Thấy Đường Nhã Phương đã đánh giá được ít nhiều, Lục Đình Vỹ mới mở lời hỏi.
Đường Nhã Phương đưa mắt nhìn Lục Đình Vỹ.
Lúc này, người đàn ông ấy đã cởi bỏ chiếc áo vest nghiêm túc thường ngày, chỉ mặc một chiếc sơ mi đơn giản, tay áo xắn gọn gàng đến khuỷu tay, cổ áo mở hai nút, để lộ xương quai xanh quyến rũ.
Anh đeo một chiếc gọng vàng, gương mặt trông có vẻ lạnh lùng nghiêm nghị nhưng lại không kém phần nho nhã.
Ánh mắt Đường Nhã Phương chợt sáng lấp lánh, nghĩ rằng người đàn ông này thật đúng là đẹp trai quá sức tưởng tượng, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu anh cũng đẹp đến mức khiến cô si mê, choáng ngợp.
Cô mỉm cười dịu dàng, ngồi xuống sô-pha.
Lục Đình Vỹ khẽ gật đầu, nhanh tay gọi vào đường dây nội bộ, kêu Ngô Tư Lăng đem cà phê đến, quả nhiên anh lại đưa một chiếc máy tính cho Đường Nhã Phương: “Anh giải quyết công việc một chút, em tìm gì chơi trước đi, khoảng hơn một tiếng rưỡi, làm việc xong anh sẽ chơi với em.”
“Được, anh làm việc đi.”
Đường Nhã Phương ngoan ngoãn gật đầu, đưa mắt dõi theo Lục Đình Vỹ đang quay lại bàn làm việc.
Qua một lúc sau, Ngô Tư Lăng bưng hai ly cà phê đến.
Ngô Tư Lăng không có chút gì là ngạc nhiên với sự xuất hiện của Đường Nhã Phương, anh ta lịch sự để cà phê xuống trước mặt Đường Nhã Phương rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.
Chẳng mấy chốc phòng làm việc lại trở nên im tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có tiếng lật giở hồ sơ của Lục Đình Vỹ, Đường Nhã Phương không làm phiền anh, yên lặng mở máy tính lên, bắt đầu lướt đọc tin tức khắp các trang mạng và Facebook.
Chỉ mới qua một khoảng thời gian ngắn ngủi, còn chưa đến một tiếng hồ, thì tin tức của cô và Chu Như Ngọc đã bị đăng tải dày đặc khắp các trang báo.
Những bình luận chửi bới, thóa mạ nhiều như thủy triều cuồn cuộn dâng lên, tất cả đều nhắm vào Đường Nhã Phương.
Facebook của cô cũng không tránh khỏi bị công kích, từ tin nhắn riêng tư đến cả bình luận, đâu đâu cũng là những lời ác ý, châm chọc.
Thế nhưng Đường Nhã Phương lại vô cùng bình tĩnh, không còn quá quan tâm, chú ý như buổi sáng nữa.
Cứ để Chu Như Ngọc được thế đắc ý một lát đi, bây giờ cộng đồng mạng đưa cô ta lên tận mây xanh, đến lúc ngã xuống thì cô ta chỉ có mà thịt nát xương tan.
Cô muốn cho Chu Như Ngọc biết, cô sớm đã không còn là con ngốc để cô ta tùy ý ức hiếp nữa rồi.
Kẻ chuyên đi bắt nạt người khác, trước sau gì cũng bị người khác bắt nạt lại, đến cuối cùng thì vẫn là ác quả ác báo.
Lại đọc thêm một chút, Đường Nhã Phương chán chường tắt máy, chẳng buồn để ý đến nữa, cô nhìn tới nhìn lui, ánh mắt vẫn lạc đến chỗ Lục Đình Vỹ.
Anh trông có vẻ vô cùng tập trung, khuôn mặt lạnh lùng như một lớp tuyết dày cộm, không gì có thể làm tan chảy được, ngón tay thon dài lật từng trang giấy, ánh mắt hiện vẻ thông minh sáng suốt, nhìn xa trông rộng, nhưng cả người toát lên sự ngang ngược và mạnh mẽ.
Đường Nhã Phương cầm ly cà phê lên, vừa nhấm nháp, vừa âm thầm thưởng thức bức tranh trước mắt, trong đầu bỗng nhớ đến một câu nói.
Đàn ông đẹp trai nhất, gợi cảm nhất, làm người khác si mê nhất là khi nghiêm túc làm việc.
Trước kia, Đường Nhã Phương cảm thấy nói vậy không đúng chút nào, thế nhưng giờ phút này, cô lại gật gù đồng ý.
Người đàn ông này vốn dĩ đã có vẻ ngoài xuất chúng, những tố chất tốt đẹp kia chỉ lại khiến anh càng thêm hoàn hảo trong mắt người khác thôi.
Nghĩ đến đây, Đường Nhã Phương cảm thán trong lòng, tuy rằng cô và Lục Đình Vỹ ở bên nhau không phải vì tình yêu, thế nhưng cô không cần tốn chút công sức nào cũng có được một người chồng ưu tú như thế này, bản thân ít nhiều gì cũng cảm thấy tự hào.”
Nếu như có người biết được sự thật, nói không chừng cũng sẽ đổ kị đến chết mất.
“Bà xã, em đừng cứ nhìn chằm chằm anh như vậy, rất ảnh hưởng đến hiệu quả làm việc của tôi, em muốn anh làm chuyện mà đến anh cũng khống chế được à?”
Ngay lúc Đường Nhã Phương chỉ lo suy nghĩ đến ngơ người, Lục Đình Vỹ lại ngẩng đầu lên, ánh mắt mang ý trêu chọc nhìn về phía cô.
Đường Nhã Phương chớp chớp đôi mắt, đôi gò má nóng bừng lên, có chút ngại ngùng nói: “Xin lỗi anh, anh tiếp tục làm việc đi.”
Lục Đình Vỹ cười nhếch môi, đứng lên, đi đến bên cạnh cô, ngồi xuống: “Sao rồi? Bây giờ tình hình bên ngoài chắc là rất rối ren, bà xã định khi nào thì trả đũa lại đây?”
“Không cần gấp.
Hiếm khi Chu Như Ngọc được dịp vui vẻ như vậy, là một cô em gái tốt, làm sao em có thể nỡ làm chị mình mất hứng chứ? Cứ để cô ta hưởng thụ cảm giác được người khác nâng đến tận trời cao đi đã!”
Đường Nhã Phương nhẹ nhàng trả lời, vẻ mặt bình tĩnh như thể đang cùng anh nói chuyện thời tiết mà thôi.
Lục Đình Vỹ rất thích dáng vẻ tự tin ngút trời như thế này của Đường Nhã Phương, trong đáy mắt anh xuất hiện vút qua một cảm giác thành tựu, anh cười nói: “Nếu như bà xã đã tính toán xong xuôi hết rồi, vậy thì anh không hỏi nhiều nữa.
Lát nữa anh phải đi họp, đành phải để em tủi thân ngồi đợi ở đây rồi.”
“Không sao đâu, anh cứ đi đi.” Đường Nhã Phương rất hiểu chuyện, gật đầu.
Lục Đình Vỹ phải quản lý cả một công ty lớn như thế, lịch trình mỗi ngày đều dày đặc, trong lòng cô hiểu rất rõ, nên đương nhiên cũng không dám chiếm dụng quá nhiều thời gian của anh.
Dù sao chuyện Chu Như Ngọc cố tình hãm hại cô cũng không phải là chuyện lần một lần hai gì, cô đã quen rồi, cũng đã nghĩ ra cách đối phó cô ta rôi.
Có điều, cho dù là như vậy, trong lòng Đường Nhã Phương vẫn có chút cảm cảm động.
.