Sau khi lấy lại được chút lý trí, Trương Dục lên giọng: “Là Hoắc Nhiễm nghe nhầm, ta không nói Trình Diệc Nhiên giống nữ tử.” Ánh mắt Trương Dục lướt qua người Trình Diệc Nhiên, khôi phục sự khinh thường hàng ngày: “Cái dạng này sao có thể là nữ tử? Ta đâu có mù.”
Lời nói kia của hắn vừa thốt ra, nỗi lo lắng trong lòng Trình Diệc Nhiên cuối cùng cũng rơi xuống, lặng lẽ thở phào một cái.
“Ài, vừa rồi huynh không có nói vậy!” Hoắc Nhiễm xắn tay áo lên, lộ ra một nửa cánh tay màu lúa mạch, “Rõ ràng là huynh nói…”
“Hoắc Nhiễm!” Lông mày Tô Lăng khẽ nhếch, tay phải không nặng không nhẹ vỗ một cái lên cánh tay cậu ta, “Có chừng mực chút đi! Đã nói là hiểu lầm rồi. Rốt cuộc huynh muốn so tài b.ắ.n cung với Trình Diệc Nhiên hay muốn nhục nhã huynh ấy?”
Trương Dục kịp thời đổi giọng, không tiếp tục làm lớn chuyện, Tô Lăng cũng muốn đè chuyện này xuống trước. Nếu Hoắc Nhiễm so đo, Trương Dục bị ép, nói ra những gì không nên nói vậy thì thật là hỏng bét.
“Ta…” Hoắc Nhiễm còn muốn nói thêm hai câu chứng minh mình không nói dối nhưng thấy sắc mặt khó coi của Tô Lăng, Trình Diệc Nhiên cũng không vui vẻ. Cậu ta biết, nói một đấng mày râu thành một cô nương, đúng là nhục nhã người khác. Hoắc Nhiễm khẽ “ừ” một tiếng, “Vậy đi, Trình Diệc Nhiên, đầu tiên ta phải nói cho rõ, ta không có ý nhục nhã huynh.”
Chủ yếu là Hoắc Nhiễm muốn nhằm vào Trương Dục, dù sao thì Trình Diệc Nhiên chưa từng đắc tội cậu ta.
“Ta cũng không có!” Vân Uý vội vàng tiếp lời, “Ta nói huynh đen không phải có ý chê cười huynh. Con gái mới muốn có làn da trắng nõn, nam tử hán đại trượng phu, nhìn nhân phẩm tài hoa, gương mặt có trắng hay không cũng không quan trọng. Huynh xem Cao phu tử của chúng ta đi, trên mặt còn có sẹo mà không phải vẫn cao lớn uy phong, mạnh mẽ như cũ hay sao? A, đương nhiên bây giờ huynh vẫn hơi gầy, cách cao lớn mạnh mẽ gì đó còn hơi xa.”
Trình Diệc Nhiên cực kỳ buồn cười nhưng trong thâm tâm lại có cảm giác may mắn. Trương Dục lỡ lời nói ra bí mật của nàng, vậy mà mọi người không ai tin! May mắn hơn là, Trương Dục kịp thời đổi giọng, không nói thẳng bí mật của nàng ra. Nàng cười ha hả: “Ta biết, ta làm sao mà giống nữ tử?” Nàng nhớ tới câu“So với Trình Diệc Nhiên, Tô Lăng còn giống hơn”, hơi lo không biết Tô Lăng có làm cho người ta sinh nghi hay không, nàng cố tình che giấu, cố ý nói: “Với cả Tô huynh dù mặt mày như quan ngọc nhưng vừa nhìn đã thấy chính là nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, có đúng không?”
Bọn Hoắc Nhiễm bật cười ha hả.
Tô Lăng lẳng lặng nhìn nhàng, nhẹ cong khóe môi. Cô gái này của mình, thật sự là, đến lúc này mà còn âm thầm khen ngợi mình?
Vân Úy tràn đầy hứng khởi, nói thêm hai câu. Bỗng tiếng còi tập hợp vang lên, giáo trường yên tĩnh lại trong nháy mắt.
Hoắc Nhiễm túm cánh tay Trình Diệc Nhiên: “Chúng ta đã nói xong rồi.”
Trình Diệc Nhiên không thể tránh cậu ta, nàng vô thức nhìn sang Trương Dục, nhìn thấy sắc mặt hắn đen thui, nàng cụp mắt, nhìn đi chỗ khác.
