Đường Nhã Phương nhịn cười đáp lời, cô đã lờ mờ đoán được đối phương là ai cho nên mới không quá kiêng dè nữa, nếu là người khác thì cô đã bảo anh ta lượn đi từ lâu rồi.
"Đâu có, những lời tôi nói đều là thật mà.
Không biết buổi trưa cô Nhã Phương có rảnh không nhỉ? Lần đầu gặp nhau, tôi xin phép mời cô một bữa nhé? Cũng để tăng thêm sự keo sơn của tình hữu nghị giữa chúng ta!"
Lục Đình Chiêu thấy sắc mặt của Đường Nhã Phương cũng không lộ ra vẻ không vui nào nên vội vàng tận dụng thời cơ hỏi dò.
"..."
Ngô Tư Lăng đã hoàn toàn hết hy vọng, chỉ có thể thầm thắp nến mặc niệm cho cậu Ba ở trong lòng.
Đường Nhã Phương không nhịn được cười nói: "Trông cách tiếp cận làm quen này của cậu thì có vẻ cậu là cao thủ rồi nhỉ?"
"Cô Nhã Phương nói gì vậy, người đẹp luôn khó gặp, mặc dù tôi cũng khá là đào hoa nhưng con người tôi thật sự rất nghiêm túc, không đứng núi này trông núi nọ."
Lục Đình Chiêu vô cùng nghiêm túc bảo vệ danh dự của bản thân.
Ngô Tư Lăng đứng bên cạnh chỉ biết lườm nguýt lung tung chứ cũng không dám đồng tình bừa với câu nói này của cậu ấy.
Đường Nhã Phương bị dáng vẻ trịnh trọng của cậu ấy chọc cười, cô đáp: "Được rồi, cứ coi như anh nghiêm túc trong chuyện tình cảm, thì tôi sợ là tôi cũng không thể đồng ý với anh được."
"Tại sao thế?"
Lục Đình Chiêu vô cùng bất ngờ hỏi ngược lại.
Những cô gái bình thường đã chủ động nhào lên với gương mặt đẹp trai đến tưởng chừng như vô lý của cậu ấy rồi đấy chứ, nào có ai còn đợi cậu mở miệng ra mời đâu?
Cậu ấy thật sự không ngờ được rằng trên đời này vậy mà lại có người con gái sẽ từ chối cậu!
"Bởi vì tôi muốn đi ăn trưa với chồng tôi, nên nếu đi ăn với cậu thì anh ấy sẽ không vui...!Thật sự là đáng tiếc quá!"
Đường Nhã Phương khẽ vẫy tay với cậu ấy, vẻ mặt ngập tràn sự tiếc nuối.
Lục Đình Chiêu bỗng như bị sét đánh cho tan tác cả người, anh hỏi: "Cô...!cô có chồng rồi sao?"
"Đúng vậy, tôi đã kết hôn rồi."
Đường Nhã Phương khẽ chớp mắt, cô cười trông rất vô tội.
Lục Đình Chiêu: "..."
Chuyện đau khổ nhất trong cuộc sống này đó là khó khăn lắm mới có một người con gái khiến bạn phải coi trọng nhưng người ta lại là hoa đã có chủ rồi.
Lục Đình Chiêu cũng không thích chuyện đập chậu cướp hoa nhưng cậu ấy thật sự không kìm được sự nghi ngờ mà nhìn lại Đường Nhã Phương.
Trông thì có vẻ cô không phải người lớn tuổi, chắc chỉ khoảng hơn hai mươi, lông mày lá liễu, làn da trắng như tuyết, con người cô mang một phong thái trong sáng, khiến người khác cảm thấy cô là người không vương chút bụi trần, hơn nữa trên tay của cô cũng không đeo nhẫn cưới, dáng vẻ như vậy thì không thể là người đã kết hôn được.
Lục Đình Chiêu vô cùng nghi ngờ nhìn Đường Nhã Phương hỏi dò: "Cô Nhã Phương này, không phải là vì muốn từ chối tôi nên cô mới cố ý nói là đã kết hôn chứ?"
Đường Nhã Phương lắc đầu đáp: "Đương nhiên không phải đâu! Tôi thật sự đã kết hôn rồi, chồng tôi còn đẹp trai hơn anh, mà cũng quyến rũ hơn anh nữa!"
Câu thứ hai thật sự là lời thật lòng của cô.
