Trình Diệc Nhiên mở to hai mắt, hỏi một cách khó hiểu: "Tô Lăng có vấn đề gì vậy?"
Muốn nàng tránh xa Kỷ Phương nàng có thể hiểu được nhưng còn Tô Lăng cũng chỉ mới đến vào ngày hôm nay, bọn họ mới nói với nhau tổng cộng có hai câu, rốt cuộc vì sao phải tránh xa Tô Lăng? Hơn nữa Tô Lăng còn là một cô gái giống nàng vậy.
Trình Khải liếc mắt nhìn tiểu muội một cái rồi trầm giọng nói: "Hỏi nhiều như vậy làm gì?"
"A, được, vậy muội không hỏi nữa là được."
Nhìn tiểu muội cúi thấp đầu, bộ dạng khéo léo khôn ngoan, Trình Khải trầm ngâm trong chốc lát sau đó mới chậm rãi nói: "U U, ta hỏi muội một việc."
Thấy tiểu muội lập tức ngồi thẳng người ra vẻ chăm chú lắng nghe, Trình Khải hơi mất tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng mới hỏi: "Muội nói xem, trâm ngọc bích với trâm cài song cổ(1) thì loại nào đẹp hơn?"
(1)Trâm cài song cổ:
"Hả?" Tròng mắt Trình Diệc Nhiên thoáng đảo tới đảo lui, trong lòng nghi ngờ mình đã nghe lầm rồi. Nàng ngẩng đầu hỏi lại, "Nhị ca, huynh hỏi cái gì?" Thấy sắc mặt nhị ca ửng đỏ dưới ánh nến, thậm chí còn có vẻ mất tự nhiên hiếm khi xuất hiện thì nàng lập tức hiểu rõ, "Nhị ca muốn tặng cho tẩu tử sao? Trâm ngọc bích, đương nhiên là trâm ngọc bích rồi. Tẩu tử trời sinh đã thanh lệ nên tất nhiên sẽ hợp với trâm ngọc bích nhất."
"Muội nói xằng bậy gì đó, ta nói muốn tặng cho nàng ấy lúc nào hả!" Trình Khải vội vàng biện bạch, "Thời gian cũng không còn sớm nữa, muội mau về nghỉ đi. Nếu lại đến trễ buổi học sớm nữa, ta sẽ không tha cho muội đâu!"
Trình Diệc Nhiên giảo hoạt cười một tiếng: "Tuy ngoài miệng nhị ca không nói gì nhưng tất cả đều viết hết trên mặt rồi đấy. Nếu muội nhớ không lầm thì mùng một tháng sau chính là sinh nhật của tẩu tử rồi đúng không?"
"Đi, đi." Trình khải nghiêm mặt nói, "Mau về nghỉ ngơi đi."
Trình Diệc Nhiên chỉ cười hì hì vẫy tay với nhị ca: "Được rồi, được rồi, muội về đây."
Nàng cất cao giọng nói vọng vào phía nội thất: "Tẩu tử, muội đi trước đây, hôm khác sẽ lại đến uống trà."
"Mới đó đã về rồi sao?" Vừa nói chuyện, Lư thị vừa đẩy cửa ngầm ra, mặt mày mỉm cười hỏi, "Sao không ngồi lâu hơn một chút?"
"Không được, không được." Ý cười trong mắt Trình Diệc Nhiên không giảm đi chút nào, "Nếu muội còn không về thì nhị ca sẽ đuổi muội về mất."
"Lại nói bậy rồi, muội đến đây chơi chàng vui mừng còn không kịp." Lư thị mỉm cười.
Mọi người vẫn đang nói chuyện thì bên ngoài cửa có người cất cao giọng gọi vào trong: "Trình phu tử có ở nhà không? Chỗ học xá(1) bên kia đã xảy ra chuyện."
(1)Ký túc xá của học sinh.
Ba người trong phòng nghe vậy đều ngẩn ra. Lư thị ngẩng đầu nhìn về phía phu quân theo bản năng, gọi: "Tướng công..."
