Đường Nhã Phương cười gật đầu, sau đó quay lại vị trí của mình.
Vừa mới ngồi xuống Tống An Nhi đã sáp lại: “Nhã Phương, chủ tịch mới đến hình như cảm thấy rất hứng thú với cậu”
“Có sao?” Đường Nhã Phương liếc xéo cô một chút.
“Có đó.
Cô thử nhìn Lê Bích Nguyệt đang làm điệu làm bộ kìa, thái tử nhỏ nhà họ Lương người ta còn không thèm nhìn cô ta lấy một lần.”
Nói đến Lê Bích Nguyệt, Tống An Nhi cảm thấy rất xem thường, cô ta không thèm nhìn gương sao, cửa nhà họ Lương cô ta trèo cao nổi sao?
“Cho nên?” Đường Nhã Phương nghiêng người sang, dù bận vẫn ung dung nhìn cô ta.
“Cho nên...!Lúc cậu đứng đó không làm gì cả, nhưng thái tử nhỏ nhà họ Lương không những nhìn cậu mà còn nói chuyện với cậu, cảm giác này giống như là.”
Tống An Nhi nghiêng đầu suy nghĩ: “Giống như là...!đặc biệt đến đây để nhìn cậu.”
Nghe vậy Đường Nhã Phương khẽ cười: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi, anh ta nhiều lắm chính là nghe được tin đồn của tớ nên đến nhìn người thật một chút mà thôi.”
“Thật sao?” Tống An Nhi nghi ngờ nhíu mày.
“Được rồi, nhanh chóng về làm việc đi."
Đường Nhã Phương cầm lấy một tập văn kiện trên bàn nhét vào ngực Tống An Nhi.
Sau khi Tống An Nhi quay trở lại công việc thì chỗ ngồi của Đường Nhã Phương mới yên lặng trở lại.
Tranh thủ lúc thời gian bật máy, cô nghĩ lại ánh mắt vừa rồi tổng giám đốc nhìn mình, thẳng thắn...!như vậy, lại có chút hứng thú.
Cũng khó trách An Nhi nghĩ như vậy, làm gì có ai lần đầu tiên gặp mặt đã nhìn chằm chằm người ta như thế.
Đường Nhã Phương cười cười, cũng không nghĩ nhiều, cô di chuột, bắt đầu rơi vào trạng thái quay cuồng với công việc.
Lên chức cũng đồng nghĩa với khối lượng công việc nhiều hơn, Đường Nhã Phương tăng ca thêm một chút mới xử lý hết công việc hôm nay.
Lúc cô đi ra cửa công ty thì trời đã tối.
Cô bước nhanh xuống cầu thang, định đến ven đường gọi taxi.
Bỗng nhiên một chiếc Lamborghini đỏ dừng trước mặt, chặn đường cô.
Đường Nhã Phương nhíu nhíu mày, xoay gót muốn đi vòng qua xa.
Lúc này cửa sổ xe từ từ mở ra, một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Phó quản lý Phương.”
Đường Nhã Phương dừng bước theo tiếng gọi quay lại, chỉ thấy chủ tịch Mạc mới đến công ty đang ngồi trong xe cười hì hì nhìn mình.
Đuôi lông mày nhếch lên một chút, cô cung kính chào hỏi: “Chủ tịch”
“Vừa tan làm sao?”
“Vâng.”
“Lên xe.
Tôi chở cô về.”
Đường Nhã Phương ngạc nhiên một chút rồi lập tức từ chối: “Cảm ơn ý tốt của chủ tịch.
Tôi tự gọi taxi là được rồi.”
Lương Phi Mạc thấy thế cũng không ép buộc cô: “Vậy được rồi.
Tối nay gặp lại.”
Nói xong đạp ga nghênh ngang rời đi.
Nhìn theo chiếc Lamborghini đỏ hòa vào dòng xe cộ, Đường Nhã Phương nhíu mày vẻ mặt khó hiểu.
Nếu như cô không nghe nhầm thì vị tổng giám đốc kia hình như vừa nói là “tối nay gặp”, chắc là nói nhầm?
Đường Nhã Phương nhếch miệng, được rồi, nói sai nói đúng gì thì cũng không liên quan đến cô.
Việc quan trọng nhất bây giờ vẫn là về nhà.
Lúc này Đình Vỹ cũng đã ở nhà rồi.
Nghĩ đến anh đang đợi mình, bước chân của cô nhanh hơn trong vô thức, lòng chỉ muốn về.
Thế giới này rất nhỏ, cũng luôn luôn có những điều ngạc nhiên.
Ví dụ như gặp được Lương Phi Mạc lúc nãy gặp trước cổng công ty trong nhà mình.
Đường Nhã Phương ngây người ra một chút nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại, vẻ mặt tự nhiên đi về phía hai người đàn ông đang ngồi trong phòng khách.
Khoảng thời gian này đã gặp nhiều chuyện ngạc nhiên, cô đã luyện tập được bản lĩnh không sợ hãi.
Đến gần Đường Nhã Phương chào hỏi Lương Phi Mạc đang cười hì hì một tiếng: “Chủ tịch Mạc, đúng là khéo quá! Vậy mà lại gặp được anh ở đây”
Thảo nào anh ta bảo rằng “tối nay gặp”, hóa ra là đã định đến nhà cô rồi!
Nghe thấy cô dùng kính ngữ, khỏe miệng Lương Phi Mạc co quắp, nhanh chóng giải thích: “Chị dâu, em chỉ là muốn đến thăm anh em với chị thôi.”
“Chị dâu?” Đường Nhã Phương nhíu mày, ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Lục Đình Vỹ đang im lặng: “Đình Vỹ, đây cũng là em trai anh sao?”
“Ừm.” Lục Đình Vỹ cười như không cười gật đầu: “Con của bác bên ngoại của anh”
“Mặc dù em và anh ấy không phải anh em ruột nhưng mà tình cảm không thua gì Lục Đình Chiêu đâu.”
Lương Phi Mạc bổ sung thêm một câu.
Đường Nhã Phương chau mày nhẹ, suy tư một lát rồi mở miệng hỏi: “Đình Vỹ, cậu ấy đến Thời Đại là do anh sắp xếp sao?”
“Em không vui sao?” Lục Đình Vỹ không trực tiếp trả lời cô, ánh mắt đen thâm thúy chăm chú nhìn cô.
Đường Nhã Phương lắc đầu: “Không hề không vui.
Chẳng qua là cảm thấy anh không cần phải làm vậy, thật ra em có thể tự giải quyết chuyện làm ăn được."
Vi Vịnh Phong là một cổ đông của Thời Đại, thậm chí để Tô Á Mai vào Thời Đại, chính là muốn chèn ép cô.
Cô không sợ cũng không lo lắng, bởi vì cô tin rằng mình có thể giải quyết được.
Nhưng bây giờ, anh vì cô mà tốn không ít tiền mới có thể mua lại Thời Đại, cô thật sự cảm thấy số tiền này không đáng.
“Nhã Phương.” Lục Đình Vỹ nắm chặt tay cô, ôn nhu nói: “Chuyện anh có thể làm vì em đều là đáng cả.”
Nhìn vào đôi mắt đen nhu tình của anh, mũi Đường Nhã Phương hơi chua chua, sao anh lại có thể tốt bụng và dịu dàng như thế?
“Chị dâu, chị có cảm động không?” Đột nhiên một giọng nói phá hỏng bầu không khí vang lên.
Đường Nhã Phương lúc này mới đột nhiên nhớ ra ở đây còn có người thứ ba, cô hít mũi một cái, mỉm cười: “Ừm, rất cảm động.
Cô nhìn nhau cười với Đình Vỹ một cái rồi ngồi xuống bên cạnh anh.
“Chị dâu, thật sự em rất ngưỡng mộ chị.” Lương Phi Mạc đột nhiên nói một câu như thế.
Ngưỡng mộ? Đường Nhã Phương nhìn Đình Vỹ sau đó nhìn về phía Lương Phi Mạc, vẻ mặt khó hiểu: “Anh có ý gì?”
“Anh của em nhìn thế thôi chứ là một tảng băng lớn, chị dâu đủ dũng cảm gả cho anh ấy, thật sự làm em vô cùng ngưỡng mộ
“Tảng băng lớn?” Đường Nhã Phương quay đầu nhìn Lục Đình Vỹ, có chút buồn cười hỏi: “Đình Vỹ, anh là một tảng băng lớn sao?”
Đuôi lông mày Lục Đình Vỹ nhẹ nâng lên: “Em cảm thấy thế nào?”
"Không thể nào cả.” Đường Nhã Phương lắc đầu: “Em cảm thấy anh không lạnh lùng chút nào, ít nhất là không lạnh lùng chút nào với em.
Còn nhiệt tình như lửa nữa! Đường Nhã Phương thầm nói một câu trong lòng, trong đầu không khỏi lóe lên hình ảnh hai người triền miên, dọa cô đến mức phải lắc mạnh đầu.
Nghĩ gì vậy? Đường Nhã Phương!
Động tác của cô làm Lương Phi Mạc chú ý đến, anh ta để ý đến mặt cô vậy mà lại đỏ lên, ánh mắt lóe lên ý cười vẻ hiểu rõ.
“Chị dâu, chị đương nhiên không cảm thấy anh ấy lạnh.
Dù sao anh ấy cũng là đàn ông mà.”.