Vừa nghĩ tới quân đoàn Cuồng Long, có rất nhiều chuyện lập tức tràn vào trong đầu Lý Như Ý.
Huyết Đồ với khí chất quân nhân và ý chí kiên cường;
Đại ca hắc đạo Vương Bách Từ dè dặt ở trước mặt cô;
Tiền Nhất Nam quỳ xuống xin lỗi Ngô Đình Khải;
Thiết Viễn Thành, chỉ huy đại đội Lang Nha;
Những đội viên của đại đội đặc chiến Lang Nha lễ phép với cô;
Tài xế Tiểu Lý lái xe đại chiến kia;
Hoa Hồng Đen bất ngờ bị tiêu diệt;
Nhà giàu số một Thục Đô Kỷ Thừa Phát ở trước mặt Ngô Đình Khải lại giống như một người đàn em;
Người mua Trái Tim Hải Dương cần có thân phận lớn;
Hai quân nhân mặc quân trang cực kỳ hung hãn trong buổi tiệc tối hôm nay;
...
Tất cả những điều này đột nhiên xuất hiện ở trong đầu Lý Như Ý.
Mỗi một người.
Mỗi một chuyện.
Không ngừng trùng lặp, không ngừng biến ảo.
"Lạch cạch!"
Trái Tim Hải Dương được Lý Như Ý nâng niu cẩm thận rơi xuống mặt đất.
Nếu như là lúc bình thường, chắc chắn Lý Như Ý sẽ vô cùng đau lòng.
Nhưng lúc này đây, sự chú ý của cô lại không đặt ở Trái Tim Hải Dương.
Trong đầu, những người và những chuyện đó lần lượt sắp xếp, xâu chuỗi lại.
Ngô Đình Khải không quấy rầy Lý Như Ý.
Lúc này là thời điểm cô kinh hoàng nhất.
Phải để cô tự nghĩ thông suốt tất cả mọi chuyện, nghĩ ra một đường mạch lạc cụ thể.
Khiết Nhan ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sô pha, nhìn thấy dây chuyền trong tay mẹ rơi xuống đất nhưng mẹ lại không nhặt.
Nhóc con lập tức trượt xuống dưới đất, nhặt Trái Tim Hải Dương lên, hai tay nâng lên, nói bằng giọng ngọt ngào: "Mẹ, cho mẹ nè!"
Lý Như Ý nhận lấy Trái Tim Hải Dương theo bản năng, sau đó ngơ ngác nhìn Trái Tim Hải Dương.
Khiết Nhan ngước vẻ mặt tươi cười lên, chuẩn bị chờ mẹ nói một tiếng cảm ơn.
Tiếc là chờ mấy giây, Lý Như Ý vẫn không lên tiếng nói cảm ơn.
Nhóc con nhíu mày, cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng, tập trung quan sát mẹ để xem có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không.
Nhìn thấy dáng vẻ của nhóc con, Ngô Đình Khải biết cô bé lại muốn mở miệng đặt câu hỏi.
Ngô Đình Khải bèn vội vàng kéo Khiết Nhan lại, khẽ nói: "Mẹ đang suy nghĩ, chúng ta đừng nói chuyện, có được không?"
Khiết Nhan gật đầu với vẻ nghi ngờ, có chuyện gì mà đến cả lời cảm ơn cũng không nói với con vậy?
Lúc này, Lý Như Ý đứng dậy.
Trong miệng cô lẩm bẩm: "Đúng, chỗ này đúng!"
Chưa đầy một lát, cô lại lẩm bẩm: "Không đúng, chỗ này không đúng!"
Thế là Lý Như Ý đi đi lại lại ở trước mặt Ngô Đình Khải và Khiết Nhan, trong miệng tự lẩm bẩm một mình.
Còn Ngô Đình Khải và Khiết Nhan thì chậm rãi quay đầu theo bước chân của cô.
Mấy phút sau, bước chân của Lý Như Ý dừng lại, quay người nhìn về phía Ngô Đình Khải.
Theo một phen suy luận của cô.
Lúc này, trong lòng cô đã bị sự khiếp sợ vô cùng vô tận lấp đầy.
Tất cả mọi chuyện đã xảy ra cũng chứng tỏ một điểm, quả thật thân phận của Ngô Đình Khải không đơn giản.
Nói cách khác, Ngô Đình Khải nói anh là Long soái của Hoa Hạ không phải là nói dối!
Lý Như Ý ngơ ngác nhìn Ngô Đình Khải, đã kích động đến mức nói không nên lời!
Cô giơ tay lên, chỉ về phía Ngô Đình Khải.
Ngón tay của cô run rẩy không thôi, chứng tỏ trong lòng cô đã sớm dấy lên sóng to gió lớn.
Sau đó, ngón tay của cô lại chỉ vào bản thân.
Tựa như đang nói, nếu như anh là Long soái của Hoa Hạ, vậy thì em sẽ trở thành vợ của Long soái Hoa Hạ?
Nhìn thấy Lý Như Ý đã lấy lại tinh thần, Ngô Đình Khải cười nói: "Là thật!"
"Thật sự không lừa em!"
Nhìn thấy dáng vẻ cười to của Ngô Đình Khải, Lý Như Ý lập tức đi tới bên cạnh Ngô Đình Khải, kéo anh dậy, đứng ra giữa phòng khách.
Ngô Đình Khải mở hai tay ra, mặc cho Lý Như Ý không ngừng quan sát tỉ mỉ từ trên xuống dưới.
Lúc này, trong lòng Lý Như Ý đã có một vạn dòng "Trời ạ, trời má, đây không phải là mơ đấy chứ!" bay qua.
Long soái, đó là chiến thần vô địch nhất đấy!
Trong lòng tất cả mọi người Hoa Hạ, Long soái là người đáng được kính nể nhất Hoa Hạ!
Ngô Đình Khải ở trước mắt là Long soái, thế là cô đã trở thành phu nhân Long soái rồi ư?
Hơn nữa, cô còn sinh một đứa con gái cho Long soái của Hoa Hạ!
Đây, đây, đây, đây thật sự không phải là mơ?
Nghĩ tới đây, Lý Như Ý véo mình một cái.
Áu!
Đau!
Chuyện này là thật!
Không ngờ chuyện này lại là thật!
Lúc này, một loại cảm giác chân thật mạnh mẽ vây lấy Lý Như Ý như trời đất sụp đổ.
Giờ phút này, trong đầu Lý Như Ý bị một luồng cảm xúc mạnh mẽ đánh thẳng vào.
Giờ đây, cô như đang đặt mình ở trên biển lớn.
Mà cô đang ngồi ở trên bè gỗ, từng đợt sóng lớn không ngừng đánh vào trên người cô hết lần này tới lần khác.
...
Bởi vì kích động quá mức nên khí huyết của Lý Như Ý dồn lên, mặt mũi ửng hồng.
Quan sát Ngô Đình Khải một hồi lâu, cuối cùng cô đã có thể nói nên lời.
"Ngô, Ngô, Ngô Đình Khải, nào, bắt, bắt, bắt đầu nói từ ngày anh nhập ngũ."
"Mau nói đi, nhanh!"
Nhìn Lý Như Ý đang kích động, Ngô Đình Khải ôm lấy eo nhỏ của người đẹp, nói: "Trước hết để Khiết Nhan đi ngủ đã, rồi chúng ta từ từ nói."
Ai ngờ, tai của Khiết Nhan rất thính.
Nhóc con lập tức nhảy dựng khỏi ghế sô pha, lớn tiếng nói: "Không muốn, bé cũng muốn nghe."
Nói xong, cô bé chạy đến trước mặt Ngô Đình Khải nhanh như chớp, ôm lấy đùi Ngô Đình Khải lắc lắc, làm nũng nói: "Cha~"
Ờm!
Ngô Đình Khải không chỉ muốn nói những chuyện đã trải qua trong mấy năm nay.
Đêm dài đằng đẵng, không có lòng dạ nào để ngủ.
Đương nhiên còn có rất nhiều chuyện thú vị đang chờ anh.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ làm nũng đáng yêu của nhóc con, lòng Ngô Đình Khải mềm nhũn cả ra.
Thế là, trên ghế sô pha, Ngô Đình Khải ngồi ở giữa.
Lý Như Ý ôm cánh tay anh ngồi ở bên phải, Khiết Nhan được tay trái của Ngô Đình Khải ôm lấy, nằm bò ở bên phải của anh.
"Năm đó, anh nhận được một tin tức, chỉ có nhập ngũ mới có thể nhanh chóng nâng cao tu vi."
"Chỉ có nhập ngũ, mới có thể để cho mẹ của anh được an táng ở nghĩa trang..."
Ngô Đình Khải chậm rãi nói, tựa như đang kể một câu chuyện không liên quan đến bản thân.
Trong câu chuyện này, Ngô Đình Khải không nói đến những cảnh nguy hiểm sống còn của mình, không nói đến những chuyện bí mật quân đội và quốc gia, không nói đến những trận đánh dẹp đẫm máu kia.
Nhưng cho dù vậy, Lý Như Ý vẫn sợ hãi than hết lần này tới lần khác.
Quá nguy hiểm!
Những chuyện từng trải bình thường kia của Ngô Đình Khải khi rơi vào trong tai Lý Như Ý cũng giống như từng trái bom nổ dưới nước, dấy lên sóng lớn trong lòng cô.
Nói được một lúc, Ngô Đình Khải phát hiện bả vai bên phải đang hơi run.
Anh nghiêng đầu nhìn, không ngờ lại phát hiện Lý Như Ý đang hơi nức nở.
Ngô Đình Khải dịu dàng hỏi: "Sao thế?"
Lý Như Ý khịt mũi một cái, nức nở nói: "Khổ quá rồi!"
"Bọn em chỉ biết Long soái ngồi ở vị trí cao, là nhân vật lớn đứng đầu Hoa Hạ."
"Nhưng chưa từng có ai nghĩ rằng, đằng sau việc trở thành Long soái lại phải trải qua trắc trở không giới hạn đến mức này."
"Em cảm thấy so với anh thì những vất vả của mình trong mấy năm nay chẳng đáng là gì cả!"
Nói một lúc, nước mắt của Lý Như Ý đã không ngừng được!
Ngô Đình Khải hơi nghiêng người, lau nước mắt cho người đẹp, nói khẽ: "Anh là đàn ông mà!"
"Chút đau đớn đấy có là gì đâu?"
"Anh có được bản lĩnh như hiện tại, có thể trở thành Long soái, có thể bảo vệ Hoa Hạ, có thể bảo vệ hai mẹ con em."
"Là may mắn lớn nhất của anh!"
Anh nói như vậy, nước mắt của Lý Như Ý lập tức vỡ òa.
Lý Như Ý biết, từ thời niên thiếu Ngô Đình Khải đã rất khổ!
Nhưng không ngờ rằng, những chuyện mà anh phải trải qua sau khi nhập ngũ còn khắc nghiệt hơn trước kia gấp trăm ngàn lần!