Sau khi nghe thấy tiếng Tổng An Nhi lẩm bẩm ở đăng kia, gương mặt của Lạc Bích Nguyệt trở nên vô cùng khó nhìn.
Mặc dù Lạc Bích Nguyệt ăn nói chua ngoa, nhưng thật ra trong lòng cô ta lại cảm thấy vô cùng ghen tị.
Cô ta rất hối hận vì tối hôm qua không đến buổi tụ tập, nếu cô ta đi thì không biết chừng người được Lục Đình Vỹ ném cành ô liu chính là cô ta cũng nên.
Lạc Bích Nguyệt làm việc ở Thời Đại đã nhiều năm như vậy nhưng mới chỉ - nhận được chức phó quản lý bộ phận, nhưng nếu cô ta có thể làm việc ở Hoàng Gia thì đây quả là một bước nhảy vọt lớn.
Cô ta tự tin rằng năng lực của mình không hề kém cạnh Đường Nhã Phương, hơn nữa còn có kinh nghiệm làm việc phong phú hơn Đường Nhã
Phương, vậy nên nếu Hoàng Gia cần người thì nhất định đó phải là cô ta.
Nhưng Lạc Bích Nguyệt lại không ngờ rằng cơ hội này lại giúp Đường Nhã Phương nghiệm nhiên nhận được một món hời lớn.
Đường Nhã Phương cũng biết ít nhiều về bản tính tự luyến của Lạc Bích Nguyệt, nhưng cô không quá để ý đến điều đó, cô chỉ cười: "Lạc Bích Nguyệt, mặc dù tôi không biết rốt cuộc Chu Như Ngọc đã cho cô bao nhiêu lợi ích, nhưng nếu cô muốn làm gì đó với tôi, thì tôi khuyên cô nên từ bỏ đi, chớ có chọc giận tôi, cô không thể gánh chịu được hậu quả đầu "Đường Nhã Phương, cô đang uy hiếp tôi đấy à?"
Ánh mắt của Lạc Bích Nguyệt đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
"Đây chỉ là cảnh cáo thôi.
Đường Nhã Phương không chút sợ hãi.
"Hừ, Đường Nhã Phương, cô thật sự cho rằng tôi không dám sa thải cô sao? Tôi có rất nhiều quan hệ bên chỗ Hoàng Gia, hơn nữa cô đã xúc phạm đến đạo diễn Lâm Thành Thông, bên Thiên Hòa cũng sẽ kiên quyết không để cho cô sống tốt đẹp đầu, cô muốn vào Hoàng Gia chỉ là mơ mộng viển vông mà thôi.
Vì vậy, tốt hơn hết cô nên nghĩ xem mình nên xin lỗi hay bị sa thải đi thì hơn."
Lạc Bích Nguyệt khoanh hai tay trước ngực, rõ ràng cho thấy cô ta đã có chỗ dựa, hơn nữa trong lời nói của Lạc Bích Nguyệt cũng đã nói rõ rằng cô ta sẽ không để cho Đường Nhã Phương tiến vào Hoàng Gia như ý nguyện.
Tại Thời Đại, Đường Nhã Phương thường xuyên đạt được kết quả tốt khiến cô ta bị dồn ép, nếu để cô vào được Hoàng Gia thì đó chẳng phải chuyện gì tốt đẹp đối với cô ta.
Hơn nữa, bên phía Chu Như Ngọc cũng sẽ không bỏ qua cho cô đâu!
Đường Nhã Phương bị chọc cười: "Cô cho rằng cô là ai chứ? Muốn đuổi việc ai thì đuổi được à, cô thật sự coi quản lý không hề tồn tại sao?" "Tôi sẽ tự mình giải quyết bên phía quản lý, nếu cô không tin thì cứ chờ xem."
Nói đến đây, Lạc Bích Nguyệt không thèm nói chuyện vô nghĩa với Đường Nhã Phương nữa, cô ta xoay người đi vào trong phòng quản lý.
"Người phụ nữ này lại đi cáo trạng rồi, tớ phải làm sao bây giờ, Nhã Phương?"
Tống An Nhi đi đến bên cạnh Đường Nhã Phương và hỏi bằng giọng bình thản, trên gương mặt không hề có chút lo lắng nào.
"Binh đến thì tướng chặn, nước dâng thì xây bờ, tớ phải sợ cô ta sao?"
Đường Nhã Phương hừ lạnh, cô không hề quan tâm.
Khoảng mười phút sau, Lạc Bích Nguyệt lại đi ra, trên gương mặt lộ ra vẻ hả hệ, nói với Đường Nhã Phương: "Quản lý tìm cô đấy."
Đường Nhã Phương liếc nhìn cô ta một cái với vẻ mặt bình tĩnh, cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi thẳng vào phòng quản lý.
Vẻ mặt Liêu Linh Chuyên vẫn rất nghiêm túc, đối mày thanh tú cũng hơi cau lại, khi nhìn thấy Đường Nhã Phương đi vào, cô ấy cũng không hề quanh có lòng vòng, trực tiếp hỏi thắng "Lạc Bích Nguyệt nói cô bị Giám đốc Lâm Thành Thông của Công ty giải trí Thiên Hòa phần nàn, nói cô cố ý măng chửi, lăng nhục đối phương.
Bây giờ dự án mà Công ty giải trí Thiên Hòa dự định hợp tác với chúng ta đã sắp bị hủy, cô giải thích thế nào? " "Quản lý tin những lời này sao?"
Đường Nhã Phương nhíu mày, dường như cô không ngờ nó lại có liên quan đến dự án công việc.
"Tôi muốn nghe chính miệng cô nói."
Liêu Linh Chuyên nói bằng giọng nghiêm nghị, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
Đường Nhã Phương lắc đầu: "Mọi người trong giới đều biết rõ rằng Lâm Thành Thông có tính tình như thế nào, những người trong bữa tiệc tối qua đều là người của bọn họ, sau đó Lâm Thành Thông đã đề nghị muốn tôi đi cùng anh ta một đêm ngay trước mặt mọi người, mặc dù tức giận nhưng tôi chỉ nói lại một vài câu mà thôi.
Còn về chuyện mắng chửi hay lăng nhục thì hoàn toàn không có.
Liêu Linh Chuyên cũng không phải loại người ngu ngốc, có có thể đoán được ít nhiều rằng tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, vì thế sắc mặt cũng dịu bớt đi: "Dù sao thì chuyện này cũng đã ảnh hưởng đến công ty rồi, cô định giải quyết như thế nào đây? Thân phận của người tên Lâm Thành Thông đó không hề bình thường, sau lưng lại có Thiên Hòa chống lưng, e rằng anh ta sẽ không bó 3 qua chuyện lần này đâu, cô hiểu ý của tôi chứ?" "Tôi hiểu."
Đường Nhã Phương nhẹ nhàng gật đầu, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định: "Nhưng tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ xin lỗi loại người như vậy."
Liêu Linh Chuyên đột nhiên im lặng một lúc, một lúc sau mới lên tiếng: "Tôi nghe nói Hoàng Gia muốn lôi kéo cô về công ty của họ?" "À, đúng là có chuyện như vậy." "Đường Nhã Phương, tôi rất thích năng lực làm việc của cô, vậy nên nếu cô muốn đến Hoàng Gia thì tôi cũng sẽ không ngăn cản.
Được Lục Đình Vỹ đánh giá cao là đủ để chứng minh được năng lực tiềm tàng của cô.
Nếu có đến đó, có lẽ Lâm Thành Thông sẽ không làm gì được cô đâu."
Sau khi Liêu Linh Chuyện nói xong những lời này, ngay cả Đường Nhã Phương cũng sửng sốt, ánh mất hiện lên vẻ kinh ngạc.
Cô không ngờ rằng vậy mà Liêu Linh Chuyện lại suy nghĩ cho mình như vậy.
Đường Nhã Phương cảm thấy hơi cảm động, cô nở nụ cười: "Quản lý, tạm thời tôi vẫn chưa muốn rời khỏi Thời Đại, mặc dù Hoàng Gia rất tốt, nhưng tôi cũng biết mình có năng lực đến đâu.
Về phần dự án này thì đó là do sơ suất của tôi, tôi không hề biết rằng buổi tụ tập này sẽ liên quan đến sự hợp tác giữa hai công ty, vì vậy tôi sẽ nghĩ cách giải quyết.
"Ồ ? Cô định giải quyết như thế nào?"
Nghe thấy Đường Nhã Phương tỏ rõ thái độ từ chối đến Hoàng Gia, ngay cả Liêu Linh Chuyên cũng rất ngạc nhiên, nhưng sau đó trên mặt cô ấy lại xuất hiện một nụ cười vui mừng.
"Tôi nhớ hình như dự án hợp tác lần trước mà công ty chúng ta đàm phán với Hoàng Gia vẫn chưa được giải quyết, vậy nên nếu như tôi có thể thuyết phục đối phương hợp tác với chúng ta thì có thể xí xóa chuyện này được không?"
Đường Nhã Phương biết rất rõ rằng – chỉ với một mình cô thì e rằng không thể chống lại Lâm Thành Thông và cả Công ty giải trí Thiên Hòa ngay lúc này, vì vậy hiện tại có chỉ có hai sự lựa chọn, một là cúi đầu, hoặc là giải quyết dự án lần này.
"Nếu như cô có thể làm được!"
Trong mắt Liêu Linh Chuyện lóe lên vẻ kỳ lạ, sự tán thưởng đối với Đường Nhã Phương càng tăng nhiều hơn.
"Tôi sẽ cố gắng hết sức"
Sau khi nói chuyện với Liêu Linh Chuyên, Đường Nhã Phương cần đi hỏi một số thông tin về dự án mà trước đây Thời Đại và Hoàng Gia muốn hợp tác, vậy nên cô lập tức ra khỏi phòng giảm đốc.
Lạc Bích Nguyệt nhìn Đường Nhã Phương băng vẻ mặt thương cảm, tựa như nhìn thấy cảnh tượng cô bị đuổi.