Đợt kiểm tra chính thức bắt đầu, Hoắc Nhiễm tràn đầy tự tin muốn xung phong. Thấy cậu ta rút ba mũi tên từ túi đựng tên ra, Cao phu tử và Vân Úy cùng nhau lắc đầu: “Tài b.ắ.n cung của Hoắc Nhiễm thật sự không tồi nhưng lần này b.ắ.n ba mũi tên, không giống như ngày thường vẫn luyện tập, hơn nữa còn là bia động.”
Hoắc Nhiễm cài tên lên dây cung, tập trung tinh thần, hết sức chăm chú.
Trình Diệc Nhiên không chớp mắt nhìn Hoắc Nhiễm chằm chằm, chỉ nghe tiếng mũi tên xé gió, Liễu Minh Phong là người phụ trách ghi chép bên kia đã báo lên: “Một mũi tên trúng bia.”
Ba mũi tên nhưng chỉ một mũi trúng bia, Hoắc Nhiễm có chút buồn bã: “Chí ít cũng phải trúng hai mũi chứ! Trúng bia có ý gì? Không trúng hồng tâm luôn sao?”
Cậu ta vừa định đi xem thử đã bị Cao phu tử không nặng không nhẹ đá vào m.ô.n.g một cái: “Ai bảo trò tự đại! Thật sự coi tài b.ắ.n cung của mình đứng đầu?! Người kế tiếp!”
Trình Diệc Nhiên hít sâu một hơi, nhanh chân bước ra khỏi hàng. Cung của nàng là đặc chế, Cao phu tử cũng không so đo. Quy tắc cũ, mỗi người ba mũi tên. Nàng không dám khinh thường, chỉ b.ắ.n từng mũi từng mũi một.
Lần đầu tiên thất bại làm cho lòng nàng ảo não. Hết lần này đến lần khác, Hoắc Nhiễm cứ đứng ở đó tặc lưỡi: “Dù ta có nhường huynh, huynh cũng không thắng được đâu?”
Tô Lăng đứng bên cạnh Cao phu tử liếc xéo cậu ta một cái, cười nhạt: “Chính mình lơ là mà không dám thừa nhận.” Rồi lại nói khẽ với Trình Diệc Nhiên: “Đừng căng thẳng, so với Hoắc Nhiễm, nàng mạnh hơn nhiều.”
Thái độ trước sau đối lập một cách rõ ràng, Hoắc Nhiễm nhịn không được mà “Ai” một tiếng, môi giật giật, nhất thời không nói nên lời.
Trình Diệc Nhiên cảm thấy ấm áp trong lòng, muốn cười nhưng tự nhủ thật là thổi phồng quá mức rồi. Nhưng nàng có thua cũng chẳng sao, chỉ chạy tám vòng thôi mà, lâu rồi chưa chạy lại. Nàng nhìn Tô Lăng gật đầu, cài tên lên dây một lần nữa.
Nhắm chuẩn, bắn.
“Trúng ngay hồng tâm!” Liễu Minh Phong huơ huơ cây cờ nhỏ màu đỏ, giọng nói khàn khàn vang vọng toàn bộ giáo trường.
Trình Diệc Nhiên trộm vui, không khỏi cười khẽ một tiếng. Mi mày cong cong, ý cười đầy trong mắt, nàng vô thức nhìn về phía Tô Lăng. Đối phương cũng đang mỉm cười nhìn sang. Ánh mắt hai người giao nhau, Trình Diệc Nhiên nôn nao, tiện đà cười tươi một cái, niềm vui cuồn cuộn chảy trong đầu.
Hoắc Nhiễm trừng to mắt: “Không phải chứ? Xui xẻo như vậy?”
Vân Úy vỗ vỗ đầu cậu ta, vô cùng đồng tình: “Có sức chơi có sức chịu.”
Hai mắt Tô Lăng hơi nheo lại, trên mặt cũng mang theo ý cười nhàn nhạt, vỗ nhẹ đầu vai bên kia của Hoắc Nhiễm: “Có sức chơi có sức chịu.”
Trình Diệc Nhiên chột dạ, nếu như cạnh tranh công bằng, chắc chắn nàng không bằng Hoắc Nhiễm. Là do Hoắc Nhiễm khinh địch mới để nàng có cơ hội chiến thắng. Bây giờ nàng đã thắng rồi, mũi tên thứ ba cũng không còn quan trọng nữa. Nhưng nàng vẫn nghiêm túc chuẩn bị; không chút sơ xuất nào.
Sau khi bài kiểm tra kết thúc, một nửa học trò thua trận chạy vòng quanh giáo trường. Cao phu tử gân cổ gào thét: “Hoắc Nhiễm! Trò là người dẫn đầu, có thể chạy chậm một chút không!”
Những học trò còn lại được phép rời khỏi giáo trường trước.
Tô Lăng đứng cách đó không xa, nhìn về phía Trình Diệc Nhiên làm một động tác tay. Trình Diệc Nhiên hiểu ý, nhẹ nhàng gật đầu, trực tiếp đi về phía rừng bia bên cạnh giáo trường. Một lát sau, Tô Lăng xuất hiện ở đằng sau nàng.
Giờ phút này, đám học trò nếu không phải ở giáo trường thì cũng đi chỗ khác. Bên trong rừng bia yên tĩnh chỉ có tiếng côn trùng kêu vang.
“Sao vậy?” Trình Diệc Nhiên đứng giữa hai khối bia đá, nhắc đến chuyện hôm nay, “Chuyện Hoắc Nhiễm muốn so tài với ta có phải liên quan đến huynh không?”
Khóe môi Tô Lăng cong cong, không đưa ra câu trả lời.
“Có phải không? Có phải không?” Trình Diệc Nhiên bắt lấy cánh tay cậu nhẹ nhàng lắc lắc, đôi mắt cười nhìn cậu chăm chú, “Rốt cuộc là có phải hay không?”
Đôi con ngươi của nàng trong suốt như nước mùa thu, có thể nhìn thấy rõ ràng hình bóng cậu trong đó. Trái tim Tô Lăng đập lỗi nhịp, “Ừ” nhẹ một tiếng, thuận miệng đáp: “Cũng không hẳn. Trước mặt huynh ấy, ta chỉ nói một câu, nói huynh thông minh hơn, tài b.ắ.n cung học được rất nhanh. Không giống như huynh ấy, kỹ thuật b.ắ.n một lần ba mũi tên đã học từ lâu mà chỉ mới ở mức nhập môn.” Trình Diệc Nhiên lấy mu bàn tay che miệng, cười nói: “Sao Hoắc Nhiễm chịu được kích thích? Lần này để ta đi xin lỗi huynh ấy.”
“Sao phải xin lỗi? Bản lĩnh không tốt cũng không chịu được kích thích. Cho dù thua chẳng qua cũng chỉ chạy tám vòng thôi, đối với Hoắc Nhiễm chỉ là việc nhỏ. Nàng không thấy dáng vẻ của huynh ấy ở giáo trường sao, có giống bị phạt không? Rõ ràng là ngựa hoang đứt cương.” Tô Lăng mỉm cười, tiếp tục nói, “Nàng cảm thấy Hoắc Nhiễm đối đầu với ta có thể thắng sao? Dù sao cũng thua, mà thua dưới tay ta hay thua dưới tay nàng có khác nhau đâu.”
Ánh nắng rơi xuống từ trên bia đá chiếu vào gương mặt như bạch ngọc của Tô Lăng, hàng lông mày sáng sủa rõ ràng, đôi mắt sâu thẳm lấp lánh ánh sáng. Trong đôi mắt kia vẫn hiện lên ý cười nhàn nhạt, ôn hòa nhưng chuyên chú.
Trình Diệc Nhiên lấy lại bình tĩnh, khẽ lắc đầu, trong miệng lại nói: “Huynh nói sao chính là vậy.”
“Bây giờ chúng ta nói tới cái tên thân thích kia của nàng.” Tô Lăng thu lại ý cười, biểu tình nghiêm túc.
Trình Diệc Nhiên cũng theo đó mà khẩn trương lên, nàng nghĩ nghĩ, nói: “Chuyện hôm nay cũng xem như may mắn. Hoắc Nhiễm bọn họ đều không tin ta là cô nương, vẫn nghĩ Trương Dục điên rồi. Ta nghĩ, cái này cũng không phải là chuyện xấu. Sau này nếu nói như vậy thì mọi người chắc chắn sẽ không tin, trừ khi có chứng cứ xác thực. Nhưng mà…” Nàng cười giảo hoạt, mặt mày cong thành đường cong nhu hòa: “Sao có thể có chứng cứ xác thực được? Ta không thể nào cởi y phục ra cho người ta kiểm tra…”
Tô Lăng lùi luôn về sau hai bước, bên tai đỏ bừng. Vốn định nghĩ ra lý do thoái thác nhưng vì câu nói “Cởi y phục” kia của nàng mà trong nháy mắt quên hết phân nửa, một hồi lâu chỉ thấp giọng khiển trách: “Sau này đừng có nói mấy lời lung tung như vậy.”