Sắc mặt Trình Khải khẽ thay đổi, bước ra mở cửa hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Gió đêm từ cửa thổi vào, Trình Diệc Nhiên thấy thân thể tẩu tử hơi run run, nàng bèn bước đến nắm lấy tay tẩu tử rồi nhẹ giọng trấn an: "Tẩu tử yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu."
Lư thị cũng ừ nhẹ một tiếng.
Trình Diệc Nhiên liền buông tay nàng ra, chỉ chỉ phía ngoài cửa: "Muội đi xem xem thế nào nhé?" Đợi tẩu tử gật đầu, nàng liền nhanh chóng bước ra đứng ngay sau lưng huynh trưởng.
Trong bóng đêm, Trình Diệc Nhiên nhìn về phía nam tử trung niên dáng người tròn trịa đang đứng ngay cửa. Tuy không thấy rõ gương mặt của người kia nhưng nhìn sơ qua thân hình, lại nghe cách nói chuyện thì có thể nhận ra là Thương Tứ thúc - người phụ trách học xá phía bên kia.
Mí mắt nàng chợt giật một cái, vào thời gian này học trò trong học xá đều đã nghỉ ngơi hết rồi, còn có thể xảy ra chuyện gì chứ? Bỗng nhiên, nàng thoáng nảy lên một suy nghĩ, có thể có liên quan đến Tô Lăng hay không nhỉ?
Quả nhiên, nàng nghe thấy Thương Tứ thúc thở mạnh một cái rồi nói: "Trình phu tử, lẽ ra vào giờ này không nên đến làm phiền ngài nữa nhưng do tình huống chỗ học xá bên kia có chút gấp gáp. Học trò Tô Lăng mới đến hôm nay, cậu ta đã đánh nhau với Hoắc Nhiễm!"
"Đánh nhau?" Trình Diệc Nhiên giật mình, tiểu tỷ tỷ mới đến rất có cá tính nha!
Thương Tứ thúc nhìn về phía sau Trình Khải một cái, không thấy rõ ai với ai nên nói tiếp với Trình Khải, "Trước đó ta đã bảo nhóm Đỗ Duật canh chừng bọn họ rồi mới đến tìm ngài xin ý kiến." Sau khi lấy lại bình tĩnh, Thương Tứ thúc oán giận: "Tính tình Tô Lăng này có chút quái gở mà, mới ngày đầu tiên đến học đã giận dỗi gây chuyện với đồng môn, không muốn ở chung với Hoắc Nhiễm..."
Trình Diệc Nhiên nói thầm chuyện này cũng khó mà trách được. Người ta là nữ nhi, đương nhiên không muốn ngủ cùng Hoắc Nhiễm.
"Trò ấy bất hòa với Hoắc Nhiễm thì sắp xếp cho một phòng khác trong học xá là được rồi." Ánh mắt Trình Khải đột nhiên quét đến chỗ tiểu muội, thấp giọng nói, "Ở đây không có chuyện của muội nữa, mau về nghỉ đi."
"Dạ." Trình Diệc Nhiên đáp lời nhưng cơ thể thì vẫn lù lù bất động.
"Không phải, Trình phu tử, ngài không biết rồi. Học xá trong thư viện đã không còn phòng trống nào, đều sắp xếp hai người ở chung một phòng. Nhưng họ Tô này không những không chịu ở chung với Hoắc Nhiễm mà ở với những người khác, cậu ta cũng không chịu..."
Trình Khải cau mày, hắn thực sự không thích mấy học trò nhiều chuyện như vậy nhưng nhớ đến lời dặn dò ban ngày của phụ thân, hắn chỉ có thể trầm giọng nói: "Ta biết rồi, để ta đi xem."
Thương Tứ thúc nghe vậy liền vui mừng nói: "Trình phu tử vất vả rồi."
Thấy nhị ca ra tay lo chuyện này, Trình Diệc Nhiên mới yên tâm chút ít, nàng hít sâu một hơi rồi quay về phòng mình.
Học xá của thư viện Sùng Đức có tên là "Ngô Đồng", trích từ câu "Phượng hoàng minh hĩ, vu bỉ cao cương. Ngô đồng sinh hĩ, vu bỉ triêu dương(2)" trong《Kinh Thi-quyển A》.
