Xung quanh có người đi ngang qua, có ý tốt đỡ Đường Nhã Phương dậy, quan tâm hỏi cô: “Cô gì ơi, cô không có sao chứ? Cô có cần tôi gọi xe cứu thương hay gì đó giúp cho không?”
“Chủ nhân của chiếc xe kia vừa rồi rõ ràng là muốn lái xe đâm vào cô, sau khi đâm trúng người rồi thì bỏ chạy, đúng thật là mất trí..."
Đầu của Đường Nhã Phương đau nhức đến mức sắp nứt ra, trong lúc ý thức còn đang mơ hồ, cô nhìn về phương hướng mà chiếc xe kia đang chạy trốn, trong lòng dường như muốn xé nát cái tên đó...!Chu Như Ngọc!
Đường Nhã Phương có nằm mơ cũng không nghĩ tới được, cái người phụ nữ mất trí Chu Như Ngọc kia vậy mà lại muốn lái xe đâm cô, muốn đẩy cô vào chỗ chết.
Người phụ nữ kia, đã không còn có thể dùng từ mất trí để hình dung được nữa rồi.
Chu Như Ngọc vốn dĩ đã là người có lòng dạ ác độc như rắn rết, đang sợ đến mức khiến người ta phải run rẩy.
Đường Nhã Phương cố gắng giữ cho đầu óc được tỉnh táo, gắt gao cắn chặt hàm răng, không để cho mình rơi vào hôn mê.
Cô lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, gọi một cuộc điện thoại: “Đình Vỹ..."
Lúc Đường Nhã Phương gọi điện thoại đến cho Lục Đình Vỹ, anh đang ở trong phòng làm việc nghe mấy vị lãnh đạo cấp cao của Hoàng Gia báo cáo chuyện công việc.
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, phá vỡ không khí nghiêm túc ở bên trong phòng làm việc.
Sau khi Lục Đình Vỹ liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, thì nhanh chóng ra hiệu cho người đang báo cáo kia không lên tiếng nữa, rồi mới nhận điện thoại.
Vẻ mặt nghiêm nghị của anh đột nhiên mềm mại đi mấy phần, ngay cả giọng điệu khi nói chuyện cũng khiến cho tất cả mọi người ở đây đều trợn mắt há miệng mà nhìn không rời mắt được, nhìn anh trở nên nhẹ nhàng, ôn hòa: “Muốn trở về rồi sao?”
“Đình Vỹ..."
Từ đầu dây bên kia của điện thoại truyền đến giọng nói có chút yếu ớt của cô.
Lục Đình Vỹ nhất thời cũng lâm vào sửng sốt một chút, không khỏi nhíu mày: “Làm sao vậy? Sao Giọng nói lại không có sức lực như thế, đã có chuyện gì xảy ra sao?”
"Em...!Bị một chiếc xe đâm trúng”
Giọng nói của cô có chút run rẩy, rõ ràng là đã chịu sự sợ hãi rất lớn, cho nên trong giọng nói mới mang theo vẻ hoảng hốt như thế.
Đường Nhã Phương vừa mới dứt lời, ở bên này cũng vang lên một tiếng rầm, Lục Đình Vỹ đứng dậy khỏi ghế chân mày nhíu chặt lại: “Đã xảy ra chuyện gì? Em đang ở đâu? Có bị làm sao hay không? Mau nói địa chỉ cho anh, anh lập tức tới đó.”
“Em đang chảy rất nhiều máu, em ở..."
Đường Nhã Phương cảm giác được ánh mắt của chính mình càng ngày càng mơ hồ, đau đớn đã chiếm cứ toàn bộ đầu óc của cô, khiến cho cô nói chuyện thôi cũng phải tốn không ít sức lực.
“Em ở đó chờ anh, anh sẽ lập tức tới đó."
Lục Đình Vỹ vội vàng cúp điện thoại, cầm áo khoác lên, bỏ lại một đám cấp dưới đang báo cáo công việc, sau đó cũng không quay đầu lại mà cứ thế rời khỏi phòng làm việc.
“Đã có chuyện gì xảy ra rồi sao?”
Tất cả mọi người đều trố mắt nhìn nhau.
Đây là lần đầu tiên bọn họ được chứng kiến cảnh tượng Lục Đình Vỹ mất khống chế đến như vậy.
...!
Lục Đình Vỹ nhanh như chớp điện mà lao tới hiện trường vụ tai nạn giao thông, vừa tới đã thấy được Đường Nhã Phương một giờ trước vẫn còn xinh đẹp lành lặn đứng ở trước mặt anh, nhưng hiện tại khắp người lại toàn là máu, cuối cùng chỉ cảm thấy một luồng máu nóng nhanh chóng dâng lên đến đỉnh đầu.
Lục Đình Vỹ vội vàng đi tới bên cạnh Đường Nhã Phương, vào lúc này ý thức của cô đã bắt đầu rơi vào hôn mê, gương mặt xinh đẹp không còn chút sắc hồng hào nào, giống như một đóa hoa điều linh, mất đi tất cả sức sống trước kia.
“Anh cả, mau lên, chúng ta đưa chị dâu đến bệnh viện trước.
Ngô Tư Lăng, anh ở lại xử lý hiện trường”
Lục Đình Chiêu chạy tới sau, thấy được một màn như thế này thì cũng bị dọa cho giật mình, vội vàng chạy đi mở cửa xe.
Hai người nhanh chóng đưa Đường Nhã Phương đưa đi bệnh viện, trên cả đường đi, Lục Đình Vỹ ôm Đường Nhã Phương, trên khuôn mặt xưa nay lạnh lùng của anh lúc này lại xuất hiện vẻ bối rối hiếm thấy.
“Bà xã, tỉnh lại đi, mở mắt ra nhìn anh một chút đi...!
Lục Đình Vỹ cúi đầu không ngừng gọi cô, sau đó lại thúc giục Lục Đình Chiêu: “Mau lái nhanh lên một chút!”
Đường Nhã Phương tựa vào trong ngực Lục Đình Vỹ, đôi mắt có chút mơ màng, ánh mắt khó mà tập trung được.
Lồng ngực của anh vô cùng ấm áp.
Nhiệt độ quen thuộc kia khiến cho trên mặt của cô cuối cùng cũng có thể nở ra được một nụ cười an tâm.
“Cuối cùng thì anh cũng đã tới rồi.” Đường Nhã Phương thấp giọng lẩm bẩm, sau đó ý thức rốt cuộc cũng không chống chọi được nữa mà nặng nề biến mất vào trong bóng tối.
...!
Lúc mà Đường Nhã Phương tỉnh lại lần nữa, Lục Đình Vỹ đang ngồi ở bên mép giường nắm lấy tay của cô.
Thấy cô mở mắt, anh vội vàng đứng dậy, vươn tay ra vuốt ve gò má của cô, dịu dàng hỏi: “Như thế nào? Có cảm thấy khó chịu chỗ nào hay không?”
Trong đầu Đường Nhã Phương trống không trong mấy giây ngắn ngủi, sau đó mới nhớ ra được mình bị Chu Như Ngọc đâm trúng, bản thân bây giờ hẳn là đang ở trong bệnh viện.
Cô thử cảm nhận một chút, nhưng mà chỉ thấy toàn thân vô cùng đau đớn.
“Em bị thương rất nặng sao?” Đường Nhã Phương há miệng hỏi anh, giọng nói phát ra có chút khàn khàn khó nghe.
Lục Đình Vỹ gật đầu với cô: “Tay và chân đều có những vết trầy da không nhỏ, não cũng bị chấn động nhẹ.”
“Chẳng trách sao em lại cảm thấy đau đầu đến như vậy.”
Đường Nhã Phương chống tay lên giường, rồi chậm rãi ngồi dậy, vết thương trên tay và chân khiến cho cô hít vào một ngụm khí lạnh, đau đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên tái nhợt.
Lục Đình Vỹ vội vàng tiến lên đỡ lấy cô, động tác vô cùng nhẹ nhàng: “Có cần anh đi gọi bác sĩ tới hay không”
“Không cần đâu, em không sao.”
Đường Nhã Phương khẽ lắc đầu, có chút cậy mạnh mà nói.
Đúng lúc này, Lục Đình Chiêu cũng vừa vặn đi từ bên ngoài tới, nghe thấy Đường Nhã Phương nói như vậy thì không khỏi bĩu môi mà nói: “Chảy nhiều máu như vậy mà vẫn còn nói không sao, chị cũng không biết được đâu, lúc mà anh cả nhìn thấy chị, sợ rằng anh ấy cũng sắp phát điên luôn rồi đấy.”
Lục Đình Chiêu lớn đến như vậy rồi nhưng mà đây vẫn là lần đầu tiên mà cậu ấy nhìn thấy được vẻ mặt hoảng hốt như thế của Lục Đình Vỹ!
Đường Nhã Phương áy náy ngước mắt nhìn Lục Đình Vỹ: “Xin lỗi, đã để cho anh phải lo lắng rồi.”
“Không sao hết, chỉ cần em không sao thì tốt rồi.”
Lục Đình Vỹ khẽ thở phào một hơi, sau đó nhẹ nhàng ôm Đường Nhã Phương vào trong ngực, giống như đang bảo vệ một món báu vật quý giá nhất vậy.
Đường Nhã Phương lưu luyến tựa vào trên người Lục Đình Vỹ, trong mũi tràn ngập mùi vị riêng chỉ thuộc về anh, hưởng thụ cảm giác an tâm mà anh mang tới, hoàn toàn không nỡ đẩy anh ra.
Lục Đình Vỹ cúi đầu, khẽ hôn lên mái tóc mềm mại của Đường Nhã Phương, nhưng anh mắt lại nhìn về phía Lục Đình Chiêu đang đứng ở phía sau lưng cô, giống như đang hỏi cậu ấy điều gì đó.
Lục Đình Chiêu bắt được ánh mắt của Lục Đình Vỹ thì nhanh chóng gật đầu một cái, đáy mắt cũng đột nhiên hiện lên vẻ uy nghiêm.
Dám cả gan làm tổn thương đến Đường Nhã Phương, người kia sợ là cũng sắp chết tới nơi rồi!
Sau khi dựa vào trong ngực của Lục Đình Vỹ một hồi, Đường Nhã Phương cảm thấy có chút mệt mỏi, cô nhẹ nhàng khép mắt lại, trong đầu nghĩ đến giây phút trước khi cô rơi vào hôn mê kia.
Khi đó, trong lòng cô thật sự là có chút sợ hãi, cô sợ mình sẽ chết đi, sau đó thậm chí lại sợ không thể được nhìn thấy Lục Đình Vỹ nữa.
Cô vô cùng hoảng hốt, cho nên mới gọi điện thoại cho anh.
Cô nói: “Đình Vỹ, em bị xe đâm."
Anh nói: “Em có sao không? Ở đó chờ anh, anh lập tức tới!”
Từ sau khi mẹ qua đời, trên cõi đời này cũng không còn người nào quan tâm đến cô, yêu mến cô như vậy nữa.
Ba sẽ không, Vi Vịnh Phong cũng sẽ không...!Nhưng mà hôm nay cô biết được, vẫn còn Lục Đình Vỹ, chỉ có duy nhất anh là sẽ yêu thương cô như vậy.
Nước mắt của cô bỗng nhiên rơi xuống như mưa, vùi đầu vào trong ngực của anh, khóc đến cả người cũng đều run ray.
Lục Đình Vỹ cho là cô vẫn còn bị sợ hãi, cho nên không ngừng vỗ về sau lưng cô dụ dỗ: “Đừng sợ nữa, có anh ở đây, đã không sao nữa rồi, ngoan, đừng khóc nữa...”
Sự dịu dàng của anh khiến cho.