Bông tuyết lả tả rơi xuống.
Trình Diệc Nhiên vừa ra khỏi cửa nhà đã thấy một thân ảnh quen thuộc đang đứng bên ngoài.
Bông tuyết rơi xuống nơi đầu vai mà cậu chỉ lẳng lặng đứng đó, cũng không biết đang suy nghĩ những gì.
Hốc mắt Trình Diệc Nhiên nóng lên, nhanh chân bước tới.
“Tô Lăng.”
Tô Lăng nghe thấy tiếng gọi thì cơ thể hơi cứng lại, vội quay đầu nhìn cô gái của mình bước từng bước đi về phía này.
Bên dưới đất chỗ cổng Trình gia được lát bằng những phiến đá màu xanh hơi nhô lên. Tuyết rơi trên mặt đất còn chưa kịp đọng lại đã tan ra nên hơi trơn trượt. Trình Diệc Nhiên bước nhanh đến, nhất thời không chú ý, dưới chân lảo đảo một cái, không khống chế được cơ thể mà ngã xuống mặt đất.
Ánh mắt Tô Lăng lóe lên, nhanh tay lẹ mắt, một tay đưa ra tay nhanh như gió kéo Trình Diệc Nhiên ôm vào ngực. Đợi đến khi nàng đứng vững rồi lại không nỡ buông lỏng đôi tay.
Nếu như có thể, Tô Lăng rất muốn luôn ôm lấy nàng nhưng cậu biết bây giờ chưa phải lúc, huống chi là đang ở trước cổng nhà nàng.
Suýt chút đã té ngã khiến tim Trình Diệc Nhiên đập như trống trận, có chút sợ hãi khi nghĩ đến. Nàng khẽ vỗ ngực, luôn miệng nói: “Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật.”
Tô Lăng mỉm cười, ánh mắt ôn hòa: “Sợ cái gì? Có ta ở đây, sao để nàng bị thương được?”
Sẽ không, Tô Lăng cậu sẽ không để nàng bị thương.
Trình Diệc Nhiên lấy lại bình tĩnh, nhẹ giọng hỏi: “Huynh, huynh thật sự muốn về nhà? Bây giờ về?”
Hiện tại bầu trời đã tối đen, tuyết còn đang rơi.
Trong giọng nói của nàng có chút hờn dỗi, Tô Lăng thầm thở dài, tuy thỏa mãn nhưng lại tiếc nuối. Cậu gật đầu một cái: “Đúng, ta phải về nhà một chuyến.”
Lẽ ra về nhà là chuyện tốt nhưng Trình Diệc Nhiên nhìn vẻ mặt kia lại cảm thấy không giống như thế. Trong lòng nàng lộp bộp một tiếng, không hiểu đến cuối cùng là vì cái gì.
Thấy mặt nàng đầy vẻ sầu lo, như muốn nói lại thôi, Tô Lăng cười cười, cố ý trấn an nàng: “Yên tâm đi, chưa chắc là có chuyện gì xấu.”
“Không phải chuyện xấu là tốt rồi.” Lúc này Trình Diệc Nhiên mới thở dài một hơi, không phải chuyện xấu là tốt. Trong mắt nàng lóe lên chút ánh sáng, thử thăm dò hỏi: “À, liên quan đến chuyện chung thân đại sự của huynh sao?”
Mặc dù chưa từng hỏi nhưng Trình Diệc Nhiên biết Tô Lăng lớn hơn mình mấy tuổi, không phải là chuyện xấu, vậy có phải là nói trong nhà đính hôn cho Tô Lăng không?
Tô Lăng ngẩn người, trái tim vốn đang căng thẳng trong nháy mắt đã mềm mại đi, thậm chí lo lắng đang bao phủ trong lòng cũng vì câu nói này mà tan đi không ít.
Nàng lo lắng cậu sẽ trở về thành thân, cưới người khác sao? Tiểu cô nương vậy mà lo được lo mất như thế.
Tô Lăng lắc đầu, rất chân thành đáp: “Không phải, ta không phải trở về để thành thân.”
