Bước vào con hẻm, miệng Khoái Đao Lưu nở ra một nụ cười gian vì đã đạt được ý đồ.
Anh ta xoay cổ tay, một thanh đao sắc nhọn trượt ra ngoài từ tay áo, dưới chân anh ta âm thầm dùng lực để cho năng lượng toàn thân dồn vào tay trái thông qua tứ chi.
Đột nhiên anh ta quay người, ra tay vô cùng nhanh chóng và mãnh liệt, chĩa thẳng vào cổ họng của Ngô Đình Khải.
Anh ta vừa ra tay đã ra chiếu cuối mạnh nhất vì không muốn cho Ngô Đình Khải cơ hội phản ứng.
Nhanh gọn dứt khoát chính là phong cách của anh ta.
Ở thành phố Thục đã có rất nhiều ông lớn trong thế giới ngầm hoặc võ sĩ đã gục ngã trước nhát đao nhanh mạnh của anh ra. Anh ta tin chắc rằng người thanh niên đứng sau mình nhất định sẽ không tránh nhát đao chết người của mình.
Tuy nhiên, vừa ra tay thì anh ta đã ngây người tại chỗ.
Nụ cười giả tạo trên mặt của Khoái Đao Lưu vụt tắt, sau đó vẻ mặt nhanh chóng biến đổi, nụ cười giả tạo được thay thế bằng sự sợ hãi.
Vào giây phút này, sự tự tin của anh ta đã sụp đổ!
Bởi vì đòn chí mạng mà anh ta tự hào lại dễ dàng bị người mà anh ta cho là ngu ngốc kẹp chặt.
Kẹp chặt lại, bằng hai ngón tay!
Khoái Đao Lưu biết rất rõ rằng ngay cả những võ sư bình thường cũng không dám đỡ con dao sắc cắt sắt như bùn này trong tay.
Không chỉ sắc bén, lưỡi dao còn được phủ một lớp hợp chất kiểu mới, và bề mặt bóng như gương, vô cùng vô cùng sáng bóng.
Trong những nhiệm vụ bình thường, có thể thực hiện mà không dính một giọt máu nào.
Tuy nhiên, bây giờ lại bị người tay bắt lấy bằng tay không.
Rốt cuộc tu vi của người này là gì?
Khoái Đao Lưu nhận ra rằng lần này nhất định anh ta sẽ gặp khó khăn lớn.
Nhìn thấy vẻ mặt dần dần thay đổi của Khoái Đao Lưu, Ngô Đình Khải nói một cách bình tĩnh: “Chỉ có chút thủ đoạn như này?”
Còn chưa dứt lời thì anh đã hất tay và nắm lấy thanh đao sắc bén!
“A!”
Thanh đao này thật sự rất sắc bén, có thể đâm xuyên qua bả vai của Khoái Đao Lưu dễ dàng như trở bàn tay, khi xuyên qua bả vai của anh ta lại không hề phát ra tiếng động.
Nghe được tiếng hét lớn này, Ngô Đình Khải lạnh lùng nói: “Nói, ai sai anh tới đây?”
Trong lòng anh cũng có vài dự đoán, lúc này anh muốn moi chút thông tin từ miệng Khoái Đao Lưu để xác nhận xem ai là kẻ đã tấn công sau lưng mình.
Khoái Đao Lưu không trả lời câu hỏi của Ngô Đình Khải, anh ta cố chống lại cơn đau dữ dội trên vai, thở hổn hển, anh ta miễn cưỡng hỏi: “Làm sao mà anh biết được tôi sẽ giết anh, sao anh có thể biết được?”
Anh ta tin chắc rằng Ngô Đình Khải hẳn đã có sự chuẩn bị trước, nếu không sẽ không bao giờ thoát được đòn chí mạng của anh ta.
Cho dù võ công có đến mức bậc thầy, trong hoàn cảnh nguy cấp như vậy cũng không thể dễ dàng đối phó như Ngô Đình Khải.
Ngô Đình Khải liếc nhìn anh ta một cái, thuận miệng nói: “Đối với tôi mà nói, toàn thân anh đều có sơ hở!”
Nhìn dáng vẻ thờ ơ của Ngô Đình Khải, cộng với những lời nói đau lòng này, tâm trạng của Khoái Đao Lưu cuồn cuộn như sóng dữ.
Khoái Đao Lưu rống lên một cách bất đắc dĩ: “Không, không thể nào!”
“Nếu như toàn thân tôi đều có sơ hở, tại sao trước đó anh không vạch trần tôi?”
Là một đao thủ chuyên nghiệp lại bị chế nhạo như vậy, dù thế nào đi chăng nữa thì trong lòng anh ta cũng không thể chấp nhận được.
Ngô Đình Khải thờ ơ nói: “Tại sao phải vạch trần anh?”
“Giải quyết anh ở trong con hẻm hẻo lánh này không phải tốt hơn sao?”
“Nghĩa địa anh chọn cho bản thân mình cũng không tệ đấy chứ!”
Khoái Đao Lưu tuyệt vọng, hóa ra người này đã nhìn thấu mọi kế hoạch của anh ta.
Anh ta còn gật gù đắc ý cho rằng người này là ngu xuẩn, cuối cùng mới phát hiện mình mới là kẻ ngu xuẩn!
Từ khi bước chân vào con đường này, Khoái Đao Lưu đã biết rằng bản thân mình rồi sẽ có ngày này.
Chỉ là anh ta không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy khiến anh ta không kịp trở tay.
Anh ta yếu ớt nói: “Có thể tha cho tôi được không?”
“Tôi sẽ trả một nghìn vạn để mua mạng sống của mình, được không?”
Ngô Đình Khải thương hại nhìn tên đần độn này, trong lòng cũng chút xót xa thay anh ta.
Ngay cả thân phận của bản thân anh cũng không biết mà dám ra tay ám sát, sau khi bị bắt còn cố gắng tiêu tiền để trừ bỏ tai họa.
Đường đường là Long soái, người bảo vệ đất nước, làm sao có thể bị lay động bởi chút tiền tài của anh ta à?
Ngô Đình Khải lắc đầu rồi nói một cách lạnh lùng: “Tôi đã trả lời câu hỏi của anh, giờ đến lượt anh trả lời câu hỏi của tôi!”
“Ai cử anh đến đây!”