Cả một buổi sáng bận tới mức không kịp thở lấy một hơi, cuối cùng cũng kịp hoàn thành hầu hết những công việc quan trọng trước giờ ăn trưa.
Vặn vẹo chiếc cổ cứng ngắc của mình, sau đó quay sang hỏi An Nhi xem trưa nay muốn ăn gì, khỏe mắt cô bất ngờ bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.
Cô chăm chú nhìn lại một lần nữa, vẻ hứng thú hiện lên trong đôi mắt, kẻ gây rắc rối cuối cùng cũng tới rôi.
Nghe tin Đường Nhã Phương đã trở lại làm việc, Lạc Bích Nguyệt không kìm chế được kích động, trong lòng nôn nóng muốn lập tức tới bộ phận truyền thông chế giễu cô.
Nhưng số lượng công việc của thư ký tổng giám đốc không ít, cô ta hoàn toàn không thể rời đi được, chỉ có thể nhân lúc nghỉ trưa tới gặp Đường Nhã Phương.
Đường Nhã Phương và Tống An Nhi đưa mắt nhìn nhau, ngồi ngay ngắn vào vị trí của mình, chờ Lạc Bích Nguyệt tự mình đi tới.
Được đảm người nịnh bợ bao quanh, Lạc Bích Nguyệt vênh mặt kênh kiệu, chậm rãi bước tới.
“Trợ lý Lạc, tới kiểm tra công việc sao?” Chờ tới khi cô ta tiến lại gần, Đường Nhã Phương mỉm cười lên tiếng hỏi.
Lạc Bích Nguyệt hất cằm, nghiêng mặt nhìn cô, vẻ khinh thường ngập tràn trong ánh mắt.
Cô ta cong môi, cười nói:
“Có những người nhất định sẽ không kìm chế được kích động, trong lòng nôn nóng muốn lập tức tới bộ phận truyền thông chế giễu cô.
Nhưng số lượng công việc của thư ký tổng giám đốc không ít, cô ta hoàn toàn không thể rời đi được, chỉ có thể nhân lúc nghỉ trưa tới gặp Đường Nhã Phương.
Đường Nhã Phương và Tống An Nhi đưa mắt nhìn nhau, ngồi ngay ngắn vào vị trí của mình, chờ Lạc Bích Nguyệt tự mình đi tới.
Được đảm người nịnh bợ bao quanh, Lạc Bích Nguyệt vênh mặt kênh kiệu, chậm rãi bước tới.
“Trợ lý Lạc, tới kiểm tra công việc sao?” Chờ tới khi cô ta tiến lại gần, Đường Nhã Phương mỉm cười lên tiếng hỏi.
Lạc Bích Nguyệt hất cằm, nghiêng mặt nhìn cô, vẻ khinh thường ngập tràn trong ánh mắt.
Cô ta cong môi, cười nói:
“Có những người nhất định sẽ không ngờ rằng tôi lại có ngày hôm nay."
Đường Nhã Phương nhưởng mày, thành thật nói: “Đúng vậy, quả thực không ngờ."
Lạc Bích Nguyệt không ngờ rằng cô sẽ nói như vậy, nhất thời giật mình, nhưng rất nhanh sau đó đã lấy lại bình tĩnh.
“Đường Nhã Phương, nếu như tôi là cô, tôi sẽ khôn ngoan khi lựa chọn tự mình rời khỏi Thời Đại.
Bằng không, lỡ như một ngày nào đó bị sa thải, vậy thì tôi thật sự sẽ vô cùng xấu hổ."
Đường Nhã Phương vẫn vô cùng điềm tĩnh, cô thản nhiên cười nói:
“Cô đang uy hiếp tôi đấy sao, trợ lý Lạc?”
“Phó giám đốc Đường thông minh như vậy, cô cảm thấy là gì thì sẽ là như thế.” Lạc Bích Nguyệt đắc ý bật cười.
Thấy dáng vẻ của Lạc Bích Nguyệt, trong đầu Đường Nhã Phương lập tức hiện lên bốn chữ “Tiểu nhân đắc chí”, nhưng cô cũng không phải dạng vừa.
Đường Nhã Phương đứng dậy khỏi ghế, tuy rằng nụ cười trên môi vẫn được cô giữ nguyên, nhưng vẻ hung dữ lại ẩn trong đôi mắt của cô.
“Trợ lý Lạc, có những chuyện đừng vui mừng quá sớm, cẩn thận vui quá hóa buồn.
Hơn nữa....!Đưa ánh mắt quét qua đám người Lạc Bích Nguyệt, vẻ mặt đầy kiêu ngạo và lạnh lùng, cô chậm rãi nói: “Đến cả Tô Á Mai tôi còn không để vào mắt, cô cảm thấy tôi sẽ sợ lời đe dọa của cô hay sao?”
“Cô...!Sắc mặt của Lạc Bích Nguyệt bằng thay đổi, cô ta giận dữ trừng mắt, nghiến răng nói: "Đường Nhã Phương! Cô thật sự đã đánh giá cao bản thân rồi đấy, cũng chỉ là tình nhân của một người đã có gia đình, chờ tới một ngày nào đó khi giám đốc Thẩm chơi chán cô rồi, tới lúc đó để tôi xem cô còn dám kiêu ngạo như vậy nữa hay không!”
“Loại phụ nữ chỉ biết dựa vào ngoại hình để quyến rũ đàn ông mà cũng dám lên mặt với tôi sao? Thật không biết xấu hổ!"
“Thế nên người ta mới không sợ chúng ta đó! Chỉ cần dạng chân ra là lập tức có nam nhân tới chống lưng”
Nghe lời giễu cợt của bọn họ, sắc mặt Đường Nhã Phương không thay đổi, chỉ lạnh lùng im lặng.