(2)Chim phượng hoàng hót, tiếng trên ngọn núi cao. Cây ngô đồng mọc, trong ánh nắng sớm. ( bản dịch của Vanachi)
Trong sân Ngô Đồng Uyển có hai cây ngô đồng vô cùng to lớn hùng vĩ. Giờ phút này có bảy, tám học trò đang đứng dưới gốc ngô đồng. Trong đám người có một thiếu niên chỉ mặc áo ngủ màu trắng đang giơ tay lên nói gì đấy chính là Hoắc Nhiễm trong miệng Thương Tứ thúc, xung quanh là mấy bạn đồng môn đang thay nhau an ủi cậu ta.
Vừa nhìn thấy Trình phu tử đến thì hai mắt Hoắc Nhiễm lập tức sáng lên, cậu ta đi xuyên qua đám người, nói: "Trình phu tử, ngài đến thật đúng lúc, ngài cần phải làm chủ cho học trò.” Cậu ta bĩu môi nhìn về phía bên phải, "Tất cả mọi người có thể làm chứng, học trò không hề bắt nạt hắn, chính hắn đột nhiên phát điên lao đến đánh học trò. Phu tử ngài xem đi."
Cậu ta vừa nói xong lập tức giơ tay lên trước mặt Trình Khải.
Ánh sáng trong sân hơi mù mờ, Trình Khải híp mắt lại mới thấy trên cổ tay phải của Hoắc Nhiễm có một vết m.á.u ứ đọng màu đỏ. Trong lòng hắn thầm cảm thấy kinh ngạc vì năm nay Hoắc Nhiễm đã mười sáu tuổi, trong Lục thuật thì cậu ta rất thạo cưỡi ngựa b.ắ.n cung, sức lực cũng không nhỏ. Tô Lăng nhìn có vẻ gầy nhưng lại có thể làm cho Hoắc Nhiễm bị thương đến mức như vậy?
Ánh mắt Trình Khải xoay chuyển, nhìn về phía một nhân vật chính khác đang đứng cách đó không xa trong chuyện tối hôm nay —— học trò mới đến, Tô Lăng. Cậu vẫn đang mặc trang phục màu thanh thiên như lúc ban ngày, vô cùng im lặng, dường như mọi chuyện xảy ra nãy giờ hoàn toàn không có quan hệ gì với mình vậy.
Trình Khải ho khan một tiếng, trầm giọng nói: "Tô Lăng, Hoắc Nhiễm nói có thật hay không? Vết thương trên tay trò ấy là do trò gây ra?”
Nghe thấy gọi đến tên mình, Tô Lăng chậm rãi quay đầu, nhìn thẳng Trình Khải mà trả lời: "Đúng ạ."
Trình Khải đột nhiên phát hiện tròng mắt của thiếu niên này có màu đen đến kinh người, lúc ánh mắt hai người chạm nhau, hắn lại có cảm giác muốn tránh đi ánh mắt của người nọ.
Hoắc Nhiễm nghe thế thì trên mặt lập tức lộ ra vẻ đắc ý: "Đấy, phu tử, học trò nói không sai chứ? Chẳng qua học trò chỉ ném một ngọn đèn cũ của hắn thôi mà hắn lại giống như nổi khùng lên..."
Mi tâm Trình Khải vừa nhíu một cái, quả nhiên thấy được trong mắt Tô Lăng lóe lên tia sáng tàn nhẫn. Hắn bỗng nhiên nhận ra được vấn đề bèn lập tức cắt đứt lời nói của Hoắc Nhiễm: "Đừng nói nữa! Nếu chưa được sự cho phép mà trò đã vứt đồ của đồng môn thì đó là do trò sai trước." Không cho Hoắc Nhiễm thời gian giải thích, hắn nói tiếp, "Thời gian cũng không còn sớm nữa, các trò mau về phòng nghỉ sớm đi, ngày mai còn phải đi học, còn việc này ngày mai sẽ nói tiếp."
Nhóm học trò dường như vẫn muốn nói thêm gì đó nhưng Thương Tứ thúc nãy giờ vẫn luôn yên lặng đã lớn tiếng quát: "Không nghe thấy lời Trình phu tử nói sao? Còn không nhanh chóng về phòng nghỉ ngơi đi!" Rồi giơ hai tay ra nhanh chóng đuổi hết mọi người trở về phòng.
Trình Khải đưa mắt quét sang phía Tô Lăng một cái: "Trò theo ta qua đây." Hắn nhanh chóng bước đi mấy bước, nghe thấy tiếng chân phía sau mình vang lên, sau khi điều chỉnh cảm xúc của mình cho tốt rồi dừng lại trước cổng Ngô Đồng Uyển, hỏi: "Nói đi, chuyện gì xảy ra?"
Trả lời hắn là sự im lặng.
Sau khi trở thành phu tử trong thư viện nhà mình, tính tự giác và sự kiên trì của Trình Khải đã tốt hơn so với trước đó rất nhiều. Hắn cố hết sức giữ bình tĩnh rồi lại hỏi: "Trò và Hoắc Nhiễm gây gổ là vì trò ấy ném đồ của trò trước. Tuy nhiên cho dù là trò ấy sai trước nhưng trò cũng không nên ra tay đánh người như vậy..."
Tô Lăng chắp tay: "Phu tử dạy bảo rất phải."
Thái độ nhận sai của cậu vô cùng hoàn hảo nhưng không biết tại sao sau khi nghe xong, Trình Khải lại thoáng cảm thấy không được tự nhiên. Hắn hắng giọng một cái, nhìn thiếu niên nhỏ hơn mình mấy tuổi trước mặt này rồi làm ra dáng vẻ của một bậc sư trưởng mà nói: "Được rồi, tối nay xảy ra chuyện như vậy, trò không muốn ở chung với Hoắc Nhiễm thì ta có thể hiểu được. Nhưng vì sao Thương Tứ thúc sắp xếp cho trò ở cùng những người khác, trò cũng không chịu?" Hắn ngừng một chút rồi mới nói tiếp, "Đến thư viện đọc sách tất nhiên không thể so sánh với lúc còn ở nhà, mọi chuyện không phải cái gì cũng có thể theo ý của mình. Các trò đến thư viện là để đọc sách học tập chứ không phải đến đây hưởng phúc..."
"Phu tử nói rất đúng ạ."
Giọng nói của thiếu niên vừa trong trẻo vừa mát lạnh nhưng Trình Khải lại nghẹn lời, những điều muốn nói lúc ban đầu vì câu nói xen vào này của đối phương mà quên đi hết một nửa. Hắn liền khoát tay ngăn lại: "Thương Tứ thúc đã nói với trò chưa? Hiện giờ trong thư viện đã không còn phòng nào trống cả. Trò vẫn không muốn ở chung với người khác sao?"
Tô Lăng hơi chần chờ một chút mới nhẹ nhàng lắc đầu: "Thực ra cũng không phải như vậy, mà là vì học trò có thói quen lạ.”
"Thói quen lạ gì?”
Tô Lăng yên lặng một lúc lâu mới nói: "Phải đốt đèn trước giường thì học trò mới có thể ngủ được."
Trình Khải sững sờ, thế nhưng hắn cũng biết trên đời này luôn có một số người kỳ lạ như vậy. Nếu là người khác thì hắn sẽ không làm theo ý muốn của đối phương, ngặt một nỗi thiếu niên tên Tô Lăng này là người mà phụ thân đã cố ý dặn dò, muốn hắn đặc biệt quan tâm đến. Hơn nữa giờ cũng là lúc học trò nghỉ ngơi hết rồi, nếu muốn sắp xếp cho Tô Lăng ở cùng với một người khác thì rõ ràng không tiện.
"Lại còn có thói quen như vậy?" Trình Khải hơi trầm ngâm, "Ta tìm cho trò một chỗ ở khác, cứ ở tạm một đêm trước đã. Như vậy đi, cạnh kho sách có một phòng nhỏ, tuy rằng có chút đơn sơ nhưng vẫn có thể ở lại được, ta dẫn trò qua đó."
Danh Sách Chương: