Nhưng cuối cùng cây kiếm kia vẫn không thể đ.â.m trúng yết hầu của Hoàng đế.
Thiếu niên mới vừa đoạt được kiếm, đã có nội giám vội vàng chạy tới, gấp gáp nói: “Hoàng Thượng, nương nương tỉnh rồi!”
Hoàng đế vui mừng, là người ông yêu thương nhớ mong không có thời gian lo lắng cho đứa con trai này nữa. Sau khi ông vội vã đi vài bước, lại nghĩ tới chuyện gì đó, lạnh giọng phân phó, sai người nhốt thiếu niên này lại. Bất luận kẻ nào cũng không được gặp cậu.
Thiếu niên trong tay vẫn cầm kiếm còn đang nhỏ máu. Đôi mắt cậu rũ xuống, không ai nhìn thấy tia sáng lạnh lẽo trong đôi mắt kia.
...
Trình Diệc Nhiên xem đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nàng vô thức vút ve ngón tay đeo chiếc nhẫn ngọc bích hôm nay Tô Lăng mới tặng nàng. Trước mắt nàng bỗng hiện lên hình ảnh lòng bàn tay đầy sẹo của Tô Lăng.
Nàng nhớ rõ trước mùng tám tháng chạp năm nàng mười ba tuổi ấy chưa xuất hiện vết sẹo này. Mồng năm sau khi Tô Lăng trở về mới đột nhiên xuất hiện.
Vị trí phù hợp, thời gian cũng trùng khớp...
Ngày sinh nhật mười bốn tuổi của nàng, Tô Lăng trở về sau ba tháng rời khỏi thư viện, cậu gầy đi rất nhiều, trên tay có thêm một vết thương lưu lại sẹo do lưỡi d.a.o sắc bén gây nên. Lúc ấy nàng hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì, cậu chỉ nhẹ nhàng né tránh đề tài này.
Cho nên, thật sự giống như những gì [Dịch Thoa Ký] viết, là bị Hoàng đế đ.â.m trúng sao?
Còn bị nhốt lại nữa?
Đây là cốt nhục tình thân sao?
Nàng chỉ cảm thấy n.g.ự.c đau đớn như bị ai bóp lấy, thậm chí còn không dám nhìn tới lần thứ hai. Có đau lòng, cũng có sợ hãi...
Một đêm này nàng ngủ không yên ổn, như tỉnh như mộng, giống như nàng là người chứng kiến cảnh tượng đó. Thấy Hoàng đế giơ kiếm đ.â.m vào, lại thấy thiếu niên đoạt kiếm qua, ánh mắt lộ ra sát khí...
Bỗng nhiên bừng tỉnh, Trình Diệc Nhiên khó khăn mở miệng hít thở từng ngụm từng ngụm.
Bóng đêm dày đặc, nàng nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay đeo nhẫn bích ngọc, thật lâu không thể bình tĩnh.
Đột nhiên nàng rất muốn gặp Tô Lăng một lần.
Nhưng còn chưa đợi tới hừng đông, nàng đã xua tan ý niệm trong đầu. Mới vừa gặp cậu hôm mồng bảy tháng bảy, gần đây cậu thật sự rất bận. Hiện tại không phải thời cơ tốt để gặp mặt.
Vậy cứ chờ trước đã.
-
Nội dung [Dịch Thoa Ký] mỗi ngày đều được đổi mới.
Trình Diệc Nhiên nhìn thấy cảnh tượng Tô Lăng bị giam cầm. Nhìn đêm giao thừa nhà nhà đoàn viên, cậu thì đang ở nơi không người, nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo trên tay, trong mắt toàn là lạnh lẽo cùng sát ý.
Lòng nàng lộp bộp. Tô Lăng tràn ngập sát ý như vậy, một Tô Lăng nàng chưa từng gặp qua.
Trong ấn tượng của nàng, quan hệ giữa Hoàng đế và Tô Lăng không thể nói là rất tốt, nhưng cũng không tới mức phụ tử tương tàn thế này. Nhưng trong [Dịch Thoa Ký], rõ ràng là Tô Lăng hận Hoàng đế, hận không thể lấy đi tính mạng của ông.
...
Trình Diệc Nhiên rất muốn biết những chuyện đã xảy ra tiếp theo, nhưng ước chừng bởi vì “DIỆC NHIÊN” là thị giác nữ chủ, thế nên liên tục mấy ngày tiếp theo cũng không có quan hệ gì với Tô Lăng cả.
“DIỆC NHIÊN” và Đỗ Duật càng thêm thân cận.
Trong thư viện có thêm một học trò mới, là Bắc Hương bá phủ Trương Dục. -- Người này bởi đánh nhau với người ta mà bị Quốc Tử Giám xoá tên. Hắn và “DIỆC NHIÊN” miễn cưỡng xem như thân thích, lại có Hứa lão thái thái ám chỉ minh kỳ, thế cho nên hắn thường nhìn chằm chằm “DIỆC NHIÊN”.
“DIỆC NHIÊN”, Đỗ Duật, Trương Dục, mơ hồ xuất hiện cục diện Tu La tràng.
Trong cuộc thi đình Đỗ Duật được Hoàng đế khâm điểm trở thành Trạng Nguyên.
Mẫu thân Đỗ Duật Tiêu đại thẩm muốn nhi tử báo ân cưới Trình tiểu thư làm vợ, cậu lại bởi vì đối với bạn học cùng trường “Trình Hựu” sinh ra chút tình cảm mơ hồ không tên nào đó mà cự tuyệt, cũng nói với mẫu thân, hoàn toàn có thể dùng phương thức khác để báo ân.
Khi cậu đến Trình gia bái phỏng hiệu trưởng, trong lúc vô tình phát hiện “Trình Hựu” người tác động đến cảm xúc của cậu chính là tiểu thư nhà hiệu trưởng. Trong lòng cậu mừng như điên, quyết định cầu hôn ngay trong nhà hiệu trưởng.
“DIỆC NHIÊN” cũng giống như vậy, có một số tâm tư không thể nói rõ với Đỗ Duật. Nghe nói cậu muốn hỏi cưới mình, vừa có chút vui mừng, lại vừa có chút khổ sở. Vui mừng bởi vì hai người có thể kết hôn. Mà khổ sở bởi người cậu muốn cưới lại là một thân phận khác của nàng, vẫn là vì báo ân.
...
Hai người ngươi đến ta đi, dây dưa đã lâu, cũng coi như chính thức định ra hôn ước.
...
Những nội dung này, Trình Diệc Nhiên không có quá nhiều hứng thú, nàng chỉ lướt qua. Người nàng quan tâm, không phải Đỗ Duật, mà là Tô Lăng.
Nàng muốn biết sau khi bị nhốt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tại sao phần trước lại cố ý nhấn mạnh “Ánh mắt tràn đầy rét lạnh” của Tô Lăng, không phải là muốn ám chỉ cậu hắc hóa đấy chứ?
-
Cuối tháng bảy, Trình Diệc Nhiên lại lần nữa ngồi xe ngựa đi đến kinh thành, ở tạm trong Trình trạch kinh thành. Khi trước nàng xem như đã bái Bạch đại nhân Bạch Thanh Tùng trên danh nghĩa, thường xuyên đi theo học tập. Dù cho nghỉ ngơi, cũng không thể nghỉ quá lâu.
Nhị thúc trong nhà đã biết thân phận của nàng, nàng dứt khoát cũng không giấu giếm nữa, thỉnh thoảng sẽ đi cách vách thăm hỏi, cùng nhị thẩm Triệu thị và đường muội Đoan Nương đơn giản trò chuyện đôi câu.
Thân thể Triệu thị vẫn luôn không được tốt, bệnh khá nặng, thấy nàng chỉ cười một cái, hỏi thăm vài câu về gia đình nàng, trên mặt đã lộ vẻ mệt mỏi.
Trình Diệc Nhiên thấy thế sớm cáo từ.
Đoan Nương đã đính thân, theo lý thuyết nên vội vàng chuẩn bị cho việc thành thân. Thế nhưng thoạt nhìn nàng rất nhàn nhã, còn mang theo một ít thẹn thùng hỏi Trình Diệc Nhiên, nếu ở thư viện đọc sách, vậy có từng gặp qua Ôn Kiến Huân chưa.
Trình Diệc Nhiên nhảy dựng trong lòng, đúng rồi, đính hôn với Đoan Nương không phải chính là Ôn Kiến Huân sao? Nàng nghĩ nghĩ, trả lời: “Tất nhiên là có quen biết.”
“Vậy nhân phẩm và tài học của chàng thế nào?” Đoan Nương lúc này cũng bỏ qua chút tâm tư cẩn thận trước DIỆC NHIÊN, ngượng ngùng hỏi.
“Nhân phẩm sao...” Trình Diệc Nhiên suy nghĩ một chút, “Bạn học Ôn ở thư viện, tôn kính phu tử, thân thiết với bạn học cùng trường...”
Đoan Nương thình lình hỏi một câu: “Cũng thân thiết với tỷ sao?”
“Cái gì?” Trình Diệc Nhiên hơi ngạc nhiên, nàng ngây người một chút, đáp, “Khi ta ở thư viện, đã đồng ý với phụ thân ba điều kiện, không gần gũi bạn cùng trường. Cho nên cùng bạn học Ôn cũng không nói được mấy câu. Nếu muội không còn chuyện khác, vậy ta về trước đây.”
Nàng mới vừa cử động, đã bị Đoan Nương nhẹ nhàng kéo lấy ống tay áo: “Tỷ tỷ đừng đi, ta còn rất nhiều điều muốn nói với tỷ.”
Lần này cơ bản Đoan Nương không nhắc tới tam ca Trình Thụy, đại đa số thời gian đều là hỏi thăm vị hôn phu Ôn Kiến Huân. Dù sao cũng vẫn là tiểu cô nương mười mấy tuổi, tò mò với vị hôn phu tương lai, lo lắng cho tương lai của chính mình cũng thật bình thường.
Trình Diệc Nhiên trấn an hai câu, lấy cớ còn có bài tập rời đi trước.
-
Trình Diệc Nhiên về đến Trình trạch không bao lâu, Tô Lăng đã đuổi tới đây. Nàng ngạc nhiên nói: “Sao chàng biết được ta ở kinh thành?”
Tô Lăng nhẹ nhàng cười: “Nàng nói thử xem?” Vẫn chưa trả lời vấn đề nàng, mà hỏi sang một chuyện khác “Quyết định làm gì rồi?”
“Ừm?” Trình Diệc Nhiên nghĩ nghĩ, “Nếu chỉ có hai sự lựa chọn mà chàng nói, cá nhân ta hơi nghiêng về Giáo thư lang ở Sùng Văn Quán.”
Tô Lăng gật đầu: “Giáo thư lang ở Sùng Văn Quán cũng tốt, Bạch đại nhân sẽ đảm nhiệm học sĩ của Sùng Văn Quán, nàng còn là học trò của ông, có lẽ học sĩ tiếp theo của Sùng Văn Quán chính là nàng.”
Bây giờ đã là thượng tuần tháng tám, hai người ngồi bên giàn nho trong tiểu viện Trình Diệc Nhiên. Từ góc độ của Trình Diệc Nhiên, có thể nhìn rõ góc nghiêng gần như hoàn mỹ của cậu, tay nhẹ nâng chén trà...
Lòng nàng khẽ động, bỗng nhiên cúi người kề sát lại.
Hương thơm quen thuộc đột nhiên xông vào chóp mũi, hàng mi của Tô Lăng run rẩy, chậm rãi đặt chén trà xuống, vươn tay chạm vào vài sợi tóc mai của nàng, dịu dàng hỏi: “Sao thế? Là không tin sao?”
Trình Diệc Nhiên không đáp, mà nắm lấy tay cậu, hai mắt nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay cậu.
Một vết sẹo thật dài vắt ngang qua lòng bàn tay cậu, so với năm kia nhìn phai nhạt đi chút ít, nhưng vẫn chói mắt như cũ. Nhìn kỹ vẫn còn tương đối rõ rệt.
Trình Diệc Nhiên duỗi tay ra hiệu. Nàng nắm lấy ngón trỏ của Tô Lăng đặt trong lòng bàn tay mình, mô phỏng lại cảnh tượng của [Dịch Thoa Ký] trong trí nhớ.
Từng nỗi đau đớn khác nhau lan tràn trong lồng ngực, nàng hít một hơi thật sâu, buông lỏng tay cậu ra.
