Con gái của Long Soái vô địch, sao có thể để cho cô tùy ý mắng nhiếc!
Một đạp này của Ngô Đình Khải rất nhẹ, chứ nếu không, bà cô béo này đã không chỉ đơn giản là bay ra ngoài như vậy đâu.
Bà cô béo bị dạy dỗ, lập tức trở nên ngoãn hơn.
Lúc này chị ta mới cảm nhận được loại sát ý cực kỳ hung hãn này trên người Ngô Đình Khải.
Chị ta hoảng sợ mà liếc nhìn Ngô Đình Khải, chậm rãi đứng dậy, kéo theo gã đầu trọc rời khỏi phòng học.
Lúc đi đến cửa ra vào, bà cô béo mới giở giọng quát: “Đồ bám váy đàn bà, mày chờ đó cho bà, chuyện này sẽ không để yên đâu!”
Nói xong, vội vàng chạy biến, sợ Ngô Đình Khải đi ra đánh chị ta.
Người một nhà này đi hết rồi, trong phòng học mới yên tĩnh lại.
Nhưng mà, trên mặt cô giáo Kim Hi Hạ và ông trưởng khoa lại không hề có chút vui mừng nào.
Ông trưởng khoa lo lắng sốt ruột mà nói: “Anh Ngô, anh gặp phiền toái lớn rồi!”
“Cả nhà này thật sự không dễ chọc vào đâu.”
“Người đàn bà này, có quan hệ với võ quán Hám Sớn — võ quán lớn nhất Thục Đô đấy.”
Sắc mặt của ông trưởng khoa rất không tốt, ông ta cảm thấy lo lắng cho Ngô Đình Khải.
Võ quán bình thường, anh Ngô dĩ nhiên là không cần phải lo lắng.
Nhưng mà, võ quán lớn nhất Thục Đô — võ quán Hám Sơn cũng không phải ai cũng có thể dễ dàng chọc vào.
Võ quán Hám Sơn có thể trở thành võ quán đứng đầu Thục Đô, cái danh số một này, chính là do một nhà đánh mà ra.
Chủ của võ quán Hám Sơn — Kha Vũ Dương, được xưng là võ sĩ số một Thục Châu.
Tuy rằng anh Ngô có lai lịch không nhỏ, có thể làm cho Vương Bách Từ phải khuất phục.
Nhưng mà, ở trước mặt Kha Vũ Dương, Vương Bách Từ thật sự chẳng đáng là gì.
Vương Bách Từ chỉ có thể thị uy ở Thục Đô, Kha Vũ Dương lại chính là võ có tên trong phạm vi của cả Thục Châu.
Ngô Đình Khải thấy dáng vẻ lo lắng sốt ruột của ông trưởng khoa, cười nhạt nói: “Trưởng khoa đừng lo lắng, kể cả đối phương có là ai, chỉ cần bọn họ dám đến, ông cứ đẩy hết lên trên người tôi.”
“Bất kể là ai, cứ để cho bọn họ tới tìm tôi.”
Anh hiểu nỗi lo của trưởng khoa, võ quán lớn như vậy, một khi xử lý không tốt, nhà trẻ sẽ có khả năng bị liên lụy.
Có điều, một cái võ quán vô danh, còn có thể lật trời được chắc?
Trưởng khoa vội vàng nói: “Anh Ngô, anh là ân nhân lớn của trường mẫu giáo chúng tôi, tôi không thể thấy chết mà không cứu được.”
“Đêm nay tôi sẽ đi tìm người đi cầu tình, xem thử có thể biến chuyện này thành chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có hay không.”
“Đến lúc đó tìm một quán rượu, chúng ta nói việc này ra cho rõ ràng, mời một chén rượu, nói không chừng chuyện này sẽ qua.”
Trưởng khoa ở Thục Đô nhiều năm, cho nên cũng có một vài cách.
Mời rượu?
Ngô Đình Khải cười nhạt, sao có thể!
Một võ quán vô danh mà thôi, thanh danh dù lớn, cũng xứng cho anh mời rượu sao.
Anh mà mời rượu cho ông ta, ông ta dám uống sao?
Ngô Đình Khải mỉm cười từ chối ý tốt của trưởng khoa, sau đó chào tạm biệt rời đi.
Một võ quán nho nhỏ, nếu mà ông ta dám không tìm hiểu rõ ràng mà đã ra tay lung tung, thì anh nhất định sẽ làm cho ông ta ăn không hết gói đem về!
...
Về đến nhà, Huyết Đồ đã đang đợi sẵn.
“Chú Thỏ Con!” Khiết Nhan ngoan ngoãn chào hỏi với Huyết Đồ.
Huyết Đồ trông thấy khuôn mặt nhỏ non nớt của Khiết Nhan, trên khuôn mặt kiên nghị lập tức nở nụ cười đầy hiền lành.
“Chào Khiết Nhan, hôm nay đi học có nghiêm túc nghe giảng không thế?” Huyết Đồ cười hỏi.
Anh ấy chưa từng giao tiếp với trẻ con, vừa nói chuyện đã hỏi tới chuyện đi học của người ta.
Nếu như đổi lại là đứa trẻ ương ngạnh khác, có lẽ đã lập tức bày ra vẻ mặt đau khổ rồi.
Cũng may, Khiết Nhan là một đứa trẻ thích học tập.
Bé con nghiêm túc gật đầu nói: “Có, có!”
“Cháu rất nghiêm túc đó nha!”
Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của bé con, Huyết Đồ cười xoa xoa đầu nhỏ của cô bé, cười nói: “Chú biết mà, Khiết Nhan là một đứa nhỏ yêu học tập!”
Chỉ là, lúc anh ấy nhìn kỹ, khi nhìn thấy nước mắt ở trên mặt Khiết Nhan, lập tức sửng sốt!
Anh ấy dám khẳng định, Khiết Nhan vừa rồi đã khóc.
Có Long Soái ở bên cạnh, ai lại dám khiến cho công chúa nhỏ của quân đoàn Cuồng Long phải khóc vậy?
Theo bản năng, Huyết Đồ nghĩ Ngô Đình Khải đã làm cho Khiết Nhan khóc.
Lần đầu tiên, Huyết Đồ trách móc ở trước mặt Ngô Đình Khải!
Anh ấy dùng giọng điệu trách cứ nói: “Có chuyện gì mà không bình tĩnh nói, lại đi đánh trẻ con.”
“Khiết Nhan ngoan ngoãn như vậy, có thể phạm phải lỗi gì được chứ!”
“Cùng lắm thì nói hai câu, lần sau chú ý một chút là được rồi!”
Lúc nói mấy lời này, anh ấy vẫn luôn nhìn Khiết Nhan, không dám nhìn vào hai mắt của Ngô Đình Khải.
Bởi vì, Ngô Đình Khải là người mà anh ấy kính trọng nhất.
Anh ấy sợ!
Anh ấy sợ sau khi mình nhìn vào hai mắt của Ngô Đình Khải, những lời này sẽ lại nói không nên lời.
Nói xong, anh ấy nhẹ nhàng xoa xoa nước mắt trên mặt Khiết Nhan, nhẹ nhàng nói: “Khiết Nhan, sau này cha mà định đánh cháu, cháu cứ nói với chú, chú sẽ bảo vệ con!”
Trong lòng Huyết Đồ tức giận bất bình, cô nhóc con ngoan ngoãn như vậy, người khác yêu thương còn không kịp, vậy mà Long Soái lại đánh cô bé.
Nào ngờ, một câu của Khiết Nhan, lập tức làm cho Huyết Đồ trợn tròn mắt.
Khiết Nhan mở mắt to, dùng sức lắc đầu, non nớt nói: “Cha không đánh cháu, là cháu tự khóc!”
Tự khóc?
Nghe thấy lời này, Huyết Đồ trợn tròn mắt.
Ặc!
Những lời vừa mới nói lúc nãy, Long Soái dĩ nhiên là nghe ra được.
Thật là xấu hổ quá mà!
Huyết Đồ vuốt cái gáy, xấu hổ cười ngẩng đầu, nhìn về phía Ngô Đình Khải.
Anh ấy vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy vẻ mặt không còn lời nào để nói của Ngô Đình Khải.
Huyết Đồ đột nhiên vỗ đầu mình, cũng phải, Long Soái thương Khiết Nhan như vậy, sao có thể đánh cô bé chứ!
Anh ấy xấu hổ cười nói: “Ha ha, hóa ra là như vậy à!”
“Ha ha!”
Ngô Đình Khải liếc nhìn Huyết Đồ đang xấu hổ, cạn lời mà lắc đầu, hỏi: “Có tình hình mới à?”
Ánh mắt đầu tiên lúc anh nhìn thấy Huyết Đồ, thấy trên mặt anh ấy có chút khác thường, cho nên biết có tình hình mới.
Thấy Ngô Đình Khải nhắc tới việc chính, Huyết Đồ nghiêm mặt nói: “Phải, có mấy tin tức cần phải báo cáo với anh.”
“Bên phương tây, Long Ảnh đã tra ra tổ chức đứng sau của hai tên thích khách kia.”
“Hiện giờ Long Ảnh đang ở hợp lại dưới quân đội Ảnh Tử, sắp sửa tung cho kẻ địch một đòn trí mạng.”
“Có điều, trong tin tức của người đó có nhắc tới một chuyện: Từ sau khi bọn họ hành động, thế giới ngầm phương tây có vẻ có sự thay đổi.”
“Với cả, Ám Chu ẩn nấp ở phương tây truyền đến tin tức: Mấy nước lớn ở phương tây có chiến tướng siêu cấp đã rời khỏi tầm mắt, không rõ đi đâu.”
“Đồng thời, bọn họ chặn được tình báo đến đầu tiên, trên tình báo nói: Lần này nhất định phải khiến cho mấy tên khốn phương đông đó nếm thử sự lợi hại của chúng ta.”
“Qua phân tích, chúng em hơi lo lắng, mấy nước lớn ở phương tây rất có khả năng sẽ liên hợp lại, ra tay với quân đội Ảnh Tử.”
“Còn có một khả năng nữa, bọn họ đang ấp ủ một âm mưu lớn nhằm vào Hoa Hạ của ta.”
Nói xong những lời này, trên mặt Huyết Đồ mang theo sự lo lắng.
Quân đội Ảnh Tử ẩn núp ở phương tây đã lâu, đang lâm vào tình cảnh tứ cố vô thân.
Quân đoàn Cuồng Long muốn cứu viện, thì cũng phải bỏ ra không ít thời gian và tinh lực.
Ngô Đình Khải hơi suy ngẫm, nói: “Việc này em đừng hành động, đợi lát nữa anh liên hệ với Long Ảnh, tìm hiểu thử tình hình mới nhất.”
“Vâng!” Huyết Đồ nhẹ nhàng thở ra.
Có Long Soái ra mặt, dĩ nhiên sẽ có thể để lộ sơ hở.