Trình Diệc Nhiên trừng mắt nhìn, muộn màng nghĩ, không chừng cái câu “Cởi y phục” kia bất nhã, nàng không nhịn cười được, nhỏ giọng lầm bầm: “Ta cũng chỉ nói trước mặt huynh thôi.”
Bởi vì cùng giới tính nên không kiêng kị mà. Nàng còn muốn hỏi, bình thường Tô Lăng giả trang như thế nào, so với nàng thấy còn thành công hơn.
“Ừ” một tiếng, bên tai Tô Lăng càng đỏ hơn, ho nhẹ một cái, thần thái bình thường, “Ở trước mặt ta dĩ nhiên có thể nói. Nói cái gì cũng được.” Cậu hắng giọng, trở về vấn đề chính: “Tên thân thích kia của nàng…”
Trình Diệc Nhiên than thở: “Ta đang muốn hỏi, vì sao lúc Hoắc Nhiễm giễu cợt ta, hắn có thể thay ta nói chuyện. Ta có phần bất ngờ, cứ tưởng là hắn sẽ nói huỵch toẹt mọi chuyện ra.”
Trong mắt Tô Lăng lập tức hiện lên một tia u ám, ý cười nơi khóe môi càng lúc càng nhạt. Cậu cười nhạt một tiếng: “Hắn ta nói hơi nhiều, nhưng coi như có thể cứu chữa.”
“Ha ha, bây giờ ta không lo lắng.” Trình Diệc Nhiên cười hì hì một tiếng, thật sự thư thái, “Cho dù hắn có bắt loa gào to thì chắc cũng không có mấy ai tin tưởng.”
Tô Lăng chỉ cười nhẹ, từ chối cho ý kiến ----- Đương nhiên về điểm này, Trình Diệc Nhiên nói đúng. Hình dáng này của nàng đúng là rất khó làm cho người ta nhìn ra là một cô nương. Về phần Trương Dục kia, hai mắt Tô Lăng hơi nheo lại, che khuất cảm xúc phức tạp bên trong. Hôm nay ở giáo trường, thậm chí chỉ trong nháy mắt cậu đã nổi lên sát tâm nhưng rất nhanh đè xuống.
Như vậy không tốt, Tô Lăng tự nhủ.
Trên đường về nhà, Trình Diệc Nhiên gặp Trương Dục.
Có lẽ Trương Dục vừa kết thúc phạt chạy, tóc mai ướt rượt, hơi có vẻ chật vật.
Trình Diệc Nhiên lộ ra vẻ mặt cảnh giác: “Ngươi lại muốn gì?”
Bờ môi Trương Dục hơi nhếch lên, thẳng tắp nhìn qua nàng.
Trình Diệc Nhiên chỉ hơi tỏ ra kinh ngạc, nhỏ giọng ném một câu: “Nếu ngươi không có việc gì, ta trở về đây.” Vừa muốn bước đi, một cánh tay đã ngăn trước người nàng. Nàng vô thức lui lại hai bước: “Rốt cuộc là ngươi muốn thế nào?”
“…Chuyện hôm nay là ta không đúng.” Trương Dục quay đầu, không nhìn thẳng vào mắt nàng, “Ta không nên nhất thời mau miệng, nói lung tung.”
Trương Dục rất hiếm khi xin lỗi người khác, cứ tưởng sẽ nói không nên lời nhưng sau khi bắt đầu, hắn phát hiện cũng không khó như trong tưởng tượng. Chuyện hôm nay chắc chắn là hắn có chỗ không đúng. Nếu không phải bọn Hoắc Nhiễm quá ngốc, hậu quả đúng là không dám tưởng tượng. Nhưng hắn nghĩ dù xảy ra chuyện thật, hắn sẽ chịu trách nhiệm với nàng.
Trình Diệc Nhiên chớp mắt: “Hả?” Đây là tới xin lỗi nàng?
Lông mày Trương Dục khẽ nhíu, môi mím chặt, hắn nhìn chằm chằm Trình Diệc Nhiên, nghiêng đầu về phía mặt trời đỏ rực phía đằng tây, giọng nói tăng cao hơn: “Nhưng mà nàng cũng có chỗ bất thường.”
Trình Diệc Nhiên: “…” Không phải đến xin lỗi sao?
“Cái tên Hoắc Nhiễm kia cũng không phải thứ tốt lành gì. Hắn thích đánh nhau gây chuyện, tác phong rất xấu. Nàng cách xa hắn một chút! Không riêng gì hắn, trước đó ta đã nói những gì, nàng đừng quên!” Trương Dục vội hô lên, “Ta sẽ giữ kín chuyện đó. Nhưng cũng mong nàng…” Hắn ngừng lại một chút, “Chú ý đến thân phận, lời nói và việc làm của mình.”
Trình Diệc Nhiên không nói gì. Nàng vẫn luôn chú ý, đâu cần hắn đến nhắc nhở.
Trương Dục không biết nàng như vậy là có ý gì, hắn hít sâu một hơi, ngữ điệu cứng nhắc có chút mềm xuống: “Đã nhớ kỹ chưa?”
“Ta ở thư viện gần bốn năm, vẫn một mực quy củ, chưa có nửa phần không đúng, cũng chưa từng làm ai sinh nghi. Ngược lại chỉ có chuyện hôm nay do ngươi gây ra.” Tiếng nói của Trình Diệc Nhiên rất nhẹ.
“Nàng…” Trương Dục nghẹn lời, không phản bác được.
Trình Diệc Nhiên rũ mắt xuống, trông có phần mềm mại nhưng lời nói ra lại làm Trương Dục cảm thấy khó chịu. Hôm nay đúng là hắn nhất thời nhanh miệng, suýt chút nữa đã hỏng việc.
“Ta đi trước.” Trình Diệc Nhiên không nhìn hắn, trực tiếp đi vòng qua bên cạnh.
Trương Dục đứng tại chỗ một hồi lâu, mãi cho đến khi mặt trời lặn xuống ở đằng tây mới lê thân người bủn rủn đi về Ngô Đồng Uyển. Hắn không dùng bữa tối mà trực tiếp đến phòng tắm.
Trên đường đi đụng phải Trương Nhân. Tên này tự xưng là người một nhà với hắn 500 năm trước, mặt mày đầy ngạc nhiên: “Nghe nói huynh muốn cô nương muốn đến phát điên, lôi kéo Hoắc Nhiễm gọi cô nương, bị hắn ta đánh cho?”
Trương Dục: “…” Hắn tức giận nói: “Đúng, ta nhìn Hoắc Nhiễm giống cô nương.”
“Khó trách sao huynh bị đánh…” Trương Nhân lắc đầu, chậc chậc hai tiếng. Cậu ta chợt nhớ tới cái gì đó, thần sắc càng thêm hoảng sợ, “Trước kia không phải huynh ở cùng với Hoắc Nhiễm một gian học xá hay sao? Không lẽ…” Cậu ta lại “Ai cha” một tiếng, bỏ đi mất.
Khúc nhạc dạo phát sinh ở buổi học cưỡi ngựa b.ắ.n cung trong giáo trường khi truyền đi bị thay đổi hoàn toàn, đại khái mấy phiên bản đều là Trương Dục muốn cô nương đến phát điên, lung tung bắt lấy người ta gọi cô nương, nhưng mà không hề liên quan gì đến Trình Diệc Nhiên.
Đối mặt với đống tin đồn này, Trương Dục chỉ có thể xụ mặt, giả vờ như không nghe thấy. Hắn không thể giải thích, nếu giải thích có thể liên lụy đến DIỆC NHIÊN. Nhưng mất mặt như vậy, trong suốt mười mấy năm cuộc đời hắn cũng chưa từng trải qua. --- Ban đầu ở Quốc Tử Giám hắn đánh nhau với Hoắc Chiêu bị xóa tên cũng không khó xử bây giờ.
Nhưng rất nhanh sau đó, mọi người không còn chú ý đến chuyện này nữa.
Đầu tháng Tư có kết quả thi Đình, đối với thư viện Sùng Đức mà nói là một chuyện cực kỳ tốt.
Danh Sách Chương: