"Chị dâu..."
Thấy có người đi vào, Lương Phi Mạc thiếu chút nữa hô lên thành tiếng, may mắn phản ứng lại nhanh, kịp thời sửa lời: "Phó quản lí Đường, sao cô lại tới đây?"
Đường Nhã Phương bước tới, nở một nụ cười với anh ta, sau đó dời ánh mắt chuyển lên người Chu Như Ngọc, nhếch môi nói: "Nghe nói có người đến gây sự nên tôi tới đây xem thế nào!"
Chu Như Ngọc quay đầu, nhìn chằm chặp vào cô ấy.Kẻ địch gặp nhau chỉ muốn xé xác đối phương, chính là để chỉ tình cảnh này đây.
Đường Nhã Phương thấy rõ trong mắt cô ta tràn ngập hận thù nhằm vào mình, nếu hiện giờ trong tay cô ta có con dao, nhất định sẽ không chậm trễ chút nào lao tới giết chết cô.
Hiện tại trông Chu Như Ngọc cũng không tốt lắm, ngày thường luôn phấn trang kĩ càng mà hôm nay cô ta lại không trang điểm chút nào, sắc mặt nhợt nhạt, đôi môi trồng cũng trắng bệch.
Liếc qua như già đi vài tuổi.
Đây là chuyện Đường Nhã Phương không thể tưởng tượng ra nổi.
Vốn tưởng rằng ngay cả đứa con mà cô ta cũng lợi dụng được, vậy khẳng định không có bất cứ tình cảm gì với đứa trẻ, hiện tại xem ra cũng không hẳn là như vậy.
Ánh mắt của cô không tự chủ mà lia xuống chỗ bụng của Chu Như Ngọc, con người xẹt qua một tia đau đớn và cả áy náy.
Chu Như Ngọc nói không sai, kì thực cô cũng là hung thủ gián tiếp gây ra cái chết của đứa trẻ.Cô mím mím môi, hít sâu một hơi, sau đó rất thản nhiên đối diện thẳng với Chu Như Ngọc: "Chuyện của đứa trẻ, tôi rất xin lỗi cô."
Nghe cô nói xong, Chu Như Ngọc sửng sốt một chút, sau đó hừ lạnh nói: "Đường Nhã Phương, cô đừng có mà giả vờ giả vịt, hiện giờ đứa trẻ không còn nữa, cô chắc chắn là người vui vẻ nhất.
Cô cảm thấy là tôi cướp Vịnh Phong đi nên hiện giờ đang bị ông trời trừng phạt đúng không?" "Tôi không nghĩ như vậy." Đường Nhã Phương lắc đầu: "Chu Như Ngọc, tôi không phải cô, tôi không có suy nghĩ độc địa như vậy." "Ha ha ha ha..." Chu Như Ngọc đột nhiên phá lên cười to, tràn đầy bị thương nhìn cô, đôi mắt lạnh lẽo như gió lạnh tháng mười hai.
"Đường Nhã Phương, tại sao lúc ấy tôi lại không đâm chết cô cơ chứ?"
Giọng nói lạnh lẽo mang sát ý nồng nặc.
Những lời này của cô ta khiến cho cả người đại diện và Lương Phi Mạc đều biến sắc.
Trong suy nghĩ của bọn họ, Chu Như Ngọc có thể dùng một vài thủđoạn nhỏ nhưng không đến mức dồn người khác vào chỗ chết, nhưng không ngờ rằng Chu Như Ngọc đã từng muốn đâm chết Đường Nhã Phương.
"Có lẽ mệnh số của tôi chưa đến lúc tận." Đường Nhã Phương nâng mi, đôi mắt dần chuyển lạnh, giọng nói cũng không còn hòa nhã nữa: "Ông trời không muốn để tôi phải mang theo nỗi oan mà chết, ông ấy để tôi sống tiếp, sống tiếp để nhìn xem kết cục của mấy người sẽ thê lương đến đâu!"
Vốn bởi đứa bé mà cô còn có một xíu áy náy với Chu Như Ngọc.
Nhưng thấy được bản tính xấu xa của cô ta vẫn không thay đổi, chút áy náy ấy cũng biến mất rồi.
Đối với loại người nhà cô ta, vĩnh viễn không được nhẹ dạ, dù chỉ trong một cái chớp mắt cũng không được.
Chu Như Ngọc nghiến răng nghiến lợi, cô ta trợn to hai mắt nhìn chằm chằm vào khuôn trăng càng ngày càng để lộ nét quyến rũ, hận thù trong lòng không ngừng sôi trào.
Là ả ta khiến con cô chưa kịp đến với thế giới này đã đi rồi.Là ả ta hại cô bị công ty hủy bỏ hợp đồng, thân mang tiếng xấu.
Là ả ta tất cả đều tại ả ta, bởi vì sự tồn tại của ả ta mà tất cả xung quanh Chu Như Ngọc cô mới không như ý đến vậy.
Hận thù không thể kìm nén thêm nữa, sát ý trong mắt cô ta chợt lóe, Chu Như Ngọc trực tiếp cầm cái chặn giấy trên bàn Lương Phi Mạc ném thẳng hướng Đường Nhã Phương.
Cái chặn giấy này của Lương Phi Mạc là quà tặng lễ thành niên mà ông nội đưa cho anh ta, làm từ ngọc quý, giá trị xa xỉ, đồng thời trọng lượng cũng không nhe.
Cho nên khi anh ta thấy Chu Như Ngọc cầm cái chặn giấy ném về phía chị dâu, đôi mắt mở lớn.
Không kịp để ý nhiều hơn nữa, anh vươn người dẫm lên bàn rồi nhảy xuống, giơ tay kéo Đường Nhã Phương hãy còn đang bàng hoàng ôm vào lòng, cái chặn giấy nên một cái thật mạnh lên lưng anh ta.
Tống An Nhi vừa hay chạy đến nhìn thấy cảnh tượng như vậy, giơ hai tay che kín miệng, trái tim như nhảy đến tận cổ họng.Đau đớn xuyên tim kéo đến, Lương Phi Mạc riên lên một tiếng, đôi mày sắc nhíu lại một chỗ.
Đường Nhã Phương được anh ta bảo vệ an toàn trong vòm ngực hoàn hồn, cô nghe thấy âm thanh cái chặn giấy nện lên tấm lưng Lương Phi Mạc, đồng thời cũng nghe thấy tiếng rên đau đớn, vội vàng hỏi thăm: "Phi Mạc, cậu có sao không?"
Dù đau muốn chết, Lương Phi Mạc vẫn cố nén đau đớn nặn ra một nụ cười an ủi: "Em không sao đâu chị dâu."
Hai đầu lông mày của anh ta đều nhíu sắp chạm vào nhau, sắc mặt cũng trắng bệch, hoàn toàn không giống như lời anh ta nói không sao cả.
Khóe mắt Đường Nhã Phương đỏ ửng: "Sao cậu lại ngu ngốc như vậy, nhỡ xảy ra chuyện gì thì tôi phải ăn nói thế nào với Đình Vĩ đây?"
Lương Phi Mạc nhếch nhếch môi: "Bảo vệ chị dâu là trách nhiệm của phận làm em như chúng em.
Nếu như người bị thương là chị thì em cũng không biết phải ăn nói thế nào với lão đại!"
Anh ta và Đình Chiêu là thật lòng thật dạ quan tâm tới cô, không phải chỉ vì cô là vợ của Đình Vĩ, màhoàn toàn coi cô như người một nhà.
Cô làm sao có thể để bọn họ bị bắt nạt được?
Đường Nhã Phương lau đi giọt nước mắt trên má, đứng dậy khỏi lồng ngực của anh ta, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào Chu Như Ngọc.
Có lẽ Chu Như Ngọc không ngờ tới được Lương Phi Mạc sẽ lao ra bảo vệ Đường Nhã Phương nên vẫn đang sững sờ đứng ở đó.
Mà người đại diện cô ta lại không thấy bóng dáng đầu, chắc là bị hành vi điên cuồng của Chu Như Ngọc dọa rồi, sợ bị liên lụy nên đã bỏ chạy.
Đôi mắt cô nheo lại, trong mắt toát lên lạnh lẽo, Đường Nhã Phương bước nhanh đến trước giơ tay lên "Bop!"
Âm thanh vang dội vọng lại trong phòng làm việc rộng lớn.
Khuôn mặt của Chu Như Ngọc lệch sang một bên, rất lâu cũng không quay mặt lại."Cái tát này là tôi đánh thay cho Phi Mạc!" Đường Nhã Phương lạnh lùng nói.
Ngay sau đó lại một tiếng "Bốp" vang lên.
"Cái tát này là tôi đánh vì bản thân mình." "Bop!" "Cái tát này là đánh thay cho đứa bé đã mất của
CÔ!"
Tát liên tiếp ba cái, bàn tay của Đường Nhã Phương cũng phát đau, cô nhăn đầu mày, lắc lắc tay.
Chu Như Ngọc như một con búp bê đã rách nát ngẹo đầu, tóc rũ xuống che khuất khuôn mặt, nhìn không rõ biểu tình của cô ta lúc này.
"Nhã Phương à, cậu đánh hay lắm!"
Tống An Nhi tiến lại gần, bật ngón tay cái khen ngợi.
Nhìn thấy Nhã Phương quạt liền ba cái tát cho Chu Như Ngọc, Tống An Nhi thấy vô cũng hả hê.Đối phó với hạng người như Chu Như Ngọc thì không nên nương tay.
"An Nhi, cậu đến rồi sao." Đường Nhã Phương ngó qua cô ấy một cái, sau đó nói: "Vậy tớ giao Phi Mạc cho cậu vậy."
Tổng An Nhi ngạc nhiên nhướn mày: "Giao cho tó?" "Ừ, trước hết tớ phải giải quyết Chu Như Ngọc đã."
Nói xong cô quay đầu liếc nhìn mp, phát hiện sắc mặt của anh ta trắng bệch đến đáng sợ, trên trán còn lấm tấm mồ hôi lạnh.
Cô hoảng hốt, vội vàng nói với Tổng An Nhi: "An Nhi, nhanh lên, đi đỡ Phi Mạc, chúng mình đưa cậu ấy đi khám bác sĩ.
Bị một cái chặn giấy bằng ngọc đập lên người đau biết bao, lỡ như chỗ nào bị thương thì biết phải làm sao đây?
Nhưng ngay lúc cô định đi qua đỡ lấy Lương Phi Mạc, tóc lại bị người kéo ngược lại, da đầu tê tái, bị kéo quay đầu lại.
Nhưng còn chưa kịp hiểu ra có.