Mục lục
Ông Bố Bỉm Sữa Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những người đi tới đều to cao và mặc đồng phục, trông có vẻ rất có uy thế.

Trong tay bọn họ là những chiếc côn cao su, vẻ mặt bọn họ hung dữ, trực tiếp chặn đứng đường sau của bọn côn đồ.

Trương Tuấn Lâm nhìn thấy đội bảo vệ của mình đến, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm rồi.

Nói thật lòng, gã cũng không dám nổ súng bắn gã đàn ông mập mạp.

Đối với gã mà nói, dùng mạng sống của một tên cặn bã xã hội như gã đàn ông mập mạp để đổi lấy mạng sống của tầng lớp thượng lưu trong xã hội như bản thân mình chắc chắn là một thiệt thòi lớn.

Bây giờ thì hay rồi, đã đến lúc trút giận rồi!

Gã vung tay lên rồi quát to: “Đánh, xử lý lũ súc vật này cho tốt.”

“Mẹ nó, đám súc vật này lại dám đánh tao!”

“Vâng!” Đám bảo vệ tức giận quát lên, ngay lập tức xông đến trước mặt côn đồ, giơ côn cao su ra đưa về phía sau.



Đám côn đồ này cũng không ngồi im chờ chết, người ta đã đánh đến trước mặt rồi, làm sao có thể ngồi im chịu đánh.

Vì vậy, đôi bên xô xát với nhau.

Lưu Mai Linh nhìn thấy hai nhóm người đánh nhau kịch liệt, cô ta lo lắng hỏi: “Tuấn Lâm, đám bảo vệ này của anh đánh không thắng thì phải làm sao?”

Trương Tuấn Lâm ôm cô ta vào lòng, cười một cách ngông cuồng: “Không thể nào, đám bảo vệ này của anh đều có bản lĩnh, đều đánh nhau rất giỏi.”

“Người bình thường đối đầu với bất kỳ ai trong số bọn họ, bọn họ đều có thể đánh được ba tên như thế.”

Nghe thấy lời nói này, Lưu Mai Linh làm nũng rồi mỉm cười: “Hóa ra là như vậy!”

Chu Thế Duy liếc mắt nhìn đám bạn cùng lớp đang vui vẻ, cười một cách khinh thường, chỉ là chuyện cỏn con mà thôi!

Quả nhiên, đám bảo vệ của Trương Tuấn Lâm đều có bản lĩnh, tình thế bế tắc dần được phá bỏ.

Đám côn đồ lần lượt bị đánh gục, ngã xuống đất mà khóc thét.

Nhìn thấy tình cảnh này, Trương Tuấn Lâm cười một cách điên cuồng: “Tốt lắm, đánh hay lắm!”

“Haha, mọi người đừng đi, chúng ta đi tìm chỗ khác ăn cơm, tôi mời!”

Lúc này, một giọng nói hùng hồn và trầm ấm vang lên từ ngoài phòng Hoa Hồng vang lên: “Đúng vậy, đừng đi!”

“Bởi vì, các người sắp bị tôi đánh gãy chân rồi, muốn đi cũng không được!”



Nghe thấy lời nói này, Ngô Đình Khải nhướng mày một cái, người đi đến là một người học võ!

Chỉ dựa vào đám bảo vệ của Trương Tuấn Lâm, căn bản là không đủ!

Rất nhanh, dự đoán của anh đã trở thành sự thật!

Trương Tuấn Lâm đang vô cùng vui vẻ khi nghe thấy lời này, gã quát to một cách tức giận: “Ai ở ngoài đấy, đm mày là ai, dám huênh hoang như vậy!”

“Đi, bắt tên đó lại cho tao!”

Vài tên bảo vệ to cao giơ chiếc côn cao su, hùng hổ bước ra ngoài.

Có bạn nữ nhìn thấy tình cảnh này, lập tức nở nụ cười: “Chắc chắn lại là tên có mắt như mù, anh ta cũng không đi nghe ngóng, ở bên trong có tổng giám đốc tập đoàn Hưng Huân.”

Tập đoàn Hưng Huân, chính là công ty nơi Trương Tuấn Lâm phụ trách.

Trương Tuấn Lâm cười đắc ý, đang định mở mồm nói.

Tuy nhiên, những bóng đen từ cửa phòng Hoa Hồng bay vào trong đã chặn lại những lời mà gã định nói.

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Những bóng đen đó đập vào vách ngăn trong phòng Hoa Hồng, tạo ra tiếng động lớn, khiến cho nhiều người bị dọa cho một phen.

Lúc này, mọi người trong sảnh mới có thể nhìn rõ những bóng đen này thực chất là những nhân viên bảo vệ vừa bước ra ngoài.

Trương Tuấn Lâm sợ hãi!

Đám bảo vệ chưa kịp hét lên đã bị đánh bay rồi.

Người ngoài sảnh chắc chắn là người học võ.

Gã nhìn khẩu súng trong tay và cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Ông đây có súng, ai đến cũng không sợ!

Trương Tuấn Lâm ngẩng đầu lên, gã muốn xem, ai dám kiêu ngạo, nói ra những lời độc ác như vậy.

Gã ngẩng đầu lên, choáng váng!

Bởi vì, gã chỉ có một khẩu súng, vốn không đủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK