Người này không tầm thường, đánh đàn em Độc Nhãn Long, Độc Nhãn Long còn phải xin lỗi anh.
Rốt cuộc đây là chuyện gì?
Tất cả mọi người đều mơ hồ, không biết làm sao để đối mặt với tên nhóc nghèo này.
Nói anh lợi hại thì hành vi của anh vô cùng quê mùa, bọc chiếc thẻ trong bọc kính, làm màu trước mặt người khác.
Nói anh không lợi hại thì cũng không đúng.
Chu Thế Duy là cậu ấm nổi tiếng trong lớp, sự nghiệp của anh ta có thể thuận lợi đều là nhờ vào sức ảnh hưởng của nhà mình.
Nhưng Ngô Đình Khải này, chỉ đứng đó thôi, Độc Nhãn Long đã chịu thua rồi!
Gã ta là đại ca nổi tiếng trong thế lực ngầm, bên cạnh có rất nhiều đàn em, còn mang theo súng.
Nhưng gã ta lại cúi đầu trước tên nhóc nghèo một thân một mình.
Gã ta vậy mà sợ rồi!
Ánh mắt các bạn học nhìn bóng lưng của Ngô Đình Khải có chút phức tạp.
Rốt cuộc người này là người như thế nào?
Rõ ràng anh nghèo vậy, tham gia buổi họp lớp đều mặc quần áo có mấy trăm tệ.
Nhưng anh dựa vào đâu mà khiến cho Độc Nhãn Long cúi đầu?
Bọn họ không hiểu, suy nghĩ nát óc cũng không hiểu.
Chỉ có thể nói, tên chồng nghèo này của Lý Như Ý quá bí ẩn!
Bản thân bọn họ cũng không phát hiện, ánh mắt xem thường ban đầu của họ khi nhìn Ngô Đình Khải đã biến mất.
Thay vào đó là sự nể trọng.
Lưu Mai Linh nhìn Ngô Đình Khải bình thường như cũ, không dám có ý nghĩ coi thường nữa.
Người có thể khiến cho Độc Nhãn Long cúi đầu, một ngón tay cũng có thể nghiền nát cô ta.
Chu Thế Duy cảm nhận được sự thay đổi trong mắt các bạn học, trong lòng ghen tị đến phát điên.
Bản thân nhịn lâu như vậy là vì muốn chơi trội trước tất cả bạn học, nhân cơ hội giành được trái tim của vài người đẹp.
Không ngờ, cơ hội này lại bị tên nhóc Ngô Đình Khải này cướp đi.
Những vinh dự này vốn thuộc về mình, lại bị người ta cướp mất.
Nghĩ đến đây, Chu Thế Duy, người từ nhỏ sống trong nhung lụa, được vô số người bằng tuổi chú ý và ngưỡng mộ, cảm thấy bực bội trong lòng, dường như cục tức đang chặn ngang họng.
Lúc này, giọng Độc Nhãn Long vang lên khắp sảnh: “Lui ra hết, đường làm phiền buổi gặp gỡ của người ta.”
Ánh mắt của mọi người đều nhìn vào hội Sói Đói, thấy bọn họ đi ra hết thì lòng nở hoa.
Cục đá trong lòng mọi người đã rơi xuống, dường như trận sóng gió này đã bất ngờ qua đi.
Có người thấy hội Sói Đói đi rồi thì lập tức muốn chuồn.
Tuy nhiên, lời của Chu Thế Duy đã chặt đứt ý nghĩ này của bọn họ.
“Mọi người đừng đi, hôm nay là một chuyện ác ý, phải đợi cục an ninh đến điều tra rõ ràng rồi mới có thể đi.”
“Bây giờ mấy người muốn đi cũng được, sau đó phải gánh tội danh kỳ lạ gì đó thì đừng trách tôi không nhắc nhở trước!”
Thấy ánh mắt mọi người kỳ lạ, sắc mặt thay đổi không ngừng.
Chu Thế Duy xoa dịu: “Yên tâm đi, cuộc điện thoại tôi vừa gọi là gọi cho cục an ninh.”
“Đội trưởng cục an ninh là cậu tôi, bây giờ ông ấy đang trên đường đến.”
Nghe Chu Thế Duy nói vậy, những người khác mới lộ ra vẻ vui mừng.
“Cậu Chu, không ngờ nha, anh lại có quan hệ trong cục an ninh, sau này chúng ta phải qua lại nhiều hơn!”
“Cậu Chu quả nhiên không tầm thường, tùy tiện gọi một cuộc điện thoại thôi mà lại là một nhân vật lớn.”
“Cậu Chu, nếu như cậu anh đến, vậy chắc là Độc Nhãn Long cũng không dám hó hé gì.”
“Không ngờ cậu Chu lại là người giấu nghề, có chỗ dựa trong cục anh ninh, sau này có thì đi nghênh ngang trên đất thành phố Thục rồi!”
...
Chu Thế Duy nghe thấy những âm thanh nịnh hót quen thuộc thì ngẩng đầu hưởng thụ, sau đó, hai tay mới ra hiệu, cười nói: “Quá khen rồi, mọi người đừng tâng bốc tôi nữa!”
Các bạn học này cũng không phải kẻ ngốc, nhìn thấy bộ dạng này của anh ta thì tiếng hoan hô sôi nổi vang lên lần nữa.
Vào ngay lúc này, một giọng nói thâm thúy vang lên.
“Ai muốn đi nghênh ngang ở thành phố Thục.”
“Đi thử coi, ông đây đồng ý chưa?”