Có lẽ do gặp phải chèn ép, chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi, người đàn bà kia đã không còn khí thế như trước, khuôn mặt đa tình ban đầu đã trở lên vô cùng hốc hác.
Nhân viên trên hiện trường quay phim nhìn thấy cô ta như vậy, ánh mắt của họ đều có sự đồng cảm.
"Đây chính là quả báo."
Tống An Nhi nhìn thấy cảnh tượng này, chẳng qua cô ấy chỉ cười nhạt một cái, sau đó nâng máy quay phim lên, tự mình quay phim trường.
Có lễ ánh sáng chụp hình rất nhanh hấp dẫn được sự chú ý của Hoàng Hương Ly, đột nhiên người phụ nữ kia nhìn về phía bên này.
Trong chớp mắt khi cô ta nhìn thấy Đường Nhã Phương, khuôn mặt vốn hiện lên lửa giận trong nháy mắt chuyển thành thù hận.
"Đường Nhã Phương, con đĩ kia!"
Hoàng Hương Ly tức giận quát to, đồng thời cô ta chuyển bước chân đi đến bên cạnh Đường Nhã Phương hung hăng đẩy cô một cái.
Tốc độ của cô ta quá nhanh khiến mọi người trên phim trường còn chưa phản ứng kịp.
Đường Nhã Phương không có chút phòng bị nào đối với người đàn bà đang đột nhiên nổi điên này, nên trực tiếp bị cô ta đẩy một cái đứng không vững, bước chân lảo đảo, theo quán tính cô lùi về phía sau mấy bước.
"Hoàng Hương Ly, cô bị bệnh gì vậy?"
Tống An Nhi nhanh tay nhanh mắt đỡ Đường Nhã Phương một cái, tức giận nhìn Hoàng Hương Ly nói.
Đường Nhã Phương nhanh chóng đứng vững người, khuôn mặt lạnh lẽo nói: "Hoàng Hương Ly, cô là chó à? Quảng cáo và chương trình thực tế bị hủy bỏ, cô không có chỗ xả giận nên tùy tiện tìm một người cắn bừa à?" "Đường Nhã Phương, cô đừng giả vờ với tôi, tôi biến thành thế này không phải do cô làm hại à? Nếu như không phải cô bảo người đàn ông của cô đối phó tôi thì tôi sẽ rơi vào hoàn cảnh này sao?"
Đôi mắt Hoàng Hương Ly đỏ hoe, cảm xúc của cô ta có chút cuồng loạn.
"Người đàn ông kia?"
Đường Nhã Phương nhướng mày một cái, trong lòng cô hơi nghi ngờ.
Nhìn Hoàng Hương Ly như vậy, dường như cô ta biết người đằng sau việc cô ta bị hủy hợp đồng có liên quan đến cô.
Chẳng lẽ người phụ nữ này biết chuyện này là do Lục Đình Vỹ làm sao?
Mặc dù trong lòng cô có chút nghi ngờ, nhưng Đường Nhã Phương miễn cưỡng bình tĩnh nói: "Tôi nghe không hiểu cô đang nói gì cả.
"Sao thế? Lúc này cô còn giả vờ ngu? Đừng nói với tôi, cô không biết người đàn ông đứng bên cạnh cô đêm đó là ai.
Chu Như Ngọc nói, cậu ấy là người trong bóng tối giúp cô đối phó tôi, hãm hại tôi bị tất cả các thương hiệu và chương trình giải trừ hợp đồng."
Hoàng Hương Ly cắn răng nghiến lợi nói, trên khuôn mặt cô ta hiện rõ sự dữ tợn, làm gì còn sót lại vẻ đẹp hàng ngày của một ngôi sao?
Cuộc đối đầu gay gắt của hai người thu hút không ít nhân viên làm việc trong trường quay đến vậy xem.
Tất cả mọi người nghe thấy lời Hoàng Hương Ly nói vừa nãy, xôn xao hết lên, ánh mắt họ nhìn Đường Nhã Phương lộ ra vẻ không thể nào tin được.
Ngược lại Đường Nhã Phương rất bình tĩnh, cô cũng mơ hồ đoán được người đàn ông mà Hoàng Hương Ly nói chắc là Lục Đình Chiêu.
Nghĩ đến việc này, không ngờ Lục Đình Chiêu lại bị mang ra làm bia đỡ đạn!
Trong lòng Đừng Nhã Phương âm thầm bật cười, nhưng bên ngoài vẫn biểu hiện vẻ mặt lạnh lẽo thấu xương: "Hoàng Hương Ly, Chu Như Ngọc nói cái gì cô cũng tin à, từ lúc nào mà cô trở lên dễ tin người như vậy? Cô cũng đừng quên, người phụ nữ kia là kẻ thù của tôi, nói không chừng cô ta đang lợi dụng cô để chèn ép tôi thôi! Vả lại, cô cảm thấy có có mặt mũi đến tìm tôi tính sổ? Đêm khuya hôm đó cô cùng Chu Như Ngọc làm việc tốt gì, chẳng lẽ cô nhanh quên như vậy?"
Người bên ngoài nghe Đường Nhã Phương nói câu này có lẽ không hiểu, nhưng Hoàng Hương Ly vừa nghe xong thì hiểu luôn.
"Làm cái gì đối với cô?"
Đáy mắt cô ta hơi lóe lên một cái, cô ta mở to con mắt rồi có chút chột dạ, ngay cả khí thế quát mắng vừa rồi của cô ta bây giờ cũng thoảng yếu đi mấy phần: "Đường Nhã Phương, cô ngậm máu phun người.
Cho dù tôi không biết thân phận người đàn ông đẳng su co là gì, nhưng ở đây không phải chỉ có cô mới có người chống lưng, tôi khuyên cô, tốt nhất nên dừng lại đừng chèn ép tôi, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không cho cô sống tốt" "Phải không? Vậy ngược lại tôi muốn nhìn xem, cô định làm thế nào để tôi không được sống tốt"
Cô cười nhạt một cái không để lời uy hiếp không có khí thế của Hoàng Hương Ly vào trong lòng.
Ngược lại cô không sợ người đàn bà này làm loạn, dù sao trong tay cô còn nằm điểm mấu chốt, nên kết quả ai xui xẻo thì không biết được.
Nhưng mà, trong lúc hai người đang đối đầu gay gắt, người đại diện của Hoàng Hương Ly kéo cô ta về, nhỏ giọng nói ở bên tại cô ta: "Hương Ly, trong hoàn cảnh này, cô đừng mạnh miệng nói nữa, lần này cô bị chèn ép ác như vậy, cũng cho chúng ta thấy rõ một chuyện, nếu cô còn làm bừa đắc tội người ta nhỡ đâu người ta có năng lực đóng băng cô, thì mấy năm cố gắng này của cô đều đổ vỡ hết, chẳng lẽ cô muốn phá hủy cuộc đời của mình như vậy?"
Không thể không nói, lời người đại diện vẫn có sức thuyết phục rất lớn.
Dù sao thì có thể đứng được vị trí này trong ngành giải trí, bất kể dừa vào cái gì thì sự cố gắng mà cô ta phải trả người khác không bao giờ tưởng tượng được.
Chẳng ai sẽ mang tương lai của mình ra làm trò đùa, Hoàng Hương Ly cũng như vậy.
Hợp đồng bị hủy bỏ cô ta có thể kiếm lại nhưng nếu như bị công ty đóng băng, thì tương lai của cô ta hoàn toàn kết thúc.
Sau khi nghĩ thông suốt và phân chia được cái lại cái hại trong đó, Hoàng Hương Ly rất nha thu hồi lại nỗi buồn, sau đó cô ta hít một hơi thật sâu, hừ lạnh một tiếng, không muốn dây dưa với Đường Nhã Phương nữa.
Cô ta rời đi, mọi người xung quanh cũng giải tán.
Cho đến lúc này, Tống An Nhi mới lo lắng quan sát Đường Nhã Phương một cái: "Cậu không sao chứ?" "Tớ không sao." Cô lắc đầu một cái.
"Chuyện đó." Tống An Nhi thở phào nhẹ nhõm, rồi không nhịn được mắng: "Tớ không ngờ rằng người đàn bà điên kia đột nhiên nhào đến." "Tớ cũng không ngờ đến, nhưng mà cô ta bị kích thích lớn như vậy, tớ có thể hiểu."
Đường Nhã Phương bĩu môi, sửa lại lại quần áo vừa nãy bị Hoàng Hương Ly kéo loạn, thản nhiên nói.
Tổng An Nhi nghe vậy, cô ấy không khỏi có chút bật cười: "Vậy cũng được.
Nhưng mà nhìn bộ dạng cô ta tự tin như vậy, cậu cũng nên cẩn thận một chút, người đàn bà này khác hẳn với Chu Như Ngọc có chỉ số IQ bằng không kia" "Như vậy tớ cũng không sợ.
Kẻ thù cô đối mặt đến bây giờ còn ít sao?
Trước đây nếu không phải cô là người âm, thì cô cũng không chật vật như vậy
Bàn về chỉ số IQ thì cô cũng không thấp hơn người khác!
Nghĩ đến đây, Đường Nhã Phương vô cùng bất
Không hiểu tại sao cô lại có nhiều kẻ thù như lực.
vậy, cô gần như kiệt sức vì mỗi ngày đều phải đối phó với họ.
Yên lặng một lúc, đột nhiên Đường Nhã Phương nghĩ đến việc gì nói: "Nói mới nhớ, không phải cậu nói Lê Mẫn Nghi sắp trở về sao? Nhưng cũng nửa tháng trôi qua rồi, sao không thấy bóng dáng Mẫn Nghị đâu nhỉ?" "Ai biết được, nói không chừng cậu ấy đang trên đường trở về, đi đến những nơi vùng quê khác rồi."
Tống An Nhi trợn mắt một cái, cô ấy cũng không có biện pháp nào đối với công chúa bướng bỉnh kia.
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì tiếng chuông điện thoại của Đường Nhã Phương vang lên vào lúc này.
Cô cầm điện thoại ra nhìn thấy tên trên số điện thoại gọi đến, cô không để ý cười một tiếng nói: "Thật đúng là nhắc đến cậu ấy thì cậu ấy gọi đến luôn.
"Cậu nhanh hỏi cậu ấy đang ở đâu nha." Tổng An Nhi không thể chờ được thúc giục nói.
Đường Nhã Phương gật đầu một cái, nhận cuộc gọi, nhưng cô chưa kịp mở miệng nói thì một giọng nói vô cùng cố gắng vang lên từ đầu dây bên kia: "Nhã Phương, cậu đang ở đâu, cậu nhanh đến cục công an cứu tớ, tớ bị bắt.
"Lời còn chưa nói hết, âm thanh tít phát ra, điện thoại đã bị người ở đầu dây bên kia tắt.
Đường Nhã Phương ngẩn người ra một tí, khuôn mặt đầy im lặng cầm điện thoại xuống.
"Chuyện gì vậy?"
Tống An Nhi nhìn thấy khuôn mặt cô có biểu cảm kỳ lạ, cô ấy không khỏi nghi ngờ hỏi: "Mẫn Nghi nói cậu ấy đang ở đâu?" "Ở đồn cảnh sát." Đường Nhã Phương nhẹ nhàng nói ra bốn chữ.
Tống An nhi trợn mắt há mồm nói: "Cậu ấy không phải vừa mới về nước sao?Tại sao lại bị bắt vào đồn vậy?" "Tớ cũng muốn biết, đáng tiếc còn chưa kịp hỏi thì cậu ta đã tắt máy."
Đường Nhã Phương lắc đầu một cái, cô chỉ có thể lắc đầu bất lực thở dài: "Chúng ta đi thôi, đi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nếu chúng ta đến chậm, chắc đồn cảnh sát sẽ bị cậu ta phá hủy mất.".