“Ồ.” Trình Diệc Nhiên chỉ thuận miệng hỏi một chút, nghe đối phương phủ nhận liền cười, “Vậy, khi nào thì huynh quay về đây? Huynh còn quay lại, đúng không?”
Trái tim Trình Diệc Nhiên như bị ai nắm chặt nhưng rất nhanh đã đè xuống những lo lắng bất an này.
Tô Lăng là nữ chủ nha, sẽ thu hoạch được tình bạn cùng tình yêu ở thư viện. Bây giờ mới ở thư viện được mấy tháng, chắc chắn là sẽ trở lại.
Tô Lăng “Ừ” một tiếng, nhẹ nhàng sờ lên đỉnh đầu nàng, phủi nhẹ bông tuyết trên đó, nói khẽ: “Chờ mọi chuyện kết thúc, ta liền quay về. Nàng ở đây đợi ta, ta sẽ trở lại nhanh thôi.”
Trình Diệc Nhiên liên tục gật đầu: “Được được, ta chờ huynh trở lại.”
Bàn tay Tô Lăng dừng lại trên đỉnh đầu Trình Diệc Nhiên một hồi rồi đột nhiên nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay.
Ngón tay hơi lạnh viết từng nét tạo thành ba chữ trong lòng bàn tay Trình Diệc Nhiên.
Trình Diệc Nhiên trừng mắt nhìn: “Tiêu Lăng Thâm? Đây là cái gì?”
Khóe môi của Tô Lăng cong lên một nụ cười: “Là tên khác của ta, ta họ Tiêu.”
Tiêu là quốc họ, công chúa Mậu Dương chính là họ Tiêu! Trình Diệc Nhiên chớp chớp mắt: “Huynh, huynh theo họ mẹ?”
Trưởng công chúa Mậu Dương gả cho Dương Lăng hầu Tô Cảnh Vân, nữ nhi của bọn họ lại theo họ mẹ sao? Có chút khó tin, đây là đặc quyền của công chúa phải không?
“… Đúng vậy.” Tô Lăng cười cười, tự nhủ nàng quả thật thông minh, có thể đoán được mẹ đẻ của cậu họ Tô, mặc dù cậu chưa hề đề cập qua với nàng. Tô Lăng khẽ gật đầu: “Đúng rồi, ta theo họ mẹ.”
Đối phương đã thẳng thắn nói ra danh tính thật, Trình Diệc Nhiên nghĩ mình cũng không nên giấu giếm nữa. Thế là nàng cũng cầm lấy tay Tô Lăng, viết chữ “U” trong lòng bàn tay cậu.
Đón lấy ánh mắt của Tô Lăng, Trình Diệc Nhiên nhỏ giọng giải thích: “Họ của ta không cần nói qua nữa, chính là họ Trình. Lúc trước huynh hỏi ta tên gì, ta nói là Trình Diệc Nhiên, đây là thật. Nhưng mà ta còn một cái tên khác, bình thường cha mẹ ta gọi ta là DIỆC NHIÊN.”
“DIỆC NHIÊN?” Trong mắt Tô Lăng tràn ngập ý cười, “Thì ra là chỉ nai con.”
Giọng nói của Tô Lăng rất nhẹ, cùng với âm thanh xào xạc của bông tuyết rơi xuống không khỏi làm cho khuôn mặt Trình Diệc Nhiên nóng lên. Nàng thu tay lại, chạm nhẹ lên khuôn mặt mình, quả thật là nóng kinh người.
“Công tử, cần phải trở về rồi.” Bất chợt một giọng nói vang lên.
Trình Diệc Nhiên giật mình, lúc này mới chú ý không biết lúc nào đã có một người đứng cách bọn họ không xa. Nàng lui về sau một bước trong vô thức.
“Đã biết.” Tô Lăng lên tiếng, lại tiếp tục hạ giọng, nhìn Trình Diệc Nhiên nói, “Ta phải trở về rồi. Nếu nàng nhớ ta hoặc có việc gì có thể đi tìm Thẩm phu tử.”
“Thẩm phu tử?”
“Đúng vậy.” Tô Lăng gật đầu, “Bản lĩnh của ông ta không nhỏ.” Cậu rút ra một chiếc nhẫn ngọc bích vẫn luôn đeo bên ngón cái bàn tay phải, kéo tay Trình Diệc Nhiên qua, cẩn thận đặt vào lòng bàn tay nàng, nhẹ nhàng cười một tiếng: “Cái này nàng thay ta cất giữ, chờ ngày ta trở lại.”
Ánh mắt Trình Diệc Nhiên lóe lên, khóe mắt liếc qua liền trông thấy bên trên ngón cái của Tô Lăng có một vết sẹo, nàng “ơ” một tiếng: “Tay của huynh…”
“Công tử!”
Đôi mắt Trình Diệc Nhiên khẽ nheo lại, tránh đi không đáp lời, chỉ nhẹ nhàng đặt chiếc nhẫn ngọc bích lên bàn tay nàng: “Chờ ta trở lại.”
Khi Tô Lăng nói những lời này thì vẻ mặt chuyên chú đến kỳ lạ, bông tuyết rơi trên mu bàn tay cậu rất nhanh tan đi. Cậu dùng giọng nói cực thấp lặp lại một lần nữa: “Chờ ta trở lại.”
Màn đêm buông xuống, đôi con ngươi của Tô Lăng đen nhánh tựa hồ sâu không đáy, dường như có sức mạnh mê hoặc nhân tâm.
Trình Diệc Nhiên ngơ ngẩn nhìn cậu ấy, nàng rõ ràng có thể nghe thấy âm thanh của trái tim trong lồng n.g.ự.c mình đập liên hồi. Nàng gật đầu, nói: “Được, ta chờ huynh.”
Nàng nghĩ, không hề nghi ngờ gì, Tô Lăng chắc chắn sẽ còn trở lại, dù sao thì cũng là nữ chính.
Nhưng mà, cất giữ nhẫn ngọc của Tô Lăng có phải không cần thiết hay không?
“Ai, cái này không cần, ta…” Trình Diệc Nhiên chưa nói dứt lời đã cảm thấy cái trán mát lạnh, đúng lúc này, Tô Lăng nhẹ nhàng chống cái trán của của cậu lên trán nàng. Lúc Trình Diệc Nhiên còn đang giật mình, Tô Lăng đã quay người nhanh chân đi về phía trước. Bông tuyết tiếp tục rơi, Trình Diệc Nhiên đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Tô Lăng biến mất trong bóng đêm mịt mùng.
Mãi cho đến khi bóng lưng của kia hoàn toàn biến mất, Trình Diệc Nhiên mới mở bàn tay ra. Chiếc nhẫn ngọc bích tản ra ánh sáng xanh lá trong lòng bàn tay nàng.
Nàng đứng đó một hồi, bông tuyết rơi vào cổ áo tan thành nước mang đến cái lạnh nhè nhẹ. Trình Diệc Nhiên tỉnh ra, rùng mình một cái, bỗng nhiên lấy lại tinh thần, nàng lắc lắc bàn tay đầy tuyết, nhét quyển sách vào trong tay áo, xoay người vào nhà đóng cửa lại.
Trình Diệc Nhiên cúi đầu bước nhanh, chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Sao lại muộn như vậy?”
Nàng ngẩng đầu, thấy nhị ca đang đứng dưới mái hiên.
Trình Diệc Nhiên cười hì hì một tiếng, xoa xoa chà xát hai bàn tay, bước nhanh mấy bước: “Nhị ca, huynh đang chờ muội sao?”
“Không phải chỉ đưa quyển sách thôi ư? Sao đi lâu như vậy?” Trình Khải cau mày, ngữ khí có chút không tốt, “Ta đã từng nói với muội nhiều lần rồi, cách xa đồng môn một chút.”
“Không phải là muội thấy tuyết rơi nên ở lại một chút đấy sao.” Vẻ mặt Trình Diệc Nhiên không thay đổi, “Muội vẫn luôn nghe lời Nhị ca, cách xa đồng môn. Nhị ca, năm nay thư viện của chúng ta vẫn là hai mươi ba tháng Chạp nghỉ sao”
Trình Khải lắc đầu: “Không phải.”
Vừa nói, hai huynh muội bọn họ cũng đi vào.
Lôi thị liên tục hỏi: “Sao bây giờ mới về? Có phải cầm nhầm hay không? Đông lạnh đến mức hỏng rồi? Vừa rồi đã ăn no chưa? Có muốn ăn thêm chút gì nữa không?”
Mẫu thân hỏi hơi nhiều, Trình Diệc Nhiên chỉ cười nhẹ một tiếng: “Không có việc gì, chỉ là ngắm tuyết một chút, con ăn no rồi, giờ về phòng nghỉ ngơi một chút ạ.”
Nàng chào hỏi phụ mẫu, vội vàng trở về phòng mình.
Ánh đèn mờ mờ.
Sau khi Trình Diệc Nhiên rửa mặt, thay đổi áo ngủ, nàng bèn ngồi trên giường, lần đầu tiên không nghĩ đến nội dung học tập hôm nay mà lại nhìn chằm chằm chiếc nhẫn ngọc trong tay mà ngây người.
Nàng quen biết với Tô Lăng mới nửa năm, thực sự trở thành bạn bè tốt cũng chỉ vỏn vẹn năm tháng. Hôm nay cậu ấy tạm biệt, nàng có thể cảm nhận được đối phương rất quan tâm đến mình và cũng rất xem trọng mình, thực sự đặt mình vào lòng.
Khẽ thở dài một hơi, Trình Diệc Nhiên bước xuống giường, đặt chiếc nhẫn ngọc bích và miếng ngọc hình tròn chung một chỗ, cẩn thận cất đi.
Nàng tự nhủ sẽ học tập thật giỏi giống như mong muốn của Tô Lăng, chờ cậu ấy trở về.
Nàng còn muốn nhìn thấy Tô Lăng thu hoạch được tình bạn và tình yêu, đề cao địa vị của nữ chính.
Trình Diệc Nhiên thổi tắt đèn, nằm trên giường mà trong lòng đầy tiếc nuối. Đây là người bạn tốt đầu tiên nàng gặp có tam quan hợp ý, thật sự không nỡ để Tô Lăng rời đi.
Thư viện Sùng Đức nằm dưới chân núi Lão Quân, cách Kinh thành hơn 30 dặm, trước không có thôn sau không có chợ. Từ nhỏ, số lần Trình Diệc Nhiên tiếp xúc với phái nữ tính ra cũng không nhiều. Khi còn bé, nàng từng Trương gia mấy lần, đáng tiếc kể từ sau lần ở Trương gia xém chút rơi xuống nước thì số lần nàng đi Bắc Hương Bá phủ cũng giảm đi. Có thể coi như quen biết với nàng cũng chỉ mỗi đường muội Đoan Nương cùng vài cô nương thân thích khác.
Năm nay quen được hai người, một là Dương Giảo cô nương tiếp xúc không nhiều. Một người khác chính là Tô Lăng, mà cậu ấy cũng nữ giả nam trang.
Tô Lăng có tấm lòng rất tốt, tài b.ắ.n cung cũng giỏi, có ý tưởng, có năng lực, quả thật chính là dáng vẻ của nữ chính hoàn mỹ trong lòng Trình Diệc Nhiên.
Tận đáy lòng, Trình Diệc Nhiên hy vọng Tô Lăng có thể sớm ngày giải quyết xong chuyện nhà, về lại thư viện, tiếp tục viết lên một án văn huy hoàng.
Ngày tiếp theo, đám học trò đến học đường sớm, đang nghị luận về trận tuyết này.
“Trước cổng Ngô Đồng Uyển rất là trơn trượt, Liễu Minh Phong trực tiếp ngã một phát, ha ha ha…”
“Nói đến ta làm gì? Lý Thành, nếu không phải Sở Du kéo huynh lại, huynh dám nói mình không bị té sấp mặt?”
…
Trình Diệc Nhiên nghe đồng môn nghị luận, đè xuống mong muốn xoay sang phía Tô Lăng cười cười, cúi đầu nghiêm túc đọc sách.
Mãi đến khi mọi người đứng bên ngoài học đường thưởng tuyết, Hoắc Nhiễm giống như mới phát hiện cái gì đó, hỏi: “A, Tô Lăng đâu? Có ai thấy Tô Lăng không?”
Vân Úy xua tay: “Buổi học sáng đã không thấy, ta nghĩ huynh ấy dậy trễ.”
Âm thanh hai người nói chuyện không hề nhỏ, Trình Diệc Nhiên ngồi đọc sách bên cạnh cửa sổ, thính tai nghe được hai chữ “Tô Lăng”, nàng đẩy cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Vậy mà Hoắc Nhiễm không biết.
Tận sâu trong nội tâm nàng loáng thoáng có chút kiêu ngạo và tự đắc. Quả nhiên Tô huynh xem nàng là bạn rất thân, bằng không sẽ không có chuyện chỉ cáo biệt mỗi mình nàng.
Liễu Minh Phong cười ha hả: “Cái này ta biết, ta biết, hôm qua tan học buổi chiều, người nhà có đến tìm huynh ấy, có lẽ là trong nhà có việc gì đó.”
“Trong nhà có việc sao…” Giọng nói Vân Úy kéo dài, ha ha cười nhìn về phía Kỷ Phương, cố ý nói, “Có phải là đính hôn, đúng không? Kỷ Phương?”
Vừa nói còn chọt chọt Kỷ Phương một cái.
Những người quen biết với Kỷ Phương đều biết chuyện mẫu thân cậu ấy hiện đang thu xếp chuyện chung thân đại sự cho cậu. Mấy kỳ nghỉ được về nhà, mẫu thân Kỷ Phương đều dò xét ý tứ của cậu nhưng vẫn chưa đưa ra quyết định.
Khuôn mặt Kỷ Phương đỏ lên, hắng giọng, cố gắng nghiêm túc nói: “Nói bậy bạ gì đó? Trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, chẳng lẽ không phải là chuyện bình thường hay sao? Có bản lĩnh thì tương lai cả đời này các huynh đừng nghĩ đến chuyện hôn nhân!”
Hoắc Nhiễm sững sờ, tiếp theo là bật cười ha hả, mà sắc mặt của Vân Úy lại có chút thay đổi.
Trình Diệc Nhiên đứng bên cửa sổ nhìn xem, cũng không nhịn được khóe miệng cong lên.
“Tại sao không ra bên ngoài chơi cùng bọn họ?” Sau lưng bỗng nhiên vang lên giọng nói của Đỗ Duật.
Trình Diệc Nhiên quay đầu, thấy Đỗ Duật đang đứng ở chỗ của Tô Lăng. Nàng cười nhẹ một tiếng, chỉ chỉ bên ngoài cửa sổ: “Ta sợ lạnh.”
Đỗ Duật cười cười: “Nhưng huynh để cửa sổ mở, cũng không có nóng.”
“Hả?” Trình Diệc Nhiên hơi sững sờ, thẹn thùng cười, vội vàng vươn tay đóng cửa sổ.
“Huynh định khi nào thi thử một lần?” Đỗ Duật nói khẽ, “Ta thấy gần đây kinh nghĩa của huynh có tiến bộ.”
Đương nhiên Trình Diệc Nhiên không thể nói là mình vĩnh viễn không có khả năng tham gia khoa cử, chỉ mập mờ đáp: “Mới chạm ngõ được một chút, còn kém xa lắm, qua mấy năm nữa đi.”
Đỗ Duật nghe vậy liền gật đầu: “Khoa cử nặng nhất vẫn là kinh nghĩa, vẫn nên bỏ thêm nhiều công sức hơn…”
Trình Diệc Nhiên cười cười: “Huynh nói đúng.”
Hai người chỉ đơn giản xã giao hai câu liền nhanh chóng đi làm việc của mình.
Đối với Trình Diệc Nhiên mà nói, chuyện Tô Lăng về nhà khiến nàng không quen. Nhưng nàng lại nghĩ không sao cả, rất nhanh Tô Lăng sẽ quay về thôi.
Mấy ngày sau, Trình Diệc Nhiên loáng thoáng nghe được ở kinh thành xảy ra một chuyện không tầm thường.
Danh Sách Chương: