Ức hiếp đám con cháu đời sau đến đánh trả cũng chẳng dám thì có gì hay ho đâu?
Anh lắc đầu, kéo Lý Như Ý còn đang thơ thẩn ra khỏi sảnh lớn!
Mục đích quan trọng nhất của chuyến đi đến nhà họ Lý lần này chính để thăm ông cụ.
Cái gọi là tranh đấu với Trương Cảnh Hàn lần này chẳng qua chỉ là một trò hề do mẹ vợ Giang Uyển Quân gây ra mà thôi.
Ra khỏi sảnh lớn, Ngô Đình Khải đi lên trước với Lý Như Ý, Kỷ Thừa Phát rất tự nhiên đóng vai vệ sĩ theo sau Ngô Đình Khải.
Người trong sảnh lớn nhìn theo đôi bóng dáng đã đi xa kia, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói điều gì.
Người đàn ông có thể khiến cho người giàu nhất thành phố Thục cam tâm tình nguyện làm đàn em rốt cuộc là người như thế nào?
Bàng Phúc Thịnh nhìn vẻ mặt chấn động của những người xung quanh, lại nhìn bóng lưng đã xa kia, trong lòng thầm căm hận: người giàu nhất thành phố Thục thì có làm sao?
Có giàu hơn nữa thì có thể đấu lại người có quyền hay không?
Vị nhân vật số ba của thành phố Thục mà mình mời tới kia sẽ tới đây nhanh thôi, đợi lát nữa xem anh sẽ xử lý thế nào đây.
…
Dưới sự dẫn dắt của Lý Đại Phong, Ngô Đình Khải vừa ôm Khiết Nhan vừa nắm tay Lý Như Ý, đi đến một sân nhỏ yên tĩnh.
Trong sân, một người hầu đang đẩy một chiếc xe lăn tản bộ trong sân.
Trên xe lăn, một ông lão đầu tóc bạc phơ, tinh thần phấn chấn đang ngồi.
Chẳng biết hai người họ đang nói chuyện gì mà thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười lớn sảng khoái.
Tại cửa sân, Lý Như Ý nhìn ông lão ngồi trên xe lăn, tức thì nước mắt chảy dài, cô gắng sức bịt chặt miệng mình, cố không để mình khóc ra tiếng.
Trong ấn tượng của cô, ông nội vẫn luôn cười ha ha, dù cho đã bước qua tuổi bảy mươi, thân thể vẫn không hề có dấu vết khòm lưng.
Thế nhưng, mới có mấy năm thôi mà ông nội chỉ có thể ngồi xe lăn!
Ngô Đình Khải từ xa nhìn ông cụ, phát hiện một số dấu hiệu bất thường.
Lúc này, ông cụ trong sân dường như cảm giác được gì đó, ông ấy nhìn sang cửa hỏi: “Như Ý về đấy à?”
Lý Như Ý vội vàng lau khô nước mắt, mỉm cười, lớn tiếng đáp lại: “Ông nội, con về rồi!”
Sau khi nhóm người đi đến gần, ông cụ mới vui vẻ cười lớn, nói: “Tốt! Tốt! Tốt!”
“Đông đủ cả rồi!”
“Người một nhà là phải tề tựu đông đủ, hoà thuận vui vẻ, như vậy mới là người nhà chứ!”
Ông cụ nhìn về phía Khiết Nhan, cười đến híp cả mắt: “Đây là Khiết Nhan của chúng ta đúng không nào!”
“Đến đây, để ông cố ôm nào!”
Khiết Nhan cũng không sợ người lạ, cô bé vươn đôi tay nhỏ của mình đón lấy cái ôm của ông cụ.
Ông cụ thấy cô bé ngoan ngoãn khiến người ta yêu thích thì lại vui vẻ cười lớn một trận.
Khiết Nhan được ông cụ ôm, gắng sức nhìn lên khuôn mặt của ông ấy.
Cô bé hơi nghiêng cái đầu nhỏ của mình, dường như thấy hơi khó hiểu.
Bỗng nhiên, bím tóc nhỏ của cô bé khẽ hất lên, nhìn về phía Lý Như Ý, lớn tiếng nói: “Mẹ ơi, con từng gặp ông cố rồi!”
Lý Như Ý thấy hơi khó hiểu, đây là lần đầu tiên mẹ đưa con đến đây mà, con có thể gặp ông ở đâu chứ?
Cô âu yếm hỏi: “Con gặp ông cố ở đâu thế?”
“Là ở, ở ngay bên ngoài nhà của chúng ta!”
Lý Như Ý ngạc nhiên, cô chậm rãi quay đầu nhìn sang ông cụ, thì thào nói: “Ông nội, ông…”
Còn chưa dứt lời, cô đã khóc không thành tiếng.
Ông cụ lau đi giọt nước mắt trên má cô, khẽ nói: “Ông nội phải tận mắt nhìn thấy con bé Như Ý của ông đã trưởng thành như thế nào!”
…
Niềm vui của buổi tương phùng bao trùm khắp khoảng sân nhỏ.
Nhìn Lý Như Ý và Khiết Nhan đang nghiên cứu đám hoa cỏ ở nơi cách đó không xa, ông cụ nói khẽ với Ngô Đình Khải: “Ngô Đình Khải, ông đây cũng xem như là đã nhìn con trưởng thành, ông cũng tin tưởng phẩm hạnh của con,”
“Sau này, con phải một lòng một dạ với Như Ý nhà ông đó!”
Nói đến đây, ông cụ tuỳ ý đặt lòng bàn tay lên bàn đá bên cạnh, đến khi ông thu tay về, trên mặt bàn đá xanh thế mà lại xuất hiện một dấu tay lõm xuống sâu khoảng một tấc.
Trong lòng Ngô Đình Khải đã sáng tỏ, quả nhiên khi nãy mình đã không nhìn lầm, ông cụ chính là một cao thủ siêu cấp cấp bậc Võ Hoàng.
Nếu như không phải cảm xúc của ông ấy nhất thời bị mất khống chế khi nhìn thấy Như Ý thì mình chưa chắc đã nhìn ra được.
Ngô Đình Khải mỉm cười, nói: “Ông nội Lý yên tâm, đời này kiếp này con đều sẽ đối xử tốt với Như Ý!”
Anh vừa nói vừa đặt lòng bàn tay lên vết lõm hình lòng bàn tay của ông cụ.
Chờ khi anh dứt lời và nhấc tay lên, vết lõm trên bàn đã hoàn toàn biến mất.
Mặt bàn sáng bóng như mới, cứ như vết lõm kia chưa từng xuất hiện vậy.
Ông cụ hơi sửng sốt, sau đó lại cảm thán: “Quả nhiên là trò giỏi hơn thầy, sóng sau xô sóng trước!”
“Con chính là người kia đúng chứ!”
Ngô Đình Khải mỉm cười gật đầu, chỉ cười không nói.