Thân thể nàng lơ lửng trên không khiến tim Trình Diệc Nhiên cũng treo lơ lửng theo, nàng nắm c.h.ặ.t đ.ầ.u vai cậu trong vô thức: "Chàng thả ta xuống trước đã, chúng ta dễ nói chuyện hơn… Ý ta không phải như vậy, ta chỉ thích chàng, ta không thích người khác. Ý ta nói là chàng..."
Trong lòng nàng cảm thấy có chút uất ức, từ đời trước đến giờ nàng đều một lòng học tập, gom lại tĩnh cũng chỉ động tâm với duy nhất một mình cậu.
"Ta? Ta lại càng không thể." Tô Lăng cười, mặt mày sáng ngời. Trong lòng cậu tất cả đều là câu nói "Ta chỉ thích chàng, ta không thích người khác" kia của nàng.
Trong lòng cậu thầm nói, vẻ xấu hổ của nàng thật sự khiến người khác yêu mến. Bây giờ nàng không hề kiêng dè gì mà biểu hiện rõ ràng tâm ý của mình với cậu lại càng khiến cậu vui mừng hơn.
Trong lòng có nàng đã là chuyện không dễ dàng, làm sao cậu còn có thể động tâm với người khác được nữa?
Giọng nói Tô Lăng rất thấp: "DIỆC NHIÊN, không có người khác. Tâm ta không lớn, nếu đã ở bên nàng thì làm sao còn có thể có người khác?"
Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi róc rách, trong đêm mưa, thiếu niên mười bảy tuổi cất giọng trầm trầm, ánh mắt trong suốt, vô cùng chăm chú.
Dường như không khí bắt đầu loãng hơn, Trình Diệc Nhiên thấy cậu như vậy thì không có cách nào không tin cậu nữa.
Nàng nghĩ thầm, nếu như cậu dùng thân phận ép nàng thì nàng căn bản cũng không có cách nào có thể từ chối được. Nay cậu có thể hứa hẹn với nàng như vậy thì vì cớ gì nàng không dám tin cậu chứ?
Trong lúc nhất thời tinh thần nàng tăng lên, vốn muốn nói một hai câu nhưng cuối cùng vẫn còn chút sợ hãi, vì vậy chỉ đành chôn c.h.ặ.t đ.ầ.u nơi đầu vai cậu, đồng thời thấp giọng nói: "Ta chưa nghe rõ, chàng nói lại một lần nữa."
Tô Lăng ngây người trong chớp mắt, đến khi phản ứng lại kịp thì nở nụ cười: "Ta nói trong lòng ta chỉ có nàng."
Cậu cười khẽ, cổ họng rung lên. Trình Diệc Nhiên ma xui quỷ khiến dùng ngón tay đụng vào cổ họng cậu một cái. Ngay lúc tay nàng tiếp xúc da thịt cậu thì cả người nàng giống như bị điện giật mà rụt tay về.
Ánh mắt Tô Lăng hơi trầm xuống, giọng nói cũng khàn khàn không rõ ràng: "DIỆC NHIÊN, đừng nghịch."
Gió mát từ ngoài cửa số thổi đến, mang theo cảm giác tươi mát.
Trình Diệc Nhiên nhẹ nhàng "A" một tiếng, giống như phục hồi lại tinh thần: "Lúc khác hẳn ôm ta, ta sắp ngã mất rồi."
Tô Lăng cúi đầu cười: "Sao ta có thể để nàng ngã xuống được?"
Tuy nói như vậy, nhưng rốt cuộc cậu vẫn thả nàng xuống mặt đất.
Hai chân Trình Diệc Nhiên vừa mới đặt xuống đất thì cả người nàng đã bị cậu một lần nữa ôm vào lòng: "DIỆC NHIÊN, DIỆC NHIÊN..."
Cô nương cậu nhớ mong hai năm liền cuối cùng cũng là của cậu.
"Chúng ta, bây giờ coi như là ở bên nhau sao?" Trình Diệc Nhiên tùy tiện nhìn ngắm tóc cậu, nàng cuốn lấy một ngọn quanh ngón tay mình. Nàng có chút hoảng hốt, cảm giác giống như đang nằm trong mơ. Hai người họ cứ như vậy mà yêu nhau sao?
Những lời này của nàng thật sự lấy lòng Tô Lăng, cậu hơi nhếch mày, ôm nàng chặt hơn: "Ừ."
—
Hai người vừa xác định quan hệ, tất nhiên trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào, khó mà chia xa.
Đêm mưa an tĩnh, Tô Lăng cũng nói nhiều hơn: "Buổi tối lúc trời mưa, nàng có sợ không?"
Nếu nàng sợ thì cậu có thể ở lại cùng nàng.
Nhưng giờ phút này Trình Diệc Nhiên lại có chút không hiểu phong tình: "Trời mưa thì sợ gì chứ? Sét đánh ta còn không sợ huống gì trời mưa?" Nàng đứng thẳng dậy từ trong n.g.ự.c Tô Lăng, bước đến bên cửa sổ, đưa tay ra hứng mưa bụi, quay đầu cười nói với cậu: "Ta nghe nói, Văn Mặc hiên kia của nhà ta, lúc vừa mới xây xong, vốn nhị thúc ta muốn đặt tên nó là Thính Vũ hiên nhưng gia gia ta không đồng ý nên mới không gọi vậy nữa."
Suy nghĩ nàng bay cao bay xa, Tô Lăng cũng chì cười cười, giờ phút này trong mắt cậu dù cho nàng nói cái gì thì cũng đều hợp lý. Cậu cũng nói phụ họa theo: "Ừ, chúng ta đã từng đến Văn Mặc hiên."
"Đúng vậy." Trình Diệc Nhiên nhìn lướt qua ngọn nến bên cạnh bàn, "Trời cũng không còn sớm nữa, ta cũng có chút mệt, Tô Lăng, chàng đi về nghỉ trước được không?"
Ánh mắt nàng sáng ngời trong suốt, nơi đồng tử ánh lên hai đóa lửa nhỏ, giọng nói mềm mại, dường như mang theo ý tứ nũng nịu không rõ ràng.
Trong lòng Tô Lăng rung động, nàng mềm giọng nói chuyện như vậy khiến Tô Lăng căn bản không có cách nào từ chối được.
Cậu gật đầu: "Ừ." Nhưng hai mắt giống như dính chặt lấy người nàng, không có cách nào dời mắt đi được, chân cũng giống như mọc rễ tại đây.
Thấy cậu tuy rằng đồng ý nhưng lại không bước đi, Trình Diệc Nhiên có chút ngoài ý muốn, nhưng đến khi vừa chạm vào ánh mắt cậu thì từ mặt đến lồng n.g.ự.c đều nóng lên, có chút ngọt ngào, có chút vui mừng. Nàng hắng giọng một cái: "Tô Lăng —— "
Nàng kéo lấy cánh tay cậu dẫn cậu đi về phía cửa.
Từ đầu đến cuối, Tô Lăng chỉ cười cười nhìn nàng, ý cười và nhu tình trong mắt như muốn khiến nàng sa vào.
Sau khi đưa Tô Lăng đến cửa. ngay lúc Trình Diệc Nhiên đang muốn quay người trở về phòng thì lại nghe được giọng nói cực nhỏ của Tô Lăng phía sau: "DIỆC NHIÊN..."
Nàng vô thức quay đầu lại, tuy rằng chỉ trong nháy mắt nhưng nàng vẫn cảm nhận được có một loại cảm giác ấm áp ngay trên mí mắt. Một khác sau nàng mới ý thức được, cậu hôn lên mắt nàng!
"Mai gặp." Giọng nói Tô Lăng dịu dàng mà ấm áp, giống như gió tháng ba, khiến cả người nàng đều lâng lâng bay bổng.
Trình Diệc Nhiên trả lời một câu: "Mai gặp." rồi vào nhà, khép cửa lại. Nàng dựa lưng lên cửa, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mi tâm, ý cười trên môi mãi không tan đi, trong lòng vẫn luôn cảm thấy bềnh bồng bay lượn, giống như trên mây.
Nàng có chút muốn hát nhưng lại không biết hát gì nên chỉ ngâm nga giai điệu, vui vẻ không thôi.
—
Đến tối Trình Diệc Nhiên nằm trên giường lật qua lật lại nhưng vẫn khó mà đi vào mộng đẹp. Đến giờ nàng vẫn còn chút hốt hoảng, nàng thật sự đã ở bên Tô Lăng sao?
Sao có thể ở bên nhau như vậy chứ? Rõ ràng tối hôm nay chỉ là cùng nhau đọc thơ ôn bài, sao có thể từ học bài thành nói chuyện yêu đương rồi?
Nàng lấy hai tay ôm mặt, lại nhớ đến một màn lúc nãy, không biết từ lúc nào khóe môi đã cong lên, mặt mày vui vẻ không thôi.
Lúc thì ngồi dậy, lúc thì nằm xuống lại, Trình Diệc Nhiên không nhịn được mà than nhẹ một tiếng: Ây da, không được không được, mai còn phải dậy sớm để đi đường. Trình Diệc Nhiên, phải nhanh chóng bình tĩnh lại.
Sau nhiều lần tự ám thị, rồi lại đọc thuộc《 Mộc qua 》 thêm nhiều lần nữa, rốt cuộc Trình Diệc Nhiên mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Đáng tiếc giấc ngủ này của nàng cũng không mấy ổn định, lúc thì mơ thấy lúc bọn họ rơi xuống hố bẫy thú vào thất tịch năm ngoái, lúc thì là một màn bên cửa sổ hôm nay...
Buổi tối ngủ trễ, nhưng sáng hôm sau nàng lại tỉnh giấc từ rất sớm, sau khi chải mặt rửa đầu xong, lại miễn cưỡng dùng thêm chút đồ ăn sáng thì nhanh chóng cùng mọi người lên đường quay về.
Nàng ngồi trong xe ngựa đưa mắt nhìn Tô Lăng, thấy mắt cậu dường như cũng có chút xanh đen thì không nhịn được cười khẽ. Thì ra cũng không phải chỉ có một mình nàng ngủ không được.
Chuyện này khiến trong lòng nàng tự tại hơn nhiều.
Tô Lăng nhìn nàng: "Cười gì vậy?"
Trình Diệc Nhiên đảo mắt vài vòng sau đó chỉ vào mắt cậu.
Tô Lăng chậm chạp "à" một tiếng, rồi làm bộ lau mặt một chút, trong mắt mang theo ý cười trêu chọc.
Trình Diệc Nhiên trợn to hai mắt, cậu, cậu đang cười nhạo nàng bôi đen cả khuôn mặt sao? Nàng trừng mắt liếc cậu, trong lúc nhất thời tính trẻ con bộc phát, nhấc chân lên đạp cậu.
Nàng mới vừa nhấc chân, thì đã bị cậu nhẹ nhàng đỡ lấy kéo sang, dưới thân mất cân bằng trong lúc nhất thời liền té vào n.g.ự.c cậu.
"Đừng nghịch." Giọng nói của cậu vang lên trên đầu nàng, "Được rồi, được rồi, ta biết nàng ngủ không ngon rồi, ngủ thêm một lát đi."
Trình Diệc Nhiên nghẹn một bụng tức: "Làm sao chàng biết ta ngủ không ngon?"
Cả khuôn mặt nàng đều che phấn đen, làm sao cậu có thể thấy được quầng thâm dưới mắt nàng?
Tô Lăng cười mà không nói.
Cậu tất nhiên sẽ không nói, đêm qua cậu hết sức vui mừng kích động vì thế liền đứng nguyên một đêm trước cửa phòng nào đó. Mãi đến khi mặt trời mọc mới rời khỏi.
"Nói đi, làm sao chàng biết ta ngủ không ngon." Trình Diệc Nhiên nhẹ nhàng lay lay cánh tay của hắn.
Tô Lăng cong môi, thuận miệng nói: "Bởi vì ta xuất hiện trong mộng của nàng."
Thấy vẻ mặt giật mình của nàng, ý cười trong mắt Tô Lăng lại càng đậm hơn. Vậy là cậu đoán đúng rồi sao?
Hai mắt Trình Diệc Nhiên giật giật, tâm tư nàng cũng xoay vòng vài lần. Làm sao cậu có thể biết được? Tất nhiên là suy bụng ta ra bụng người rồi.
Nàng nhỏ giọng nói: "Vậy chúng ta đều ngủ thêm một lát nữa đi."
—
Dọc đường xe ngựa chạy thỉnh thoảng sẽ có xóc nảy. Trong xe ngựa hai người ngồi dựa vào nhau, hai bàn tay nắm chặt chung một chỗ, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Đối phương ở ngay bên cạnh, lần này, dù ngủ cũng cảm nhận được.
Sau khi chính thức xác nhận quan hệ xong, rõ ràng hai người thân cận hơn trước đó không ít, cũng càng thêm ăn ý nhau. Lúc hai người chạm mắt nhìn nhau, đều không nhịn được cười, trong lòng nhu tình vô hạn, thậm chí ngay cả đường về cũng cảm thấy ngắn đi không ít.
Bất tri bất giác đã đến Kinh thành, Trình Diệc Nhiên nghĩ đến hai tháng rồi không gặp mặt phụ mẫu, có chút nóng nảy: "Ta có thể trực tiếp về nhà không?"
"Đương nhiên, ta và nàng cùng về." Tô Lăng cười.
Vừa lúc cậu cũng muốn gặp mặt hiệu trưởng.
Không biết Trình Diệc Nhiên nghĩ đến chuyện gì mà mặt mày liền đỏ lên. Nàng đang muốn nói chuyện thì bỗng nhiên trước mắt có gì đó lóe lên. Ngay trước mắt nàng, một chiếc logo nhỏ bằng đồng xu lập tức hấp dẫn sự chú ý của nàng.
Cái hệ thống vốn đã bị nàng cố gắng quên đi bỗng nhiên lại xuất hiện.
Danh Sách Chương: