Hào quang mờ ảo phía chân trời xa, một mảnh đỏ rực, rực rỡ chói mắt.
Trình Diệc Nhiên tựa vào song cửa, sửng sốt một hồi, trong lòng hơi hơi chột dạ.
"DIỆC NHIÊN đã tỉnh rồi hả?" Thím Giang đang phơi xiêm y trong viện nhìn thấy nàng, hai mắt sáng lên.
Trình Diệc Nhiên chớp chớp mắt: "Thím Giang, bây giờ đã là lúc nào rồi? Cháu, cháu ngủ một ngày một đêm rồi sao?"
Cảm giác một giấc ngủ ngon lành thoải mái.
Thím Giang choáng váng, sau đó cười to: "Thật là ngủ đến hồ đồ luôn rồi! Cái gì mà một ngày một đêm? Cháu ngủ cả ngày, đây này, trời đã tối rồi. Cháu mau thu thập một chút, rửa tay đi, rồi đi ăn cơm."
"Vâng vâng." Trình Diệc Nhiên chợt bừng tỉnh, thì ra là ngủ nguyên một ngày, nàng còn tưởng là một ngày một đêm, được rồi, được rồi, " Cháu thay xiêm y rồi tới ngay."
"Tam thiếu gia đã tới đây một chuyến, ta nói cháu đã ngủ. Hắn nói chờ cháu tỉnh dậy, cho người qua nói với hắn một tiếng, hắn có việc muốn tìm cháu đấy."
"A." Trình Diệc Nhiên đáp lời, nhanh chóng cởi bộ đồ ngủ ra, thay đổi xiêm y, chỉnh đốn xong xuôi rồi đi mới đi ra khỏi phòng.
—
Cơm chiều đã được chuẩn bị rất phong phú, toàn là những món Trình Diệc Nhiên thích ăn. Mặc dù nàng đã ngủ cả ngày, nhưng vẫn cảm thấy rất đói bụng.
Trình Thụy đã tới, hắn trực tiếp hỏi nàng: "DIỆC NHIÊN, ta có chuyện muốn hỏi muội."
"Hả? Huynh hỏi đi."
Vẻ mặt Trình Thụy ngưng trọng: "Hai ngày trước, ta có đến tìm muội, thím Giang nói, muội đã đi tham gia một cuộc thi, là phu tử trong cung bảo muội tham gia..." Khi nói chuyện, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào Trình Diệc Nhiên, cố nhìn ra chút gì đó trên gương mặt nàng.
Động tác trên tay Trình Diệc Nhiên dừng lại, nàng gật đầu một cái:"À, đúng là có chuyện như vậy."
"Cuộc thi này vừa đúng ba ngày, vừa trùng hợp là hai mươi lăm tháng tư tới sáng nay. Sáng hôm nay muội cũng mới trở về, ngủ một giấc cả một ngày..." Trình Thụy nói từng chữ một, "DIỆC NHIÊN, xảy ra chuyện gì rồi."
"Đúng như huynh dự đoán." Trình Diệc Nhiên không hoảng hốt chút nào, bình tĩnh nói: "Muội đi thi Bác Học Hoành Từ Khoa."
"Muội… muội sao lại?" Trình Thụy đột nhiên đứng bật dậy, mở to hai mắt, không thể tin nổi: "Muội sao có thể đi thi? Muội không sợ..."
Trình Diệc Nhiên liếc huynh ấy một cái: "Hoàng thượng đã đồng ý."
"Cái gì?" Trình Thụy lúc này lại không phản ứng, một lát sau, hắn ngồi xuống trở lại, "Hoàng..."
Trái tim hắn như muốn rớt ra ngoài từ từ ổn định lại, vẻ mặt hoảng hốt, thật làm cho con người ta không ngờ tới.
Trình Diệc Nhiên gật đầu: "Đúng vậy, Hoàng thượng đã đồng ý, bằng không muội cũng đâu thể dễ dàng báo danh tham gia như vậy."
Trình Thụy chậm rãi bình phục hô hấp, một bàn đồ ăn ngon, nhưng hắn cũng chẳng có tâm trạng thưởng thức, chỉ thở dài: "Thảo nào vài ngày trước đó muội còn hỏi ta có tham gia Bác Học Hoành Từ không. Muội ngay cả sinh nhật của mình cũng không quá hứng thú, mỗi ngày đều đi đọc sách, hóa ra là vì ngày hôm nay..." Hắn không nhịn được hỏi: "Muội học tốt lắm sao? Tại sao đã biết rõ mình là nữ nhân, còn muốn tham gia?"
Trình Diệc Nhiên yên lặng ăn cơm, cũng không muốn nói là có Tô Lăng giúp đỡ, không muốn ăn suy nghĩ quá nhiều, chỉ nói một câu: "Coi như lòng vua khó dò đi."
"Bá phụ và bá mẫu có biết không?" Trình Thụy nhớ tới một chuyện, lại lần nữa cau mày.
Trình Diệc Nhiên lắc đầu: "Còn chưa biết, dù sao cũng phải chờ có kết quả rồi mới thông báo cho bọn họ chứ? Nếu thi không tốt, cũng không cần phải nói. Nói ra thì thật mất mặt."
"Muội ——" Trình Thụy có chút không biết phải làm sao, "Vậy muội thi thế nào rồi?"
"Muội cảm thấy ổn, chắc vẫn tạm tạm?" Dáng vẻ Trình Diệc Nhiên đặc biệt thành khẩn, "Khẳng định ít nhất cũng có thể qua vòng sơ khảo." Trình Thụy nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, không nói gì thêm. Muội muội này của hắn, từ mười tuổi bắt đầu kiên trì nữ giả nam trang tiến vào thư viện đọc sách, hắn cho rằng bất kể có chuyện không thể tưởng tượng phát sinh ở trên người nàng cũng không cần quá ngạc nhiên.
Một nữ tử đọc sách ở thư viện, đã vậy còn xuất sắc hơn đấng mày râu, luôn giành được thủ khoa, đồng thời có năng lực làm cho Hoàng thượng dẫu biết nàng nữ giả nam trang, vẫn hạ chỉ cho nàng tiến cung làm bạn đọc bên cạnh Hoàng tử. Hiện tại triều đình mở khoa thi Bác Học Hoành Từ chọn quan lại, Hoàng Thượng thế mà cũng có thể đồng ý để nàng tham gia...
Hắn nghĩ, cho dù là Hoàng Thượng thật sự cho nàng chức vị, hắn cũng sẽ không cảm thấy giật mình.
Trình Diệc Nhiên không muốn hắn lo lắng, nói tiếp: "Huynh cũng không cần lo lắng, muội không làm chuyện gì trái pháp luật, những chuyện liên lụy đến mọi người muội cũng sẽ không làm. Muội thi ba ngày, quá mệt mỏi rồi, hôm nay cũng đã dùng cả ngày ngủ bù rồi đây."
Nàng ở trước mặt huynh trưởng, giọng nàng bất giác mềm mại đi.
Tuy rằng Trình Thụy khiếp sợ, nhưng rốt cuộc vẫn là đau lòng nhiều hơn: "Trong phòng thi muội không ngủ chút nào sao?"
"Căn phòng kia, sao có thể ngủ nổi chứ? Muốn giường không có giường, cứ thế nằm dài ra bàn. Muội chỉ nằm sấp một lát, cổ đã nhức mỏi cả lên. Muội không thèm nghe huynh nói nữa, bây giờ muội buồn ngủ rồi, lát nữa còn muốn trở về ngủ tiếp." Trình Diệc Nhiên nghĩ nghĩ, còn đặc biệt nhấn mạnh, "Còn có, việc này trước tiên huynh cứ gạt phụ mẫu giúp muội đi."
"Đã biết."
Trình Diệc Nhiên không cùng huynh trưởng nói chuyện thêm nữa, ăn cơm, nghỉ ngơi một lát rồi lại trở về tiếp tục nghỉ ngơi.
Từ khi quyết định tham gia cuộc thi đến lúc chấm dứt, nàng đã tập trung toàn bộ sức lực ứng phó với cuộc thi. Nàng đã tập thành thói quen ngủ sớm dậy sớm, thời gian nghỉ ngơi buổi tối so với trước đây đã muộn hơn rất nhiều. Hiện giờ đã giải quyết xong chuyện trọng đại trong lòng, cả thể xác lẫn tinh thần nàng đều vô cùng thoải mái, cơn buồn ngủ so với trước kia càng thêm nồng đậm.
Mặc dù đã ngủ nguyên một ngày, nhưng ban đêm vẫn ngủ rất ngon.
Sáng sớm hôm sau, vừa mới tờ mờ sáng Trình Diệc Nhiên đã thay nữ trang, váy đỏ tóc đen, làn da trắng như tuyết.
Thím Giang thấy dáng vẻ nàng như vậy, ánh mắt trong suốt, ý cười trên khóe môi không cách nào che dấu: "DIỆC NHIÊN, hôm nay không cần đến trường à? Mặc xiêm y thật xinh đẹp."
Nghe thấy lời khen ngợi của thím Giang, khóe môi Trình Diệc Nhiên cong cong thành một đường vòng cung rực rỡ, đôi má trắng hồng như muốn phát sáng, nàng khẽ nghiêng đầu, lộ ra cần cổ non mềm trắng như tuyết, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, nhóm phu tử nói cháu vừa mới cực khổ thi xong, đặc biệt cho phép cháu nghỉ ngơi vài ngày."
"Đã vất vả như vậy, phải nghỉ ngơi nhiều vào." Thím Giang vội la lên, "Thế sao cháu lại dậy sớm như vậy?"
"Cháu muốn ra đường đi dạo, mua vài thứ, thím Giang có muốn mua gì không?" Trên gương mặt Trình Diệc Nhiên tràn ngập ý cười trong trẻo. truyen bjyx
"Không cần, không cần đâu, ta không muốn mua gì cả, cái gì ta cũng đều có." Thím Giang khoát tay, "Mau ăn cơm đi, chốc nữa bảo người làm đưa con đi."
Trình Diệc Nhiên mỉm cười, tựa như một đóa lan nở rộ: "Không cần đâu, có người đón cháu."
Thím Giang ngơ ngác một hồi, trước mắt nhanh chóng hiện lên khuôn mặt một người. Người nọ thân hình thanh tú, mặt mày anh tuấn, đối DIỆC NHIÊN vừa dịu dàng lại săn sóc. Hôm qua cũng là cậu ấy đưa DIỆC NHIÊN về. DIỆC NHIÊN nói, phụ mẫu biết, vậy cũng coi như rõ ràng. Tuy nói rằng chưa kết hôn, nam nữ lén gặp mặt là không tốt, nhưng cũng không thể tính cả trường hợp của DIỆC NHIÊN vào được. Cả ngày ở chung, thêm lần này cũng chẳng khác biệt mấy.
Chậm rãi thở ra một hơi, thím Giang gật đầu: "Vậy cũng được."
—
Đợi Trình Diệc Nhiên dùng cơm xong, ra cửa, quả thật đã nhìn thấy xe ngựa dừng trước cổng.
Chào hỏi người đáng xe xong, màn xe đã bị xốc lên, lộ ra một gương mặt quen thuộc. Nàng không khỏi mỉm cười.
Mà trong lòng Tô Lăng cũng vui mừng không kém gì nàng, thấy nàng một thân hồng y, da trắng hơn tuyết, nụ cười trong trẻo, cậu nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch. Cậu nhìn nàng, cố gắng làm cho giọng nói mình thật tự nhiên: "Mau lên đây."
Đợi hai người ngồi vào chỗ mình, Tô Lăng mới phân phó người đánh xe: "Đi chợ phía đông."
Xe ngựa từ từ lăn bánh, ngẫu nhiên sẽ có xóc nảy. Trái tim Tô Lăng như muốn lắc lư theo. Mái tóc dài của nàng thả xuống lưng, có vài sượt qua chóp mũi cậu, mùi hương nhè nhẹ như có như không khiến hai bên tai cậu ửng đỏ, trong lòng nhộn nhạo.
Nàng coi chuyến đi tới chợ phía đông hôm nay là một cuộc hẹn hò giữa bọn họ sao? Vì hôm nay hẹn hò, nên nàng mới cố ý mặc trang phục nữ? Trước đây cậu từng bắt gặp qua nàng mặc trang phục đơn giản, cảm thấy dịu dàng xinh đẹp. Bây giờ nàng mặc trang phục đỏ, có thể nói là xinh đẹp vô song.
"DIỆC NHIÊN, ta chưa thấy nàng mặc quần áo màu đỏ bao giờ."
"A?" Trình Diệc Nhiên vén màn nhìn ra bên ngoài, nghe vậy cũng không quay đầu, nói thẳng, "Ừm, ta mặc màu xanh nhiều, lúc chúng ta ở thư viện, dường như mỗi ngày ta đều mặc màu xanh. Xiêm y của ta có rất nhiều màu sắc, mẫu thân rất thương ta, làm cho ta không ít. Đáng tiếc ta lại không có nhiều cơ hội để mặc chúng."
"Về sau mặc cho ta xem." Tô Lăng nhẹ nhàng nói.
Lúc này Trình Diệc Nhiên mới quay đầu nhìn cậu, đuôi mắt khóe miệng đều vương ý cười: "Được."
Danh Sách Chương: