Sau khi ăn cơm xong, cô quay trở về công ty, cấp trên lập tức giao cho cô một nhiệm vụ đi phỏng vấn.
Tần Dĩ An, một nữ hoàng nổi tiếng trong làng giải trí, đến Hải Phòng để quay quảng cáo, cô chỉ ở thành phố này hai ngày và hành trình rất vội vàng, tuy nhiên, cô đã đồng ý cho Thụy Thời nửa tiếng để phỏng vấn cô ta.
Vì thế, cấp trên đã yêu cầu, bất luận là thế nào cũng phải từ trong miệng của Tần Dĩ An hỏi ra chút tin tức liên quan đến bộ phim mới.
Người có thân phận như Tần Dĩ An, tùy tiện một chuyện nhỏ thôi cũng thành bản tin đầu, và những tin đầu bài này, đại đa số đều rất có giá trị.
Khi Đường Nhã Phương nhận được nhiệm vụ, trong long bất giác có chút bất lực.
Trước đây cô đã từng tiết lộ ra một tin xấu của Tần Dĩ An, khiến cho cô ta rất oan hận cô, lần này phải đi phỏng vấn cô ta, nhất định sẽ phải xem sắc mặt của cô ta.
Buổi trưa ba giờ, Đường Nhã Phương dựa theo địa chỉ mà công ty cho, đi đến chỗ mà Tân Dĩ An quay quảng cáo.
Đây là một khu thắng cảnh thiên nhiên ở thành phố Hải Phòng, xung quanh là núi non xanh biếc, vì nằm ở ngoại ô thành phố, bên cạnh có khu biệt thự nổi tiếng nên có rất nhiều bộ phim truyền hình và quảng cáo đều quay ở đây.
Quảng cáo mà Tần Dĩ An quay là quảng cáo châu báu, tổ quay quảng cáo đã mời rất nhiều vệ sĩ bảo vệ hiện trường, để phòng châu báu bị đánh cấp.
Khi Đường Nhã Phương đến, Tần Dĩ An đang mặc một bộ áo cưới, tạo dáng trên một chiếc thuyền nhỏ trên hồ.
Trên người cô ta, đeo rất nhiều món trang sức châu báu có giá trị liên thành, có dây chuyền, nhẫn, vòng tay, bông tai, vương miện, nguyễn cả người đều phát sáng lấp lánh, và dáng người xinh đẹp như được phác thảo ra khiến nhiều nhân viên xung quanh phải sáng mắt.
Trước tiên Đường Nhã Phương ở bên bờ ngắm nhìn một lát, trực tiếp đến tìm trợ lý của Tần Dĩ An, nói rõ nội dung muốn phỏng vấn.
“Thời Đại bộ hết người rồi hả? Tại sao lại cho cô đến vậy? Công việc Dĩ An của chúng tôi rất là bận rộn, nên không muốn nhìn thấy một số người không muốn thấy tránh làm ảnh hưởng đến tinh thần.
Thời Đại nếu không có ký giả khác, vậy xin mời về cho, chúng tôi không tiếp nhận lần phỏng vấn này.”
Trợ lý Lý Phương Lan của Tần Dĩ An rất không khách khí mà nói, trực tiếp chỉ mũi nhọn vào Đường Nhã Phương, rất rõ ràng là vẫn còn ghi thù chuyện trước kia.
Đường Nhã Phương nhíu mày lại, nhẫn nhịn nói: “Cô Lan, từ công ty của chúng tôi đến đây, phải ngồi bốn mươi phút xe, nếu như cô muốn đổi người, vậy thì cũng không có vấn đề gì, nhưng cho hỏi cô Tần Dĩ An có nhiều thời gian như vậy không? Nếu như không có chi bằng hãy hợp tác với tôi một chút.”
“Hứ, ai biết được cô có viết bậy bạ gì đó trên báo gây bất lợi cho Dĩ An hay không, dù sao chuyện này không thể thương lượng được, hoặc là cô đi, hoặc là không cần phỏng vấn nữa, chỉ đơn giản vậy thôi.”
Nói xong, Lý Phương Lan cũng không đợi Đường Nhã Phương trả lời, trực tiếp ngoặc mặt bỏ đi.
Đường Nhã Phương bĩu môi, kết quả này cô đã sớm đoán được rồi, bất lực điện thoại cho một số ký giả cấp dưới, bảo họ đến đây thay thế mình.
Nhưng khiến cô không ngờ được là, những người bình thường đều do một tay cô quản lý, bây giờ lại mở miệng thẳng thần từ chối cô.
Chất vấn lý do, tất cả mọi người đều trả lời: “Rất xin lỗi ạ, phó giám đốc, tổng giám đốc đã sắp xếp nhiệm vụ khác cho chúng tôi rồi, chúng tôi không đi được.”
Đường Nhã Phương cuối cùng cũng đã hiểu.
Thì ra, đến phỏng vấn Tần Dĩ An là do Tô Á Mai sắp xếp.
Cái con đàn bà đó, cuối cùng cũng chịu không nổi mà ra tay rồi, biết được cô và Tần Dĩ An có hiềm khích, cho nên cố tình sắp xếp cho mình đi phỏng vấn Tần Dĩ An để chịu sự sỉ nhục.
Quả thật đúng là con cáo già!
Nhưng mà, Đường Nhã Phương cô sao lại dễ dàng chịu thua vậy chứ?
Đường Nhã Phương cười lạng một tiếng, lại lần nữa tìm đến Lý Phương Lan nói: “Để cho tôi gặp Tần Dĩ An một lát!”
Lý Phương Lan khó chịu nhìn Đường Nhã Phương một cái nói: “Dĩ An là người mà cô nói muốn gặp là gặp đó sau? Không phải đã nói rồi hả, không tiếp nhận sự phỏng vấn của cô, cô hãy đi đi?”
“Tôi cũng chỉ là muốn hoàn thành công việc của mình tôi, mông cô Lan dàn xếp cho lần này.
Đường Nhã Phương rất nỗ lực và nhẫn nhịn nói.
Lý Tiêu Nam liền nổi giận nói: “Con người của cô sao lại phiền đến như vậy, có tin là tôi sẽ gọi điện thoại đến công ty của cô khiếu nại cô không?”
Một câu uy hiếp, trực tiếp xoa sạch tính tốt của Đường Nhã Phương.
“Cô Lan, hy vọng cô có thể chịu trách nhiệm được với quyết định ngày hôm nay của mình, và đừng có gì thế mà liên lụy luôn cả Tần Dĩ An.”
“Lời này của cô là có ý gì đây?”
Đột nhiên nghe thấy Đường Nhã Phương nói như thế, Lý Phương Lan thần sắc có chút âm u không yên.
“Tôi cũng biết không tiếp nhận phỏng vấn là ý của Tần Dĩ An.
Nhưng mà phiền cô đi chuyển lời đến cô ta, tôi muốn làm một vụ giao dịch với cô ta, chỉ cần cô ta đồng ý tiếp nhận phỏng vấn của tôi, vậy thì tôi xin cung cấp cho cô ta một tin tức nhỏ, đảm bảo cô ta sẽ không bị thiệt thòi đâu.”
Biểu Đường Nhã Phương ung dung nói, bộ dạng đó không giống như đàm phản, ngược lại giống như là đang ra lệnh.
Vừa hay Tân Dĩ An đang quay lại để hóa trang, nghe thấy câu này, bất giác nhàn nhạt nói: “Giao dịch gì, nói qua nghe thử.”
Đường Nhã Phương cũng không vòng vo, trực tiếp gật đầu, sau đó đi theo mấy trợ lý và Tần Dĩ An vào một phòng giải lao gần ở đó.
Sau khi đi vào trong, thợ trang điểm giúp Tần Dĩ An tẩy trang, nhìn cô ta như một nữ vương vậy, có cả một nhóm người vây quanh.
Đường Nhã Phương thấy vậy bất giác nhếch môi lên.
Mấy ngôi sao này, phô trương thật không theo như kiểu bình thường mà phải đặc biệt lớn.
“Nói đi, cô muốn làm giao dịch gì với tôi? Đối với tôi có lợi ích gì?”
Sau khi cởi bộ áo cưới nặng nề trên người ra, Tần Dĩ An chấm một điều thuốc cho mình, yểu điệu hút một hơi, sau đó mới chuyển tầm nhìn lên trên người của Đường Nhã Phương.
Đường Nhã Phương khẽ cười một cái: “Tiếp nhận phỏng vấn của tôi, đổi lại một scandal của cô.”
“Lời này của cô là có ý gì?”
Không khí trong phòng giải lao đột nhiên đông cứng lại, ánh mắt Tần Dĩ An có chút lạnh lùng nhìn Đường Nhã Phương.
Những trợ lý xung quanh cô ta sắc mặt cũng không có chút thiện cảm nào mà nhìn cô.
Đường Nhã Phương cười rồi lắc đầu nói: “Các người không cần nhìn tôi như.