Sắc mặt Đường Nhã Phương hơi thay đổi, hàng lông mày thanh tú nhíu lại.
“Tôi lại cảm thấy là cô ta muốn ra oai phủ đầu với cậu.
Tôi nghe nói, cô ta vừa nhậm chức đã định sửa đổi nội bộ công ty, oai phong thật đấy!”
Mặc dù miệng thì đang mỉa mai nhưng lông mày Tống An Nhi cũng nhíu lại, nhìn qua trông rất nghiêm nghị.
Người đàn bà này vừa mới quay về đã làm ra một màn này, rõ ràng chẳng phải là chuyện gì tốt.
Nói không chừng cô ta làm thế là để nhằm vào Đường Nhã Phương.
Hiển nhiên Đường Nhã Phương cũng nghĩ tới chuyện đó, gương mặt xinh đẹp của cô lập tức trầm xuống: “Mới nhậm chức nên làm vài chuyện thể hiện bản thân mình à?” “Ừ, nhưng mà cô ta làm thế chắc các vị cấp cao nội bộ công ty không đồng ý đâu nhỉ?”
Trong lòng Tổng An Nhi vẫn thầm chờ mong gặp may mắn, nhưng mà lại bị Đường Nhã Phương bác bỏ ngay lập tức.
“Rất có thể sẽ đồng ý.
Đường Nhã Phương nhớ lại về Tô Á Mai mà mình biết và nói: “Mặc dù cô ta rất đáng ghét, nhưng lại quản lý rất tốt.
Nghe nói lúc cô ta gia nhập tập đoàn AR mấy năm trước đã quản lý một công ty con năm nào cũng thua lỗ, nhưng mà chỉ trong vòng năm năm ngắn ngủi cô ta đã xoay chuyển tình thế cứu sống công ty con đấy.
Nghe nói cô ta còn có một biệt hiệu là “Quản lý vàng”, danh tiếng không nhỏ đâu.
“Vậy nếu như cậu nói thì công ty không những không ngăn cản cô ta mà còn ủng hộ à?”
Rốt cuộc trên mặt Tống An Nhi cũng hiện lên vẻ lo lắng.
“Rất có thể!”
Đường Nhã Phương gật đầu, hai bàn tay trắng muốt cũng lặng lẽ nắm chặt lại.
Thiện giả bất biện, biện giả bất thiện.
“Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì? Có cần chuẩn bị gì để ứng phó với cô ta không?”
Tổng An Nhi cắn môi, không biết bây giờ nên làm gì.
Nhưng Đường Nhã Phương lại rất bình tĩnh: “Không cần, vẫn là câu nói đấy, giặc đến tướng chặn, nước đến đất chặn, dù sao thì chỉ cần không lấn lên đầu tôi là được.
Tổng An Nhi thấy cô chẳng sợ sệt chút nào thì thở phào nhẹ nhõm một cái.
Không biết vì sao chỉ cần mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh này của Đường Nhã Phương là cô ấy sẽ có cảm giác rất yên tâm.
Tâm mười giờ sáng, Thời Đại tổ chức một buổi họp báo, công bố tin tức Tô Á Mai nhậm chức.
Tập đoàn AR cũng khá nổi tiếng ở nước ngoài, và có rất nhiều nghệ sĩ trong công ty giải trí con dưới trướng, lần này hợp đồng của Tô Á Mại kết thúc và chuẩn bị về nước phát triển, thông báo này ngay lập tức thu hút rất nhiều sự chú ý của giới trong ngành.
Trong buổi gặp mặt, sự thể hiện của Tô Á Mai thật sự đã gây chú ý.
Cô ta rất khéo nói, bàn chuyện tương lai, bàn chuyện phát triển, bàn về kế hoạch, làm một nhà điều hành cấp cao trong một thời gian dài, khí chất toát ra từ khắp người của cô ta khiến các phóng viên dưới sân khấu phải ngưỡng mộ.
Các giám đốc cấp cao của Thời Đại cũng rất hài lòng với sự thể hiện của Tô Á Mai.
Khi buổi họp báo kết thúc, nội bộ công ty lập tức tổ chức một cuộc họp quy mô lớn của các nhân sự quản lý, tất cả các phòng, giám đốc, phó giám đốc đều phải tham gia.
Đường Nhã Phương chợt cũng ở trong hàng ngũ đó nên bèn tới phòng họp với Lê Na và Lê Bích Nguyệt.
Lúc này, trong phòng họp rất náo nhiệt, toàn bộ trên dưới công ty, từng nhân viên quản lý của các phòng đều xuất hiện, cực kỳ sôi nổi.
Sau khi ba người đi vào bèn tìm một chỗ tương đối thoải mái ngồi xuống và yên lặng chờ Tô Á Mai tới.
“Vị giám đốc này thật là oai phong, lần đầu tiên tôi thấy đầy đủ các bộ phận nhân sự cấp cao như thế này." “Nghe nói giám đốc Mai là một nhân tài mà công ty đã phải bỏ ra rất nhiều tiền để mời về, cực kỳ tài giỏi đấy.” “Nhưng mà cô ấy triệu tập mọi người lại để làm gì nhỉ?" “Hình như định sửa đổi nhân viên nội bộ, quan lớn thật là tùy hứng!"
Các đồng nghiệp xung quanh tụ tập lại một chỗ xì xào bàn tán, tuy nói rất bé nhưng ba người Đường Nhã Phương lại nghe không sót chữ nào.
“Ha ha, cũng không biết lần này ai là người xui xẻo nữa.
Lê Bích Nguyệt liếc nhìn Đường Nhã Phương, che miệng cười trên nỗi đau của người khác.
Đường Nhã Phương thản nhiên cười cười, không hề sợ sệt nói: “Đúng vậy đấy, dù sao thì cuối cùng quân cứu viện cũng phải tới thôi, cũng không biết lần này có thể kiên trì được bao lâu nữa.
“Ai mà biết được, nhưng mà tôi biết thừa lần này có vài người sẽ không được khỏe cho lắm đầu.
Lê Bích Nguyệt càng cười tươi hơn.
Ngay từ lúc Tô Á Mai nhậm chức Chu Như Ngọc đã gọi điện nói cho cô ta biết việc này.
Lần tổ chức hội nghị cấp cao này, Tô Á Mai chủ yếu chuẩn bị dùng mấy người này để khai đao, tạo ra hiệu quả giết gà dọa khỉ.
Về phần là ai thì Tô Á Mai cũng đã chọn xong, chính là Đường Nhã Phương.
Nghĩ tới đây thôi là trong lòng Lê Bích Nguyệt đã rất vui vẻ.
Từ sau khi Đường Nhã Phương thăng chức, cô ta vẫn luôn bị cô chèn ép, cô ta đã nhẫn nhịn tới cùng cực rồi.
Giờ cuối cùng cô ta cũng đã tìm được một chỗ dựa.
Hôm nay e là Đường Nhã Phương sẽ chạy trời không khỏi nắng.
Lê Bích Nguyệt gấp rút muốn xem cảnh lát nữa Đường Nhã Phương sẽ bị cách chức ngay trước mặt tất cả mọi người, và sắc mặt khó coi của cô.
Ngay lúc Lê Bích Nguyệt đang chìm vào mộng đẹp, Lê Na ngồi cạnh nhíu mày lại, nhìn Đường Nhã Phương, nói khẽ để chỉ hai người nghe được: “Ý cô ta là sao? Cô quen giám đốc Mai à?”
Đường Nhã Phương bất đắc dĩ gật đầu, khẽ đáp: “Tô Á Mai là chị họ của Vi Vịnh Phong
Lê Na giật mình, bèn hiểu ra, bất đắc dĩ lắc đầu: "Sao cô cứ gặp phiền phức mãi thế nhỉ.” “Tôi cũng không muốn, nhưng trên đời này có vài người không muốn thấy tôi sống tốt
Đường Nhã Phương nhún vai, không hề sợ hãi vì giông bão sắp tới.
Trước đây cô không đủ mạnh mẽ nên mới không chút phòng bị mà bị tổn thương.
Cô bây giờ đã chẳng sợ âm mưu quỷ kế gì nữa.
Có người muốn làm cô bị thương thì cô sẽ cắn ngược lại, nếu không đấu nổi thì cũng phải làm cho đối phương đổ máu.
Vi Vịnh Phong như vậy, Chu Như Ngọc như vậy, Tô Á Mai cũng không ngoại lệ
Nhìn thấy gương mặt xinh đẹp đầy kiên định của Đường Nhã Phương, Lê Na không khỏi đánh giá cô cao hơn.
Một người có đầy đủ năng lực là sẽ không sợ bất kỳ kẻ địch nào, cô sẽ dũng cảm chém giết với đối phương, Đường Nhã Phương chính là người như vậy mà không cần phải nghi ngờ gì.
Lê Na rất quý trọng nhân tài như Đường Nhã Phương, nên không nghĩ ngợi gì liền nói: “Lát nữa nếu có chuyện gì thì tôi sẽ nói giúp cô “Cám ơn quản lý.
Trong lòng Đường Nhã Phương trở nên ấm áp, tràn đầy sự cảm động..