Trên đường về Đường Nhã Phương nhớ đến lời nói cuối cùng của Tần Dĩ An, hai tay không khỏi nắm chặt lại một chút.
Cô thật sự là quá dễ bị bắt nạt sao? Mới có thể bị người khác mưu hại nhiều lần như thế, trước kia biểu hiện ngấm ngầm chịu đựng và nhường nhịn theo ý của người khác có phải rất hèn nhát không? Nếu không những người kia vì sao lần sau lại càng quá đáng hơn lần trước?
Những người đó thật sự xem Đường Nhã Phương cô là quả hồng mềm, muốn bóp thì bóp sao?
Xem ra sau này cô không thể cứ bị động như thế, nếu không sẽ bị người khác xem thường!
Nghĩ đến chuyện này, trong mắt Đường Nhã Phương không khỏi trào lên ánh nhìn lạnh lẽo, sau khi quay về công ty, cô liền vợt thẳng vào phòng giám đốc.
Tôn Á Mai nhàn nhã ngồi trên ghế làm việc uống cà phê, thấy Đường Nhã Phương không gõ cửa mà đã xông vào, sắc mặt ngay lập tức trở nên khó coi.
“Đường Nhã Phương, cô làm càn sao, đây là công ty, cô nghĩ là nhà cô sao, chỗ nào cũng có tùy tiện xông vào được à?”
Tôn Á Mai trừng mắt đứng dậy đập bàn giận dữ mắng mỏ, cảm thấy Đường Nhã Phương cơ bản không xem cô ta ra gì cả.
Đúng là Đường Nhã Phương hoàn toàn không xem cô ta ra gì hết, cười lạnh một tiếng: “Thật xin lỗi, quản lý, tôi vội vã như vậy không phải vì muốn đem bản thảo phỏng vấn Tần Dĩ An cho cô xem sao, mong là cô bao dung rộng lượng không tính toán với tôi!”
“Cút ra ngoài, gõ cửa lại rồi đi vào lần nữa!”
Tôn Á Mai giận dữ quát, mặt mũi xanh xám lại.
Từ khi cô làm việc ở đây đến nay, đây là lần đầu tiên có người dám có thái độ như thế với cô ta!
Tôn Á Mai cảm giác vô cùng nhục nhã, cho nên mới giận giữ không kiềm chế được như thế.
Nhưng Đường Nhã Phương lại giống như không thấy, không khách sáo đặt bản thảo phỏng vấn lên bàn Tôn Á Mai, gương mặt xinh đẹp dần dần có chút lạnh lẽo, ánh mắt giống như bị phủ bởi một tầng sương lạnh: “Tôn Á Mai, cô ở trước mặt tôi tự cao tự đại cũng vô dụng thôi, bởi vì căn bản là tôi không để ý đến cô.
Với lại, tôi đang đến tính sổ với cô, thái độ này của cô là định cho ai xem?”
“Tính sổ? Cô là ai mà dám tìm tôi tính sổ? Có tin tôi gọi bảo vệ đến kéo cô ra ngoài không?”
Tôn Á Mai tức giận cười lạnh, đưa tay lên muốn cầm lấy điện thoại nội bộ.
“Cô có thể thử một chút, đến lúc đó tôi sẽ để bọn họ nhìn xem, vị giám đốc dùng rất nhiều tiền mua được chức này rốt cuộc là đã thông đồng như thế nào với Tần Dĩ An, sau đó còn muốn vu oan cho tôi ăn cắp châu báu.
Đường Nhã Phương cười không có chút sợ hãi nào, biểu cảm ôn hào từ trước đến nay cũng trở nên vô cùng lạnh lùng.
“Đường Nhã Phương, cơm có thể ăn bậy nhưng miệng không thể nói lung túng được.”
Ánh mắt Tôn Á Mai né tránh một chút, giống như có chút chột dạ.
“Có nói lung tung hay không thì trong lòng cô biết rõ.
Tôn Á Mai, đừng tưởng rằng làm giám đốc thì có thể ở Thời Đại một tay che trời, tôi nói cho cô biết, tôi có thể làm cho Chu Như Ngọc thân bại danh liệt thì cô cũng có thể trở thành người thứ hai, không tin thì cô có thể chờ xem.”
Lạnh lùng quăng cho Tôn Á Mai một câu cảnh cáo, Đường Nhã Phương thu lại ánh mắt, sau đó dưới ánh nhìn như muốn giết người của Tôn Á Mai, đóng sập cửa rời đi.
Cô dùng hành động nói cho Tôn Á Mai biết, tôi! Đường Nhã Phương! Căn bản không thèm để ý đến loại người như cô.
“Đường Nhã Phương, tôi muốn giết Cô!"
Tôn Á Mai giận điên lên, khuôn mặt trang điểm kỹ lưỡng bởi vì quá mức tức giận mà trở nên rất dữ tợn.
...!
Chuyện Đường Nhã Phương xông vào văn phòng tổng giám đốc đã nhanh chóng được đồn đi khắp công ty, tất cả mọi người đều bị hành động to gan bằng trời của cô làm cho ngây người, ánh mắt nhìn cô đều đầy vẻ ngạc nhiên.
Tống An Nhi níu: “Cậu phát hỏa ở công ty của chúng ta, Tôn Á Mai kia chắc chắn không nhịn được, hận cậu đến chết.”
“Tớ biết.”
Đường Nhã Phương không thèm để ý cười cười.
Lúc đi tìm Tôn Á Mai, cô đã tưởng tượng đến lúc này.
"Mấy ngày trước người phụ nữ kia đều không có hành động gì, tiếp theo sợ là sẽ có gì đó, cậu cũng phải cẩn thận đó.”
Tống An Nhi quan tâm nhắc nhở.
Cô bây giờ sẽ không như lúc trước, quan tâm lung tung, bởi vì cô biết, Đường Nhã Phương làm gì cũng đã có tính toán hết, kể cả có bị người khác lấn lướt cô ấy cũng có thể dùng thủ đoạn độc ác mạnh mẽ hơn để phản kích lại.
“Không sao, tớ có thể đối phó được.”
Đường Nhã Phương gật gật đầu, được bạn tốt quan tâm trong lòng cô rất cảm động.
Lúc hai người đang nói chuyện, bộ phần truyền thông bên ngoài đã rối loạn lung tung lên, ngay sau đó, một nữ đồng nghiệp cùng bộ phận mặt mũi đầy vẻ kích động chạy vào nói: “Chủ tịch mới đến thị sát, mọi người mau ngồi lại đàng hoàng đi.”
Lời này vừa nói ra giống như một tiếng sét đánh xuống, nhanh chóng lan ra cả văn phòng.
Ngay lập tức toàn bộ nhân viên nữ ở bộ phần truyền thông đều hào hứng.
“Mau nhìn giúp tôi xem tôi trang điểm có đều không”
“Tiểu Trương, cho tôi mượn nước hoa của cô xịt một chút!” “Chết tiệt, phần lót của tôi đâu?”
...!
Lúc Đường Nhã Phương và Tống An Nhi thấy cảnh này, chỉ đơn giản là trợn mắt há mồm.
Đám phụ nữ này đúng là có chút mê trai đến đáng sợ.
“Các cô làm gì thế?”
Lê Na lúc này cũng bị kinh động, từ trong văn phòng đi ra thấy nhân viên dưới quyền ai cũng vội vàng trang điểm lại, sắc mặt ngay lập tức nghiêm nghị cứng rắn quát to: “Về vị trí của mình hết cho tôi.”
Cả đám phụ nữ bị dọa đến mức vội vàng thu tay lại, nhưng mặt mũi vẫn không kiềm được đỏ lên như cũ, giống như thiếu nữ hồi xuân.
Lê Na nhíu nhíu mày, trong lòng cũng cảm giác bất đắc dĩ.
Vẻ ngoài của vị tổng giám đốc mới kia thật sự có lực sát thương rất lớn với phụ nữ, nhưng tác phong nghiêm cẩn của Lê Na không cho phép các cô thất thổ như vậy.
“Nhã Phương, Bích Nguyệt, hai người đi với tôi ra đón tổng giám đốc đi."
“Vâng, quản lý.
Đường Nhã Phương và Lê Bích Nguyệt cùng lúc đáp lời, phản ứng ngược lại lại vô cùng bình tĩnh, nhưng người phía sau lại cẩn thận sửa sang quần áo trên người lại một chút, cố hết sức kéo cổ áo thấp xuống một chút.
Tổng giám đốc mới nhậm chức rất nhanh đã đến bộ phận truyền thông, đây là lần đầu tiên Đường Nhã Phương nhìn thấy người gọi là cậu chủ nhỏ nhà họ Lương.
Người đàn ông này vô cùng tuấn tú, góc cạnh gương mặt rõ ràng, khuôn mặt có vẻ kiên nghị, dáng người cao lớn, mặc một bộ âu phục vừa người làm nổi bật lên vẻ thoải mái phiêu dật của anh ra.
Cả người toát lên khí chất ưu nhã tôn quý từ trong ra ngoài, làm cho người khác phải chú ý đến.
Khó trách phụ nữ trong công ty đều phát điên!
Vẻ ngoài như thế, còn có bối cảnh gia đình như vậy, lại thêm năng lực điều hành doanh nghiệp không tầm thường, hoàn toàn chính là người chồng trong mơ tiêu chuẩn của các cô gái!
“Xin chào chủ tịch, tôi là quản lý bộ phận truyền thông Lê Na, sau lưng tôi là hai vị phó quản lý, Đường Nhã Phương.