"Ha ha.
Đúng là chuyện không liên quan gì đến tao, có điều, vào đêm hôm đó người đàn ông ấy vẫn còn cao giọng lớn tiếng như muốn cả thể giới biết là mày một cô gái vô cùng tốt bụng, tao còn tưởng người đó yêu mày đến nhường nào chứ, hóa ra cũng chỉ có như thế mà thôi".
Đường Nhã Phương cảm thấy người con gái trước đứng trước mặt mình có chỗ nào đó không hợp lí, không khỏi tác đầu cảm thán nói: "Chu Như Ngọc, chị có phải mắc chứng mơ mộng hão huyền không hả?".
"Sao nào? Chả nhẽ tao nói không đúng ư? Theo tao thấy, người đàn ông đó chỉ là người mày thuê để mang đến đây diễn kịch trước mặt tao mà thôi, mục đích chính là muốn sỉ nhục tạo với Vi Vịnh Phong, làm cho bọn tao phải bế mặt trước mọi người." Chu Như Ngọc kết luận Đường Nhã Phương cô là do đã bị bỏ rơi, nếu không thì vào một dịp quan trọng như này, người đàn ông kia không có lí do gì không đến đây cùng cô.
Chính vì cô ta nghĩ đến trường hợp đó nên nụ cười trào phúng trên mặt càng sâu hơn: "Đường Nhã Phương, thực sự tao không nghĩ con người mày thiếu đàn ông đến mức phải làm theo cách ngày hôm nay đó.
Nếu như mày muốn, tạo có thể nể tình quan hệ chị em mà giới thiệu cho mày một người.
Yên tâm, đêm nay ở hội trưởng chắc chắn sẽ có rất nhiều đàn ông ưu tú, đến lúc đó mày có thể chọn tùy ý mình".
Nói đến đây, Chu Như Ngọc đột nhiên đổi tổng giọng cúi người chào hỏi người đàn ông đang cách bọn họ không xa: "Chào câu Lâm".
"Tiểu thư Chu xin chào" người đàn ông ấy nghe thấy tiếng gọi, nhanh chóng đi về phía đó.
Khi anh ta đến gần, Đường Nhã Phương mới nhận ra đó là thiếu gia của tập đoàn Lâm Thị, Lâm Quang Nghị.
Anh ta ở thành phố Hải Phòng cũng được coi là người có tiếng tăm, hoàn toàn lăng theo những nét của đời thứ hai điển hình trong các gia tộc giàu có, tuổi đời tuy còn trẻ nhưng lại đã trải qua hai lần ly hôn rồi.
Theo những lời đồn thổi bên ngoài, con người anh ta là một người có khuynh hưởng bạo lực, thích bạo lực gia đình, là người đàn ông không bao giờ áp chế được thân dưới.
Dựa dẫm vào thế lực của gia đình luôn đi khắp mọi nơi khiêu khích quyến rũ phụ nữ, thậm chí đến cả phụ nữ đã kết hôn anh ta cũng không bỏ qua, thực sự ăn chơi quá trác táng, bừa bãi.
Đường Nhã Phương ngay lập tức cảnh giác cực độ, cô biết Chu Như Ngọc người phụ nữ này có ý đồ xấu.
Vi
Vịnh Phong ở bên cạnh thấy cảnh này cũng ngay lập tức chau mày hỏi nhỏ Chu Như Ngọc: "Em gọi anh ta đến đây làm gì?"
Chu Như Ngọc cười cười nói: "Cũng không có gì, chỉ là em muốn giới thiệu Đường Nhã Phương với anh Lâm đây chút thôi.
Nào, anh Lâm, giới thiệu với anh, đây là người em gái của tôi mà lúc trước tôi có nhắc một lần, Đường Nhã Phương
Lâm Quang Nghị lắng nghe, lập tức dùng ánh mắt không đứng đần dần lên người có.
Hai con mắt của anh ta nhìn cô rất là tự phụ, mê mẩn.
Không thể phủ nhận, vẻ đẹp của Đường Nhã Phương đêm nay thực sự khiến người ta rung động lòng người.
Hôm nay cô có mặc một chiếc váy vàng nhạt lệch một bên vai, chiếc váy bó xát vừa phải đủ để vẽ ra đường eo mềm mại nhỏ nhắn của cô, phía trên không quá hở hang, vừa vặn làm lộ ra quai xanh gợi cảm xinh đẹp của cô, chiếc váy kiểu dáng tuy đơn giản nhưng lại được thêu nhiều đường nét tinh xảo, đuôi váy kéo dài đến xuống dưới đất tạo ra hình đuôi cá đẹp để.