Miệng lưỡi của đám người này một khi chụm lại chẳng khác nào một đàn vịt trời, ồn ào đến mức khó chịu.
Tống An Nhi ở bên này cảm thấy không thể tiếp tục nghe thêm những lời này được nữa, vội chạy tới chỉ tay về phía bọn họ chửi bởi:
“Quả nhiên là tâm sinh tướng, tâm địa xấu xa như vậy bảo sao bề ngoài cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, thật khiến người ta cảm thấy mắc ói.” Dứt lời, cô còn giả bộ đưa tay che miệng, nôn khan vài tiếng.
“Tống An Nhi!”
Đám người phụ nữ kia không thể chịu đựng được việc bị chê rằng xấu xí, bộ dạng tức giận như muốn xông tới đánh Tống An Nhi vậy.
Nhìn thấy vậy, Đường Nhã Phương liền nhanh chóng tiến lên một bước, chặn Tống An Nhi ở phía sau lưng.
“Các người thử động tay xem, tôi đảm bảo hôm nay sẽ khiến các người không bước chân ra khỏi phòng truyền thông này luôn.” Cô lạnh lùng trừng mắt nhìn bọn họ, toàn thân toát ra một nguồn năng lượng nguy hiểm, đôi mắt to tròn xinh đẹp nay lại mang theo chút u ám lạnh lẽo, tựa như băng giá mùa đông của tháng mười hai, khiến đám người Lạc Bích Nguyệt không dám nói thêm nửa lời.
Thành thật mà nói, Tống An Nhi cũng sợ hãi trước thần thái này của Đường Nhã Phương, Nhã Phương mà cô biết dù cho có giận dữ tới đầu đi chăng nữa cũng không để lộ biểu cảm đáng sợ như vậy.
Điều này cho thấy đám người kia đã quá đáng tới mức nào.
“Các người ngoại trừ việc lăng mạ còn có thể làm gì khác nữa không?” Đường Nhã Phương nhếch môi cười, ánh mắt càng lúc càng trở nên lạnh lùng hơn.
“Các người muốn quyến rũ đàn ông, nhưng khi người ta nhìn thấy mấy người đã chẳng có hứng thú rồi.
Dù cho các người có chủ động dạng chân rộng tới đâu đi chăng nữa cũng chỉ khiến họ cảm thấy ghê tởm mà thôi.”
Lời nói luôn là thứ vũ khí gây sát thương nhất trên thế gian này.
Ngay khi những lời này được buông ra, đám người Lạc Bích Nguyệt giận tới mức mất đi lý trí, xông thẳng về phía Đường Nhã Phương giật tóc, vừa đánh vừa chửi mắng cô.
“Các người định làm gì?”
Thấy Đường Nhã Phương bị đánh, Tống An Nhi không chút chần chừ xông tới, khung cảnh nhất thời hỗn loạn.
Sau này khi nhớ lại cảnh tượng ấy, Đường Nhã Phương luôn xúc động nói:
“Cũng may An Nhi học taekwondo từ nhỏ, không thì chắc có lẽ mình đã bị đám người điên đó xé xác ra mất rồi.”
Không sai, vì Tống An Nhi đã có một nền tảng vững chắc từ trước đó, do vậy đám người Lạc Bích Nguyệt đã có một kết cục vô cùng đặc sắc.
Ở một khung cảnh khác.
"Các cô coi công ty là chốn gì vậy?” Tô Á Mai dùng lực đập mạnh tay xuống bàn, giận dữ hét lớn.
Đường Nhã Phương ngoảnh đầu nhìn Tống An Nhi, cả hai người bĩu môi, đầu lông mày khẽ nhếch lên tỏ thái độ khinh thường trước Tô Á Mai.
Tô Á Mai bắt gặp hành động này của họ, hai mắt sáng lên, sải bước đi về phía Lạc Bích Nguyệt.
“Tiểu Lạc, mau nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lúc này, dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn trước đó của cô ta đã hoàn toàn biến mất, quần áo đầu tóc rối bù, dưới bầu mắt còn có thêm một vết thâm tím, trông vừa xấu hổ vừa buồn cười.
“Phì.” Tống An Nhi nhất thời không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Đột nhiên, ánh mắt dữ dằn của Tô Á Mai cùng với ánh mắt uất hận của Lạc Bích Nguyệt đều đổ lên người cô.
Tống An Nhi khẽ họ một tiếng, cô mỉm cười nói:
“Thành thực xin lỗi, nghĩ tới chuyện vừa xong tôi không kìm lòng được.
Mọi người nói tiếp đi.”
Tô Á Mai hung hăng trừng mắt nhìn cô.
“Có những người đừng tưởng rằng có người chống lưng là có thể tùy ý làm loạn” Sau đó, cô ta quay sang nói với Lạc Bích Nguyệt: “Tiểu Lạc, mau nói cho chị biết chuyện gì đã xảy ra.
Cô ta đưa mắt nhìn Lạc Bích Nguyệt, ánh mắt như ẩn ý điều gì đó, đối phương nhanh chóng hiểu ra, liền mím môi khóc lớn:
“Giám đốc Tô, chị phải giúp em làm rõ chuyện này.
Em nghe nói phó giám đốc Đường trở lại làm việc, muốn tới xin lỗi cô ấy về chuyện lần trước, nhưng không ngờ cô ấy không những không tha thứ cho em, cãi cọ vài câu còn động tay đánh em.”
Đường Nhã Phương và Tống An Nhi đưa mắt nhìn nhau, nể phục trình độ bóp méo sự thật của Lạc Bích Nguyệt quả nhiên lại lợi hại tới như vậy, sao cô ta không đi làm biên kịch nhỉ? Bỏ sót một nhân tài thế này có.