Hai hàng lông mày Tô Lăng hơi nhíu lại: “Làm sao vậy?” Cậu tự nói với chính mình, chẳng lẽ là nàng nhìn thấy vết sẹo trong tay cậu, lại khổ sở trong lòng? Cậu than nhẹ một tiếng, duỗi cánh tay nhẹ ôm lấy nàng, dịu giọng: “DIỆC NHIÊN, đây đều là chuyện quá khứ, không đau, một chút cũng không đau.”
Cậu nói cực kỳ tự nhiên, nhẹ nhàng bâng quơ, phảng phất giống như chỉ bị muỗi đốt một chút thôi.
Trình Diệc Nhiên chỉ cảm thấy n.g.ự.c khó chịu, nàng tựa đầu vào trong lồng n.g.ự.c cậu, cầm cậu tay tinh tế đoan trang, do dự một chút, hạ giọng hỏi: “Tô Lăng, ta chưa từng hỏi qua chàng, đây là ai làm, trả lời ta được không?”
Ánh mắt Tô Lăng hơi lóe lên, tay khẽ dừng lại, tựa như không chút để ý nói: “Chuyện quá khứ không cần nhắc lại làm gì, là ai làm, cũng đâu quan trọng?”
Cậu không muốn cho nàng biết, là phụ thân thân sinh của cậu, người đàn ông cho cậu một nửa sinh mệnh, đã từng cầm kiếm muốn g.i.ế.c c.h.ế.t cậu.
Cậu rút tay ra: “Trà nơi này của nàng không tồi.”
Trình Diệc Nhiên cũng không để ý tới chuyện cậu cố ý nói lảng sang chuyện khác một cách rõ ràng như vậy, nàng tiếp tục hỏi: “Là, là Hoàng Thượng sao?” Tròng lòng thầm nói, ngoại trừ Hoàng đế ra, còn người nào khác nữa sao? Tô Lăng chỉ cho là nàng nghe được từ nơi khác, dùng sự im lặng để đáp lời.
Trái tim Trình Diệc Nhiên nhảy dựng, mang theo vài phần cẩn thận, ngẩng đầu lên, hỏi: “Khi đó chàng...”
Nàng muốn hỏi “Có phải khi đó chàng muốn g.i.ế.c ông ấy không”, lại không thốt ra thành lời. Nàng nghĩ thầm hỏi cái này chẳng có ý nghĩa, dưới tình huống như vậy, cậu nóng nảy đến đỏ mắt, đoạt kiếm hoàn toàn thuộc về tự vệ. Cho dù cậu thật sự làm như vậy, cũng không thể xem là người xấu.
“Cái gì?” Tô Lăng bỏ qua vẻ do dự trên mặt nàng, “Khi đó thế nào?” Cậu cười cười: “Sao lại đột nhiên nhớ tới chuyện quá khứ vậy?”
Trình Diệc Nhiên khẽ cắn cắn môi, không biết nên nói thế nào nữa.
- - Mỗi ngày hệ thống đều có nội dung mới, trong [Dịch Thoa Ký], "DIỆC NHIÊN" và Đỗ Duật đã định là một đôi uyên ương gắn bó. Nội dung Đỗ Duật ở trong triều cũng dần dần nhiều lên.
Đỗ Duật bởi vì sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm sinh với Thái tử Hoài Mẫn, thế nên rất được Hoàng đế tin cậy. Hoàng đế rất thích cậu, thậm chí còn vượt xa nhị Hoàng tử.
Đúng vậy, những chuyện phát sinh sau đó trong [Dịch Thoa Ký] và hiện thực khá giống nhau.
Thái tử Hoài Mẫn mất sớm, Diêu quý phi sinh non nên không thể có con được nữa, Hoàng đế không còn cách nào, đành phải chấp nhận nhị Hoàng tử, cũng vì vậy mà ban danh Tiêu Cẩn, tự Hoài Tư.
Nhưng chuyện không giống nhau chính là, [Dịch Thoa Ký] miêu tả Tô Lăng rất kỳ lạ. Từng câu chữ, dường như không chỗ nào cho thấy đây là nhân vật chính diện.
Cậu hận Hoàng đế, khi Hoàng đế giơ kiếm đ.â.m tới, nhóm lên trong lòng cậu ngọn lửa mang tên “thù hận”. Mấy ngày liền giam giữ khiến cho cảm xúc này dần dần lên men. Sau Hoàng đế dò hỏi cậu, tỏ ý muốn nhận cậu, bề ngoài cậu vẫn bình tĩnh, nhưng trong mắt “Chợt lóe lên tia sáng lạnh..."