Cô không có trang điểm đậm như những người khác, trên mặt chỉ dặm chút phấn trang điểm vô cùng nhẹ nhàng nhưng vẫn đủ tôn lên những đường nét nhỏ nhắn, thanh tú, tóc thì làm xoăn hình sóng lớn buông ngang vai, túm gọn hai bên mai tóc bằng một chiếc nơ trang trí tóc tinh xảo.
Màu vàng quý phái đã che giấu khí chất tươi tần ngây thơ ban đầu của cô, thay vào đó là sự quý phái quyến rũ, thực sự rất mê người, ai đi qua cũng phải ngoái lại nhìn cô một lúc lâu.
Ánh mặt Lâm Quang Nghị nhìn Đường Nhã Phương phát sáng, trên mặt lóe lên khát vọng muốn chiếm hữu cô: "Cô Đường xin chào, tôi là Lâm Quang
Nghị, là bạn của chị cô "Chị tôi?"
Đường Nhã Phương nhưởng mày cười cảm thấy thật khôi hài làm sao.
"Nhà Đường từ trước đến giờ chỉ có một cô con gái, là con một trong nhà, lấy đâu ra có chị gái chứ ? Nếu như anh đang nói đến người phụ nữ này thì xin lỗi,tôi với chị ta không quen nhau" "Đường Nhã Phương cô.
"Chu Như Ngọc trong nháy mắt mặt liêng biến sắc trông rất khó coi.
Vẻ mặt của Lâm Quang Nghị cũng có chút không thích ứng kịp.
Dựa quyền lực to lớn của bản thân, bình thường anh ta muốn cái gì thì đều dễ dàng có cái đó, từ khi nào lại bị một người phụ nữ khinh thường ra mặt thế này?
Đường Nhã Phương trong lòng tiếp tục cười lạnh khinh bỉ, không sợ Chu Như Ngọc tức giận nói tiếp: "Anh Lâm, dù sao anh cũng là người hiểu chuyện, tôi với Chu Như Ngọc chị ta là kẻ thù của nhau, điều này trời biết đất biết.
Cô ta giới thiệu anh cho tôi, rõ ràng không phải có ý tốt gì, cô ta chỉ đang lợi dụng anh mà thôi.
Dù sao thì anh Lâm ở bên ngoài cũng là người có tiếng tăm nổi tiếng, hô mưa gọi gió, muốn cái gì có cái đó, nói tóm lại là một người thông minh hơn người, vậy chắc anh sẽ hiểu được đạo lí cũng như chân tướng trong chuyện này đúng không?"
Đường Nhã Phương thong thả nói ra từng lời, hoàn toàn không sợ xúc phạm đến anh ta.
Lâm Quang Nghị nghe cô nói xong sắc mặt liên vô cùng khó coi, nhăn nhó hỏi Chu Như Ngọc: "Chu Như Ngọc, cô có phải có ý như vậy không há?"
Chu Như Ngọc lập tức mặt mày tái mét.
Cô ta quả thực có ý đó, gã đàn ông xấu xa Lâm Quang Nghị này cả thành phố Hải Phòng ai cũng biết nếu cô ta có thể đẩy Đường Nhã Phương cho Lâm Quang Nghị thì về sau cô ta sẽ có rất nhiều món hời để chống lại cô.
Nhưng Đường Nhã Phương cô đâu phải dễ bắt nạt như thế, cô không những thêm mắm dặm muối mà còn mạnh tay rằng cho cô ta một gậy đau đớn.
Chu Như Ngọc hận Đường Nhã Phương đến tận xương tủy, nếu không vì Đường Nhã Phương thì cô ta đã không bị mất mặt như thế này.
"Anh Lâm đừng có nghe những lời bậy bạ Nhã Phương nói, tôi làm sao có thể có ác ý đó chứ
Chu Như Ngọc căn bản là không có gan xúc phạm đến Lâm Quang Nghị vì vậy cho dù mặt có khó coi thế nào cũng cổ nở một nụ cười hiền giải thích với anh ta.
Đường Nhã Phương không thèm phí thời gian với bọn họ nữa, nhân cơ hội đó liền chuồn đi ra chỗ khác.
Vi Vịnh Phong đăng sau nhìn bóng lưng rời đi của Đường Nhã Phương, đôi mắt anh ta tối sầm lại một chút.
Đêm nay chính là.