Chuyện này đợi xuôi đi một thời gian thì nói tiếp.”
“Vậy hợp đồng quảng cáo tiếp theo của em...” Chu Như Ngọc cắn môi dưới, vẻ mặt không cam tâm nói.
“Thời điểm bây giờ như thế này thì làm gì có quảng cáo nào mời cô làm đại diện nữa chứ, cô vẫn nên ngoan ngoãn ở nhà đợi mọi chuyện lắng xuống đi.
Lần cuối tôi cảnh cáo em một lần nữa, nếu em còn tiếp tục gây chuyện ở bên ngoài nữa, mẹ tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý cho tôi kết hôn với em đâu.
Đến lúc đó em có cầu xin thế nào thì cũng vô dụng thôi, vậy nên em nên biết điều một chút đi.”
Nói xong Vi Vịnh Phong cũng không còn tâm trạng để an ủi Chu Như Ngọc nữa, anh ta trực tiếp lấy áo khoác đứng lên đi không quay đầu lại đi thẳng ra ngoài.
Ngay sau khi Vi Vịnh Phong rời đi, sắc mặt của Chu Như Ngọc bắt đầu thay đổi, mặc dù cô ta biết rằng Vi Vịnh Phong sẽ không đứng yên nhìn cô ta bị bắt nạt, nhưng hiện hại anh ta đã bị vướng vào quá nhiều chính sự, mà bản thân lại quá yếu đuối và thiếu kỹ năng, muốn anh ta toàn tâm để sự chú ý lên người mình cơ bản là không thể được.
Chính vì vậy vào lúc này không còn cách nào khác là cô ta phải tự tìm cách cứu chính bản thân mình.
Nghĩ đến đây, Chu Như Ngọc vội vàng cầm lấy điện thoại di động gọi cho Nguyễn Hương Giang: “Hương Giang, em quen biết nhiều người trong làng giải trí hơn chị, có cách nào giúp chị tổ chức một buổi tiệc nhỏ gặp mặt không, chị muốn mời bọn họ ăn một bữa cơm”
“Chị chuẩn bị cái gì đấy?” Nguyễn Hương Giang ngửi thấy mùi âm mưu từ lời nói của Chu Như Ngọc.
“Chị cần có người khác giúp đỡ, chỉ cần có thể có được chỗ đứng trong làng giải trí, chị sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết” Chu Như Ngọc nghiến răng nói chắc nịch.
"Được, để em chuẩn bị giúp chị.”
Sau khi cúp điện thoại, Chu Như Ngọc không khỏi nheo mắt nguy hiểm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đường Nhã Phương, đừng tưởng rằng làm vậy là có thể hạ gục được tao.
Cứ đắc ý đi, sớm muộn gì tao cũng sẽ khiến mày phải trả giá đau đớn.
Hít một hơi thật sâu, Chu Như Ngọc nén giận trong lòng trở về nhà họ Đường.
Nhà họ Đường hôm nay ngoài Đường Quốc Thành và Triệu Thanh Bích thì trong nhà chỉ có quản gia và một vài người giúp việc.
Sau khi Chu Như Ngọc trở về nhà, cô ta đi thẳng đến phòng của Triệu Thanh Bích, vừa bước vào phòng, cô ta đã nóng lòng hỏi: “Mẹ, chuyện chia cổ phần trước kia bảo con bàn bạc với bố rốt cuộc là như thế nào?”
“Sao tự nhiên lại nhắc đến chuyện đó? Còn nữa, sao bỗng dưng con quay về thế? Bây giờ con đã gần như con dâu nhà họ Vi rồi, suốt ngày cứ chạy đi chạy lại không hay đâu.”
Triệu Thanh Bích vội vàng chạy lại đón, đặt Chu Như Ngọc ngồi ở bên cạnh.
Chu Như Ngọc vẻ mặt không kiên nhẫn nói: “Sao con lại không thể nhắc đến chứ, việc đó đã trôi qua lâu rồi mà.
Bây giờ ở ngoài kia thì bị bọn trẻ ranh qua về nhà thì bị ông già bắt bẻ.
Hai cha con bọn họ nhất quyết đồng lòng đồng sức không cho con được sống yên ổn ý.
Sự nghiệp của con bây giờ đang gặp khó khăn, nếu như đến cả tài sản của bản thân cũng không có, mẹ cứ đợi mà xem, sớm muộn gì mẹ của Vĩ Vịnh Phong cũng sẽ tổng cổ con ra ngoài thôi.”
“Aiza, Ngọc à, mẹ cũng biết là con lo lắng, nhưng mà lão già ở nhà vẫn chưa chút hơi thở, mẹ cũng không có cách nào cả.” Triệu Thanh Bích vẻ mặt hiện ra có chút lực bất tòng tâm.
Người thừa kế hợp pháp của tập đoàn Đường Thị trên giấy vẫn đang viết là Đường Nhã Phương, năm đó khi mẹ Đường qua đời đã thống nhất với Đường Quốc Thành viết như thế.
Nhiều năm qua Triệu Thanh Bích bề ngoài có vẻ là đã gia nhập vào nhà họ Đường, nhưng trên thực tế hầu hết gia sản của nhà họ Đường không hề có liên quan đến bà.