Dĩ nhiên, cậu cũng không thích Đỗ Duật, phải nói cậu cực kỳ chán ghét tâm phúc trước mắt của Hoàng đế này. Hai người trên danh nghĩa là bạn cũ cùng trường, nhưng lại chẳng có nửa phần tình cảm.
Cậu là Hoàng tử được người người khen ngợi, nhưng trong lòng cậu lại tràn đầy u ám.
...
Trình Diệc Nhiên không biết kế tiếp [Dịch Thoa Ký] sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng nàng mơ hồ cảm thấy con đường của “Tô Lăng” kia, sẽ không mấy tốt đẹp.
-
Thấy nàng xuất thần, Tô Lăng có chút phiền muộn: “Làm sao vậy?” Cậu chỉ nghĩ nàng không vui vì cậu giấu giếm nàng, hơi trầm ngâm, nhẹ giọng nói: “Nàng đoán không sai, đúng thật là...”
Cậu lời còn chưa dứt, đã bị Trình Diệc Nhiên đánh gãy. Nàng nhìn chằm chằm đôi mắt cậu, vội vàng hỏi: “Chàng, chàng hận ông ta sao?”
Nhìn thấy trong mắt nàng tràn ngập hoảng loạn và lo lắng, Tô Lăng càng thêm khó hiểu. Cậu ngẩn ra trong giây lát, sau đó lại khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.
“Không, không hận sao?”
Tô Lăng không rõ tại sao nàng lại đột nhiên hỏi những chuyện này, nhưng vấn đề này đối với cậu mà nói, cũng không tính khó trả lời. Cậu hơi suy tư, nhẹ giọng nói: “Không có gì gọi là hận hay không.”
Cậu nghĩ, có lẽ bởi vì đối phụ thân, cậu vốn không có quá nhiều mong đợi. Cậu đã sớm biết, trong lòng Hoàng đế nhi tử mà ông chân chính thừa nhận, chỉ có một Hoài Mẫn Thái tử Tiêu Tông. -- Nếu Thái tử Hoài Mẫn còn sống, nếu cái thai kia của Diêu thị không sinh non, vậy sẽ không có người tên “Tiêu Cẩn” này tồn tại.
Quả thật, lần đầu tiên đối mặt phụ thân ruột sát ý mãnh liệt như vậy, đúng thật cậu từng có ý nghĩ muốn g.i.ế.c c.h.ế.t người kia. Nhưng ý niệm đó cũng chỉ là chợt lóe lên mà thôi. Khi đó gần như trong phút chốc trong đầu cậu đều ngập tràn hình bóng nàng.
Khi đó cậu thật sự cho rằng nàng rất rất yêu cậu. Đối với cậu mà nói, người khác thích hay chán ghét, đều không có quan hệ gì với cậu cả. Bởi vì cậu đã có cô nương tốt nhất trên đời này rồi, nàng đã cho cậu toàn bộ tình yêu.
Như thế này đã đủ rồi.
Những yêu hận của người khác, thậm chí là ngôi vị Hoàng đế, trước giờ đối với cậu đều không quan trọng.
- - Mặc dù, sau lại biết đó chẳng qua chỉ là một sự hiểu lầm.
Nhớ lại những chuyện này, Tô Lăng khẽ cười, hơi cúi đầu, trán tựa trên trán nàng. Hai người bốn mắt nhìn nhau, hô hấp quấn lấy nhau. Cậu nói thật nhẹ: “DIỆC NHIÊN, ta có nàng là đủ rồi.”
Trình Diệc Nhiên ngẩn ra một hồi, mới đột nhiên ý thức được hàm nghĩa trong lời nói của cậu. Ngực nàng nhói đau, khẽ hôn lên khóe môi cậu, nhanh chóng dời đi, khẽ gọi bên tai cậu: “Tô Lăng, Tô Lăng...”
Gia đình nàng đơn giản hạnh phúc, lại được phụ mẫu yêu thương cưng chiều, nàng không biết nên nói gì, chỉ có thể thấp giọng lặp lại tên của cậu, dường như chỉ có như vậy mới có thể làm cậu vui vẻ lên một chút, cũng có thể làm cho chính nàng an lòng.
“Rốt cuộc làm sao vậy? Sao đang êm đẹp lại đi hỏi chuyện này?” Tô Lăng không rõ hôm nay cô nương của cậu làm sao vậy, thoạt nhìn thật khác thường, “Những chuyện này là ai nói với nàng.”
“Không có ai cả.” Trình Diệc Nhiên không thể trả lời là hệ thống được, chỉ thuận miệng nói, “Ta chỉ hỏi một chút, ta, ta mơ thấy một giấc mộng.”
Tô Lăng nhướng mày, ý bảo nàng tiếp tục.
“Ta mơ thấy, mơ thấy chúng ta không quen biết, đây không phải trọng điểm. Trọng điểm là ta mơ thấy tháng chạp năm ấy, chàng vội vội vàng vàng rời khỏi thư viện, là cảnh tượng sau khi hồi cung.” Ánh mắt Trình Diệc Nhiên thay đổi, “Ta mơ thấy Hoàng Thượng cầm kiếm đ.â.m chàng, chàng bắt lấy mũi kiếm, m.á.u chảy không ngừng, chiếc nhẫn bích ngọc trên tay chàng đều bị nhuộm đỏ...”
Nhớ lại cảnh tượng đã chứng kiến, vành mắt nàng ửng đỏ, thế nhưng mang theo chút nghẹn ngào lúc nào không hay.
Nghe lại chuyện xưa, Tô Lăng chỉ cảm thấy thổn thức, không nghĩ đến hai mắt nàng thế mà lại ửng đỏ. Trong chốc lát cậu chỉ cảm thấy ấm áp, lại thêm đau lòng, lấy khăn tay cho nàng lau nước mắt, nhỏ giọng nói: “Nàng cũng nói là nằm mơ, không phải sự thật. Khi đó nàng đã thay ta bảo quản nhẫn, sao có thể bị nhuộm đỏ được chứ?”
Cậu thay nàng lau nước mắt, dù là động tác hay giọng nói đều cực kỳ dịu dàng “Tốt rồi, DIỆC NHIÊN, tốt rồi, đều đã qua, đều đã qua...”
Trình Diệc Nhiên nằm trong n.g.ự.c cậu, tâm trạng phập phồng, không biết là khổ sở nhiều hơn, hay sợ hãi nhiều hơn nữa.
Nội dung mà hệ thống hiển thị, mơ hồ bắt đầu khiến nàng cảm thấy sợ hãi.
-
Trung thu năm này, đối với Trình gia mà nói, cực kỳ đặc biệt.
Trình Gia đã ở bên ngoài nhiều năm lần này sai người đưa quà tặng ngày lễ, còn mang thêm một phong thư. Trong thư cậu có nhắc tới, vài ngày nữa sẽ hồi kinh, khả năng không về kịp trung thu, nhưng trùng dương chắc chắn có thể đoàn tụ.
Phong thư này của trưởng tử, Trình Uyên phải đọc ba lần mới chịu buông, ông vuốt râu cảm thán: “Vậy mà đã sáu năm rồi.” Ông nhìn DIỆC NHIÊN một cái, cười nói: “Lúc ca ca con đến kinh đô nhậm chức, con mới vừa đến thư viện không lâu. Chờ hắn trở về, con đã phải vào triều làm quan...”
Trình Diệc Nhiên nghe vậy cười cười. Nàng xoay tròng mắt, cố ý nói: “Ây da, đáng tiếc qua sáu năm, phụ mẫu một chút cũng không thay đổi. Đại ca nhắm mắt lại đều có thể nhận ra hai người, nhưng nếu muốn nhận ra con, có thể mất hơi lâu.”
Lôi thị nhẹ nhàng điểm lên trán nữ nhi một cái: “Cái gì mà sáu năm một chút cũng không đổi. Muốn một chút không thay đổi thật, vậy chẳng phải là thành yêu quái rồi sao?”
“Sao lại là yêu quái được chứ?” Trình Diệc Nhiên nghiêm trang, “Mẫu thân xinh đẹp như vậy, hẳn là tiên nữ mới đúng.”
Lôi thị cười khẽ, quét mắt liếc trượng phu một cái, lại nhìn nữ nhi nói: “Học phụ thân con, miệng lưỡi trơn tru!”
Trình Diệc Nhiên cố nén cười, đứng đắn nói: “Đúng vậy, chính là học từ phụ thân đó.”
Trình Uyên vội không ngừng kêu oan cho mình: “Sao lại là học ta chứ?”
“Tốt không học, lại đi học cái xấu.” Lôi thị nói dỗi.
...
Trình Diệc Nhiên trò chuyện cùng phụ mẫu một hồi lâu, thẳng đến khi logo hệ thống trước mặt không ngừng nhấp nháy, nàng mới kiếm cớ rời đi.
“Nội dung tiểu thuyết đã đổi mới, đọc hay không?”
Nàng không chút do dự nhấn “Đồng ý”.
Đã nhiều ngày nội dung được đổi mới, vẫn như cũ lấy “DIỆC NHIÊN” và Đỗ Duật làm trung tâm, ngẫu nhiên thêm một ít việc triều đình.
Giờ đây Trình Diệc Nhiên đã có thể mặt không đổi sắc mà xem “DIỆC NHIÊN” cùng Đỗ Duật tương tác qua lại, biết được bọn họ định ra hôn kỳ, nàng cũng không cảm thấy có chút kỳ quái nào. Vẫn là câu nói kia, chủ yếu là vì nàng muốn xem Tô Lăng.
Căn bản nàng đã có thể kết luận, Tô Lăng trong [Dịch Thoa Ký] không hề giống Tô Lăng bên ngoài, trong trẻo lạnh lùng lại lương thiện thuần khiết.
Đêm giao thừa ấy, Tĩnh tần nương nương bởi vì lo lắng sinh bệnh, xông vào Tây Uyển, xuất hiện trước mặt ở Hoàng đế cùng Diêu quý phi, lời nói vô lễ, đụng chạm Diêu quý phi.
Hoàng đế hạ lệnh xử tử.
Nhị Hoàng tử Tiêu Cẩn cầu tình Hoàng đế cứu tính mạng Tĩnh tần, nhưng hận ý đối với Hoàng đế lại tăng thêm một bậc.
Đỗ Duật thánh quyến pha long, ở quan trường một bước lên mây.
Mà nhị Hoàng tử Tiêu Cẩn bởi vì là nhi tử duy nhất còn lại của Hoàng đế, được không ít thần tử ủng hộ, cũng dần dần có thế lực không nhỏ. Rất nhiều chuyện trước kia không làm được, bây giờ đã dần dần có thể thực hiện. Cậu thoạt nhìn như là một Hoàng tử hoàn mỹ, danh vọng trong triều không tồi.
...
Mí mắt Trình Diệc Nhiên giật giật, nàng một lần lại một lần tự nói với chính mình, [Dịch Thoa Ký] đều là giả, đều không phải thật sự. Tô Lăng không phải người xấu, cậu là người tốt nhất trên đời này.
Toàn bộ [Dịch Thoa Ký] không thể tin tưởng, đều không đáng tin cậy.
Thí dụ đơn giản nhất, người cùng nàng hẹn ước bạc đầu là Tô Lăng, không phải Đỗ Duật trong [Dịch Thoa Ký]. Nàng là Trình DIỆC NHIÊN, người nàng thích là Tô Lăng, mà không phải Đỗ Duật.
Thế nhưng, hơn nửa tháng sau, nhìn đến nội dung mới xuất hiện của hệ thống, nàng vẫn giật mình.
Hoàng đế băng hà, mất sau đại lễ sắc phong Thái tử gần nửa tháng.
Chuyện này khiến cho trái tim Trình Diệc Nhiên đập thình thịch, sắc mặt trắng bệch.
Nàng biết, đầu tháng bảy năm nay Hoàng đế chính thức hạ chỉ sắc phong nhị Hoàng tử Tiêu Cẩn làm Thái tử, đại lễ sắc phong dự định mười hai tháng mười một năm nay.
Trong [Dịch Thoa Ký], đại lễ sắc phong cũng là một ngày này. Nửa tháng sau, Hoàng đế băng hà, nhìn như bình thường, nhưng thân là vai chính Đỗ Duật mẫn cảm ý thức được, Hoàng đế qua đời cùng Thái tử mới nhậm chức có quan hệ. Cho dù cậu không có bất cứ chứng cứ nào.
Danh Sách Chương: