Khách sạn Homeland là một khách sạn năm sao, buổi họp lớp của Lý Như Ý tổ chức ở nơi này.
“Như Ý, cậu đến rồi.”
Ngô Đình Khải và Lý Như Ý vừa bước vào cửa khách sạn đã có một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy, trang điểm đậm bước đến.
Người phụ nữ nhìn Lý Như Ý bằng ánh mắt ngưỡng mộ rồi nói: “Như Ý, cậu vẫn xinh như ngày nào.”
“Cậu nhìn xem, bọn mình tốt nghiệp cấp ba bao năm rồi mà tớ chỉ mới liếc mắt đã nhận ra cậu.”
Lý Như Ý nhìn người phụ nữ với vẻ áy náy rồi mỉm cười: “Cảm ơn vì đã khen. Cậu là?”
Lớp trang điểm trên mặt cô ta quá đậm, Lý Như Ý nhất thời không nhận ra.
Người phụ nữ cười đùa: “Không hổ là cô cả nhà họ Lý. Quả nhiên người giàu thì mau quên, tớ là Lưu Thanh Nhã nè.”
“Thế nào? Cậu nhớ lại chưa?”
Người phụ nữ vừa nói vừa nghĩ rằng mình rất xinh đẹp mà nghịch tóc.
Lý Như Ý không biết nói gì. Cô thật sự không thể liên tưởng người phụ nữ lộng lẫy trước mắt mình với cô gái đơn thuần trong trí nhớ.
Cô cười gượng: “Bây giờ cậu sành điệu nhỉ?”
Lý Thanh Nhã cười đắc ý: “Không có. Con gái thì phải biết chăm chút thôi.”
Dứt lời, cô ta đưa mắt nhìn về phía Ngô Đình Khải, nhìn từ quần áo đến khuôn mặt anh.
Sự ghen tị hiện lên trong mắt Lưu Thanh Nhã. Cô ta nói với vẻ ngưỡng mộ: “Như Ý, cô cả của nhà có quyền thế sướng thật. Khi đi ra ngoài còn mang theo được một người giúp việc nam đẹp trai như vậy.”
Đúng lúc này, tiếng cười khó chịu của một người phụ nữ truyền đến tai mọi người: “Haha, bây giờ Lý Như Ý có phải cô cả của nhà họ Lý đâu. Cô ta đã bị ném ra khỏi nhà lâu rồi.”
“Đây nào có phải người giúp việc của cô ta. Anh ta là lão chồng nghèo của cô ta đấy.
Lúc này, tiếng giày cao gót “lộp cộp” từ xa truyền đến. Một người phụ nữ với vẻ mặt kiêu ngạo xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Người phụ nữ mặc một bộ sườn xám vừa người, chỗ nên lồi thì lồi, chỗ nên lõm thì lõm, có thể coi là một người đẹp.
Phụ kiện trên tay và cổ di chuyển theo từng bước chân của cô ta.
Cô ta bên thì khoác tay một người đàn ông, bên thì xách túi hàng hiệu, hoàn toàn là dáng vẻ của cô chiêu nhà giàu.
Người đàn ông khoác tay cô ta mặc vest và đi giày da. Mái tóc anh ta là kiểu thịnh hành nhất bây giờ còn đôi giày thì bóng đến mức có thể phản chiếu. Vừa nhìn đã biết anh ta không phải người thường.
Lưu Thanh Nhã nhìn thấy cô ta thì hai mắt sáng lên: “Cậu là Lưu Mai Linh à?”
Lưu Mai Linh gật đầu, nhìn Lý Như Ý với ánh mắt khinh thường rồi nói: “Quả nhiên có một số người rời khỏi dòng họ thì chẳng là gì cả.”
Cô ta lại nhìn về phía Lưu Thanh Nhã rồi nói: “Thanh Nhã, sau này phải lau mắt cho rõ đấy!”
Nói xong, cô ta quay người rời đi, cứ như ở lại một chút sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.
Sau khi Lưu Mai Linh rời đi, Lưu Thanh Nhã nhìn Lý Như Ý hỏi: "Lý Như Ý, cậu thật sự bị đuổi ra khỏi nhà họ Lý sao?"
Giọng điệu của cô ta hơi khó chịu, như thể mình đã bị Lý Như Ý lừa dối.
Bao năm qua Lý Như Ý đã quen với thái độ thay đổi nhanh chóng của cô ta. Cô gật đầu: "Đúng vậy!"
Lưu Thanh Nhã sững sờ một lúc. Cô ta không ngờ rằng Lý Như Ý lại trả lời dứt khoát như vậy.
Cô ta nhanh chóng phản ứng lại, sắc mặt thay đổi, trách móc: "Cậu bị làm sao thế? Mất công tôi diễn kịch!”
Nói xong, cô ta cũng quay người rời đi.
Nhìn thấy bóng dáng xa dần của Lưu Thanh Nhã, Lý Như Ý lẩm bẩm: "Ngô Đình Khải, hay là bọn mình không đi nữa?”
“Em nghĩ buổi họp lớp này không còn giống như khi vừa tốt nghiệp nữa rồi.”
Ngô Đình Khải cười: "Đến cả đồ ăn cũng có hạn sử dụng, quá ngày thì sẽ hỏng, huống hồ là con người? Mọi người đều sẽ thay đổi. Tuy nhiên, không phải ai cũng sẽ thay đổi giống như họ."
“Nếu đã đến rồi thì cứ ở lại chơi chút đi.”
Dứt lời, anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lưu Mai Linh và Lưu Thanh Nhã với ánh mắt không tốt.