Chu An Ngôn nén giận quay đầu.
Ông đây khiếu chiến người ta, liên quan quái gì đến mày!
Chu An Ngôn quay đầu nhìn về phía giọng nói phát ra.
Chu An Ngôn lia ánh mắt tới đâu, đoàn người tự động rẽ ra một con đường tới đó.
Bên ngoài vòng người, một người da vàng có tướng mạo hơi khác so với người Hoa Hạ xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Chu An Ngôn nhìn người này, tức giận hỏi: "Mày là ai?"
Ý của cậu ta là muốn hỏi người mới tới này là ai.
Người đứng ngoài lại không hề có ý định trả lời câu hỏi của cậu ta, anh nói: "Một người khinh thường mày!"
Ong!
Đầu óc Chu An Ngôn lập tức trở nên hỗn loạn.
Nay là ngày gì thế này?
Bản thân lâu rồi không rời khỏi Kinh Đô, lẽ nào thế giới này thay đổi cả rồi?
Ngô Đình Khải có nói này nói nọ cậu ta, nhưng ít nhất anh tốt xấu gì cũng là người đứng đầu bảng danh sách tân binh ưu tú, đó là kết luận được nhóm người tuyển chọn đó đưa ra.
Mà cái tên này, mẹ kiếp, cái tên này là ai vậy?
Có tư cách gì mà nói như vậy?
Chu An Ngôn bước nhanh về phía trước, định bụng kéo áo người nọ, cho người nọ một bài học.
Mẹ kiếp, không cho mày nếm mùi đau khổ thì không biết ông đây lợi hại đúng không!
Chu An Ngôn vung tay tóm nhưng lại vồ hụt.
Sau khi linh hoạt tránh thoát cú vồ của Chu An Ngôn, người nọ đứng cách đó không xa cười nhạo nói: "Chỉ có thế?"
"Thảo nào người đó kinh thường mày!"
Trong cơn giận dữ, sát ý dần hiện lên trong mắt Chu An Ngôn.
Chu An Ngôn nổi giận!
Cậu ta nghĩ thầm trong lòng: Cái thằng nhóc này, mặc kệ nó là người nước nào, ông đây nhất định phải lột da nó xuống trước!
Công pháp cậu ta tu luyện chính là công pháp gia truyền do nhà họ Chu nghiên cứu.
Lúc chiến đấu, chỉ cần tập trung sức lực thì có thể điều động mỗi một khí quan, mỗi một khối cơ bắp trên cơ thể.
Chỉ cần tiến vào trạng đó, cậu ta có thể đặt cơ thể vào trạng thái chiến đấu tốt nhất.
Bước chân Chu An Ngôn biến hóa khôn lường, nhưng ánh mắt cậu ta như đóng đinh trên người người nọ.
Người nọ chứng kiến sự biến đổi của Chu An Ngôn, trong lòng khó tránh khỏi căng thẳng.
Anh ta có cảm giác, bản thân đang bị một con dã thú điên cuồng rình rập.
Nhìn tốc độ công kích của Chu An Ngôn, người nọ biết chắc mình trốn không thoát!
Anh ta độc ác nghĩ, đã như thế, để đám võ giả Hoa Hạ này biết sự lợi hại của võ giả Tu La quốc đi
Thân thể người nọ rung lắc, bày ra tư thế công kích.
Khi Chu An Ngôn áp sát, anh ta lợi dụng ưu thế chiều cao khiêm tốn của mình tránh thoát một đòn trực diện của Chu An Ngôn.
Sau đó, anh ta di chuyển đến bên sườn Chu An Ngôn, hai tay nắm lại thành một quyền, mạnh mẽ vung về phía sườn hông của Chu An Ngôn.
Nếu đòn này đánh thật, sợ là Chu An Ngôn không chết cũng tàn!
Bởi vì, phần hông và phía trên khoang bụng không được xương sườn bảo vệ.
Phần eo là nơi chứa đựng những cơ quan yếu ớt nhất của cơ thể.
Nếu một đòn này đánh thật, dù Chu An Ngôn không chết cũng phải nằm liệt trên giường cả năm rưỡi thời gian.
Người nọ tựa như tiên đoán được chiến thắng vang dội của mình, anh ta đưa ánh lên quan sát phản ứng của Chu An Ngôn.
Thế nhưng khi người nọ ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy đôi mắt tràn ngập sát ý và nụ cười kỳ quái của Chu An Ngôn.
Người nọ giật nảy mình, bỗng thấy rợn cả tóc gáy.
Sau đó, người nọ dường như cảm nhận được phần bụng của mình bị một quyền với lực siêu mạnh tác động.
"A!"
Người nọ kêu một tiếng thất thanh, bị một cước của Chu An Ngôn đánh văng xa ba mét.
Thì ra, đòn Chu An Ngôn đánh ra chỉ là hư chiêu.
Người nọ thấy cơ hội có thể lợi dụng, quả nhiên là trúng chiêu.
Cuối cùng, người muốn lợi dụng cơ hội tung chiêu lại bị một cước được che dấu cực kỳ cẩn thận của Chu An Ngôn đá văng.
Người nọ cũng không nghĩ, Chu An Ngôn đứng đầu bảng danh sách tân binh ưu tú đã bao năm, cậu ta có thể không có bản lĩnh sao?
Thường thì những kẻ hay coi thường người khác, chính họ mới là kẻ đáng bị coi thường nhất.
Người nọ nằm trên mặt đất, rên hừ hừ, muốn bò dậy nhưng dậy không nổi.
Người nọ nhìn Chu An Ngôn đang thong thả đi tới, người nọ nói như hấp hối: "Mày...Mày có biết...Tao là ai không?"
"Mày...Mày cứ chờ...Chờ đó cho tao!"
Người nọ nghĩ, dẫu sao thì mình cũng là người của sứ đoàn Tu La quốc, thân phận hẳn là phải cao hơn một người bình thường ở Hoa Hạ nhiều mới đúng!
Chu An Ngôn đi tới bên cạnh người nọ, cười gằn nói: "Mày biết tao là ai không?"
Người nọ nghi hoặc, có chút khó hiểu!
Chu An Ngôn tiếp tục nói: "Tao là ông nội mày!"
Sau đó, một trận quyền cước bắt đầu.
"Ông đây giết chết mày!"
"Con mẹ nó, mày ở đâu chui ra mà cũng dám huênh hoang hống hách trước mặt Chu gia ta đây?"
Chu An Ngôn vốn là con nhà giàu có tiếng ở Kinh Đô, tuy võ công cao cường nhưng vẫn có cái thói thường thấy của đám con cháu nhà quyền quý.
Một thằng nhóc chẳng biết từ đâu chui ra mà cũng dám trào phúng cậu cả nhà họ Chu như cậu ta!
Một bên khác, sau khi Huyết Đồ nhận được tin, anh ấy đến cạnh Ngô Đình Khải, thấp giọng nói:
"Long soái, người đó là người của sứ đoàn Tu La quốc!"
"Tin tức mới nhận được, sứ đoàn Tu La quốc đã tới Thục Đô."
"Công chúa Tu La, Xá Lệ và chiến tướng đệ nhất Tu La Tụng Bạc, hiện đang du ngoạn gần đây."
"Hơn nữa, đám võ giả Tu La quốc theo họ đến đây hiện đang gây chuyện khắp nơi!"
Lúc Huyết Đồ báo cáo tin này, anh ấy gần như nghiên răng ken két mà nói.
Một đám không biết sống chết này!
Bị bọn họ dạy cho một bài học trên chiến trường còn chưa đủ sao?
Dám dẫn người đến Hoa Hạ gây sự!
"Gây sự?" Ngô Đình Khải nghi ngờ hỏi.
"Vâng!" Huyết Đồ cũng có chút buồn bực, tiếp tục nói: "Theo như tình báo thu thập được, nhưng võ giả đó đến khắp các võ quán gây sự, dường như đang có âm mưu gì đó!"
"Long soái, có cần phái đại đội Nanh Sói đến diệt bọn chúng không!"
Trong giọng nói Huyết Đồ như ẩn chứa lửa giận.
Một bại tướng cũng dám náo loạn trên đất Hoa Hạ?
Sau một thoáng suy tư, Ngô Đình Khải lắc đầu.
Anh thản nhiên nói: "Mục đích của những người này rất rõ ràng, họ muốn đọ sức với các võ giả, vớt vát lại tôn nghiêm bị đánh mất nơi chiến trường!"
"A! Nằm mơ giữa ban ngày!"
Lúc này, Chu An Ngôn cũng xả giận xong.
Cậu ta nhổ nước bọt vào người tên võ giả Tu La quốc đang nằm trên mặt đất, nói: "Tha mạng chó cho mày!"
Sau đó, cậu ta xoay người nhìn về phía Ngô Đình Khải, lớn tiếng hỏi: "Ngô Đình Khải, mày có dám nhận lời thách đấu của tao?"
Nghe lời nói đầy tính khiêu khích của cậu ta, Ngô Đình Khải cũng không nổi giận.
Ngô Đình Khải thản nhiên nói: "Nếu cậu đánh thắng được những võ giả từ nước khác tới này, tôi có thể suy nghĩ về việc thưởng cho cậu một chiêu!"
"Dừng, thưởng cho tôi một chiêu, đang ngủ mớ đấy à?" Chu An Ngôn khinh thường nói.
Cậu ta tiếp tục nói: "Cái tên yếu như sên này đã bị tôi đánh bại rồi."
"Hẹn thời gian địa điểm đi, tôi muốn đường hoàng đánh với cậu một trận!"
Chu An Ngôn vừa dứt lời, sau lưng cậu ta vang lên giọng nói như đang phải kìm nén lửa giận: "Yếu như sên?"
"Võ giả Hoa hạ, ai cũng ngông cuồng thế sao?"
Chu An Ngôn bực tức quay người: "Lại ai nữa thế?"
Lời cậu ta vừa thốt ra phân nữa đã không nói tiếp được nữa.
Sau khi xoay người lại, cậu ta trông thấy một người dị quốc với khí thế kinh người.
Hơi thở trên người đó rất phức tạp.
Mùi máu tanh tưởi, sát khí âm u như hòa trộn trên thân con người này.
Từ diện mạo có thể nhìn ra, người này và người ban nãy mới bị đánh có tướng mạo tương đồng nhau.
Nhìn thấy người này, Chu An Ngôn lập tức nâng cao tinh thần như gặp một đối thủ đáng gờm!