Triệu Thanh Bích trong lòng luôn luôn rất căm hận, cũng không cam tâm một chút nào.
Sau đó bà đã phải thuyết phục hết nước hết cái mới nhận được cái gật đầu của Đường Quốc Thành, đó là sẽ chia một chút tài sản cho Chu Như Ngọc coi đấy là của hồi môn khi đi lấy chồng.
Tuy nhiên bà lại không ngờ rằng những tài sản này lại phải có sự đồng ý của Đường Nhã Phương mới được.
Nghĩ đến đây, Triệu Thanh Bích trong lòng càng thấy lo lắng hơn, nếu như phải qua tay của Đường Nhã Phương thì căn bản không thể lấy được phần tài sản đó.
“Con mặc kệ.
Nếu như năm đó ông ta đã nói như thế vậy thì ông ta bắt buộc phải nói qua chuyện này với Đường Nhã Phương rồi.
Con sắp đợi không nổi rồi mẹ, chuyện này mẹ giải quyết hộ con càng nhanh càng tốt.
Nếu như đời sau mẹ vẫn muốn sống trong nhung lụa như bây giờ, vậy thì chỉ có thể giúp con nhanh chóng trở thành mợ chủ nhà họ Vi thôi, nếu không thì, về sau già rồi mẹ cứ ngồi đấy mà nhìn mặt Đường Nhã Phương để sống đi.”
Chu Như Ngọc nói ra lời này không phải là tàn nhẫn hay hỗn láo, nhưng tuyệt nhiên lại khiến sắc mặt Triệu Thanh Bích trở nên tái nhợt.
Những năm qua Triệu Thanh Bình bà luôn đối xử không tốt với Đường Nhã Phương, cho nên bà ta đương nhiên không dám hi vọng tương lai cô sẽ đối tốt với mình.
Và khi nghĩ đến tương lai sẽ phải nhìn sắc mặt của Đường Nhã Phương để sống thì bà ta thực sự cảm thấy hoảng sợ, vội vàng đồng ý với Chu Như Ngọc: “Mẹ hiểu rồi, hai ngày nữa là ngày giỗ mẹ của con ranh đó, nó nhất định sẽ trở về, đến lúc đó mẹ sẽ bảo bố con yêu cầu nó kí vào giấy chuyển nhượng cổ phần.”
...!
Sự trầm mặc của Chu Như Ngọc khiến Đường Nhã Phương cảm thấy cô cùng kinh ngạc.
Cô vốn cho rằng với cái tính khí hỗn láo đó nhất định cô ta sẽ hằng hải đánh trả cô nhưng kết quả thật bất ngờ là cô ta không hề động tay động chân gì cả.
Đường Nhã Phương trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ một chút, hiếm khi trông thấy cô ta không gây sự với cô, ngày như hôm nay thực sự là trăm năm mới có một ngày.
Cứ như vậy qua hai ngày, ngày giỗ mẹ Đường cuối cùng cũng đến.
Đường Nhã Phương xin nghỉ phép một buổi chiều, chuẩn bị đi tảo mộ, không ngờ rằng ngay sau khi rời công ty cô lại gặp Vi Vịnh Phong.
Người đàn ông đó mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng dáng vẻ như đang tựa vào tân xe ô tô, đường nét tao nhã dịu dàng hấp dẫn nhưng lại không thể lọt vào mắt của Đường Nhã Phương.
Anh dường như đang đứng đợi cô ở đây nên sau khi nhìn thấy cô liền chào hỏi và tươi cười nói: “Em đang định đi tảo mộ cho bác gái à? Mọi năm đều là anh đi cùng em, năm nay anh cũng sẽ đi cùng em.”
Đường Nhã Phương liếc anh một cái, cười chế nhạo: “Không cần đâu, tôi có người đi cùng.
Còn nữa, xin anh hãy hiểu rõ được tình hình bây giờ, anh của bây giờ đã là chồng của Chu Như Ngọc rồi, anh với tôi từ lâu đã không còn quan hệ gì nữa rồi, vì vậy anh càng không có tư cách cùng tôi đi gặp mẹ tôi.”
Vẻ mặt Vi Vịnh Phong trong chốc lát trầm xuống, ánh mắt có chút lạnh lùng: “Trong mắt của mẹ em, anh vẫn được coi là chồng chưa cưới của em.”
“Nực cười quá đi, một người đã từng phản bội tôi, mẹ tôi sẽ không bao giờ coi anh là con rể của bà đâu.”
Đường Nhã Phương lắc đầu, không thèm để ý đến anh ta xoay người đi gặp Lục Đình Vỹ, cô đã hẹn cùng anh đi tảo mộ.
Nhìn thấy Đường Nhã Phương thờ ơ với mình, Vi Vịnh Phong đột nhiên cảm thấy khó chịu, không khỏi sải bước tiến lên, trực tiếp chặn đường cô: “Đường Nhã Phương, em định đi cùng một người đàn ông khác không phải anh đi gặp mẹ em ư?”
“Liên quan gì đến anh? Tôi đưa ai đi là sự tự do của tôi, anh tưởng anh là cái gì chứ?” Đường Nhã Phương có chút.