Cậu ấy không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn Đường Nhã Phương với vẻ nghiền ngẫm.
Cả hai người không ai nói gì nhưng Cao Mỹ Kiều và Hoàng Hương Ly lại thấy khó xử.
Hỏi người ta một vấn đề, mà không có được câu trả lời, đúng là không có chuyện gì lúng túng hơn chuyện này nữa.
Sắc mặt Cao Mỹ Kiều và Hoàng Hương Ly thay đổi thế nhưng Hoàng Hương Ly nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, bày ra vẻ mặt tươi cười tự cho là dễ thương nói với Lục Đình Chiêu: “Chào anh, em tên là Hoàng Hương Ly, chắc là anh đã từng nghe đến tên của em rồi nhỉ? Không biết em có vinh hạnh làm quen với anh không đây?”
Hoàng Hương Ly quả nhiên cũng có bản lĩnh, vừa ra tay đã bày ra toàn bộ dáng vẻ quyến rũ của mình, thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt của cảnh đàn ông xung quanh.
Thế mà Lục Đình Chiêu không thèm liếc mắt nhìn cô ta, lạnh lùng nói: "Không có hứng thú.
Nét mặt Hoàng Hương Ly cứng đờ, sửng sốt trước lời nói của Lục Đình Chiêu.
Cô ta vội vàng lấy lại tinh thần, chưa từ bỏ ý định: “À, anh này, em không có ý gì đâu, chỉ là em...!“Không có hứng, cô không hiểu tiếng người à?”
Lục Đình Chiêu không kiên nhẫn cắt ngang lời của cô ta, đôi mắt hoa đào đẹp đẽ cuối cùng cũng nhìn về phía Hoàng Hương Ly: “Mắt xanh mỏ đỏ, còn muốn đào mỏ, tiêu chuẩn của cậu chủ đây rất cao, không có hứng thú với mấy ả đàn bà giả tạo"
Cao Mỹ Kiều.….
Đường Nhã Phương:
Mặc dù Đường Nhã Phương đã từng trải nghiệm sự độc miệng của Lục Đình Chiêu, thế nhưng vẫn bị lời nói của cậu ấy làm cho chết lặng.
Hoàng Hương Ly cũng sửng sốt trước câu nói độc địa của cậu ấy.
Đôi mắt cô ta trừng lớn không thể tin nổi, dường như không dám tin vào tai mình.
Mắt xanh mỏ đỏ?
Người đàn ông này dám nói cô ta là loại người mắt xanh mỏ đỏ?
Hiện nay trong giới giải trí, đã không còn nhiều người dám nói vẻ ngoài của cô ta đã qua chỉnh sửa nữa rồi, cho dù có, cũng không được bao nhiều.
Hoàng Hương Ly trước đây không hề nghĩ có một ngày, người đàn ông đẹp trai cao quý, người đàn ông đầu tiên cô chủ động theo đuổi, lại nói rằng loại người như cô ta không xứng với Lục Đình Chiêu!
Sắc mặt của Hoàng Hương Ly hết xanh lại trắng, thay đổi qua lại, vô cùng hay ho.
“Này anh, lời anh nói có phải hơi quá đáng rồi không?"
Cao Mỹ Kiều bây giờ mới quay lại, sắc mặt không tốt chút nào.
“Quá đáng sao?”
Lục Đình Chiêu nhếch nhếch môi, gương mặt bày ra vẻ vô hại mỉm cười: “Tôi lại thấy tôi lễ độ lắm rồi đấy.
Nói cho cùng, giữa giả tạo với “xe công cộng ai cũng lên được” thì về trước hiển nhiên là dễ nghe hơn rồi.
Hơn nữa, các người có phải mù hết rồi không? Không thấy bên cạnh tôi đã có một người con gái xuất sắc thế rồi à? Hai người các cô có sánh được với cô ấy không?”
Lời nói của Lục Đình Chiêu thật ra rất đúng.
Tuy rằng đêm nay Đường Nhã Phương mặc trang phục có phần kín đảo nhưng không biết vì sao đứng cạnh Cao Mỹ Kiều và Hoàng Hương Ly thì hai người kia quả nhiên kém xa.
Trái lại không thể nói trang phục của Cao Mỹ Kiều và Hoàng Hương Ly không được lộng lẫy.
Trang phục của hai người cùng là CHANEL, phong cách cao cấp thế nhưng một khi đã đem ra so sánh, ai cũng thấy khí chất khác biệt.
Khí chất toát ra từ trên người Đường Nhã Phương là thứ mà bọn họ không thể nào có được.
Mấy phút trôi qua, Cao Mỹ Kiều và Hoàng Hương Ly vẫn không biết đáp lại như thế nào.
Đường Nhã Phương cũng chỉ biết im lặng, trong lòng tự nhủ, cậu ba Đình Chiểu này, đời là bể khổ, cậu ấy không biết sao? Dù cho cậu ấy nói đúng, thì cũng nên nói nhẹ nhàng một chút! Cậu ấy cứ nói thẳng ra như vậy thì hai người kiêu ngạo như họ biết sống thế nào đây?
Đúng lúc Đường Nhã Phương không biết phản ứng như thế nào, sắc mặt Cao Mỹ Kiều và Hoàng Hương Ly đột nhiên trở nên tối đen.
Câu nói của Lục Đình Chiêu không dừng lại ở chỗ độc địa nữa mà giống như đâm vào điểm chí mạng của hai người.
