Một bên là một cô gái xinh đẹp, mảnh mai yếu đuối, trông chỉ ngoài đôi mươi.
Một bên là trùm xã hội đen, bụng bia, mặt mũi hung tợn.
Hai hình ảnh khác nhau một trời một vực nhưng lại đánh nhau trên đường phố.
Không, không thể gọi là đánh nhau, nên gọi là người này đập người kia thì hơn!
Lý Như Ý cầm túi xách, biến nó thành dây xích, dồn lực đập thật mạnh lên người Vương Bách Từ.
Chân cô cũng không nhàn rỗi, lấy đà nhảy lên rồi đạp xuống.
Đương nhiên Vương Bách Từ không dám đánh trả, gã ta hơi khom người, cong như con tôm, cố hết sức bảo vệ khuôn mặt và bộ phận quan trọng bên dưới.
Những người vây xem và cả đàn em của Vương Bách Từ đều hóa đá.
Họ ngơ ngác nhìn những gì đang diễn ra trong sân, con ngươi thiếu chút nữa thì rơi ra ngoài.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Vương Bách Từ là ai kia chứ?
Người phụ nữ này có thân phận gì?
Vương Bách Từ, một đại ca xã hội đen có tiếng ở thành phố Thục, lại bị một người phụ nữ nhỏ bé, vô danh đánh đập, nói ra thật mất mặt!
Mặc dù người phụ nữ này rất xinh đẹp, nhưng không phải cứ đẹp là có thể tùy ý đánh ông trùm xã hội đen!
Thân phận của hai người quá khác biệt, nhưng chính vì sự khác biệt to lớn này, kết hợp với sự thật đang diễn ra trước mắt, khiến người xem có cảm giác không chân thực.
Nhiều người còn đưa tay nhéo người bên cạnh, cho đến khi người bên cạnh toét miệng cười, họ mới chậm rãi nói: "Con mẹ nó, đây là thật, không phải nằm mơ!"
Lúc này, từ trong sân truyền đến một tiếng quát mắng: "Cho người theo dõi tôi này, đánh chết anh, cái đồ xấu xa!
"Hừ, não anh bị úng nước rồi hả! Tiền Nhất Nam bảo anh làm gì thì anh làm cái đó hả, anh là chó của anh ta à?"
"Đánh chết anh!"
"Hừ đánh chết cái đồ xấu xa nhà anh!"
...
Thấy Lý Như Ý mệt thở không ra hơi, Ngô Đình Khải vội vàng đi đến căng tin gần đó mua một trai nước, khuyên nhủ: "Như Ý, uống chút nước trước đã, nghỉ một lát rồi đánh tiếp!"
"Đừng làm bản thân mệt mỏi, anh sẽ đau lòng!"
Lý Như Ý vừa đánh vừa mắng, nỗi uất ức, đau khổ của những năm này dần dần tràn về.
Nghe được những lời của Ngô Đình Khải, cô quay đầu nổi giận nói: "Anh đừng có mà xen vào!"
Nói xong, cô xách túi xông về phía Ngô Đình Khải, như muốn đánh cả anh để trút hết nỗi oán hận dồn nén trong lòng.
Đồng thời, cô nói lớn trong lúc gấp gáp: "Anh cũng là kẻ xấu xa, năm đó không nói tiếng nào đã bỏ đi, anh có biết em khó khăn thế nào không?"
Đương nhiên Ngô Đình Khải sẽ không để cô đánh anh, cũng không hề né tránh, trực tiếp ôm cô vào lòng, nhẹ giọng nói: "Anh đều biết, những năm qua em cực khổ rồi!"
"Cực khổ?" Lý Như Ý thoát khỏi vòng tay của anh: "Một câu cực khổ của anh là xong chuyện?"
"Anh cũng giống Vương Bách Từ, đều là kẻ xấu!"
"Anh ta bắt nạt người khác, còn anh bắt nạt em!"
"Năm đó, sau khi anh đi không lâu, họ định gả em cho người khác, em thà chết chứ không chịu, họ mới tạm thời bỏ qua cho em."
"Sau này, họ phát hiện em có thai, bắt em phải phá bỏ đứa bé, không cho em sinh nó ra, nếu không sẽ ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân họ định sẵn cho em!"
Những cảm xúc này đã kìm nén trong lòng Lý Như Ý đã lâu, cô vốn tưởng bản thân sẽ dần dần quên đi, nhưng không ngờ hôm nay tất cả đều bùng nổ.
Hai mắt Lý Như Ý đã đỏ hoe, lúc này cô không kìm được nữa, nước mắt trào ra, từng giọt rơi xuống má.
Ngô Đình Khải vòng tay qua vai Lý Như Ý, mặc cho những giọt nước mắt của cô rơi xuống ngực anh, anh lặng lẽ nghe cô vừa khóc vừa kể.
Ở ven đường, Huyết Đồ ngơ ngác nhìn cảnh này trong sân, ngây người!
Chẳng lẽ đây chính là nắm đấm nhỏ trên ngực trong truyền thuyết?
Trên thế giới, Long soái nổi tiếng là lạnh lùng, chiến thần bất khả chiến bại được biết đến với sự tàn nhẫn, một ngày sau khi trở về đã bị chính người phụ nữ của mình đánh!
Nghĩ tới đây, Huyết Đồ chậm rãi nâng điện thoại lên.
Mấy tên xấu xa trong quân đoàn mà nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ nhảy cẫng lên vì phấn khích.