Ha ha, sát thủ chuyên nghiệp!
Ngô Đình Khải gửi cho thân vệ một tin nhắn: “Điều tra thế lực của sát thủ này, sau khi tra được, điều động quân đội Long Ảnh đi tiêu diệt.”
Điều tra chủ thuê, sau khi tra được, Ngô Đình Khải tự mình đến nhà thăm hỏi.
Sau khi Ngô Đình Khải gửi vị trí cho đội thân vệ thì quay người rời khỏi.
Sau khi Ngô Đình Khải rời khỏi hơn mười phút, Huyết Đồ dẫn người đuổi tới hiện trường.
Nhìn hai người mặc áo choàng đen nằm dưới đất, vẻ mặt Huyết Đồ tái xanh.
Anh ấy cũng nhìn ra hai người này là sát thủ chuyên nghiệp.
Thật là to gan.
Cũng dám chui vào Hoa Hạ ám sát Long soái!
Anh ấy lấy một chiếc điện thoại dường như chưa từng sử dụng, chụp lại hình dáng đặc trưng của hai người này, gửi cho người liên lạc duy nhất trong điện thoại.
Thế giới phương Tây.
Trong một căn phòng mờ tối, một người đàn ông mặc áo bào đen cả người bị bao phủ trong bóng đêm lấy điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại.
“Ầm!”
Miếng gỗ trước mặt người đàn ông lập tức vỡ nát.
Trong bóng tối, mấy người cũng bị bao phủ trong bóng đêm đồng thời đứng dậy.
Có người trầm giọng hỏi: “Long Ảnh, xảy ra chuyện gì?”
Trong giọng nói lạnh như băng của người đàn ông mặc áo bào đen chất chứa sự tức giận ngút trời: “Long soái bị đâm rồi.”
“Cái gì?”
“Làm càn!”
“Nên giết!”
“Dám khiêu khích uy phong của Long soái, nên giết!”
Những người khác cùng la hét, ngay lập tức nổi cơn thịnh nộ.
Người đàn ông mặc áo bào đen nói tiếp: “Sát thủ phái ra từ phương Tây.”
Trong nháy mắt những người khác cùng nhau vỡ tổ!
“Đám chó nhớ ăn không nhớ đánh này, dám ám sát Long soái.”
“Long Ảnh, đối phương là ai?”
“Xã Áo Đen, tổ chức Thất Sắc hay là Tham Lang?”
Người đàn ông mặc áo đen lắc đầu, lạnh lùng nói: “Bây giờ thì không biết.”
“Trên tay tôi đã có manh mối, trong vòng một ngày, điều tra ra hành tung và thế lực.”
“Tôi tự mình dẫn đội giết anh ta.”
“Vâng.” Người đàn ông mặc áo đen vừa dứt lời, cả đám cùng hô đồng ý.
Mọi người tham dự đều kìm nén lửa giận ngập trời.
Đám khốn kiếp phương Tây này dám chui vào Hoa Hạ, dám ám sát Long soái, thật sự đáng chết.
Thục Đô.
Văn phòng Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Thiên Tư.
Tiền Thanh Cảnh không ngừng đi tới đi lui trước cửa sổ sát đất, trong lòng nôn nóng bất an.
Tiền Nhất Nam ngồi thả lỏng trên ghế sô pha, đùa giỡn một nhúm tóc mai màu trắng.
Nhìn thấy cha đi tới đi lui, cậu ta lớn tiếng nói: “Cha, ngài đừng đi qua đi lại nữa, đong đưa quài mắt con hoa lên rồi.”
Tiền Thanh Cảnh bỗng quay đầu, tức giận nói: “Con còn có mặt mũi để nói, còn không phải tên khốn kiếp con gây ra tai họa.”
Ông ta quả thực rất tức giận, ông đây xém mất mạng ở sân bay, con ngược lại hay rồi, vốn không có việc gì đáng lo.
Tiền Nhất Nam tủi thân, vậy là sao?
Cha già chưa từng nổi giận với mình mà?
Lúc này trong phòng còn có mấy ông chủ thương nghiệp khác, đám bạn thân giàu có của cậu ta cũng ở đó.
Trước mặt nhiều người như vậy ngài không cho con chút mặt mũi sao?
Tiền Nhất Nam nổi giận đùng đùng đứng lên, lớn tiếng nói: “Cha, ngài đang lo lắng cái gì?”
“Các ngài không phải mời sát thủ cấp cao…”
“Bốp!”
Còn chưa nói xong, cậu ta đã bị tát mạnh một phát.
Tiền Nhất Minh bị tát tới nỗi choáng váng.
Tiền Thanh Cảnh giận dữ hét lên: “Nghiệp chướng, im ngay, mày sợ người khác không biết sao?”
“Mày muốn hại chết bọn ta sao?”
Giờ phút này, Tiền Nhất Nam nhìn cha mắt đầy tơ máu, tức sùi bọt mép, cuối cùng cũng cảm nhận được nỗi sợ hãi của cha.
Thái độ cậu ta mềm mỏng, muốn đáp lời.
“Rầm!”
Cửa ban công bị người ta mạnh mẽ đẩy ra.
Mặt sẹo bình tĩnh đi vào.
Tiền Thanh Cảnh nhìn thấy mặt sẹo, không để ý tới Tiền Nhất Nam nữa, vọt tới trước mặt mặt sẹo, căng thẳng hỏi: “Thế nào, thành công không?”
Mặt sẹo im lặng, bất an nói: “Thất bại rồi!”
“Tôi nhìn thấy tên đàn ông đẹp trai đó xuất hiện bên cạnh Ngô Đình Khải, lúc bọn họ rời khỏi, vác hai bao đen.”
Mặt sẹo rất bất ngờ, ngay cả sát thủ ám sát cấp A đứng đầu như Song Tử Tinh vậy mà cũng không làm được gì Ngô Đình Khải.
Ngô Đình Khải này thật đáng sợ.