Mấy năm lăn lộn trong giới giải trí, ai chẳng có chuyện khó nói, nhưng bị người khác nói thẳng vào mặt thì nhất định không dễ chịu chút nào.
Hoàng Hương Ly tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy: “Đường Nhã Phương mà xuất sắc? Ha ha, chẳng phải cô ta là ả đàn bà lẳng lơ bị Vĩ Vịnh Phong bỏ rơi hay sao, không biết đã qua tay bao nhiều người rồi, chỉ có mỗi anh mới quý trọng cô ta thôi.
“Hoàng Hương Ly, nói năng cho đàng hoàng.”
Sắc mặt Đường Nhã Phương sầm xuống, ảnh mắt lạnh lẽo như phủ một tầng sương lạnh.
“Chẳng lẽ tôi nói sai hay sao? Cô và Vi Vịnh Phong bên nhau bao nhiêu năm, đừng có nói với tôi cô vẫn còn trong trắng nha.
Hoàng Hương Ly tỏ vẻ coi thường, hiển nhiên là định trút hết bực tức từ phía Lục Đình Chiều lên người Đường Nhã Phương.
Cao Mỹ Kiều nghe vậy, lập tức hùa theo Hoàng
Hương Ly hắt nước bẩn lên người Đường Nhã Phương: “Anh Đình Chiêu, em quen Đường Nhã Phương lâu hơn anh, cô ta là loại người như thế nào, em hiểu rõ hơn anh nhiều, chỉ mong anh đừng để cô ta lừa” “Vớ vẩn! Cô ấy là người thế nào, còn chưa tới lượt các người đánh giá.
Có nhiều thời gian như thể, không bằng đi rèn luyện vốn tự có đi, tìm xem có đàn ông nào cần các cô không!” Lục Đình Chiêu liếc mắt khinh thường, không muốn nói lời vô ích với hai người, trực tiếp kéo
Đường Nhã Phương rời đi.
Hoàng Hương Ly và Cao Mỹ Kiều ở phía sau nhìn hai người đi xa, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Chết tiệt, con ả Đường Nhã Phương kia có gì hay họ mà đi đến đâu đàn ông theo đến đấy vậy?” “Chị dâu, chị đừng để bụng lời nói khi nãy của hai người kia."
Hai người đi được một lúc, Lục Đình Chiểu lập tức an ủi Đường Nhã Phương ở bên cạnh.
"Có cậu đứng ra nói giúp tôi rồi, tôi cần gì phải giận nữa?” Đường Nhã Phương buồn cười nhìn cậu ta: "Trái lại tôi phát hiện ra, một khi cậu mở miệng, hoặc là vô cùng ngọt ngào, hoặc là cực kỳ độc địa "
Lục Đình Chiều nhún vai: “Cái miệng của em cũng biết chọn người, nếu là với người nhà, thì chắc chắn sẽ nhẹ nhàng hơn chút.
Nhưng nếu là với hai cô gái kia, thì nhất định phải hung dữ hơn.
Theo như lời anh cả hay nói thì đây chính là: phương pháp ứng xử tốt nhất với kẻ thù, chính là khiến cô ta không còn đường để phản kháng.
Đường Nhã Phương cũng đồng tình gật đầu: “Câu nói này thật ra cũng rất hợp lý, anh trai em thật sáng suốt.
Hai người còn đang trò chuyện thì âm thanh xôn xao đột nhiên truyền đến từ lối vào hội trường, Đường Nhã Phương vội vàng chạy qua xem thì thấy người đàn ông mà mọi người chờ mong cuối cùng cũng đến rồi.
Hôm nay anh ấy mặc một bộ tây trang màu xanh đậm, đường vân trên áo tuy đơn giản nhưng lại được làm rất tinh tế, cà vạt cũng rất phù hợp, phối hợp với phần gài tay áo cũng vô cùng chói lóa khiến người nhìn cảm nhận được sự xa hoa sang trọng.
Mái tóc đen được vuốt cao, lộ ra vầng trán trơn bóng, ánh mắt tỏa ra vẻ lạnh lùng, còn toàn thân toát ra vẻ không màng thế sự, sức hút ấy khiến người người mê muội.
Người đàn ông này vừa đến, tựa như quả b phát nổ trong làn nước, nháy mắt làm toàn bộ hội trường bùng nổ.
“Trời ơi! Đó chính là Tổng giám đốc Lục của Tập đoàn giải trí Hoàng Gia sao?" "Hình như là anh ấy rồi! Nhanh nhanh nhanh, không ngờ là hôm nay sẽ được gặp anh ấy đấy, đã thể tôi nhất định phải đi tới chào hỏi mới được.
“Không hổ danh là nam thần số một, đẹp trai quá đi! Khí phách ấy, vẻ đẹp ấy, quả thật có thể khuất phục người ta mà! Tôi mà được nói chuyện với anh ấy, tôi chết cũng cam lòng.
Rất nhiều ngôi sao đều nhao nhao không kiềm chế được, muốn bay lên làm quen.
Lục Đình Vỹ vào hội trường sau, Chủ tịch Công ty giải trí Thời Đại lập tức đi tới đón tiếp, thân thiết cười nói: “Tổng giám đốc Lục, cảm ơn ngài dù bận trăm công nghìn việc vẫn dành thời gian tham gia cuộc họp thường niên của công ty.
Trước khi ngài đến cứ báo cho tôi một tiếng, tôi nhất định sẽ ra ngoài đón tiếp chu đáo.
"Không cần phiền phức như thế, hôm nay là ngày quan trọng của quý công ty nên tôi đến tham.