìn Ngô Đình Khải một cái, quả thật tính cách và lòng can đảm này không tồi.
Thế nhưng đáng tiếc, anh lại đắc tội với Hoa Hồng Đen.
Lý Thiên Ân và Bàng Phúc Thịnh nhìn nhau cười, âm thầm khẩn cầu: Nổ súng đi, nổ súng nhanh lên!
Mặt Lý Như Ý xám xanh, làm sao bây giờ, Hoa Hồng Đen kia không sợ trời không sợ đất, vậy lúc này ai có thể giúp Ngô Đình Khải đây?
Thế nhưng, thực tế lại trái ngược hoàn toàn so với những gì họ nghĩ.
Trong mắt Hoa Hồng Đen thì Ngô Đình Khải giống như thần chết đang đi tới chỗ bà ta.
Bà ta rất muốn nổ súng nhưng lại phát hiện ngón tay bà ta giống như đã bị đông cứng, vốn không thể co lại được.
Bà ta nhận ra cơ thể bà ta đang run rẩy dữ dội, giống như đang sợ hãi cái gì đó.
Mà loại run rẩy này, chính bà ta cũng không kiểm soát được.
Nhưng Hoa Hồng Đen không biết, động tác cầm súng nhắm vào Khiết Nhan của bà ta đã chọc giận Ngô Đình Khải.
Bà ta đã bị khí thế của Ngô Đình Khải chế ngự, mà loại chế ngự này lại giống như một con thỏ con đang nằm sấp trước mặt một con hổ hung ác, bị con hổ hung ác này quan sát.
Cơ thể bà ta run rẩy, là loại run rẩy theo bản năng. Là một loại bản năng tự bảo vệ mình khi đối mặt với một kẻ lớn mạnh khác.
Thể hiện sự yếu đuối của mình để cầu xin lòng thương xót của kẻ mạnh.
Ngô Đình Khải vừa đi vừa đưa tay nắm thẳng lấy nòng súng lục.
Trong ánh mắt hoảng sợ của Hoa Hồng Đen, Ngô Đình Khải đã đoạt lấy khẩu súng lục. Mà Hoa Hồng Đen hoàn toàn không kiểm soát được cơ thể của mình, bà ta chỉ có thể mở to hai mắt nhìn mọi thứ diễn ra.
Cũng không thấy Ngô Đình Khải làm thế nào, chỉ thấy khẩu súng trong tay anh lại rơi lả tả thành một đống linh kiện.
Đợi đến khi linh kiện rơi xuống hết, trong lòng bàn tay Ngô Đình Khải chỉ còn lại có mấy viên đạn hình bầu dục.
Đây là một loại đạn bị cấm, là loại đạn Đum-đum.
Nếu bị loại đạn này bắn trúng, vết thương sẽ lập tức thối rửa mà không thể khâu lại được.
Mà loại đạn này là thứ chỉ có thể sử dụng khi đối phó với kẻ mạnh.
Ở Trung Quốc, loại đạn này bị cấm sử dụng, chỉ có ở khu vực Thiên Trúc mới sử dụng nhiều.
Nói cách khác, Hoa Hồng Đen có liên quan đến một số thế lực ở nước ngoài!
Nghĩ tới đây, ánh mắt Ngô Đình Khải lạnh lẽo. Mặc kệ sau lưng bà có đường dây sâu bao nhiêu, tôi cũng phải nhổ tận gốc mấy người.
Anh bật ngón tay một cái, viên đạn rời khỏi ngón tay anh, sau đó anh cong ngón tay lại.
"Tách!"
"Ôi!"
Anh bắn mạnh một phát, viên đạn xé rách không khí bắn tới chỗ Hoa Hồng Đen vô cùng nhanh.
Ngay khi Hoa Hồng Đen nhắm mắt lại chờ chết, ngay lúc bà ta cho rằng bà ta chết là cái chắc thì đột nhiên...
"Keng!"
Một thanh trường đao xuất hiện trước mặt Hoa Hồng Đen, thanh trường đao dùng tốc độ cực nhanh nghênh đón viên đạn, chém đứt chia viên đạn ra thành hai.
Hoa Hồng Đen mở mắt ra, phát hiện trước mặt bà ta có thêm một người nữa, người đó chính là một trong tứ đại hộ pháp dưới trướng bà ta:
Nhất Đao Trảm - A Đao!
A Đao thở hổn hển, nhìn Ngô Đình Khải đầy cảnh giác.
Có thể thấy anh ta tung ra một đao này đã tiêu hao không ít chân khí.
Ngô Đình Khải cười nhẹ, thú vị đấy!