Tuy rằng Lục Đình Chiêu thật sự rất đẹp trai, còn là kiểu đẹp trai ngời ngời khiến mọi người đều ngước nhìn, là loại cuốn hút ánh nhìn của những cô gái trẻ nhưng nếu so với Lục Đình Vỹ thì kiểu đẹp trai điềm tĩnh, thanh tao và không có dục vọng của Lục Đình Vỹ vẫn quyền rũ hơn nhiều.
Lục Đình Chiêu vốn đang chịu cú sốc lớn, nhưng khi nghe đến câu này của Đường Nhã Phương thì tinh thần bỗng trở nên phần chấn hơn: "Cô Nhã Phương, hiện tại tôi có thể chắc chắn việc cô nói đã kết hôn chỉ là để lấy cớ mà thôi.
Không phải là tôi tự luyến đâu nhưng sống trên đời hai mươi mấy năm, dù đã gặp nhiều người đẹp trai hơn tôi nhưng thật sự số lượng không nhiều, ít nhất...!là sẽ không vượt qua mười ngón tay đâu."
Có thể "khoác lác mà không biết ngượng mồm" mà nói ra những lời này thì có thể thấy được Lục Đình Chiêu tự tin với vẻ bề ngoài của bản thân cậu đến mức nào.
Đường Nhã Phương cũng không phủ nhận điều này.
Vẻ ngoài của chàng trai này còn đẹp hơn cả con gái, có người còn không đẹp bằng cậu nên cậu ấy thật sự có tư cách để tự tin về bản thân.
Có đều cô vẫn khẽ cười đáp: "Nhưng tôi vẫn cảm thấy chống tôi đẹp trai hơn cậu, không tin thì cậu có thể tự nhìn, anh ấy đang đứng đằng sau cậu đấy."
"Hả?"
Cho đến lúc này, Lục Đình Chiêu dường như mới cảm nhận được gì đó, nhìn theo hướng tay Đường Nhã Phương chỉ.
Cậu ấy bỗng thấy Lục Đình Vỹ đang đứng ở chỗ cách ba người đang đứng không xa lắm từ bao giờ, anh nhếch miệng cười nhạt nhìn chằm chằm Lục Đình Chiêu, ánh mắt rét lạnh, xem ra vô cùng đáng sợ.
Lục Đình Chiêu sợ hãi, mở to mắt lên với vẻ không tin nổi: "Cô...!cô bảo anh ấy, anh ấy, anh ấy là chồng của cô sao?"
"Ừ." Đường Nhã Phương cười híp mắt gật đầu.
Lục Đình Chiêu đơ người ra trong chốc lát, phản ứng đầu tiên của cậu là cười to đáp: "Ha ha ha, không thể nào!"
Nhưng mà Lục Đình Vỹ lại chậm rãi bước đến gần, đập vào vai cậu ấy rồi nói: "Được đấy, vừa mới trở về mà đã định cắm sừng cho anh à?"
Anh nói chậm rãi khiến Lục Đình Chiêu như bị sét đánh mấy nghìn lần, hết chỉ vào anh rồi lại chỉ vào Đường Nhã Phương, hồi lâu sau mới cất tiếng đáp: "Anh cả! Anh thật sự...!kết hôn với cô ấy sao a?"
"Thế nào? Có muốn anh lấy giấy đăng ký kết hôn ra cho cậu xác nhận không?"
Lục Đình Vỹ cười đáp với vẻ vô cùng vui mừng.
Lục Đình Chiêu sững sờ một lát rồi bỗng vọt lên đến trước mặt Lục Đình Vỹ, xúc động xách cổ áo của anh lên: "Anh cả, sao anh có thể kết hôn được? Em cứ ngỡ là anh sẽ độc thân cả đời chứ, thật không ngờ là anh lại kết hôn rồi! Chuyện kết hôn lớn như vậy sao anh hông nói với bọn em? Anh thật sự quá hời hợt rồi đấy!"
Lục Đình Vỹ híp mắt lại với vẻ nguy hiểm, liếc nhìn hai tay của cậu ấy đáp: "Cậu còn không buông tay ra thì anh thật sự sẽ khiến cậu phải độc thân cả đời này đấy!"
Lục Đình Chiêu run lên một cái rồi vội vàng rút tay về, cười làm lành nói: "Chẳng phải là do em bị ngạc nhiên quá còn gì, nhưng anh đúng là chẳng suy nghĩ thấu đáo gì cả, anh cưới một chị dâu xinh đẹp như thế mà ngay cả em trai ruột là em đây mà cũng không thông báo một tiếng nào..."
Lục Đình Chiêu nhỏ giọng giận dỗi.